Ohmnanon Written Nhung Cau Chuyen Tuong Tuong Co That
- Biểu ca~
Tiếng nói lảnh lót của thiếu nữ đương xuân vang vọng một góc Tử Cấm Thành, kèm theo đó là bóng dáng nữ tử thướt tha chạy thật nhanh về phía thập nhị hoàng tử Hoàng Lạc Vinh mặc cho người lớn đi sau không ngừng nhắc nhở "Đan Nhi, không được vô lễ."
- Hoàng thúc đừng trách Thanh Đan, tiểu muội còn nhỏ, hơn nữa chúng ta cũng là người một nhà, xung quanh không có nhiều người thì không cần câu nệ tiểu tiết.
Hoàng Lạc Vinh lên tiếng bênh vực cô gái nhỏ đang bị quở trách. Thì ra hai người đang đi tới chính là Định Vương và lệnh kim Thanh Đan quận chúa. Tính theo vai vế mà nói, Định Vương là biểu đệ của đương kim hoàng thượng, đến đời Lạc Vinh và Thanh Đan cũng đã thành họ hàng xa, tuy vậy từ nhỏ Thanh Đan đã thường xuyên cùng cha vào cung, có thể nói nàng và thập nhị điện hạ là thanh mai trúc mã, chút tư tình Thanh Đan dành cho Hoàng Lạc Vinh cả Tử Cấm Thành không ai không biết.
- Đúng là chỉ có biểu ca thương Đan Nhi.
Thanh Đan vui vẻ ôm cánh tay Hoàng Lạc Vinh, khoé mắt cong cong tình ý dào dạt. Thái tử gỡ tay nàng ra khỏi tay mình, trên môi vẫn nở nụ cười dịu dàng.
- Được rồi Thanh Đan, muội đi tìm Phụng Kim chơi cùng nhé, biểu ca tới giờ đọc sách rồi, không chơi cùng muội được. Đi thôi, Bỉnh Lâm.
Hoàng Lạc Vinh vừa nói dứt câu với Thanh Đan đã nhanh chóng cùng Trần Bỉnh Lâm hồi cung khiến quận chúa không khỏi ngơ ngác, hụt hẫng. "Rõ ràng ta tới chơi cùng để bồi đắp tình cảm với biểu ca mà." Thanh Đan quận chúa nghĩ thầm, nàng lưu luyến nhìn theo bóng lưng thái tử rời đi, ánh mắt ấm ức không thôi.
Nhật Tịnh cung gần một canh giờ sau.
Hoàng Lạc Vinh vẫn chăm chú đọc sách, nhưng là ngồi đọc sách trong lòng Trần Bỉnh Lâm. Chỉ một lúc sau, thái tử của chúng ta đã dụi mắt, đầu ngả ra sau tựa vào vai Trần Bỉnh Lâm.
- Ca ca, ta mệt rồi, không muốn học nữa.
Trần Bỉnh Lâm ôm eo người trong lòng, cưng chiều hôn lên má, lên cằm cậu.
- Vậy hôm nay học tới đây thôi. Giờ Lạc Lạc muốn làm gì nào?
Hoàng Lạc Vinh im lặng không đáp, chỉ mở to mắt nhìn người kia.
Hai mắt nhìn nhau một hồi, Trần Bỉnh Lâm cúi xuống hôn lên môi thái tử, đồng thời ôm cậu cùng đứng lên, không nhanh không chậm tiến về phía chiếc giường nơi góc phòng.Hành sự xong, Hoàng Lạc Vinh lười biếng nằm trên người Trần Bỉnh Lâm, cả hai đắp chăn che nửa thân dưới, ngón tay thái tử buồn chán chơi đùa với cơ bắp trên người hắn. Trần Bỉnh Lâm dùng bàn tay to lớn khẽ xoa bóp thắt lưng cho Hoàng Lạc Vinh, vừa hôn lên đỉnh đầu cậu vừa hỏi.
- Mỏi không?
