Og Hom Nay Thai Tu Bi Phe Chua Nhuoc Lan Chi Hoa
"Đánh! Đánh thật mạnh vào cho trẫm!"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Đám Thái y đã khổ lại càng khổ hơn: "..."Kêu họ trả lời kiểu gì đây?Chẳng lẽ lại thừa nhận rằng dù đã có mặt ở đây hơn nửa canh giờ, nhưng vì Thái tử mải mê uống nước ép hoa quả nên chẳng buồn để tâm đến họ, đến mức mạch tay của tiểu Thái tử họ còn chưa chạm vào được thì làm sao chẩn đoán?Ha ha, mách lẻo thì sướng miệng đó, nhưng ra khỏi cửa là tàn canh gió lạnh.Nghĩ đến Định Bắc hầu đang chật vật làm việc chỉ với một cánh tay, rồi tòa phủ bị cháy rụi tan tành của Lâm đại nhân, còn có Đại hoàng tử suýt bị xô máu chó dọa đến ngất xỉu ngay trước cổng cung...Thân là người của Thái y viện, bọn họ không chỉ giỏi y thuật mà còn giỏi mấy chiêu cung đấu, đâu có ngu đến mức tự đâm đầu vào chỗ chết như thế?"Khụ khụ."Vào thời điểm mấu chốt, vị trưởng lão trụ cột lắm mưu nhiều kế, ứng xử tài tình của Thái y viện bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió."Bẩm bệ hạ, mỗi khi Thái y chữa bệnh đều coi trọng 'vọng, văn, vấn, thiết'*..."*Vọng, văn, vấn, thiết 望闻问切: một thuật ngữ trong y học cổ truyền Trung Quốc, biểu thị bốn phương pháp chẩn đoán cơ bản để thầy thuốc đánh giá tình trạng sức khỏe của người bệnh. Cụ thể: 望 (Vọng - quan sát), 闻 (Văn - nghe/ngửi), 问 (Vấn - hỏi), 切 (Thiết - bắt mạch).Trưởng lão bắt đầu từ tốn giảng giải về y lý, rồi mới đi vào trọng điểm: "Chứng mộng du hay còn gọi là rối loạn giấc ngủ kinh hoàng, là một loại bệnh tâm lý thường xuất hiện ở trẻ nhỏ. Tất nhiên, những người trẻ tuổi như điện hạ cũng là một trong những nhóm dễ mắc bệnh, phần lớn là do áp lực tâm lý, thiếu thốn tình cảm hoặc lối sống không lành mạnh gây nên. Bệnh này có thể kéo dài, tần suất phát bệnh không ổn định, đồng thời có thời gian tiềm ẩn trước khi bộc phát. Khụ khụ, ý thần là, việc chẩn đoán và điều trị mộng du không dựa nhiều vào bắt mạch, mà chủ yếu dựa vào các bước 'vọng, văn, vấn', lấy vọng - quan sát làm chính.""Về việc điều trị, thần cũng không khuyến khích dùng thuốc, vấn đề tâm lý tốt nhất nên giải quyết bằng phương pháp tâm lý. Ví dụ như bệ hạ là bậc trưởng bối, ngày thường có thể giúp Thái tử khuây khỏa tâm trạng, đối với ngài ấy, bệ hạ chính là liều thuốc thần kỳ nhất."Lời của trưởng lão có thể tóm gọn trong hai chữ: Nói nhảm.Bởi lẽ nghe xong, người ta không thể kết luận ngay Thái tử có mắc chứng mộng du hay không, nhưng cũng không thể hoàn toàn phủ định là không. Ông ấy nói rằng mộng du chủ yếu do áp lực tâm lý gây ra, thanh niên thời nay ai mà chẳng có chút áp lực tâm lý, huống chi tiểu Thái tử còn được bổ nhiệm hai lần vào vị trí trữ quân.Trưởng lão của Thái y viện đã chứng minh bằng thực lực rằng, nói nhảm đủ tinh tế cũng là một loại nghệ thuật.Chẳng hạn như lúc này, nhờ suy luận