TruyenHHH.com

Og Sau Khi Co Con Ngoai Y Muon Voi Tan De Tuong Lai Nhuoc Lan Chi Hoa

Món thịt cừu thái mỏng vừa mới ra lò, khói bốc nghi ngút, dưới ngọn đèn ánh lên màu sắc hấp dẫn, quả thực rất kích thích vị giác.

Tuy rằng dựa vào khuôn mặt này, Cố Dung có nhiều kinh nghiệm lừa ăn lừa uống, nhưng đó đều là do y chủ động. Giờ đây đột nhiên có người rộng rãi mời mình như vậy, y hơi bất ngờ, vội nói: "Vô công bất thụ lộc, sao tại hạ có thể vô duyên vô cớ ăn uống của huynh đài. Huynh đừng nhìn bát mì rau dưa này mà chê nhạt, ăn cùng với đĩa giấm lại rất có hương vị, hơn nữa đây cũng là món ăn nổi tiếng của quán."

Hề Dung đáp: "Không phải là ăn không."

"Ta để ý đến bình rượu của tiểu lang quân, lấy thịt cừu này đổi một ít rượu uống, thế nào?"

Cố Dung nghĩ ngợi một chút, rồi sảng khoái gật đầu.

"Được, vậy tại hạ mặt dày chiếm chút lợi từ huynh đài vậy."

Nói xong, y mở nắp bình rượu, gọi chủ quán mang đến hai chén rượu, rót đầy cho cả hai.

Tuổi y vẫn còn nhỏ, nhưng cử chỉ lại phóng khoáng tiêu sái.

"Huynh đài, mời."

Cố Dung đưa chén rượu đến trước mặt Hề Dung.

Hề Dung nhận lấy, cụp mắt nhìn chén rượu, hỏi: "Bình rượu này cũng là do quý nhân ban cho sao?"

Cố Dung ho nhẹ hai tiếng, hiếm khi lộ ra chút ngượng ngùng.

"Nói ra huynh đừng chê cười, rượu này cũng là quý nhân ban cho."

"Chẳng qua, không phải do Ngụy vương điện hạ tặng, mà là ta đến Đông Cung dâng thiệp rồi nhận được."

"Ồ?"

Hề Dung nhướng mày.

"Người khác đều tránh Đông Cung như tránh tà, sao tiểu lang quân lại đến đó dâng thiệp?"

Trước mặt người lạ, sao Cố Dung có thể nói rằng mình chỉ đơn thuần đến đó xin rượu mà thôi.

Y bèn thuận miệng bịa chuyện: "Ta chỉ muốn xem thử, Đông Cung có thực sự ngang ngược tàn bạo như lời đồn không."

Hề Dung lại "ồ" một tiếng, lộ ra ánh mắt đầy hứng thú: "Vậy tiểu lang quân đã rút ra kết luận chưa?"

Cố Dung cầm đũa lên, gắp một miếng thịt cừu ăn cùng mì rồi mới đáp: "Không dám nói là kết luận, nhưng đúng là có điểm khác với lời đồn."

"Hai vị quan phụ trách Đông Cung không chỉ không ngang ngược, mà còn rất khách sáo lễ độ, không chê thân phận ta thấp hèn, cũng không vì ta bất tài kém cỏi mà xem thường."

"Quan trọng nhất là, họ rất giữ chữ tín, sau khi dâng thiệp, quả nhiên họ đã tặng rượu ngon cho ta."

Hề Dung uống một ngụm rượu, vuốt ve thành chén, lại hỏi: "Vậy tiểu lang quân có nhận xét gì về Thái tử?"

"Thái tử?"

Cố Dung gắp thêm một miếng thịt cừu, trực tiếp lắc đầu: "Ta chưa gặp Thái tử, khó mà nói được."

"Hơn nữa, nghe nói tính tình Thái tử không được tốt lắm, sao có thể tùy tiện bàn luận."

Nói xong, ánh mắt y xoay chuyển, nhìn Hề Dung: "Chẳng lẽ huynh muốn đầu quân cho Đông Cung?"

Hề Dung không phủ nhận, đôi mắt nâu chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú như ngọc của y.

"Xem ra, tiểu lang quân cảm thấy tính tình Ngụy vương tốt hơn, đáng để trung thành hơn?"

