TruyenHHH.com

Om Duoc Lao Ho Ve Nha That Tiger I Catch By A Hug


Không khí trong phòng im lặng đến mức có thể nghe được tiếng thở.

Tất cả mọi sự chú ý đều dồn về một điểm duy nhất.

Xem ra chuyện lần này lớn hơn rất nhiều so với những gì anh đã nghĩ.

"Sao rồi?" – Vừa thấy đối phương cúp máy, anh liền hỏi ngay, vẻ mặt nặng nề hiện rõ trên gương mặt người đối diện."Có chuyện gì thì nói ra đi.""Tôi thật sự xin lỗi, thưa ngài Phet... Con gái tôi bây giờ không rảnh để đăng ký tài khoản Netflix cho ạ.Nó bảo là đang bận chiến với mấy đứa trẻ trâu trên Twitter đang dám đụng tới bé Mochi mềm mại của nó.Con gái tôi mới có mười lăm tuổi thôi, mà có 'con' trong fandom còn lớn hơn nó nữa... Tôi cũng không hiểu nó nói gì lắm, chỉ biết là nó bận thôi ạ..."– Korn nói liến thoắng. Nhất là khi ánh mắt sắc lạnh của ông chủ chiếu thẳng về phía mình, anh cũng không biết nên làm sao, vì bản thân cũng chưa từng đăng ký tài khoản."Nhưng... nhưng ngài Phet không cần lo ạ!Con bé đã gửi email và mật khẩu của tài khoản nó đang dùng cho tôi rồi.Nó bảo ngài cứ đăng nhập vào xem thoải mái.Tôi cũng toàn xem cùng con bé bằng tài khoản này mà!"

Vừa nói, Korn vừa mở đoạn chat có tài khoản và mật khẩu mà con gái anh đã gửi.

Thật ra thì không nên chia sẻ tài khoản thế này, nhưng với con gái anh, anh là ba,

và với Korn, Dutphet là ông chủ – như vậy thì đâu có gì to tát.

"Tôi nhớ rồi." – Dutphet đáp, rồi quay đi điền email và mật khẩu vào ứng dụng Netflix, không cần kiểm tra lại lần nào."Mà sao ngài lại quan tâm đến mấy chuyện này thế ạ?" – Korn liếc nhìn màn hình đỏ nổi bật, tò mò hỏi.

...

"Ngài định xem phim của cậu Mochi đúng không ạ?""Ra ngoài đi." – Dutphet không trả lời, chỉ lạnh lùng ra lệnh.

Korn cũng không hỏi gì thêm.

Dù gần đây ông chủ của anh có vẻ mềm mỏng hơn trước, nhưng bản chất thì vẫn là con hổ già khét tiếng của nhà Jirananthiwong.

Khi chỉ còn một mình trong phòng với chiếc laptop cá nhân, Dutphet gõ Enter.

Nhưng hình như lại có một bước xác minh nữa. Trên màn hình hiện ra bốn biểu tượng người dùng xếp hàng.

Anh nhìn một lúc rồi quyết định chọn vào biểu tượng có hình Mochi cười toe toét với tên tài khoản ghi rõ ràng: "Phát cuồng vì Mochi"

Korn từng nói rằng con gái mình là fan cứng của Mochi – chắc chắn là cái này rồi.

Vừa bấm vào là không sai. Danh sách phát ở đầu ứng dụng stream đỏ chót đó là một chuỗi dài các bộ phim có gương mặt ngọt ngào của Mochi –

với đủ mọi phong cách, qua poster quảng bá của từng dự án.

Dù có vài bộ không thấy mặt Mochi rõ ràng, nhưng Dutphet cũng đoán được là cậu có tham gia thì mới được thêm vào danh sách này.

Thường ngày anh không phải kiểu người hay xem phim hay để ý đến ngành giải trí,

nhưng cũng phải thừa nhận là có vài tựa phim quen tai,

hoặc áp phích đã từng thấy lướt qua đâu đó.

Anh chọn bộ phim ở ngay vị trí đầu tiên, có hình Mochi hiện rõ nhất.

