TruyenHHH.com

[OG] Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân

Chương 16: Ái khanh, mạng khanh là của trẫm

buzhijiangyue

"Gầy đi rồi, ăn nhiều vào."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・


"Trẫm đã sai Câu Hoằng Dương chuẩn bị sẵn bồn nước ở cung Thanh Lộ. Khanh đi tắm trước, sau đó nghỉ ngơi trong điện."

Tần Huyền Hiêu không để Tần Đạc Dã từ chối mà lập tức sắp xếp mọi việc, rồi dẫn y cùng đi về phía hậu cung.

Mùa thu luôn khiến cảnh sắc thay đổi nhanh chóng. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, những chiếc lá phong vốn chỉ nhuốm chút sắc đỏ vàng nay đã phủ kín màu sắc rực rỡ, vô cùng lộng lẫy.

Tần Đạc Dã lặng lẽ đi theo bước chân của Tần Huyền Hiêu, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời cao xa cùng những gam màu sặc sỡ.

Hít thở không khí của trăm năm sau, trong thoáng chốc, y cảm thấy dường như mình cũng thuộc về nơi đây.

Sử sách ghi chép không chi tiết, ký ức của y cũng không đầy đủ. Từ những dòng chữ sơ lược còn sót lại, y chỉ mơ hồ nhận ra thời thịnh thế trước kia đã không còn. Nhưng may mắn thay, ánh mắt Tần Đạc Dã rơi vào người thanh niên đi trước — vị Hoàng đế đương triều này xem ra tư chất cũng không tệ, là một hạt giống tốt.

Cung Thanh Lộ nằm khuất trong dãy hòn non bộ thanh nhã và trúc ngọc, Tần Đạc Dã có hơi ngạc nhiên vì nơi đây quá đỗi quen thuộc.

Y không ngờ rằng, đã trăm năm trôi qua, cung Thanh Lộ vẫn giữ nguyên phong cách từ kiếp trước của mình, thậm chí cảnh vật xung quanh cũng gần như giống hệt. Thoáng chốc, y cứ ngỡ mình vẫn đang sống trong những ngày bận rộn của năm An Bình thứ mười hai.

Chỉ có đến gần, y mới nhận ra một vài sự khác biệt nhỏ.

Cánh cửa khắc hoa bằng tre trong điện bị đẩy ra, hương hoa quả nhè nhẹ hòa quyện cùng mùi thảo dược thoang thoảng lan tỏa trong không khí. Tần Đạc Dã khẽ hít một hơi, tuy sắc mặt y không đổi nhưng trong lòng thấy rất dễ chịu.

Vòng qua tấm bình phong, hơi ẩm tràn ngập, chính giữa căn phòng là một bồn tắm được lát bằng ngọc thạch, trong làn hơi nước mờ mờ ảo ảo vẫn lộ ra sắc thái ôn nhuận.

Câu Hoằng Dương đang chỉnh lại bình phong, sắp xếp các vật dụng cần thiết cho việc tắm gội như xà phòng và y phục mới.

Thấy hai người bước vào, Câu Hoằng Dương chắp tay hành lễ với Tần Huyền Hiêu rồi cúi người lùi ra, tiện thể đuổi hết thị vệ xung quanh đi.

"Màu nước trong bồn tắm này..." Tần Đạc Dã nhìn làn nước ấm màu nâu nhạt trong bồn ngọc trắng, quay sang hỏi Tần Huyền Hiêu.

Tần Huyền Hiêu bước lên trước một bước, nắm lấy tay áo của Tần Đạc Dã rồi kéo y lại gần, áp bàn tay lên trán y.

"Vẫn còn sốt." Hắn buông tay xuống, bắt đầu cởi y phục của mình, nói: "Trẫm đã sai Thái y viện chuẩn bị bồn tắm thuốc, thêm vào đó liên kiều, hoàng cầm và một số vị khác. Nước ấm và dược tính sẽ giúp trừ hàn. Khanh mau khỏi bệnh để còn đứng vững trên triều. Nếu ngay cả kiếm cũng cầm không nổi, làm sao bảo vệ triều chính trước ngoại bang đây?"

