TruyenHHH.com

Ôm Cậu Vào Lòng

Chương 26: Học thêm

_thuyy_ngann_

... 

Về đến nhà, thấy con Thịt Xiên đang cứng đờ trên bệ cửa sổ, Ngân tròn mắt nhìn. Nó chưa buồn, con bé chỉ cảm thấy bất ngờ vì chỉ mới hồi sáng, nó còn thấy con Thịt Xiên ngồi ở một bậc cầu thang nhìn nó, nhìn còn khoẻ khoắn lắm mà. Có lẽ trước lúc rời đi, Thịt Xiên lại học tập mấy con mèo, trèo lên ngồi im ỉm trên bệ cửa sổ, nó hay làm như vậy, Ngọc Ngân nghĩ con Thịt Xiên thích ngắm chậu hoa cúc sao băng được treo ngay bên ngoài cửa sổ.

Thịt Xiên của nó đi mất rồi, trong một buổi sáng nghỉ hè bất ngờ mà Vũ Ngọc Ngân không lường trước. 

Thịt Xiên ban đầu được nuôi bởi bạn thân của mẹ Ngân, nhưng vì phát hiện mình bị xoang nên cô bạn của mẹ tặng chú cho nhà Ngân luôn. Vũ Ngọc Ngân đặt tên cho chú là Thịt Xiên vì con bé có một đam mê mãnh liệt với xiên bẩn ngoài cổng trường. Ngân mua cho chú một chiếc đệm màu hồng phấn mặc dù Thịt Xiên nó là chó đực. Chắc là vì kiểu chọn đồ không hề tinh ý và tinh tế tí nào nên Thịt Xiên vẫn giữ nguyên thói quen bắt chước từ mấy con mèo nhà hàng xóm của chủ cũ - mãi mãi chung thành với bệ cửa sổ. 

Thằng Cà không ưa con Thịt Xiên, có lẽ vì lần chú ta nhảy lên làm rơi vỡ màn hình mất cái điện thoại mà thằng bé mới mua. Từ lần ấy, Cà tức con Thịt Xiên lắm nên không thèm chơi cùng luôn. Thịt Xiên là một con chó tăng động nửa mùa, tự kỉ nửa còn lại. Thỉnh thoảng nghịch ngợm quá bị quát cho thì chú lại lủi thủi trèo lên bậc cửa sổ ngồi. Riết Ngân còn tưởng chú là mèo chứ không phải chó ấy chứ. Thịt Xiên chỉ cần lên đấy nằm thôi là ngắm trời ngắm đất ngắm hoa ngắm cỏ suốt cả ngày chẳng thèm làm gì, nhưng chỉ cần xuống đất một cái là chế độ tăng động được bật sau 0,5 giây sau đó. 

Ngọc Ngân cũng không thể ngờ được, vào cái ngày Thịt Xiên yếu nhất, con bé lại chẳng biết gì, con bé cũng chưa kịp trêu chú để suýt bị cạp vào chân mà. 

Rồi Thịt Xiên rời đi. 

Cả nhà mang Thịt Xiên nằm dưới đất, bên trên là chậu hoa cúc sao băng mà chú thích. Chiếc đệm màu hồng phấn chợt chở nên hiu hắt, bệ cửa sổ trống vắng lạnh tanh, căn nhà im ắng bất thường khi mà chẳng có tiếng sủa của Thịt Xiên. Sau đó, Ngọc Ngân ngồi cạnh cái đệm hồng, hướng mắt ra ngoài sân, hoa mắt thế nào con bé lại nhìn thấy Thịt Xiên chạy nhảy ngoài ấy, cái lưỡi hồng thè ra như muốn nếm thử chút mùi vị nắng vàng của đầu hạ. 

Ngân thề, từ nay nó không bao giờ nuôi con vật nuôi nào nữa. 

* * * 

Yến Linh có ý định rủ Ngân đi shopping cho đỡ buồn những gọi mãi chẳng nghe máy, đứng trước cổng gọi um sùm lên suýt bị mấy bà hàng xóm cho ăn dép mà Ngọc Ngân vẫn như chẳng nghe thấy gì, con nhỏ liền đạp cửa xông vào. 

- Cháu chào bác! Cháu đến rủ Ngân đi chơi ạ! 

Linh nhanh nhảu chào hỏi bác Thuý rồi sau đó đi lên tầng. Mở cửa phòng ra, nó thấy Ngân đang ngồi đọc sách như không đọc, quốn sách "Bảy bước tới mùa hè" của Nguyễn Nhật Ánh đang được cầm ngược trên tay, mắt nó hướng về ngoài sân nhìn xa xăm như đang nghĩ về tương lai. 

- Ê Ngân, đi siêu thị không? 

Ngân quay ra nhìn Linh. Bấy giờ con nhỏ mới để ý là Ngân không nghĩ về tương lai mà đang ngồi mít ướt. 

- Linh ơi, tớ lại khóc à? Đây là nước mắt đúng không? 

Vũ Ngọc Ngân đã tự trấn an bản thân không được quá buồn trước sự ra đi của Thịt Xiên nhưng con bé cứ bất giác chảy nước mắt mà chính nó còn không biết rằng mình đang khóc. Linh vuốt vuốt cái cằm như đang vuốt râu giống mấy ông cụ non, nói: 

- Hừm, Ngân điên à? Đây có phải nước mắt đâu, nước dãi mà. 

Ngay khi vừa đến Indochina Plaza, nhỏ Linh lôi Ngân tới chôn chân ở Starbucks. 

