Og Sau Khi Co Con Ngoai Y Muon Voi Tan De Tuong Lai Nhuoc Lan Chi Hoa
Ánh mặt trời chia gian nhà gỗ và động đá thành hai khoảng sáng tối rõ rệt.Khương Thành đứng cung kính trước giường đá, đưa bức thư tay của Tống Dương cho Hề Dung.Hề Dung đọc xong, chỉ viết vài chữ đơn giản rồi gật đầu: "Nói với Tống tiên sinh, cứ tiến hành theo kế hoạch là được."Mà Khương Thành lại nghe ra ẩn ý trong câu nói ấy, hắn ngẩn người: "Điện hạ không trở về sao?"Hề Dung khẽ nhếch môi: "Nếu lúc này cô lộ diện thì làm sao dụ được con cá lớn phía sau?"Khương Thành bất giác nhìn ra ngoài động đá, nơi thiếu niên đang ôm con mèo béo, say sưa ngủ trên chiếc ghế mây, hắn thầm thở dài một hơi.Xét về lý, điện hạ ở lại trên núi dưỡng thương cũng không phải vấn đề lớn.Nhưng làm sao hắn có thể yên tâm giao điện hạ cho một người vô trách nhiệm như vậy?Khương Thành lập tức nói: "Vậy thuộc hạ sẽ ở lại cùng ngài.""Không cần."Hề Dung thản nhiên đáp.Khương Thành: "Điện hạ yên tâm, thuộc hạ nhanh nhẹn, có thể kịp thời quay lại."Hề Dung liếc nhìn hắn: "Ngươi xem nơi này còn có chỗ cho ngươi không?"Khương Thành: "..."Khương Thành: "Thuộc hạ có thể ở bên ngoài trông chừng."Hề Dung: "Tuy ngươi không sợ lạnh, nhưng cô không muốn mất thêm một thống lĩnh Đông Cung nào nữa."Khương Thành toát mồ hôi hột.Thấy băng thuốc trên cánh tay Hề Dung đã thấm máu, hắn vội nói: "Vậy để thuộc hạ thay thuốc cho điện hạ trước."Hề Dung nhìn hắn lần thứ hai."Ngươi biết nên dùng thuốc gì à?"Khương Thành sững lại.Chẳng lẽ không phải thuốc cầm máu và kháng viêm dành cho ngoại thương sao?"Thuộc hạ sẽ đi hỏi..."Nói được nửa câu, hắn chợt phát hiện ánh mắt điện hạ càng lạnh hơn, Khương Thành như hiểu ra điều gì đó, hắn vội cúi đầu, không dám nói thêm lời nào, cung kính lui ra.Lúc đi ngang qua cửa, hắn không nhịn được mà liếc nhìn chiếc ghế mây cũ kỹ, xiêu vẹo như thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.Cái ghế xập xệ như vậy, người bình thường ngồi trên đó chắc khó ngủ lắm nhỉ? Thế nhưng lúc này, thiếu niên trên ghế ấy đang ôm mèo mà ngủ, áo bào xanh thẫm, tóc đen xõa dài, ánh nắng trải đầy trên người, giấc ngủ yên bình đến lạ thường.Thật là một khung cảnh đẹp đến nao lòng.Khó trách điện hạ lại khoan dung với y như vậy.Khương Thành thở dài lần thứ hai....Khương Thành chỉ mất nửa canh giờ để truyền mệnh lệnh đến Tống Dương đang đợi trong rừng.Tống Dương vuốt râu, gật đầu: "Điện hạ suy nghĩ chu toàn.""Trước đây điện hạ ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, giờ đổi ngược lại thì còn gì tốt bằng.""Thương thế điện hạ thế nào? Vẫn ổn chứ?"Khương Thành gật đầu với tâm trạng phức tạp."