Nghe những lời này, Tần Đạc Dã cảm thấy ấm áp trong lòng. Y ngước lên nhìn người đang cúi đầu cởi áo, mái tóc lòa xòa bên thái dương vô tình tô điểm đường nét cao thẳng của xương mày và sống mũi người nọ.

Đứa trẻ ngoan.

Mà khoan... ngươi cởi áo làm gì?

Tần Đạc Dã nghiêng đầu hỏi: "Bệ hạ cũng muốn ngâm mình sao?"

Tần Đạc Dã chưa bao giờ tắm chung với người khác. Giờ thấy Tần Huyền Hiêu tự nhiên cởi đồ, y hiếm khi cảm thấy lúng túng.

Tần Huyền Hiêu phản vấn: "Sao, không được?"

Tần Đạc Dã bĩu môi: "Ngài có bệnh đâu."

Tần Huyền Hiêu: "..."

Văn khanh à khanh giỏi lắm, xưa nay lời nói luôn ngắn gọn xúc tích như vậy.

"Trẫm sợ khanh ngâm đến giữa chừng thì ngất đi, chết đuối trong bồn tắm." Tần Huyền Hiêu cười khẩy.

Tần Đạc Dã: "..."

Hoàng đế ngươi giỏi lắm, có điều cái miệng này hơi sắc bén.

"Trẫm rất thích cung Thanh Lộ, không muốn nơi đây trở thành hung trạch vì có người chết đuối."

Nói hay nhỉ, tốt nhất ngài đừng nói nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, y thấy lời Tần Huyền Hiêu cũng đúng. Với thân thể yếu ớt hiện giờ, quả thực rất dễ bị tụt huyết áp rồi ngất xỉu trong bồn nước ấm, mà chết đuối như vậy thì thật đáng xấu hổ.

Vì thế, Tần Đạc Dã bắt đầu cởi áo ngoài treo lên bình phong, rồi tiếp tục tháo triều phục, chỉ để lại lớp áo lót bên trong.

Mái tóc đen nhánh buông xuống, tạo nên sự tương phản rõ rệt với lớp áo lót trắng tinh và làn da hơi tái nhợt.

Ánh mắt sâu thẳm của Tần Huyền Hiêu lướt từ đôi mắt của Tần Đạc Dã, sau đó chậm rãi di chuyển xuống vai, cổ, rồi đến eo. Lớp áo rộng thùng thình bao bọc thân hình, lúc ẩn lúc hiện. Hắn nhớ lại mỗi lần trên bàn ăn, người này chỉ nhấm nháp mỗi món một chút, bèn cất lời: "Ái khanh."

"Ừm?" Tần Đạc Dã không quay đầu lại, y đang chỉnh trang y phục, chỉ đáp một cách hờ hững, "Sao vậy?"

"Gầy đi rồi, ăn nhiều vào."

Tần Đạc Dã không hài lòng nhíu mày, cúi đầu bóp thử cánh tay và phần đùi gầy guộc của mình, chép miệng: "Đúng thật."

Y thực sự không thích bộ dáng yếu ớt này, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là đủ khiến y ngã gục. Thân thể không tốt, tinh lực không dồi dào, làm sao có thể lo lắng cho thiên hạ, trị vì quốc gia?

"Sau này đến ăn ké, mong bệ hạ đừng đuổi thần đi."

Một câu nói mà đổi lại được sự bất ngờ đầy vui mừng của đế vương. Tần Huyền Hiêu quay lưng đi, nói: "Ngâm thuốc đi, đừng để bị cảm."

Tần Đạc Dã đi theo hắn, dùng chân trần bước lên những bậc thang ngọc trắng, nước ấm dần dần lan lên mắt cá chân. Y chậm rãi đi xuống bể nước nóng.

Nhiệt độ nước vừa phải.

Hương thơm nhè nhẹ của thảo dược phảng phất nơi đầu mũi, làn nước dịu dàng, hơi nóng ấm áp phả lên làn da khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Tần Đạc Dã ngồi tựa vào một phiến đá trong bể, làn nước nâng nhẹ hai tay y.

Mái tóc đen buông xõa trôi nổi trên mặt nước. Lớp áo lót trắng cũng theo làn sóng nước mà nhẹ nhàng bồng bềnh.

Y khẽ thở ra một hơi, đầu hơi ngửa ra sau, tựa vào mép bể, nhắm mắt lại.

