Okh Allheine Be With You
Truyện được đăng duy nhất ở tài khoản Asahi_Satsuki trên Wattpad. Vui lòng không tự ý reup trên các trang web khác khi chưa có sự cho phép của chính chủ.Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé....Buổi tối hai ngày trước khi Leonhard kiểm tra.Sau khi Ernst rời đi không lâu, một vị khách không mời đến gõ cửa.Heine vội xếp ngăn nắp đồ đạc trên bàn nhỏ, ho khan một tiếng rồi mới để người vào.Là Bruno, nhưng sắc mặt cậu không được tốt lắm."Muộn thế này rồi còn đến làm phiền ngươi nghỉ ngơi. Nhưng ta có chuyện rất quan trọng cần phải nói..."Heine có chút ngạc nhiên, khách sáo nói:"Không sao, mời ngài vào."Bruno ngập ngừng rất lâu, hít sâu một hơi mới quyết định lên tiếng: "Là về chuyện của Leonhard..."Gió nổi lên, thổi bay những bí mật bị đốt thành tro....Sau khi cho các Hoàng Tử lui xuống, trong thư phòng chỉ còn lại Viktor và Heine.Vị Hoàng Đế hiếm khi cau mày đỡ trán, hai hàng lông mày lộ rõ sự mệt mỏi. Ngài nhìn tờ bài thi của Leonhard, tìm một hồi cũng không có chỗ nào để thêm điểm, Heine đứng bên có hơi đồng tình.Viktor đỡ trán, chưa kịp thở dài đã bị Heine lên tiếng trước: "Bệ Hạ, ngài đừng bi quan, chúng ta vẫn còn thời gian để dạy dỗ Hoàng Tử." Hắn tiến gần xoa xoa trán ngài: "Đây, nếp nhăn đã hiện rõ trên trán rồi kìa."Viktor muốn nhăn rồi lại thôi.Thật ra bài kiểm tra của Leonhard cũng không nát đến thế, ít nhất những câu cơ bản nhất như Cung điện nằm ở đâu hay Hoàng đế Grannzreich hiện tại là đời vua thứ mấy thì cậu vẫn trả lời đúng.Viktor ngả lưng ra sau, nhìn trần nhà tỏ vẻ không muốn nói chuyện.Heine cầm bài lên, trong lòng nhẩm lại những câu Leonhard trả lời sai. Lúc soạn bộ đề này, hắn không hy vọng các Hoàng Tử có thể đúng hết 100%, mặc dù Bruno là trường hợp ngoại lệ, nhưng hơn một nửa câu hỏi là những kiến thức rất phổ thông, Leonhard lại không đúng lấy một câu.Có thể thấy rằng, ngoại trừ gia đình, Leonhard dường như không biết bất cứ thứ gì về thế giới này.Viktor có lẽ cũng có đồng suy nghĩ với hắn.Heine miết nhẹ mép ngoài của tờ giấy, hắn không khỏi nhớ lại câu chuyện mà Bruno kể, trong đầu không hiểu sao hiện lên viễn cảnh xưa, cũng từng có một đứa trẻ giống như vậy thường co người trong một góc.Heine lâm vào hồi ức, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, hắn chỉ vào bài kiểm tra hỏi: "Hoàng Tử Leonhard không chịu học, ngài biết tại sao không?" Viktor nhất thời không trả lời được.Trong thư phòng yên ắng, chỉ còn tiếng thở dài khe khẽ của Viktor.Không có gì kỳ quái cả. Đó là một chuyện rất bình thường.Người có thể ngồi vững ngôi vị Hoàng đế đương nhiên không phải kẻ chỉ ngồi chơi xơi nước. Bình thường bị chính sự quốc gia quấn lấy đã đành, vốn đã không nhiều thời gian dành cho gia đình nhỏ, Viktor làm gì còn khả năng quan sát xem con trai mình học như thế nào.Nhưng đó không phải là lý do biện hộ.Muốn sẽ tìm cách, không muốn sẽ tìm cớ."Ta không biết."Viktor ngẩng đầu, nghiêm túc trả lời.Ngài thật sự không có thời gian tìm hiểu nguyên do, toàn bộ những gì ngài biết là thông tin nghe từ một phía của những kẻ đã bỏ việc chạy lấy người."Nó ghét học, chỉ đơn thuần là vậy."