thấu đáo và sự tinh tường của một bậc đế vương, Xương Bình đế đã tìm ra thông điệp quan trọng từ mấy lời vô nghĩa trên: Thái tử của ông đang thiếu thốn tình thương.Trẻ con thiếu thốn tình thương là tại ai? Tất nhiên là tại người cha vô trách nhiệm rồi.Thử hỏi trên đời này có bậc làm cha nào lại nghi ngờ bệnh tình của con mình là giả, trong khi nó đang mắc chứng nghiêm trọng về tinh thần?Vì cảm giác tội lỗi chồng chất nên ánh mắt lúc Xương Bình đế nhìn ly nước ép dưa hấu trong tay Thái tử cũng dịu dàng hơn nhiều."Vương Phúc Lai."Giọng nói khàn khàn của Xương Bình đế vang lên.Vương tổng quản đâu phải con sâu trong bụng Hoàng đế, nghe thấy giọng bệ hạ thay đổi rất nhỏ, phản ứng đầu tiên của ông là... câu trả lời màu mè qua loa của Thái y viện sắp khiến bệ hạ nổi giận long trời lở đất rồi.Vương tổng quản gần như khom người xuống sát mặt đất, cẩn thận đáp: "Có nô tài.""Đi." Xương Bình đế chỉ ra ngoài điện: "Đi ngự thiện phòng, bảo bọn họ mang lô dưa vàng mới cống nạp của nước Cao Xương tới ép cho Thái tử uống. Nước dưa hấu quá lạnh, uống nhiều dễ đau bụng."Hả?Vương tổng quản tim suýt nhảy ra khỏi cổ họng bắt đầu nghi ngờ tai mình có vấn đề, ông ngơ ngác một lúc, rồi nhanh chóng đáp: "Vâng, vâng, nô tài đi ngay."Sau khi cho các Thái y lui ra, Xương Bình đế sai người mang một chiếc ghế thêu tới, ngồi đối diện với Thái tử, quyết định sẽ trò chuyện tử tế với đứa nhỏ đa sầu đa cảm, thiếu thốn tình thương này."Trẫm thấy mắt con có quầng thâm, đêm qua ngủ không ngon sao?""Dạo này ăn uống có hợp khẩu vị không? Có cần trẫm điều hai đầu bếp từ ngự thiện phòng tới không?"Thói quen quả là một thứ đáng sợ. Chẳng hạn như lúc này, Xương Bình đế càng lúc càng quen với việc tự nói chuyện với không khí."Sao trước đây chưa từng nghe con nói đến chứng mộng du này?""Đều là lỗi của trẫm, ngày thường mải mê chính sự mà lơ là sức khỏe tinh thần của con.""Trẫm nghĩ rồi, mấy hôm nữa sẽ bảo Lễ bộ soạn thảo quy định, phái thêm ba Ngự y tới phủ Thái tử, sáng trưa chiều tối đều phải bắt mạch.""Thái tử, trẫm đang nói chuyện với con, rốt cuộc con có nghe không?"Dù có tốt tính và hối hận đến mấy, nhưng sau khi tự hỏi tự đáp gần nửa nén hương, sự kiên nhẫn của Xương Bình đế cũng dần cạn kiệt.Nuôi con quả thực còn khó hơn trị nước gấp trăm lần.Mục Duẫn đặt ly nước trái cây xuống, uể oải ngước mắt, chẳng mấy mong đợi nói: "Phụ hoàng hỏi nhiều như vậy, sao không hỏi đến chuyện đêm qua đại ca mưu đồ ám hại con?""Phụ hoàng sợ cái gì? Sợ chuyện đó là do con làm nên không dám hỏi? Vì nếu hỏi rồi, ngài sẽ không cách nào đối mặt với một Thái tử tiền triều đã hãm hại Đại hoàng tử yêu quý của mình sao?""Phụ hoàng, ngài chưa bao giờ thực sự tin tưởng con, cần gì ngày nào cũng phải giả vờ cha hiền con hiếu để người ngoài nhìn, ngài mệt, con cũng mệt.""Như lần phạt quỳ này, cả hai chúng ta đều đạt được mục đích, thế là được rồi."Mấy lời này lời nào cũng ngỗ ngược bất kính, đổi lại là người khác đã đủ để mất mấy cái đầu rồi, nhưng trái lại... Xương Bình đế nghe xong chỉ cảm thấy đau lòng, buộc phải tự mình tiêu hóa cơn giận, chỉ nhắc nhở với giọng điệu ôn hòa nhất: "Thái tử, chú ý lời nói của con.""