Điện hạ không sao, tuy bị thương nhưng không ảnh hưởng đến chỗ hiểm."Tống Dương nhìn hắn chằm chằm: "Vậy vẻ mặt của ngươi là sao?"Tống Dương là tâm phúc mà Hề Dung tín nhiệm nhất, Khương Thành không giấu giếm gì, chỉ biết than thở, mắt nhìn trời: "Điện hạ không sao, nhưng người cứu điện hạ thì có sao."Vốn là một thống lĩnh trầm mặc ít nói, Khương Thành hiếm khi lắm lời như vậy, hắn kể lại mọi chuyện về thiếu niên kia, nào là không đáng tin cậy, nào là lười biếng ham ngủ, nào là lừa ăn lừa uống..."Hóa ra là y?"Tống Dương nghe xong, không khỏi kinh ngạc."Chuyện này có trùng hợp quá không? Ngươi đã điều tra kỹ thân phận y chưa, chắc chắn không vấn đề gì chứ?"Khương Thành lắc đầu: "Đã tra rồi, không có liên quan gì với nhà họ Thôi, Ngụy vương hay các danh môn vọng tộc khác, cũng không dính líu đến quan phủ, chỉ là một tên lừa đảo ăn chơi lêu lổng mà thôi."Tống Dương không khỏi tò mò."Vậy tại sao điện hạ lại tín nhiệm một tên lừa đảo như vậy? Điều này không giống với phong cách làm việc của điện hạ."Với kinh nghiệm hai mươi năm tra án và thẩm vấn của mình, Khương Thành cẩn trọng đưa ra kết luận: "Ta cảm thấy, điện hạ có ý định triệu y vào Đông Cung làm mưu sĩ."Tống Dương: "Không phải ngươi nói học vấn y bình thường, chưa đọc được mấy cuốn sách hả?"Khương Thành đau đầu đáp: "Nhưng gương mặt y rất đẹp. Hơn nữa, điện hạ...""Điện hạ thế nào?""Dường như điện hạ rất thích gương mặt đó.""..."Tống Dương: "Ý ngươi là?"Khương Thành: "Ý ta là, chẳng phải Ngụy vương vẫn luôn khoe khoang tứ đại công tử của gã, còn mỉa mai Đông Cung toàn phường xấu xí sao? Có lẽ điện hạ muốn dùng độc trị độc, cho Ngụy vương biết mặt.""Với nhan sắc của tên lừa bịp kia, đừng nói tứ đại công tử, ngay cả bát đại công tử cũng phải cúi đầu nhận thua."Tống Dương: "..."Tống Dương nói: "Thôi được rồi, dù sao người ta cũng đã cứu điện hạ, ngươi đừng có thành kiến quá. Người mà điện hạ xem trọng, chắc chắn không phải hạng tầm thường. Nếu thật sự có thể triệu vào Đông Cung, cũng xem như không tệ."Với tình hình hiện tại của Đông Cung, làm gì có tư cách mà kén chọn!Dù gì dung mạo đẹp cũng là một lợi thế! Dẫn ra ngoài ít nhất cũng nở mày nở mặt!...Cố Dung ngủ một giấc đến tận hoàng hôn, lúc ngồi dậy mới phát hiện mình lại nằm trên giường đá.Ánh đèn trong gian nhà gỗ đã sáng, Cố Dung đi giày bước ra ngoài, thấy Hề Dung mặc áo đen đang ngồi sau bàn ăn, trên tay cầm một quyển sách.Chú mèo mướp đứng cách đó không xa, đuôi nó dựng lên, bước từng bước nhỏ, đôi mắt mèo không rời khỏi người kia, thỉnh thoảng còn phát ra một tiếng "meo" đầy cảnh giác."Tỉnh rồi?"Thấy Cố Dung ra ngoài, Hề Dung dời mắt khỏi quyển sách, giọng nói ấm áp.Cố Dung vô thức dụi mắt."Ta...""Tối qua đệ ngủ không ngon, bình thường thôi."Hề Dung đáp."Đêm nay nghĩ cách khác là được."Cố Dung dụi dụi, vô tình làm mắt mình đỏ lên lần nữa."Thật thất lễ quá.""Lần sau huynh cứ gọi ta dậy là được, không cần phải... khụ khụ, bế ta.""Sẽ làm vết thương nặng hơn."Hề Dung đáp: "Không đâu.""