Đó là một bộ phim pha chút cổ trang mang tên "Từ bia đá đến thơ ca" –

Mochi vào vai một chàng trai trẻ xuyên không về quá khứ, nhập vào thân xác của người giống hệt mình và phải điều tra cái chết bí ẩn của một nhân vật khác.

Dutphet không biết rằng đây chính là "đỉnh cao sự nghiệp" của Mochi,

một bộ phim từng làm mưa làm gió, thu hút biết bao fan cứng lẫn khán giả bình thường.

"Cậu muốn trả thù? Gọi đó là công lý sao?Khi có người vô tội phải chết chỉ vì phục vụ cho sự trả thù đó –thì đó không phải là chính nghĩa. Đó là tàn nhẫn!"

Giọng nói sắc lạnh và nghiêm nghị vang khắp căn phòng.

Khuôn mặt vốn tươi sáng, hay trêu chọc suốt cả bộ phim giờ đây nhuốm khói bụi từ cảnh nhà cháy trước đó.

Dù mặt mũi lem luốc, nhưng diễn xuất xuất thần của Mochi vẫn tỏa sáng rực rỡ.

Đôi mắt tròn to lúc này đầy những cảm xúc phức tạp –đau đớn, giận dữ, hối hận xen lẫn sợ hãi,

nhưng sâu thẳm vẫn là sự kiên quyết, như muốn đối mặt đến cùng với kẻ sát nhân đang đứng trước mặt.

Dutphet đã gặp Mochi ngoài đời nhiều lần.

Cậu không phải kiểu đàn ông cao to – thực ra nếu đứng cạnh nhau, Mochi chỉ cao tới cằm anh là cùng.

Nhưng trong khung hình đang chiếu trên màn hình này, Mochi lại toát lên sự hiện diện đầy khí chất.

Không phải vì góc quay. Cũng không phải vì diễn viên còn lại thấp hơn –vì gần như tất cả đều cao hơn Mochi cả.

Thế nhưng chính diễn xuất đầy cuốn hút đó lại khiến Mochi trở nên rực rỡ và nổi bật đến mức không thể rời mắt.

Cậu trở thành "Khun Chai Chan" – hoàn toàn tách biệt với con người thật của Mochi ngoài đời.

Đôi mắt ấy của Mochi thật sự kỳ diệu.

Trong đời thường, chỉ cần một ánh nhìn là đã truyền tải được cảm xúc rõ ràng.

Nhưng khi vào vai, cậu lại có thể thể hiện những tầng lớp cảm xúc phức tạp một cách tinh tế.

Dù là khi cười, khi lặng im – dù đó vẫn là gương mặt Mochi – nhưng khi hóa thân thành "Khun Chai Chan", lại mang một cảm giác hoàn toàn khác, như thể đó là một con người thực sự sống trong câu chuyện ấy.

Đó là điều đọng lại trong tâm trí Dutphet khi đôi mắt sắc bén của anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình đen với dòng chữ credit cuộn lên như thủy triều ngược.

"Gần tám giờ tối rồi à?" – Dutphet lẩm bẩm với chính mình. Sao thời gian trôi nhanh quá vậy? Chắc vì anh lâu lắm rồi không xem phim.

Mà thực ra... giờ này cũng chưa phải muộn. Bình thường anh toàn ngủ gần nửa đêm cơ mà.

Thế thì... thêm một tập nữa cũng đâu sao.

Nghĩ vậy, bàn tay to lớn lại tiếp tục bấm vào phim kế tiếp trong playlist.

Đêm hôm đó, Dutphet không chỉ biết đến "Khun Chai Chan" mà còn gặp được "Kla" – cậu học sinh cấp ba đang vật lộn ôn thi đại học, "Piak" – chú tiểu mồ côi chuyên chạy việc vặt với chiếc áo rách lỗ chỗ trong mọi cảnh quay, "Steve" – cậu bé giao thư cho đại sứ, người dần tìm thấy ý nghĩa cuộc đời qua từng bức thư, và "Pond" – sinh viên kiến trúc với cuộc sống rối tung như thể biên kịch ghét bỏ nhân vật của mình.

Trong đó, bộ cuối cùng lại là... một series có tận 16 tập.