Hoàng Lạc Vinh lắc đầu, dụi dụi vào lồng ngực Trần Bỉnh Lâm. Đúng lúc cậu định tranh thủ chợp mắt một lúc thì bên ngoài truyền đến âm thanh khiến cậu hoảng hồn.
- Quận chúa, mong quận chúa dừng chân. Điện hạ đã có lệnh khi người đọc sách cùng Trần thiếu gia tuyệt đối không được vào nếu không có sự đồng ý của người.
- Hỗn láo. Ta là ai chứ? Há lại giống lũ hạ nhân các ngươi. Tẩm cung của biểu ca ta, ta thích vào thì vào.
Rầm.
Cửa phỏng mở tung, tiểu cô nương đang vui vẻ bước vào tìm người trong mộng đứng như trời trồng, nước mắt chực rơi, thanh âm lảnh lót ban sáng bỗng trở nên nức nở.
- Biểu...ca...
Hoàng Lạc Vinh sau khi nghe thấy tiếng thị vệ thân cận của mình và Thanh Đan vốn đã định mặc lại y phục vờ như không có gì, Trần Bỉnh Lâm thầm thì vào tai cậu "Không kịp đâu" rồi kéo chăn phủ lên người Hoàng Lạc Vinh, ôm chặt cậu trong lòng. Thập nhị điện hạ lúc này vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ vùi mặt vào hõm cổ Trần tam thiếu, tuy cổ họng còn hơi khàn vì phóng túng quá độ nhưng vẫn nghiêm giọng cất tiếng.
- Thanh Đan, muội cũng nghe rồi đấy. Không có sự cho phép của ta không được tuỳ tiện bước vào. Niệm tình chúng ta lớn lên cùng nhau lần này ta không truy cứu. Mau ra ngoài đi.
Trần Bỉnh Lâm dùng ánh mắt vừa sắc bén vừa thản nhiên khiêu khích hướng về phía quận chúa. Tiểu cô nương lúc này đã thất kinh đến mức mất đi năng lực hành vi, không nghe theo lời thái tử mà vẫn đứng sững ra. Thị vệ vốn đang quay lưng lại không dám nhìn cảnh tượng trong phòng, nghe thái tử nhà mình nói xong liền không lưu tình mà kéo Thanh Đan quận chúa ra ngoài, không quên đóng cửa lại.Một lúc sau, Trần Bỉnh Lâm sau khi mặc lại y phục cho cả mình và thái tử thì một mình bước ra khỏi Nhật Tịnh cung. Vừa ra ngoài đã bị một bàn tay lao đến định đánh vào mặt hắn, Trần Bỉnh Lâm theo phản xạ tóm chặt cổ tay đối phương, sau khi nhận ra đó là Thanh Đan liền buông ra, tránh làm đau nàng.
- Quận chúa, quận chúa làm gì vậy?
- Tên bỉ ổi, vô liêm sỉ. Hoàng thượng để ngươi làm thư đồng cho biểu ca là mong ngươi phò tá biểu ca, cùng biểu ca học hành thành tài, tên tiểu nhân tâm cơ nhà ngươi lại rắp tâm leo lên giường biểu ca. Ta phải giết ngươi.
Thanh Đan không ngừng dùng những nắm đấm nhỏ đấm lên người Trần Bỉnh Lâm, con gái cánh tay yếu ớt vốn chẳng thể khiến hắn đau nhưng Trần Bỉnh Lâm thực sự thấy phiền. Hắn mất kiên nhẫn giữ lấy hai tay Thanh Đan.
- Quả thật là việc ta và thái tử có ngày hôm nay là điều không ai ngờ được, nhưng ta nghĩ quận chúa có chút hiểu lầm ở đây rồi. Ta không hề leo lên giường thái tử.
Nói rồi Trần Bình Lâm nheo mắt, hắn cúi thấp đầu xuống, giảm nhỏ âm lượng chỉ đủ để Thanh Đan nghe được, giọng nói tràn ngập sự khiêu khích.