Cố Dung vừa ăn thêm một miếng mì và thịt cừu, chợt cảm thấy không khí xung quanh dường như lạnh hơn một chút.

Y nghĩ, chẳng lẽ là do ngồi gần sông quá?

Nghe xong câu hỏi này, y lại lắc đầu: "Tính tình thế nào không liên quan đến việc có đáng để trung thành hay không."

"Học vấn ta không cao, sợ không thể cho huynh lời khuyên hữu ích."

"Tuy nhiên, nếu huynh thực sự muốn thử một phen, ta khuyên huynh nên đến gia nhập Đông Cung."

Động tác của Hề Dung thoáng khựng lại, lộ vẻ bất ngờ.

"Mong tiểu lang quân nói rõ hơn?"

Cố Dung ghé sát lại, nở nụ cười giảo hoạt như hồ ly nhỏ: "Lý do rất đơn giản, người đầu quân cho Ngụy vương nhiều như vậy, muốn nổi bật chắc chắn không dễ."

"Nhưng Đông Cung thì khác, hôm nay Đông Cung treo bảng cả ngày, xe ngựa thưa thớt, không ai để ý. Ngay cả ta mà cũng được tiếp đãi long trọng, phong thái huynh đài thế này, nếu đến dâng thiệp, chưa biết chừng sẽ được đối đãi như khách quý."

Khương Thành vừa xách ba hộp bánh hoa mơ, vừa bước vào liền nghe thấy câu này.

Khương Thành: "..."

Lời của y cứ như Đông Cung thu nhận toàn những kẻ vô dụng vậy.

Khương Thành rón rén ngồi lại chỗ mình, không dám nhìn sắc mặt điện hạ.

Mà bản thân Thái tử điện hạ thì vẫn giữ thần sắc bình thản, thậm chí còn bật cười.

"Nhưng tiểu lang quân cũng đã nói, tính tình Thái tử không tốt lắm."

"Tiểu lang quân khuyên ta đầu quân cho Đông Cung, không sợ ta còn chưa lập công đã mất mạng sao?"

Khương Thành: "..."

Cố Dung cười đầy thâm ý.

"Dĩ nhiên là không."

"Tính tình Thái tử có thể không tốt, nhưng ta thấy trận chiến Tây Nam này, Thái tử đánh rất đẹp, hậu chiến an dân cũng trật tự đâu ra đấy, không giống kẻ bạo ngược vô đạo."

"Giờ tiếng xấu của Thái tử lan khắp thiên hạ, huynh đài chẳng những không sợ mà còn chủ động đầu quân, nếu ta là Thái tử, chỉ càng coi trọng huynh hơn."

"Tất nhiên, chủ nhân có tính tình ra sao cũng rất quan trọng, huynh đài thực sự cần suy nghĩ kỹ. Ta chỉ uống rượu nói bừa mà thôi, tiền đồ của huynh vẫn phải do huynh tự quyết định."

Khương Thành vốn đã tê cả da đầu, sợ tiểu lang quân này nói ra điều gì chọc giận điện hạ, nhưng nghe đến đây hắn lại sững người, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Liên quan đến trận chiến Tây Nam, các phe bàn tán khen chê lẫn lộn, nhưng rõ ràng phần lớn là phê bình chỉ trích, thậm chí có người ác ý suy đoán rằng điện hạ cố tình gây chiến để củng cố địa vị.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người khen ngợi trận chiến này với điện hạ.

"Ngươi không cho rằng, Thái tử chém giết nhiều quan viên như vậy là quá mức tàn bạo sao?"

Hề Dung bình thản hỏi.

Cố Dung nâng chén rượu, đuôi mắt khẽ nhếch, y nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đáp: "Phải xem tình huống. Nếu những quan viên kia thực sự làm lỡ quân cơ như lời đồn, thì hành động của Thái tử không phải tàn bạo, mà là thưởng phạt phân minh. Còn nếu có ẩn tình thì lại là chuyện khác."

"Dường như huynh đài rất quan tâm Thái tử. Nếu vậy, sao huynh không đến Đông Cung dâng thiệp?"

Hề Dung thở dài: "Ta sợ bị người ta chê cười sau lưng."