Dutphet bị "dụ" xem tiếp hết tập 3 thì mới buộc phải dừng lại –vì đồng hồ báo thức đã la hét inh ỏi nhắc anh rằng đã đến lúc phải đi làm... dù chưa chợp mắt một giây nào.

Dutphet thừa nhận là anh đã đánh giá thấp năng lực "hút thời gian" của Netflix.

Chỉ mới "một chút thôi" là đã mấy tiếng trôi qua. "Chỉ thêm một tập nữa" nghe thì vô hại... nhưng dễ dính như bẫy keo.

"Anh đi đâu về vậy? Trông có vẻ phờ phạc đấy." Vì cả đêm không ngủ, lại phải dùng não suốt cả ngày, nên phản xạ của Dutphet hơi chậm. Đến mức Mochi – người quá quen với kiểu dấu hiệu này – bắt đầu suy đoán."Anh xem series tới sáng luôn à?""Không... Không có mà! Tôi có xem gì đâu!"Dutphet vội chối, không hiểu sao bản thân lại buột miệng phủ nhận như vậy.Chắc là vì... anh vẫn chưa muốn để Mochi biết rằng mình đã thức trắng đêm xem hết loạt phim có cậu đóng, đến mức hôm nay phải uống ba ly Americano mới tỉnh nổi."Cũng phải, người như anh chắc không rảnh xem mấy thứ đó đâu ha."Mochi nhún vai, không để tâm lắm.Cậu vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve bé Bacon đang ngủ ngoan trong lòng.

Dutphet chống cằm, lén nhìn gương mặt trắng trẻo đang dịu dàng chăm sóc chú mèo nhỏ.

Khác xa với "Khun Chai Chan" anh từng thấy.

Thật ra... "Kla", "Piak", "Steve", hay cả "Pond" mà anh còn xem dở nữa – tất cả đều mang sắc thái riêng biệt.

Ngay cả tư thế ngồi đơn giản của Mochi lúc này, anh cũng đã từng thấy nó trong các vai diễn khác nhau suốt đêm qua.

Nhưng khi là nhân vật này, tư thế ấy lại có một chút khác biệt –những chi tiết rất nhỏ thôi, nhưng đủ để thể hiện cá tính của mỗi nhân vật mà Mochi đảm nhận.

Dù tất cả đều được thể hiện bởi cùng một người – Mochi Kasidet.

Dutphet thừa nhận rằng Mochi thật sự rất giỏi.

Trong thế giới giải trí này, cậu hoàn toàn xứng đáng với vị trí mà mình đang có – bằng chính thực lực của mình.

"Mochi, cậu có thích công việc mình đang làm không?"

Khi nghe câu hỏi đó, ánh mắt Mochi lập tức thay đổi –ánh nhìn ấy ngập tràn niềm hạnh phúc.

"Tôi yêu công việc này lắm anh!Còn công việc nào nữa cho phép mình được sống như một con người khác? Anh biết không, mỗi nhân vật đều có quá khứ khác nhau. Chính vì vậy mà cách họ nghĩ, họ làm, họ phản ứng với cùng một sự việc cũng khác nhau. Tôi thấy điều đó cực kỳ cuốn hút luôn!Mà tôi còn được gặp biết bao người tốt nữa. Những người yêu thương tôi, chỉ mong được thấy tôi xuất hiện thường xuyên – mong tôi được ăn ngon, được ngủ nhiều, được hạnh phúc..." Mochi cười tươi rạng rỡ đến mức đôi mắt tròn chỉ còn lại một đường cong nhỏ xíu."Vì thế tôi mới chưa thể chết lãng xẹt chỉ vì vụ di chúc nhà Danai Piriya được đấy. Nếu tôi mà có chuyện gì, những người tốt bụng kia – những fan của tôi – chắc sẽ buồn lắm. Tôi không muốn điều đó xảy ra."  Mochi nói, rồi ánh mắt chuyển sang u buồn sâu sắc.