Đương nhiên không chỉ có thế.Cả hai ngầm hiểu.Heine không quá để tâm đến câu trả lời, hắn chỉ ngồi một bên tiếp tục hỏi: "Thế Bệ Hạ có biết, Hoàng Tử Leonhard sợ giao tiếp với người lạ?"Đối phương không trả lời ngay, ngài suy nghĩ một lúc mới mở miệng:"Ta biết tính cách nó nhút nhát còn rụt rè, chỉ thân cận với người thân."Viktor cố gắng nhớ lại hình ảnh Leonhard khi còn nhỏ, đó là hình bóng bé con không rõ mặt, vì cậu luôn núp sau lưng một đứa trẻ khác.Viktor theo bản năng muốn tiến đến gần, nhưng đứa bé lùi lại vài bước, cưỡi lên Shadow chạy đi mất.Heine bỗng dưng hiểu ra, cũng không định lựa lời khách sáo để nói nữa: "Hoàng Tử Leonhard quả thật rất rụt rè, nhưng nếu đến mức không thể nói lời cảm ơn, thì việc này đúng là không ổn rồi."Hắn khẽ cười, nhưng đôi mắt thì không.Gió từ bên ngoài thổi vào cũng không thể xua tan bầu không khí nặng nề trong phòng."Bệ Hạ, thần xin cáo lui."Coi như chừa lại không gian cho Viktor suy nghĩ thấu đáo.Ludwig đóng cửa lại.Hoàng đế mới úp mặt xuống.Hình bóng nhỏ nhoi trong quá khứ dù thế nào cũng không còn khớp với hiện tại nữa.Đến giờ phút này ngài mới muộn màng nhận ra, bản thân hình như cũng chẳng biết một tí gì về con trai mình."Haiz...."Viktor thở dài.Vấn đề của Leonhard không thể dừng lại ở việc ghét học nữa.Trong toàn bộ ký ức mà ngài có, số lần con trai nhỏ chủ động ôm ấp quấn lấy ngài hình như chỉ đếm trên đầu ngón tay.Sau đó đã xảy ra chuyện gì rất hệ trọng, khiến ngài không còn để tâm đến gia đình riêng của mình.Con trai cả cũng vì thế mà bỏ đi.Ludwig đứng ngoài cửa một lúc lâu, mới nghe thấy Viktor lạnh lẽo lên tiếng: "Bảo Bá Tước Rosenberg đi tìm thông tin về các gia sư trong khoảng thời gian trước đem đến đây."...Trong phòng riêng, Leonhard đang được các anh trai và em trai phụ đạo một buổi đặc biệt.Bruno đang cố sức diễn giải các phép tính cộng trừ nhân chia trở nên đơn giản nhất cho cậu hiểu.Kai làm tốt vai trò an ủi trái tim bé bỏng của Leonhard.Licht không ngừng nỗ lực thuyết phục Leonhard học theo cách của mình."Nè, huynh thử học theo cách này đi. Đệ đã thử rồi, vô cùng hiệu quả, học một lần thuộc cả đời, chỉ cần ghi các công thức trên ngực..."Bruno ra sức ngăn cản: "Im đi Licht!!!"Đôi mắt cún con của Leonhard lập tức sáng lấp lánh, vô cùng mong chờ hỏi: "Eh? Ghi nó lên ngực của Onii-sama hả?"Bruno chỉ có thể la lên: "LICHT!"Licht xua tay nói: "Không cần kêu, đệ không lăn vào góc tường xám hối đâu!"Cậu nói xong liền trốn ra sau lưng Kai, dựa dẫm sự vỗ về của anh trai.Leonhard đeo bám tới cùng."Onii-sama, cho đệ thử đi!!!"Bruno đổ mồ hôi chạy trốn, "Leonhard, đệ tỉnh táo lại cho huynh!""Bru-nii đáng sợ quá!", Licht vừa gây rối xong lại mè nheo, vô cùng phiền phức.Kai: "....." Hôm nay anh lại được tiếp thu thêm một kiến thức mới lạ: Tính cách của các em trai đúng là mỗi người mỗi vẻ, không ai giống ai.Cảnh tượng trên chỉ có thể diễn giải bằng hai từ "hỗn loạn"."