Khương Thành ngồi bên cạnh: "..."

Đáng thương thay, Khương đại thống lĩnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ngụm trà mắc kẹt trong cổ họng, ho sặc sụa.

Cố Dung vô cùng ngạc nhiên: "Sao huynh lại suy nghĩ như vậy?"

Hề Dung cúi mắt, xoay xoay chén rượu trong tay: "Chẳng phải tiểu lang quân cũng đã nói rồi sao, đâu ai đến Đông Cung dâng thiệp. Nếu ta đến đó, chẳng phải sẽ bị chỉ trỏ hay sao? Hơn nữa, từ nhỏ ta đã mắc phải chứng bệnh kỳ lạ, cho dù có đến, e rằng cũng chẳng lọt vào mắt xanh của Thái tử."

"Bệnh lạ ư?"

"Đúng vậy, một căn bệnh mà ai ai cũng tránh xa."

"Không thể chữa sao?"

"Không thể chữa. Bệnh đã ăn sâu vào xương tủy, cả đời này, ta không thể thoát khỏi."

Cố Dung không ngờ đối phương lại có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ như vậy.

Chẳng trách chỉ là cuộc gặp gỡ tình cờ mà hắn đã thổ lộ bao nhiêu tâm sự với một người xa lạ như mình, thậm chí còn chủ động mời mình dùng bữa.

Y vốn không có kinh nghiệm an ủi người khác, bèn nói: "Nếu có lựa chọn, ai lại muốn bị bệnh tật hành hạ? Nếu Thái tử vì chuyện này mà coi thường huynh, vậy thì chứng tỏ vị Thái tử đó cũng chỉ là kẻ có mắt không tròng, không biết trọng dụng nhân tài, chẳng xứng làm minh chủ."

Dù biết thiếu niên chỉ vô ý nói ra, nhưng Khương Thành vẫn theo bản năng bảo vệ chủ nhân: "Tiểu lang quân, sao ngài lại nói như vậy?"

"Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa?"

Cố Dung khẽ nheo mắt tinh nghịch.

"Yên tâm đi, nơi này chỉ toàn dân thường, những bậc quý nhân kia sẽ không đến đâu. Ở bàn này chỉ có ba chúng ta, huynh không nói, ta không nói, trời đất cũng không nói, vậy thì làm sao Thái tử biết được?"

"Hơn nữa, huynh đài, ta cũng chỉ muốn an ủi huynh mà thôi, huynh nên đứng về phía ta mới đúng, sao lại còn dọa nạt ta?"

Khương Thành ngước mắt nhìn trời.

Hắn nghĩ, tiểu lang quân này chỉ cần mở miệng là có thể bịa chuyện như thật.

Chẳng trách khắp nơi đều có dấu vết y lừa gạt ăn chùa uống chực.

Dường như Hề Dung đã được giải tỏa, tâm trạng cũng vui vẻ hơn nhiều. Hắn khẽ nhếch môi, nói: "Tiểu lang quân nói không sai, hắn đáng bị phạt."

Vừa nói, hắn vừa bắt Khương Thành tự phạt uống rượu, vừa nâng vò rượu rót đầy chén cho cả hai người còn lại: "Hôm nay nghe được lời của tiểu lang quân, ta như bừng tỉnh, lĩnh hội được rất nhiều điều. Người ta vẫn nói, 'rượu gặp tri kỷ, ngàn chén cũng ít', ta và tiểu lang quân vừa gặp đã như cố nhân, đêm nay..."

"Đêm nay, chúng ta cứ uống say một trận, không say không về!"

Cố Dung cười híp mắt tiếp lời.

Nói xong, y nâng chén rượu lên, uống một ngụm lớn, rồi cảm khái: "Rượu ngon!"

Thiếu niên ấy có một đôi mắt đẹp vô cùng, khi cười, đuôi mắt khẽ nhếch lên, khiến người ta liên tưởng đến những bông hoa đào rơi lả tả giữa trời xuân.

Hề Dung nhướng mày: "Tửu lượng của tiểu lang quân tốt lắm sao?"

"Đương nhiên rồi!"

Cố Dung chắp tay áo rộng, mặt mày hào sảng.