- Là ta bế thái tử lên giường.
Tiếng nói lảnh lót của thiếu nữ đương xuân vang vọng một góc Tử Cấm Thành, kèm theo đó là bóng dáng nữ tử thướt tha chạy thật nhanh về phía thập nhị hoàng tử Hoàng Lạc Vinh mặc cho người lớn đi sau không ngừng nhắc nhở "Đan Nhi, không được vô lễ."
- Hoàng thúc đừng trách Thanh Đan, tiểu muội còn nhỏ, hơn nữa chúng ta cũng là người một nhà, xung quanh không có nhiều người thì không cần câu nệ tiểu tiết.
Hoàng Lạc Vinh lên tiếng bênh vực cô gái nhỏ đang bị quở trách. Thì ra hai người đang đi tới chính là Định Vương và lệnh kim Thanh Đan quận chúa. Tính theo vai vế mà nói, Định Vương là biểu đệ của đương kim hoàng thượng, đến đời Lạc Vinh và Thanh Đan cũng đã thành họ hàng xa, tuy vậy từ nhỏ Thanh Đan đã thường xuyên cùng cha vào cung, có thể nói nàng và thập nhị điện hạ là thanh mai trúc mã, chút tư tình Thanh Đan dành cho Hoàng Lạc Vinh cả Tử Cấm Thành không ai không biết.
- Đúng là chỉ có biểu ca thương Đan Nhi.
Thanh Đan vui vẻ ôm cánh tay Hoàng Lạc Vinh, khoé mắt cong cong tình ý dào dạt. Thái tử gỡ tay nàng ra khỏi tay mình, trên môi vẫn nở nụ cười dịu dàng.
- Được rồi Thanh Đan, muội đi tìm Phụng Kim chơi cùng nhé, biểu ca tới giờ đọc sách rồi, không chơi cùng muội được. Đi thôi, Bỉnh Lâm.
Hoàng Lạc Vinh vừa nói dứt câu với Thanh Đan đã nhanh chóng cùng Trần Bỉnh Lâm hồi cung khiến quận chúa không khỏi ngơ ngác, hụt hẫng. "Rõ ràng ta tới chơi cùng để bồi đắp tình cảm với biểu ca mà." Thanh Đan quận chúa nghĩ thầm, nàng lưu luyến nhìn theo bóng lưng thái tử rời đi, ánh mắt ấm ức không thôi.
Nhật Tịnh cung gần một canh giờ sau.
Hoàng Lạc Vinh vẫn chăm chú đọc sách, nhưng là ngồi đọc sách trong lòng Trần Bỉnh Lâm. Chỉ một lúc sau, thái tử của chúng ta đã dụi mắt, đầu ngả ra sau tựa vào vai Trần Bỉnh Lâm.
- Ca ca, ta mệt rồi, không muốn học nữa.
Trần Bỉnh Lâm ôm eo người trong lòng, cưng chiều hôn lên má, lên cằm cậu.
- Vậy hôm nay học tới đây thôi. Giờ Lạc Lạc muốn làm gì nào?
Hoàng Lạc Vinh im lặng không đáp, chỉ mở to mắt nhìn người kia.
Hai mắt nhìn nhau một hồi, Trần Bỉnh Lâm cúi xuống hôn lên môi thái tử, đồng thời ôm cậu cùng đứng lên, không nhanh không chậm tiến về phía chiếc giường nơi góc phòng.Hành sự xong, Hoàng Lạc Vinh lười biếng nằm trên người Trần Bỉnh Lâm, cả hai đắp chăn che nửa thân dưới, ngón tay thái tử buồn chán chơi đùa với cơ bắp trên người hắn. Trần Bỉnh Lâm dùng bàn tay to lớn khẽ xoa bóp thắt lưng cho Hoàng Lạc Vinh, vừa hôn lên đỉnh đầu cậu vừa hỏi.
- Mỏi không?