Được rồi, đến đây thôi." Heine vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người.Vừa nhìn thấy Heine, Leonhard phản xạ có điều kiện tức thì trốn ra sau lưng Bruno, tận lực giảm giá trị tồn tại của mình xuống.Heine nhìn sang bóng đen sau lưng Bruno, nhẹ nhàng hỏi: "Hoàng Tử Leonhard, chúng ta có thể ngồi nói chuyện riêng với nhau không?"Khóe miệng Leonhard mấp máy định nói "không", bỗng vai cậu bị vỗ nhẹ một cái.Leonhard ngẩng đầu nhìn sang Bruno, nhìn thấy ánh mắt trấn an của anh trai, cậu hơi do dự gật đầu "được".Mọi người ra ngoài nhường lại không gian riêng tư cho hai người, Licht không hiểu rõ chuyện bị Kai và Bruno hợp lực đẩy ra ngoài.Từ sau vụ việc nhảy lầu, Leonhard mỗi lần gặp Heine đều cảm thấy vô cùng căng thẳng, lủi thủi một mình trong đám đông hòng che đậy bản thân.Heine liếc mắt một cái là biết trong lòng cậu đang nghĩ gì.Chân phải không còn vừa đau vừa nhức như mấy ngày trước, nhưng mà không tiện đi lại. Hắn đẩy bánh xe tiến gần tủ sách của Leonhard, thình lình lấy ra một cuốn tập dày cộm màu trắng.Đây chắc hẳn là cuốn mà Bruno nói từng nhìn thấy vài lần.Leonhard hốt hoảng, hét lớn về phía hắn."Heine, ngươi không được đọc."Tốc độ của Heine nhanh hơn bước chân của cậu, tay đã mở ra xem.Trên trang giấy ố vàng, chỉ có những con chữ mềm mại ngay hàng thẳng lối."Ngày X tháng Y năm Z,Hôm nay là sinh nhật lần thứ bảy của ta.Vốn tưởng rằng sẽ là một ngày rất vui, nhưng gia sư lại không cho ta ra ngoài.Hắn nói, lần này nếu ta không làm xong bài tập, Phụ Hoàng sẽ không tổ chức sinh nhật cho ta.Ta không hiểu, nhờ gia sư giảng lại.Thế là gia sư không những mắng ta, còn đánh ta."Thì ra là nhật ký.Trang tiếp theo."Ngày O tháng Y năm Z,Hôm nay có gia sư mới.Gia sư trước sau khi nói chuyện với Onii-sama liền rời đi rồi.Ta đã hy vọng gia sư mới này sẽ khác.Hy vọng người này sẽ không mắng ta, sẽ không ngăn cản ta ăn bánh ngọt.Nhưng không.Bọn họ đều giống nhau."Heine biết, đây chỉ mới là bắt đầu.Vài trang sau, Leonhard đã ghi chi tiết hơn."Ngày O tháng X năm Z,Hôm nay có gia sư mới.Người trước bị Kai-niisama đánh bầm tím mặt đã tự động rời đi rồi.Lần này có Onii-sama bên cạnh, gia sư này không có to tiếng với ta.Nhưng sau buổi ăn trưa, ta vô tình đứng ngoài cửa, nghe được có hai người nói chuyện.Trong đó có gia sư mới đến, hắn nói: "Thằng nhóc bốn mắt chết tiệt, nếu nó không phải con của Hoàng đế, tao sớm đã......"Mấy từ kế tiếp ta nghe không hiểu. Nhưng ta biết đó không phải lời hay gì.Onii-sama bất thình lình đến sau lưng ta, ra hiệu cho ta giữ im lặng.Càng về sau thì bọn họ càng lúc càng nói quá đáng. Ta cảm nhận được sự tức giận của Onii-sama. Onii-sama bảo ta về phòng, sau đó huynh ấy đi tìm Hoàng Huynh Eins."Hoàng Huynh Eins?Heine lật tiếp vài trang, nội dung các trang sau hầu như giống nhau, đều là tiêu đề "Hôm nay có gia sư mới", không còn nhắc đến vị "Hoàng Huynh Eins" này nữa.