"Đêm đẹp như thế, cảnh đẹp như vầy, lại còn có huynh đài là tri kỷ nơi đất khách cùng uống rượu, nếu không uống tận hứng, chẳng phải phụ lòng trời đất hay sao?"

"Ta kính huynh một chén trước, chúc huynh sớm khỏi bệnh, đạt được ước nguyện!"

...

Một khắc sau, Khương Thành nhìn thiếu niên mới uống chưa được nửa vò rượu đã gục trên bàn, mặt đầy vẻ khó tả: "Tiểu lang quân này, quả nhiên toàn nói dối, không có câu nào đáng tin, điện... công tử, bây giờ phải làm sao?"

"Không cần lo cho ta..."

Thiếu niên nghiêng mặt tựa lên cánh tay, như thể đã nghe thấy, phất tay nói: "Ta sẽ tự về..."

"Huynh đài đi chậm thôi, đi chậm thôi, e là ta không thể tiễn huynh rồi..."

"Huynh, nhất định phải chữa bệnh cho tốt, đừng bao giờ từ bỏ chính mình..."

Khương Thành: "..."

Khách khứa đã dần rời đi, chủ quán đến dọn dẹp bàn ăn, nhìn thấy cảnh này thì cau mày: "Ta nói này, tiểu công tử, sao ngài lại say nữa rồi?"

"Ta không say!"

"Ông lão đừng có nói bừa!"

Thiếu niên phản bác quyết liệt.

Lần đầu tiên Khương Thành thấy một kẻ say rượu như vậy, không khỏi ngạc nhiên.

Hề Dung đặt chén rượu xuống, nghiêng đầu hỏi chủ quán: "Y thường xuyên say rượu à?"

"Đúng vậy."

Chủ quán bất lực đáp.

"Rõ ràng tửu lượng chẳng bao nhiêu, lại cứ thích học đòi uống rượu."

"Nhưng công tử đừng lo, cứ để y ngủ một hai canh giờ, tự khắc sẽ tỉnh dậy về nhà."

Xem ra đúng là kẻ quen thói rồi.

Khương Thành quay đầu, cung kính thấp giọng nói: "Điện hạ, trời cũng khuya rồi, ngài nên về thôi."

Nơi này lộn xộn, lại không có thị vệ đi cùng, Khương Thành không khỏi lo lắng cho sự an toàn của điện hạ.

Hề Dung không rời đi, mà hỏi tiếp: "Lão đã quen biết y, vậy có biết nhà y ở đâu không?"

Ông chủ lắc đầu.

"Ta không rõ."

"Chúng ta chỉ là người buôn bán, đâu thể tìm hiểu chuyện của khách."

Ông lão thu dọn xong, lại cúi người đi nấu mì.

"Đi xin một bát canh giải rượu về đây."

Hề Dung ra lệnh cho Khương Thành.

Khương Thành không dám hỏi nhiều, vâng lệnh rồi rời đi.

Sau khi uống, quả nhiên Cố Dung tỉnh táo hơn nhiều. Nhìn thấy Hề Dung vẫn còn ngồi đó, y không khỏi cười nói: "Huynh đài, sao huynh còn chưa về?"

"Trời đã tối, ta đưa tiểu lang quân về nhà nhé? Nhà của tiểu lang quân ở đâu?" Hề Dung hỏi.

"Nhà?"

Cố Dung chống đầu, tay áo dài buông xuống bàn, lắc đầu suy nghĩ một lúc, rồi loạng choạng đứng dậy, chỉ về phía con sông sau quán: "Ta đến đó ngủ nhờ chỗ bạn một đêm, mai sẽ về, không phiền huynh đâu."

Rõ ràng thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, y chắp tay hành lễ rồi bước ra ngoài.

Trước khi đi, y còn không quên móc ra ba đồng tiền đồng từ trong tay áo, đặt lên bàn để trả tiền mì.

Hề Dung liếc nhìn, nhưng lại vươn tay thu mấy đồng tiền đồng đó lại, thay vào đó đặt một thỏi bạc vụn lên bàn, thanh toán luôn phần của cả hai người, rồi dẫn Khương Thành đi theo sau.

Cố Dung rất quen thuộc với địa hình nơi này, đừng nói là hơi say, ngay cả khi nhắm mắt y cũng có thể tìm được đường.