Mệt mỏi nhiều ngày bỗng bị cuốn trôi. Nước ấm như đang nhẹ nhàng mát xa đầu óc, cảm giác mơ màng do lạnh và sốt cũng dịu đi phần nào.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại sự im lặng bao trùm, thi thoảng có tiếng nước khẽ khàng vang lên.

Cơn buồn ngủ ập đến. Với thân thể yếu ớt này, Tần Đạc Dã dần dần chìm vào giấc ngủ.

Y mất đi sức lực, thân hình trượt dần xuống, nước trong bể từ từ tràn qua vai và cổ. Nhiệt độ dễ chịu khiến y vô thức thả lỏng, cả người chìm vào trong nước, mũi và miệng cũng bị nhấn chìm.

Khi hít phải nước, cơn nghẹt thở dữ dội ập tới, Tần Đạc Dã mới bừng tỉnh, hình ảnh trước mắt mờ nhòe, ánh sáng và bóng tối lẫn lộn. Cảm giác ngột ngạt và khó chịu đánh thẳng vào não khiến y hoa mắt.

Ngay sau đó, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ Tần Đạc Dã, kéo y ra khỏi mặt nước. Vòng tay ấy siết chặt lấy eo rồi đỡ y đứng dậy.

Không khí lạnh bỗng chốc tràn vào mũi, Tần Đạc Dã ôm lấy chỗ mình đang bám víu rồi ho sặc sụa.

"Văn, Tình, Hạc."

Giọng nói âm u vang trên đỉnh đầu, Tần Đạc Dã khó khăn điều chỉnh hơi thở, y ôm ngực ngẩng đầu, đối diện với gương mặt có vẻ tức giận.

Tần Đạc Dã cười cười, giơ tay vẫy vẫy trước mặt Tần Huyền Hiêu: "Chào?"

"Khanh giỏi lắm." Tần Huyền Hiêu nắm chặt cổ tay y, cười lạnh.

Tần Đạc Dã đọc được vẻ nghiến răng nghiến lợi trong đôi mắt phượng nheo lại của hắn.

"Được rồi, được rồi." Tần Đạc Dã đứng thẳng người, rút tay ra, vỗ vai Tần Huyền Hiêu, "Đứa nhỏ này, đừng có lo, chỉ là uống phải chút nước thôi. Ta tự đứng được, không sao."

Tần Huyền Hiêu không đáp, chỉ cúi mắt nhìn y.

Tần Đạc Dã vừa đứng dậy, mái tóc ướt sũng như mực đổ xuống, áo quần cũng dính sát vào làn da, phác họa rõ ràng thân hình. Một giọt nước chảy dọc theo má, luồn vào cổ áo rồi tan biến trong lớp vải ướt đẫm.

Cả hai đứng sát gần như chạm vào nhau, đến mức có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể... và cả xúc cảm khi sờ vào.

Nhận thức được điều đó, yết hầu Tần Huyền Hiêu khẽ chuyển động. Hắn ngồi lại lên phiến đá trong bể, thuận tay kéo Tần Đạc Dã xuống nước.

Làn nước nhẹ nhàng lan tỏa, che giấu đi những cảm xúc khác lạ đang manh nha nảy sinh, chôn vùi chúng dưới làn sóng lăn tăn.

Lần này Tần Đạc Dã không dám ngủ nữa.

Thế mà y lại trượt vào bể tắm, thật mất mặt!

Cánh tay dài của Tần Huyền Hiêu vươn lên khỏi mặt nước, cầm lấy chiếc chuông vàng đặt trên bàn bên cạnh, nhẹ nhàng lắc một tiếng.

Câu Hoằng Dương cúi đầu, bước vào từ phía sau tấm bình phong, tay ông bê một khay gỗ. Trên khay đặt một chén ngọc xanh, bên trong là thuốc nước màu nâu nhạt, cùng một chiếc bình giống như làm bằng pha lê, chứa chất lỏng màu hồng.

Tần Huyền Hiêu đưa tay nhận lấy khay, vẫy nhẹ, ra hiệu cho Câu Hoằng Dương lui xuống.

Chiếc khay được đặt nổi trên mặt nước trong bể tắm.