Nhưng không phải kiểu buồn như nhân vật "Kla" hay "Steve" thể hiện. Mà là nỗi buồn rất thật – là Mochi, là Kasidej – một con người với ánh mắt biết kể tất cả mọi điều, nhưng khi vào vai thì lại tách biệt rõ ràng, đến mức người xem không thể rời mắt.

"Anh biết không, có nhiều người nói làm diễn viên thì giàu nhanh, kiếm được nhiều tiền. Điều đó đúng. Nhưng nó cũng khó cực kỳ đấy. Người vừa đẹp trai vừa giỏi thì đầy rẫy, cơ hội tốt thì sẽ xuất hiện với nhiều người. Nhưng chỉ có người thật sự sẵn sàng mới nắm được nó. Tôi đã phải học diễn xuất bao nhiêu khóa không biết, rồi còn phải luyện tập liên tục. Thực ra dạo này tôi cũng định học thêm nữa, nhưng sợ thầy cô dạy bị vạ lây nên đành hủy lớp rồi.""Cậu vẫn còn phải học thêm nữa sao?"Trong mắt Dutphet, Mochi đã làm rất tốt rồi.Dù anh không xem phim nhiều, nhưng anh là người nổi tiếng với con mắt sắc bén trong giới tài chính – nơi mà ai cũng mang mặt nạ."Anh tưởng tôi ký hợp đồng với quỷ rồi tự dưng giỏi lên hả?Phải học chứ. Kinh nghiệm làm việc đúng là giúp nhiều, nhưng được các chuyên gia hướng dẫn thêm thì vẫn tốt hơn. Tôi có thời gian rảnh là đi học hết – diễn xuất, ca hát, nhảy múa. Nhưng lâu lắm rồi chưa nhảy. Chắc tập lại là đau lưng cho coi." – Mochi cằn nhằn lẩm bẩm."Cậu còn biết hát nữa à?""Biết chứ. Trời ơi, nếu đến chuyện tôi biết hát mà anh cũng không biết thì lúc phỏng vấn, chắc anh bị chê tơi tả luôn đó.""Nhưng mà anh biết không, tôi thực sự rất thích hát. Cảm giác đứng trên sân khấu hát sướng lắm! Nhất là được hát nhạc phim mà mình đóng chính nữa thì càng thích. Như phim Từ bia đá đến thơ ca đó, tôi hát bài nhạc chủ đề luôn đó nha. Phim dài hai tiếng mà tiếng tôi cất lên hết bốn mươi phút! Chỉ vậy thôi là sướng muốn xỉu rồi!""Bài đó là cậu hát hả?"Phim "Từ bia đá đến thơ ca"?Nhân vật "Khun Chai Chan"?Cái bài hát cứ vang lên liên tục trong phim ấy, bài mà anh thầm khen tối qua là cực kỳ hay, cực kỳ cảm xúc – là Mochi hát sao?"Sao thế? Mắt anh sáng lên rồi kìa." – Mochi trêu."Không... không có gì." – Dutphet lập tức phủ nhận, còn ho khan chữa ngượng."Mặt kiểu đó là từng nghe nhạc tôi rồi rõ luôn. Nhưng mà người như anh, suốt ngày ở trong giới tài chính, chắc cũng chả để ý mấy thứ này đâu ha.""Vậy hát cho tôi nghe một chút đi.""Hát hả? Hát thì cát-xê tôi cao đó nha anh." – Mochi nháy mắt, đùa đúng kiểu hay làm với bạn bè."Bao nhiêu? Nói con số đi." – Dutphet hỏi thẳng, quên mất rằng mình không phải bạn của Mochi mà là đại gia thứ thiệt.Tay đã rút điện thoại ra chuẩn bị chuyển khoản, mặt cực kỳ nghiêm túc."Một bài thì sao? Trăm nghìn? Hay vài triệu? Anh chuyển mấy triệu nào?"

Nghe như đùa, nhưng nếu là Dutphet thì... chắc chắn chuyển thật.