Ra khỏi quán mì, y quan sát một chút rồi nhanh chóng tìm đến mấy khoang thuyền cũ neo bên bờ sông, chọn một chiếc nằm phía trong cùng, cúi người chui vào.

Trong khoang thuyền có hai tên ăn mày, thấy Cố Dung bước vào, họ lập tức lộ vẻ cảnh giác.

Dù Cố Dung nửa tỉnh nửa say, nhưng vẫn rất hiểu quy tắc phân chia địa bàn nơi đây, khóe mắt y cong lên, móc ra mấy đồng tiền còn sót lại, ném cho hai người kia: "Ta mời hai vị uống rượu, hai vị cho ta mượn chỗ này ngủ một đêm nhé."

Hai tên ăn mày mắt sáng rỡ, nhanh chóng nhặt lấy tiền đồng, rộng rãi nhường chỗ.

Cố Dung cũng không kén chọn, y khoanh chân ngồi xuống, nheo mắt, kéo áo choàng lại, thoải mái tựa vào vách khoang thuyền chuẩn bị ngủ.

Khương Thành đứng nhìn mà há hốc mồm, lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, cái gọi là "bạn bè" của tiểu lang quân này hóa ra lại là đám ăn mày lang thang, còn cái gọi là "mượn chỗ ngủ" chính là tranh giành địa bàn với ăn mày.

Đúng là một tên lừa bịp từ đầu đến chân.

Bên trong khoang thuyền, hai gã ăn mày đang tranh nhau số tiền đồng, còn bên cạnh, tiểu lang quân mặc áo xanh đang ngủ say không hay biết gì. Vì đã uống rượu, cổ áo y hơi lỏng lẻo, nửa mở để lộ ra chiếc cổ trắng nõn.

Nếu bỏ qua hoàn cảnh tồi tàn này, một con thuyền nằm ngang trên bờ sông, trên đó, dáng người tiểu lang quân như tùng như mai, nửa ẩn trong ánh trăng mềm mại tựa lớp lụa bạc, thực sự là một bức tranh tuyệt mỹ.

Hề Dung nhìn khung cảnh đó, gần như không nhận ra bản thân hắn đã khẽ nhíu mày.

Giây tiếp theo, dưới ánh mắt kinh ngạc của Khương Thành, hắn sải bước về phía khoang thuyền.

Hai tên ăn mày vừa mới chia xong tiền, đột nhiên trước mắt tối sầm lại. Rèm khoang bị vén lên, một bóng người cao lớn xuất hiện bên ngoài, che khuất cả ánh trăng và ánh đèn, khiến hai người không khỏi trở nên cảnh giác.

Người trước mặt mặc y phục sang trọng, đeo kiếm bên hông, đôi môi mỏng và hàng lông mày kiếm lộ ra một loại khí thế vô hình đầy áp đảo, khiến bản năng người ta sinh ra cảm giác áp lực và e sợ.

"Tiểu đệ nhà ta nghịch ngợm, làm phiền hai vị rồi."

Hề Dung thản nhiên nói một câu phá vỡ sự im lặng, sau đó trực tiếp nắm lấy cổ áo phía sau của tiểu lang quân đã ngủ say, xách lên rồi mang đi.

Hai tên ăn mày rướn cổ nhìn, vẻ mặt đầy hứng thú như đang xem kịch vui.

"Vị huynh trưởng này trông có vẻ rất khó chọc, về nhà chắc chắn y sẽ bị đánh cho xem."

"May mà hắn không phát hiện ra số tiền này."

"Đúng đúng, mau giấu đi..."

...

"Điện hạ, ngài... định đưa y về hành doanh sao?"

Khương Thành bước theo sau, cẩn trọng hỏi.

Hề Dung vẫn dùng một tay xách Cố Dung, nghe vậy, đôi mắt lạnh lùng kia vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ thản nhiên nói: "Tìm một quán trọ, đặt một phòng cho y."

Khương Thành vâng lệnh.

Trong lòng không khỏi kinh ngạc, có phải điện hạ đã quá khoan dung và quan tâm đến tên lừa gạt kia rồi không?

Hết chương 04./Wattpad: @buzhijiangyue

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com