Đệ gầy quá, ta chỉ cần một tay cũng có thể bế lên, khó mà ảnh hưởng đến vết thương."Cố Dung: "..."Cuối cùng Hề Dung cũng bật cười."Ta đã hâm nóng đồ ăn, nếu ngủ đủ rồi thì rửa tay, qua đây ăn đi."Vừa nhìn, Cố Dung liền phát hiện trên bàn ăn đã dọn sẵn thức ăn, có lẽ để chờ y dậy nên món ăn đều được úp bát lên giữ ấm.Ài... thất lễ quá đi mất.Y là chủ nhà, vậy mà lại để khách chăm sóc.Người ta còn là một vị khách bị thương nữa chứ.Bình thường Cố Dung sống một mình, ăn uống ngủ nghỉ đều rất tùy hứng, bữa tối có cũng được, không có cũng chẳng sao. Đây là lần đầu tiên y ăn một bữa tối long trọng như vậy.Dù gì đối phương cũng đã chuẩn bị xong cả rồi.Nếu y cứ nói mãi chuyện thất lễ này nọ thì lại thành ra khách sáo quá.Thế là y gật đầu, rửa tay rồi ngồi xuống phía đối diện bàn ăn.Lúc cúi đầu nhìn, Cố Dung ngạc nhiên phát hiện trên bàn không chỉ có đồ ăn, mà còn có hai bát cháo nóng hổi.Đương nhiên là cháo sánh mịn, thơm phức mùi gạo, rõ ràng không cùng đẳng cấp với bát cháo loãng mà y tự nấu."Đây là...""Ta thấy trong sân có một hũ gạo, bên trong còn sót lại một ít, nên đã tự ý nấu cháo." Hề Dung đáp.Cố Dung: "..."Y hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về hũ gạo đó.Nhưng chuyện này không quan trọng.Quan trọng là, thân là chủ nhà, y lại chẳng rõ tình hình lương thực nơi này bằng người trước mặt.Hơn nữa, đối phương nói nghe nhẹ nhàng vậy thôi, nhưng chắc chắn đã phải lục lọi rất vất vả mới tìm được hũ gạo mà ngay cả y cũng không biết. Điều đó có nghĩa là tình trạng lương thực trong nhà y đã bị hắn nắm rõ ràng.Ài, xấu hổ quá trời ơi.May mà Cố Dung mặt dày, y vỗ đầu một cái rồi cười híp mắt nói: "Huynh đài, huynh đúng là đảm đang, khiến ta cảm thấy mình vô dụng quá."Hề Dung nhướng mày: "Đảm đang?""Phải, chính là kiểu 'lên được phòng khách, xuống được nhà bếp' trong truyền thuyết ấy. Sau này ai gả cho huynh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."Dường như Hề Dung thấy cách nói này khá mới mẻ.Hắn đáp: "Vậy là đệ chưa hiểu rõ ta.""Nếu hiểu rõ con người thật của ta rồi, có lẽ đệ sẽ không nghĩ như vậy.""Con người thật?"Cố Dung tò mò: "Vậy huynh là người thế nào?"Hề Dung điềm nhiên nói: "Phần lớn người đời xem ta như lang hổ, thậm chí là điềm xấu, chẳng ai thật lòng muốn gả cho ta cả."Cố Dung không hề do dự đáp: "Vậy thì bọn họ mù hết rồi."Hề Dung lại nhướng mày: "Thật sao?""Tất nhiên."Cố Dung nhúng đầu đũa vào rượu, chấm lên môi thưởng thức đầy thích thú: "Huynh đài à, sống trên đời, quan trọng nhất là hai chữ 'tùy ý'. Cớ gì phải bận tâm suy nghĩ của người khác? Thế sự vốn thật giả khó lường, ân oán thị phi nào phải cứ dùng hai chữ 'đúng sai' mà phân định được? Chuyện đã như thế, huống chi là con người? Ta thấy huynh rất tốt, ít nhất thì cháo của huynh nấu ngon hơn ta."Hề Dung im lặng chốc lát rồi bật cười."