Đến tầm hơn hai chục trang sau, chữ viết đã có hơi cẩu thả, chữ của mặt sau in đè lên trang trước, Heine liền lật sang mặt sau.Câu chuyện đột ngột thay đổi."Ngày X tháng X năm Z,Vài ngày trước, bên ngoài xảy ra một loạt các vụ án giết người.Các nạn nhân đều là tầng lớp tri thức. Ta không hiểu 'tầng lớp tri thức' là gì, chỉ biết những người đã chết đều bị một khúc gỗ đâm xuyên tim.Sau này, ta nghe từ người thường đi cạnh Hoàng Huynh Eins nói gia sư mà Onii-sama cáo trạng đã bị Hoàng Huynh Eins dẫn đi. Bản thân Hoàng Huynh Eins cũng rời khỏi, không thường xuyên trở về Cung điện nữa.""Ngày Y tháng Z năm O,Ta nghe nói không còn ai ứng tuyển vị trí gia sư nữa.Hoàng Huynh Eins đích thân mời một trong các giáo sư nổi tiếng mà huynh ấy quen biết đến dạy cho chúng ta.Nhưng ta sớm đã không muốn học. Mỗi khi ông ấy giảng bài đến mức ngủ gật, ta đều chạy sang chỗ Onii-sama nhờ huynh ấy giảng lại.Ta cảm thấy chỉ riêng chất giọng ấm áp của Onii-sama đã có thể dẫn ta đến con đường tri thức mà huynh ấy vẫn luôn theo đuổi.Khi đó, ta chỉ dám dõi theo huynh ấy từ phía sau, giương mắt ngưỡng mộ."Nhìn thấy trang sau vẫn còn chữ, hắn giở ra xem tiếp.Vẫn là chữ viết nắn nót, nhưng nội dung lại khiến Heine đặc biệt chú ý."Ngày Z tháng O năm O,Onii-sama vẫn luôn cố gắng học tập của ta bỗng nhiên khóc rồi.Ta nghe huynh ấy nghẹn ngào kể, Phụ Hoàng đang cãi nhau với Hoàng Huynh Eins.Ta không biết việc hai người cãi nhau với việc Onii-sama khóc có liên quan gì đến nhau, vì thế sau khi đem bánh torte chocolate cho Onii-sama xong, ta liền chạy đến thư phòng của Phụ Hoàng.Hai người to tiếng tranh luận vấn đề nào đó. Lúc ra ngoài, trên gương mặt của Hoàng Huynh Eins in hằn năm ngón tay đỏ thẫm.Hình như rất đau, ta thấy mắt huynh ấy đỏ lên rồi.Ta lén lút nhìn vào trong. Trên tay Phụ Hoàng là tấm ảnh của một người, tuy ta không nhìn rõ người đó là ai, nhưng lại theo bản năng cho rằng người này nhất định rất đẹp.Phụ Hoàng phát hiện ta đứng ở cửa, tức giận kêu người đưa ta về.Ta không muốn, liền dùng hai tay hai chân quấn lấy Phụ Hoàng, bảo Phụ Hoàng mau đến xem Onii-sama, huynh ấy khóc rồi.Nhưng Phụ Hoàng lại gạt ta ra. Người bảo không muốn thấy ai vào lúc này, bảo ta biến đi.Ta bỗng dưng biết tại sao Onii-sama khóc rồi.Phụ Hoàng có lẽ không còn muốn quan tâm bọn ta nữa."Đọc đến dòng này, Heine không biết cảm xúc hiện tại của mình nên diễn tả như thế nào nữa.Trong lòng hắn không khỏi ghen tị với gia đình nhỏ của Viktor, rồi lại liên tiếp cảm thấy thất vọng vì người này.Ghen tị là bởi vì, ngài có một gia đình ấm áp, không như hắn cô độc nhiều năm.Còn thất vọng là vì, ngài không đủ kiên nhẫn để quan tâm đến nó nữa.Nỗi sợ của Leonhard đối với gia sư không phải tự nhiên mà có, nhưng trong đó cũng vì một phần sự vô tâm của Viktor mà dẫn đến kết quả ngày hôm nay.Leonhard đứng kế bên không làm được gì hắn, bồn chồn đến mức giậm chân.Cậu không hiểu tại sao Heine lại đi đọc nhật ký của mình, nhưng khi thấy hắn cẩn thận đọc từng trang, tựa như hắn đang xuyên về quá khứ của cậu, đi tìm hiểu xem đứa nhỏ này vì sao thường xuyên buồn phiền về những chuyện thường ngày.Mỗi khi Heine giở sang một trang mới, mỗi góc khuất trong con người cậu lại bị hắn ép buộc phơi bày ra trước ánh sáng.Leonhard nhỏ giọng nói: "Heine, ngươi đừng đọc nữa. Trong