Ò."Thiếu niên vâng lời cầm ly nước trái cây, cúi mắt xuống rồi hời hợt nhấm nháp.Xương Bình đế: !!!Đứa nhỏ đáng ghét này, nhìn thì ngoan ngoãn mềm mại, nhưng hễ mở miệng là khiến người ta tức chết!Cũng vì thế mà mỗi khi Xương Bình đế nghe thấy mấy lời đồn đại bên ngoài như Thái tử bụng dạ khó lường, giỏi nhất là giả vờ đáng thương để mê hoặc đế vương là ông đây, Xương Bình đế đều muốn phản bác: Nhảm nhí!Bụng dạ khó lường? Cho hỏi, cụm từ này là gì vậy?Ở trước mặt ông, đứa trẻ đó còn không biết chữ "khéo léo lấy lòng" viết như thế nào ấy chứ.Còn "giả vờ đáng thương" để mê hoặc ông? Ha ha, ông đây nằm mơ cũng mong đứa trẻ này sẽ nũng nịu với ông một chút, nhưng vấn đề là nó chẳng thèm làm! Không cắn ông một cái đã may lắm rồi.À không, nếu nó chịu lấy ông làm đối tượng để xả giận thì cắn một cái cũng được.Thế nhưng đứa nhóc đáng ghét này mỗi lần nói chuyện với ông đều trưng ra vẻ mặt vô cảm, như thể đang nói chuyện với nhà hàng xóm.Là một Hoàng đế sĩ diện, sao ông có thể không bực?"Bệ hạ, Định Bắc hầu cầu kiến."Đúng lúc tâm trạng đang phiền não thì giọng nói Vương Phúc Lai vang lên như một khúc nhạc êm ái thoải mái.Nhưng sau cảm giác dễ chịu ban đầu, Xương Bình đế chợt cảm thấy có điều bất ổn.Lúc này Vệ Chiêu đến, chẳng phải cũng giống mấy lão thần ồn ào ngoài chính điện kia, yêu cầu nghiêm khắc trừng trị Thái tử sao?"Cho vào."Xương Bình đế lo lắng ra lệnh.Đứa nhóc này gây chuyện bên ngoài, thân là bậc trưởng bối, ông ít nhiều cũng cảm thấy áy náy.Là một Hoàng đế suy nghĩ chu toàn, ông đành quay đầu lại, chuẩn bị nhắc nhở đứa nhỏ nào đó nhanh chóng giấu ly nước trái cây đi.Người ta là thương binh đang chịu đau chịu đớn, nhà ngươi đã không biết hối lỗi thì thôi, lại còn trốn trong điện vui vẻ uống nước trái cây, người ta mà thấy thì nghĩ sao đây?Ông không thể khiến thần tử phải thất vọng, đặc biệt là thần tử đáng tin cậy như Vệ Chiêu."Khụ khụ."Vì đứa nhỏ kia lúc nào cũng xem ông như không khí, Xương Bình đế đành phải cân nhắc kỹ trước khi mở lời.Tuy nhiên lúc quay đầu lại, ông nhìn thấy một thiếu niên khoác áo vàng sáng, tự giác giấu ly nước trái cây vào tay quản gia mập, sau đó quỳ trên đệm mềm một cách đoan chính, ngoan ngoãn chờ người kiểm tra. Xương Bình đế kinh ngạc há hốc miệng, suýt cho rằng đây là Thái tử giả.Bộ dạng ngoan ngoãn này là thế nào?Vẻ mặt ngây thơ vô tội này là sao?