- Ngân nghỉ hè có định đi học thêm không? 

Linh rít một hơi Frappuccino kem dâu rồi hỏi Ngân. Nghe câu hỏi ấy, Ngọc Ngân ngước mắt lên nhìn Yến Linh đầy vẻ chán nản: 

- Có, không đi học thì cũng bị mẹ lôi đi nên đành tự giác thôi. 

- Ừm, Linh cũng định đi nhồi thêm anh với văn. 

- Thôi, cứ từ từ đã, sớm lắm thì tuần sau rồi học. Đừng nhắc đến học hành nữa, mất hết hứng chơi. 

* * * 

Mấy ngày sau, con bé cũng dần nguôi ngoai về Thịt Xiên. Sau cuộc cãi vã à nhầm bàn bạc với mẹ và bố, Ngân sẽ (bắt buộc) đi học thêm văn vào thứ 4 tuần sau. Nó đã đưa ra nhiều lí lẽ rất thuyết phục là nó học giỏi văn vl nhưng vẫn bị bắt đi học. Buổi đầu tiên, bố con bé chở đi học vì nhà cô giáo hơi xa. Nghe bảo cô dạy thêm văn của nó là một giáo viên khá trẻ, hồi trước cũng từng tốt nghiệp chuyên văn trường Ams, mấy năm liên tiếp đạt danh hiệu giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh và là một trong những giáo viên ôn thi đội tuyển HSG văn cho học sinh. Perfect, quá tuyệt vời, nghe là biết giỏi cỡ nào, mong là không khó tính. 

Mười lăm phút sau thì con bé đã đến nhà cô. 

To khủng bố luôn! Nhà bốn tầng, cổng tự mở. Cô thân thiện cute lắm, cô đưa Ngân lên một phòng học khá rộng ở tầng hai rồi bảo Ngân ngồi chỗ nào cũng được, đợi các bạn đến thì cô mới bắt đầu buổi học. 

Ngân chọn ngay bàn thứ tư - bàn gần cuối dãy giữa, một vị trí đắc địa cho việc buôn bán dưa các loại. Sau khi đặt mông xuống ghế, Ngọc Ngân bắt đầu rơi vào trạng thái buồn ngủ level max,  liền lôi con gấu bông hình quả táo từ trong cặp ra đánh một giấc. Khi vừa tỉnh dậy vì tiếng ồn ào trong lớp, con bé giật mình vì thấy bên cạnh mình là bộ đôi Khang Nguyễn và Khánh Trần. Oh shit, mới có tròn một tuần không gặp mà hai khứa này lại tăng độ đẹp trai lên rồi. 

- Hú Ngân, mày cũng học ở đây à? 

Duma, dật cả mình, nhìn thấy rồi còn hỏi - Ngân nghĩ thầm nhưng phải giữ hình tượng trước mấy đứa không quen trong lớp, nó phải nhỏ nhẹ đáp: 

- Ừ. 

Hỏi một, đáp một, sau đó chẳng ai nói với ai câu nào. Còn Ngọc Ngân mắt không theo nó, vẫn cứ dán chặt vào khuôn mặt đẹp trai không góc chết của Khang. Khánh cũng đẹp như vậy, nhưng mà Khang ngồi cạnh nó nên dễ nhìn hơn. Con Linh bảo nó là hệ miễn dịch với trai đẹp là không phần trăm nhưng con bé thấy nó còn đếch có hệ miễn dịch với trai đẹp cơ. Bình thường ngày nào cũng nhìn chúng nó nên thấy đẹp trai bình thường, nhưng bây giờ là hẳn một tuần chưa nhìn nên cứ thấy đẹp vl ấy. 

- Sao mày cứ nhìn chằm chằm thằng Khang thế Ngân? 

Huy Khánh hỏi. 

- Thế sao mày biết tao nhìn chằm chằm thằng Khang, mày cũng nhìn chằm chằm tao còn gì. 

- Tao không nhìn mày, chẳng qua là mày ngắm nó lộ liễu quá thôi! 

- Ừ, tại vì tao đang ghen tị đấy.  

Nói không mê là nói điêu, con Ngân mê cái sắc đẹp của thằng Khang kinh lên được, nhưng nó chỉ coi Khang như một người bạn thân thôi, không hơn không kém. Cũng chính vì cái ranh giới do nó tự vạch ra như thế nên Ngọc Ngân chưa từng thích Khang mà nó lại thích được anh Nguyên - người sở hữu khuôn mặt chỉ ưa nhìn, không bằng một góc của Tuấn Khang. 

Đang chìm trong đống suy nghĩ đánh giá khuôn mặt của bạn thân với crush (có thể coi là cũ) thì Khang mở miệng: 

- Khang thấy Ngân cũng xinh mà! 

Kakaka nếu là con người thì đếch tin đươc, chó nó tin. Nghe là Ngân biết khen cho lấy lệ, nó biết nó ưa nhìn nhưng không đến nỗi xuất sắc để mà được một người như Khang khen đâu. 

Thấy vẻ mặt kiểu 'tao thà làm tró còn hơn tin mày' nên Khang khẳng định lại: 

- Không, Khang nói thật mà. 

Kakakakakakakakakakakakakakakaka. 

Ngân cười thầm, thằng này chẳng lẽ lại bị lây nhiễm đèn đỏ của Khánh Trần rồi hả? 

_ _ _ _ _ _ _ _ _ 

Kakaka, chương này nhạt vc :)) 







Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com