Hoàng Lạc Vinh lắc đầu, dụi dụi vào lồng ngực Trần Bỉnh Lâm. Đúng lúc cậu định tranh thủ chợp mắt một lúc thì bên ngoài truyền đến âm thanh khiến cậu hoảng hồn.
- Quận chúa, mong quận chúa dừng chân. Điện hạ đã có lệnh khi người đọc sách cùng Trần thiếu gia tuyệt đối không được vào nếu không có sự đồng ý của người.
- Hỗn láo. Ta là ai chứ? Há lại giống lũ hạ nhân các ngươi. Tẩm cung của biểu ca ta, ta thích vào thì vào.
Rầm.
Cửa phỏng mở tung, tiểu cô nương đang vui vẻ bước vào tìm người trong mộng đứng như trời trồng, nước mắt chực rơi, thanh âm lảnh lót ban sáng bỗng trở nên nức nở.
- Biểu...ca...
Hoàng Lạc Vinh sau khi nghe thấy tiếng thị vệ thân cận của mình và Thanh Đan vốn đã định mặc lại y phục vờ như không có gì, Trần Bỉnh Lâm thầm thì vào tai cậu "Không kịp đâu" rồi kéo chăn phủ lên người Hoàng Lạc Vinh, ôm chặt cậu trong lòng. Thập nhị điện hạ lúc này vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ vùi mặt vào hõm cổ Trần tam thiếu, tuy cổ họng còn hơi khàn vì phóng túng quá độ nhưng vẫn nghiêm giọng cất tiếng.
- Thanh Đan, muội cũng nghe rồi đấy. Không có sự cho phép của ta không được tuỳ tiện bước vào. Niệm tình chúng ta lớn lên cùng nhau lần này ta không truy cứu. Mau ra ngoài đi.
Trần Bỉnh Lâm dùng ánh mắt vừa sắc bén vừa thản nhiên khiêu khích hướng về phía quận chúa. Tiểu cô nương lúc này đã thất kinh đến mức mất đi năng lực hành vi, không nghe theo lời thái tử mà vẫn đứng sững ra. Thị vệ vốn đang quay lưng lại không dám nhìn cảnh tượng trong phòng, nghe thái tử nhà mình nói xong liền không lưu tình mà kéo Thanh Đan quận chúa ra ngoài, không quên đóng cửa lại.Một lúc sau, Trần Bỉnh Lâm sau khi mặc lại y phục cho cả mình và thái tử thì một mình bước ra khỏi Nhật Tịnh cung. Vừa ra ngoài đã bị một bàn tay lao đến định đánh vào mặt hắn, Trần Bỉnh Lâm theo phản xạ tóm chặt cổ tay đối phương, sau khi nhận ra đó là Thanh Đan liền buông ra, tránh làm đau nàng.
- Quận chúa, quận chúa làm gì vậy?
- Tên bỉ ổi, vô liêm sỉ. Hoàng thượng để ngươi làm thư đồng cho biểu ca là mong ngươi phò tá biểu ca, cùng biểu ca học hành thành tài, tên tiểu nhân tâm cơ nhà ngươi lại rắp tâm leo lên giường biểu ca. Ta phải giết ngươi.
Thanh Đan không ngừng dùng những nắm đấm nhỏ đấm lên người Trần Bỉnh Lâm, con gái cánh tay yếu ớt vốn chẳng thể khiến hắn đau nhưng Trần Bỉnh Lâm thực sự thấy phiền. Hắn mất kiên nhẫn giữ lấy hai tay Thanh Đan.
- Quả thật là việc ta và thái tử có ngày hôm nay là điều không ai ngờ được, nhưng ta nghĩ quận chúa có chút hiểu lầm ở đây rồi. Ta không hề leo lên giường thái tử.
Nói rồi Trần Bình Lâm nheo mắt, hắn cúi thấp đầu xuống, giảm nhỏ âm lượng chỉ đủ để Thanh Đan nghe được, giọng nói tràn ngập sự khiêu khích.
- Là ta bế thái tử lên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com