đó không có gì quan trọng đâu."Heine đọc tới đoạn Eins bỏ đi liền khép cuốn nhật ký lại, đem nó đặt lại chỗ cũ.Hắn đã nắm được hết toàn bộ những thông tin mình muốn biết, đồng thời còn thu hoạch được vài điều bất ngờ.Bên ngoài phòng, các Hoàng Tử vãn luôn dựng tai lên nghe ngóng tình hình bên trọng. Heine đánh mắt sang, thấy Bruno vừa ló đầu vào lo lắng nhìn Leonhard liền rụt lại.Như thể sợ Leonhard bị hắn làm tổn thương vậy.Heine đem tất cả cảm xúc thu lại vào một chiếc rương, bảo ba người vào. Gương mặt bẩm sinh lạnh như băng của hắn khi cười lên so với bình thường ôn hòa hơn nhiều. Heine ngồi đối diện Leonhard, nghiêm túc nói với cậu:"Hoàng Tử Leonhard, thần xin hứa sẽ làm tròn trách nhiệm của gia sư, giáo dục ngài một cách nghiêm khắc."Hắn nghĩ, đến lúc phải đổi cách dạy rồi......Ludwig vẫn luôn trực sẵn ngoài thư phòng, nhìn Bá Tước Ernst Rosenberg đang mỉm cười dạo bước tới.Ngả mũ mang tính chào hỏi xong, hắn hỏi:"Bệ Hạ có ở trong không, ta cần gặp Bệ Hạ để bàn một số việc gần đây."Ludwig theo lễ đáp:"Bệ Hạ đang ở bên trong. Xin đợi ta bẩm báo với Bệ Hạ trước."Viktor nghe Ludwig bẩm báo Ernst đang chờ ngoài cửa, liền bảo "để hắn vào".Ernst hành lễ trước rồi mới đặt một túi văn kiện trên bàn, mặt trên ghi rõ "Danh sách gia sư hoàng gia"."Đây là danh sách mà Bệ Hạ muốn tìm."Hắn lấy ra một túi đựng văn kiện lớn được gói lại cẩn thận, trong đó có nhiều các loại văn kiện dày mỏng khác nhau. Ernst sắp xếp lại các văn kiện mà Viktor yêu cầu để ra trước mặt, tiếp tục nói:"Đây là thông tin về những người được bổ nhiệm gia sư hoàng gia cho các Hoàng Tử năm năm trước. Chỉ là....."Viktor thấy hắn ngập ngừng, lạnh băng hỏi:"Có chuyện gì?"Ernst nói: "Quá một nửa trong danh sách đã chết."Hửm?Viktor không khỏi cười lạnh."Chết thế nào?"Ernst cúi thấp người xuống, đáp:"Thưa Bệ Hạ, bọn họ đều bị hung thủ trong vụ án giết người liên hoàn năm năm trước sát hại."Viktor nhìn lướt qua danh sách, lại đối chiếu với tập thông tin được Ernst đưa qua, trong mắt thoáng qua vài tia nguy hiểm.Lúc này Ernst lấy ra một tập tài liệu khác đặt trên bàn.Là một tập sao lưu danh sách gia sư đã làm việc cho Hoàng gia năm năm trước còn sống và đã chết.Viktor lấy bút khoanh tròn tên của vài cá nhân, rồi lấy thêm tờ giấy khác ghi vài chữ, sau đó đưa lại cho Ernst."Bảo người nào lanh lợi chút, đi đưa tờ giấy này cho người kia."Ngài xoay bút, đôi mắt sâu thẳm liếc tới những cái tên còn lại một lượt, hồi sau mới nói:"Trước mắt cứ nhiêu đây đi. Nếu gặp khó khăn, bảo Ludwig hỗ trợ ngươi."Ernst định mang theo tất cả văn kiện rời đi, bị Viktor kêu để lại cho ngài xem.Đợi Ernst rời đi, Viktor xem xét kỹ gia phả và các mối quan hệ lúc còn sống của từng người, cái đầu lạnh cũng có ngày bị chính ngài đốt sạch lý trí."Ha..... ha ha ha....."Viktor cuối cùng biết tại sao đám gia sư thối nát này có gan dám làm vậy với con trai của mình......Trong phòng ngủ của Leonhard."Thần giảng đến đây, ngài đã hiểu rồi chứ, Hoàng Tử Leonhard?"Heine chỉ vào một phép toán nọ.Leonhard gãi đầu, thành thật trả lời: "Ta nghĩ là mình hiểu được năm sáu phần rồi."Vậy tức là vẫn chưa hiểu.Licht giơ tay xung phong, "Sensei, thử cách của ta đi mà. Đảm bảo Leon-nii sẽ học hiệu quả."Bruno bụm mặt một cách bất lực, xém tí nữa là tuyệt giao với thằng nhóc này.Heine không rảnh quan tâm cậu. Vừa hay tiếng gõ cửa vang lên, hầu gái Maria đã mang bánh torte chocolate thơm phưng phức đặt ngay trên bàn.Kai ngồi gần đó ngăn không cho Leonhard nhào tới."