Được, vậy ta xin nhận lời chúc của đệ."Dùng bữa xong, Hề Dung đứng dậy đi rửa bát.Cố Dung lập tức ngăn lại: "Huynh bị thương ở tay mà, để ta làm cho.""Không cần."Hề Dung nhẹ nhàng bê một chồng bát đĩa lên."Đệ sức yếu, phải đi ba lần mới xong.""..."Cố Dung không thể phản bác.Hề Dung lại bật cười: "Đệ còn phải thay thuốc cho ta, đừng để tay bị bẩn."Lúc này Cố Dung hoàn toàn bị thuyết phục.Nhưng khi nghe tiếng nước róc rách từ sân truyền đến, hiếm khi Cố công tử cảm thấy áy náy, tự hỏi có phải mình quá đáng quá không.Ở nhà của mình mà lại để khách rửa bát.Lại còn là một người bị thương nữa chứ.Dù rằng cảm giác ăn xong không phải rửa bát thực sự rất tuyệt.May mà đúng như Hề Dung nói, hắn khỏe mạnh, làm việc nhanh gọn, chẳng mấy chốc đã rửa xong.Vì áy náy nên khi băng bó vết thương cho hắn, lương tâm Cố Dung đột nhiên trỗi dậy, y vô cùng cẩn thận và kiên nhẫn.Sợ làm đau Hề Dung, mỗi khi bôi thuốc, y đều cúi xuống thổi hơi vài lần rồi mới tiếp tục thoa.Chỉ hai vết đao mà y xử lý mất tận nửa canh giờ."Huynh đài, ta có làm huynh đau không? Sao huynh đổ nhiều mồ hôi vậy?"Cố Dung ngẩng lên, thấy Hề Dung ngồi dưới ánh đèn, áo trước mở rộng, gương mặt tuấn tú tái nhợt lấm tấm mồ hôi, y không khỏi giật mình.Hề Dung mở mắt, ánh mắt u tối thoáng qua."Không sao.""Không đau.""Thật chứ?""Ừm."Cố Dung không bận tâm nữa, vì động tác của y đã nhẹ nhàng lắm rồi."Đệ bôi thuốc cho người khác cũng cẩn thận thế này à?"Một giọng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo từ tính của đàn ông vang lên.Cố Dung nghĩ, làm gì có chuyện đó.Gần đây y chẳng có chút kiên nhẫn nào, không coi người ta thành heo là may lắm rồi.Nhưng trước mặt khách, Cố Dung vẫn phải giữ thể diện.Thế là y đáp: "Tất nhiên, ta rất có kinh nghiệm trong chuyện này."Câu này không hẳn là nói dối.Kỹ năng xử lý vết thương của y được học trong quân doanh, ngay cả lão quân y còn khen y có thiên phú, muốn nhận y làm đệ tử chân truyền. Đám thương binh trong doanh thà xếp hàng chịu đau cũng muốn y băng bó cho.Để tránh phiền toái, y cố tình làm thô bạo hơn một chút, đến mức sau này những người từng chịu đựng "móng vuốt" của y đều quay đầu bỏ chạy, nhào vào lòng quân y khác mà cầu cứu."..."Người phía trên im lặng hồi lâu.Cố Dung ngước lên hỏi: "Huynh thấy không thoải mái ở đâu hả?""Không.""Rất thoải mái." Đối phương nhắm mắt, đáp."Vậy thì tốt."Cố Dung thu dọn thuốc và băng lại để lần sau dùng tiếp, sau đó đứng dậy nói: "Huynh nghỉ ngơi đi, có gì cứ gọi ta."Y dắt mèo rời khỏi phòng.Bỗng nhiên Hề Dung mở mắt: "Ngủ chung đi."Cố Dung sững người."Hả?"Hề Dung nghiêm túc nói: "Giường này đủ rộng cho hai người, đệ không cần phải chật vật ngủ ngoài kia.""Nếu không, ngày mai đệ lại buồn ngủ nữa."Hắn bổ sung thêm một câu.
Hết chương 13./Wattpad: @buzhijiangyue
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com