Tần Huyền Hiêu cầm chén thuốc đưa cho Tần Đạc Dã, nói: "Trà thuốc bổ khí huyết, nhân lúc đang ngâm thuốc thì uống đi... đừng để lại ngất nữa."

Tần Đạc Dã nhận lấy, mùi vị trà thuốc nhẹ nhàng, không đắng chút nào.

Uống xong, thêm nhiệt độ ấm áp của bể nước, cơ thể y bắt đầu đổ mồ hôi, trán lấm tấm vài giọt nhỏ.

Tần Đạc Dã nhìn Tần Huyền Hiêu cầm lấy chiếc bình, ngửa cổ uống, hương rượu cay nồng tràn ngập không khí.

Kiếp trước, Tần Đạc Dã rất thích uống rượu, đặc biệt là rượu mạnh mang theo hương vị gió cát lạnh lẽo của biên cương. Đó là mùi vị mà y nhớ nhung nhất.

Nhưng từ khi làm Hoàng đế, ngoài lần ngự giá thân chinh, y không còn cơ hội trở lại nơi đã lớn lên, ngắm ánh trăng cong như lưỡi liềm và những đồng cỏ bao la sa mạc.

Cũng không được uống lại rượu mạnh bên ánh lửa cháy rực giữa mùa đông giá lạnh ở biên cương.

Vì vậy lúc ở kinh thành, y chỉ nhấp một chút để tự an ủi bản thân.

Y nhìn chằm chằm vào chiếc bình pha lê, "Đây là rượu gì vậy?"

Tần Huyền Hiêu đặt miệng bình xuống, có lẽ vừa uống xong nên ánh mắt hắn toát lên một chút ngông nghênh: "Tên là Đào Yêu."

"Cho ta uống một ngụm với?"

"Mơ đi."

Tần Đạc Dã đảo mắt: "Keo kiệt."

"Sao?" Tần Huyền Hiêu đặt chiếc bình pha lê trở lại khay, đưa tay giữ lấy cằm Tần Đạc Dã, "Mấy hôm trước khanh đi quán rượu, trẫm còn chưa tính sổ với khanh đâu. Bệnh tim, cảm lạnh, uống thuốc rồi còn đi lung tung, không nghe lời... Ái khanh, mạng khanh là của trẫm, đừng chết, giữ lại cho trẫm dùng."

"Yên tâm đi, bệ hạ." Tần Đạc Dã hất tay Tần Huyền Hiêu ra, giọng điệu lười biếng, không chút nghiêm túc, "Thần nhất định sẽ sống thọ trăm tuổi."

Nước trong bể dường như không còn nóng nữa, Tần Đạc Dã bước ra khỏi bể, khoác chiếc khăn tắm đã được chuẩn bị sẵn, đi tới sau tấm bình phong thay bộ y phục mới.

Tần Huyền Hiêu vẫn ngồi trong bể nước, không hề nhúc nhích. Đôi mắt phượng sâu thẳm lặng lẽ nhìn bóng lưng Tần Đạc Dã rời đi. Đôi chân trần để lại từng dấu vết ẩm ướt trên những viên đá cẩm thạch trắng.

Ánh mắt hắn dõi theo từ mắt cá chân hơi gầy gò, cho tới đôi chân thẳng và cân đối được che dưới lớp áo ướt, rồi tới tấm lưng thẳng tắp.

Đó là một loại khí chất kỳ lạ khó tả.

Tần Huyền Hiêu bỗng hít sâu một hơi, hắn nhấn cả người xuống nước, chỉ đến khi không thể nín thở được nữa mới trồi lên khỏi mặt nước rồi đứng dậy.

Rõ ràng hắn nhận ra bản thân đã bị cuốn sâu vào đó.

Từ đôi mắt đen như mực, cho đến cả con người ấy.

Hơn hai mươi năm qua, hắn chưa từng như thế.

Hắn nhìn xuống cơ thể mình, nhận thấy sự thay đổi, Tần Huyền Hiêu lại nhấn mình trở lại dưới làn nước.

Cho đến khi nước trong bể đã hoàn toàn lạnh, hắn mới mang theo hơi nước lạnh lẽo trên người bước ra ngoài.

•••

Hết chương 16.

Tác giả: Miêu Miêu Lê

Wattpad: Buzhijiangyue

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com