Được rồi, Hoàng Tử Leonhard. Thần có một cái bánh trong tay, nếu chia thành sáu phần rồi chia đều cho mỗi người trong phòng, bao gồm cả ngài một phần thì thần còn bao nhiêu?"Leonhard sửa lại, "Là của ta mới đúng. Ta còn lại một miếng, sau đó thì đương nhiên là không còn miếng nào."Còn sót lại một miếng, không ăn thì chẳng lẽ chừa cho Phụ Hoàng à!?Bruno: "....."Thôi kệ, đúng là được.Kai xoa đầu cậu, cổ vũ:"Giỏi lắm, Leonhard."Đúng lúc này bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, Heine bảo mọi người tiếp tục đưa ra ví dụ cho Leonhard, bản thân thì đẩy xe đi mở cửa.Đứng bên ngoài là Bá Tước Ernst Rosenberg.Hắn thành thạo đẩy xe cho Heine, đợi đến một chỗ vắng người mới lên tiếng: "Bệ Hạ biết chuyện rồi.""Cũng không có gì lạ, do Bệ Hạ chưa từng tìm hiểu nên chuyện này lâu như vậy mới bị khui ra.", Heine đẩy gọng kính lên, nhìn vườn hoa bên ngoài.Ernst tinh ý phát hiện, "Cãi nhau rồi?"Mọi khi đều gọi thẳng tên.Heine cũng không để ý, chỉ nói: "Không tính cãi nhau, chỉ là hiện tại không cùng lập trường thôi."Ernst cúi người nhẹ nhàng xoa hai bên thái dương cho Heine, dùng chất giọng ấm áp thổi bên tai hắn:"Ngươi muốn biết lý do tại sao đám gia sư kia lại dám ngược đãi Hoàng Tử Leonhard không?"Heine tránh đi."Không cần thiết, phỏng chừng cũng đã chết rồi, biết còn có ích gì chứ?"Ernst "ồ" một tiếng, tỏ ý khen ngợi."Không tồi."Heine nhướng mày, vặn hỏi: "Thật sự chết rồi?"Ernst nhún vai trả lời: "Còn một nửa, mà cũng sắp chết rồi. Bệ Hạ ra lệnh bí mật xử lý bọn họ. Sống hay chết tùy ý, chỉ là không được để bọn họ sống yên ổn thôi."Ernst nhìn Heine, "Lo cho ngươi trước đi. Ngươi biết đám đó là ai không?"Heine bình tĩnh trả lời: "Ta đoán, là bọn chúng.""Bọn chúng" là ai, hiện tại không tiện nói rõ."Không, không", Ernst xua tay phì cười, "Đám đã chết là bọn chúng, ta đang nói mấy kẻ còn sống kia kìa."Heine quay phắt lại."Còn sống? Là ai?"Hắn thật sự có hơi bất ngờ rồi đấy.Ernst thần bí ghé sát trước mặt hắn, chậm rãi phun ra đáp án:"Là người của Hoàng hậu."...Xin chào mọi người, lại là mình đây.Mình viết xong chương này lâu rồi nhưng do đan xen thêm nhiều tình tiết mới nên phải chỉnh sửa lại cốt truyện chính khá nhiều, cũng có thể sẽ thay đổi thể loại truyện để tăng tính thú vị cho bộ fanfic này.Và trong thời gian tới, nếu có nhiều thời gian, mình dự định sẽ tung ra 3 đến 5 chương liền, "bão chap" từ đêm Giao Thừa đến mùng 5 Tết Âm lịch.Tới lúc đó, mong các bạn ủng hộ mình nhiều hơn để mình có thêm động lực ra truyện tiếp nha ~Có gì thiếu sót, các bạn cứ mạnh dạn góp ý để mình cải thiện nhé.🥰🥰🥰
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com