Đôi mắt to như ngôi sao kia muốn làm tan chảy trái tim ai vậy?Dù đứa nhỏ này hay xem ông như không khí, nhưng những lúc quan trọng vẫn biết giữ mặt mũi cho ông.Một đứa trẻ ngoan ngoãn dễ khiến người khác muốn che chở như vậy, bậc trưởng bối như ông không bảo vệ thì ai bảo vệ đây?Sau khi trả lời một loạt câu hỏi phát ra từ nội tâm, Xương Bình đế quả quyết ra lệnh: "Người đâu, truyền bảng phạt."Dạy dỗ trẻ con quan trọng nhất là tạo bầu không khí.Vương tổng quản đã quen với phong cách của bệ hạ, lần này ông lập tức hiểu ngay, cố tình nhắc nhở hạ nhân phải chọn bảng phạt vừa rộng vừa dày, nhất quyết không để Định Bắc hầu nghĩ rằng bệ hạ đang làm màu, nhưng cũng tuyệt đối không thể để Thái tử bị thương, đó là điều cơ bản.Vì vậy, khi Vệ Chiêu bước vào điện, đập vào mắt hắn là cảnh tượng Xương Bình đế giận dữ đi qua đi lại trong điện."Đánh! Đánh thật mạnh vào cho trẫm!""Bị mộng du thì sao? Bị mộng du là có thể trở thành lý do cắn người sao?""Đã mười mấy tuổi rồi, phát bệnh thì không thể tự kiểm soát hành vi, kiểm soát cảm xúc của mình một chút sao?""Được rồi. Cho dù con phát bệnh nghiêm trọng, không thể kiềm chế được muốn cắn người, thì cũng không thể chọn người khác mà cắn hả? Định Bắc hầu là ai? Đó là thần tử trẫm tin cậy nhất, là anh hùng trong lòng bách tính, là trụ cột của quốc gia! Đó là người mà con có thể cắn hả!""Chẳng qua người ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, người ta đã đụng chạm gì con?""Trẫm nói cho con hay, vết thương của Định Bắc hầu chưa khỏi thì chuyện này đừng mong trẫm bỏ qua!"Mặc dù lúc này viên quan cai quản hình phạt chỉ cầm tấm bảng đứng đợi bên cạnh, tấm bảng sơn đen đó vẫn chưa thật sự hạ xuống, nhưng Xương Bình đế đã dùng diễn xuất tài tình của mình khiến người ta cảm thấy Thái tử đã bị ông đánh cho một trận ra trò.Còn Vệ Chiêu, người chỉ vừa bước vào điện chưa đầy một phút, cũng không hề có ý định tố cáo, hắn nhanh chóng rút ra hai điểm mấu chốt từ lời nói của Hoàng đế.Thứ nhất, cắn người không phải lỗi của Thái tử, mà là lỗi của chứng mộng du.Thứ hai, Thái tử cắn hắn mà không cắn ai khác, là vì hắn xui xẻo đi ngang qua.Vậy tại sao bệ hạ lại trách phạt Thái tử ở đây?Đương nhiên là vì vết thương hắn lành quá chậm.Ừm, logic chặt chẽ, không chê vào đâu được.Là một thần tử biết quan sát tâm tư của đế vương, Vệ Chiêu lặng lẽ mỉm cười.Tiểu Thái tử đúng là không đơn giản, không biết lại dùng chiêu trò đáng thương gì để khiến vị Hoàng thúc này hết lòng bảo vệ y trong tình cảnh như thế."Khụ, khụ."Ngay khi hai người họ đang ngầm thi tài diễn xuất bằng ánh mắt, đột nhiên một tiếng ho nhẹ yếu ớt mềm mại cắt ngang.Khoảnh khắc âm thanh ấy vang lên, trái tim cứng rắn của Xương Bình đế dường như ngừng đập.Thái tử của ông, cuối cùng cũng chịu làm nũng với ông rồi sao?Tác giả: Ha ha, bệ hạ, ngài đừng tự luyến nữa.•••Hết chương 25.Tác giả: Nhược Lan Chi HoaWattpad: Buzhijiangyue
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com