"Thôi, thôi! Ra khỏi app ngân hàng đi! Bình tĩnh nào! Tôi chỉ đùa thôi, chỉ là giỡn vui thôi mà." – Mochi trợn mắt, bất lực với kiểu dùng tiền không suy nghĩ của bạn trai đại gia."Tôi hát cho nghe đây. Hát bài Từ bia đá đến thơ ca luôn, tôi hát nhiều nên thuộc nhất rồi." – Mochi nói tiếp, nhưng Dutphet vẫn chưa rời khỏi trang chuyển khoản."Đút điện thoại đi. Nếu không, tôi không hát đâu."Nói vậy xong, Dutphet mới chịu úp điện thoại xuống bàn, mắt vẫn nhìn chăm chú.

Mochi ho nhẹ một tiếng rồi bắt đầu cất giọng:

"Gió lướt qua đỉnh núi cao ngấtHy vọng vẫn trôi theo mây bạcNhưng với tay chẳng chạm tới bao giờ...
Trái tim này đầy câu hỏi,Mong thế giới rộng lớn trả lời rằngSự kiên cường này... để làm gì?Là vì tình yêu... hay vì lẽ phải?Khát vọng trong tim này
Chỉ mong không lạc lối...Dù qua bao ngọn đồi gập ghềnh chông gai."

Giọng hát trầm ấm, pha chút ngọt ngào, vang vọng khắp căn phòng khách ấm áp ấy.

Giọng hát anh từng nghe qua TV tối qua hoàn toàn không sánh được với bản live mà cậu trai môi đỏ ấy đang cất lên trước mặt anh.

Nếu như diễn xuất của Mochi là một phép màu...

Thì giọng hát này chính là một loại phép thuật kỳ diệu khác.

Khi được làm điều mình yêu, Mochi Kasidet tỏa sáng đến mức không ai có thể rời mắt.

Từng câu hát tiếp nối nhau vang lên bằng giọng ca đầy nội lực – nhưng Mochi lại ngồi hát trong tư thế thoải mái như đang nói chuyện thường ngày, dù thực chất, tất cả là kết quả của bao năm luyện tập không ngừng nghỉ. Chính vì vậy mà đối với Dutphet, bài hát này lại càng trở nên hay hơn bao giờ hết.

Tối nay, dù có phải thức trắng một đêm nữa,tôi nhất định sẽ xem tiếp series về "Pond – cậu sinh viên kiến trúc với cuộc sống rối tung lên vì tình yêu, gia đình và bạn bè" –Dù cho mỗi tập dài gần hai mươi phút và có tới tận mười sáu tập.

Suy nghĩ đó len lỏi trong đầu Dutphet khi anh vẫn còn đang ngây người nhìn Mochi hát.

Và anh chẳng kịp nhận ra rằng – một người như anh, vốn không hề thuộc kiểu sẽ có ý định làm điều như vậy...lại có thể nghĩ ra được điều này. Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra – nếu như anh chưa từng gặp người tên là "Mochi Kasidej Danaypiriya."

"Lâu rồi chưa hát... nhớ cảm giác được hát ghê luôn á." – Mochi khẽ nói khi vừa dứt bài, mắt long lanh nhìn người đối diện."Anh này, tôi đang 'bắt lửa' rồi á. Muốn hát tiếp nữa luôn. Anh có bận gì không? tôi hát miễn phí cho nghe tiếp, còn cho chọn bài theo yêu cầu luôn nha!""Cứ hát đi. Hôm nay tôi rảnh lắm, cũng chẳng biết làm gì. Tôi không biết nhiều bài lắm đâu, nên câuj muốn hát gì thì hát đi.""Ồôô, cho chọn bài luôn hả? Món tủ luôn! Được rồi, để tôi mở mini concert ngay tại đây cho anh nghe – độc quyền luôn nha, Mochi Kasidet live show~"Mochi cười tươi rạng rỡ, mắt lấp lánh, khẽ nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi bắt đầu hát.

Lần này là một bài hát vui tươi, tiết tấu nhanh – không cần phô diễn kỹ thuật như bài trước, nhưng với Dutphet, nó vẫn hay một cách đặc biệt. Và anh chắc rằng, ai nghe được cũng sẽ nghĩ y như anh.

Thế thì... đêm nay, hãy để tôi nghe hát trước đã.Còn cái series dài kia... để sau cũng được.

(cha nối n mốt thành fan boy chắc lun )

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com