~.⟦𝓒𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 15⟧: 𝓝𝓰𝓪̀𝔂 𝓽𝓱𝓾̛́ 𝓶𝓾̛𝓸̛̀𝓲 𝓵𝓪̆𝓶 𝓷𝓰𝓸̣𝓽 .~
—⊶⊱ʚɞ⊰⊷—
𝓣𝓱𝓪𝓷𝓱 𝓺𝓾𝔂́ 𝓰𝓲𝓪́𝓸 𝓽𝓱𝓪̉𝓸 × 𝓽𝓱𝓲𝓮̂𝓷 𝓴𝓲𝓶 𝓱𝓸𝓪 𝓱𝓪̣̂𝓾 𝓰𝓲𝓪̉𝓷𝓰 𝓭𝓾̛𝓸̛̀𝓷𝓰
—⊶⊱ʚɞ⊰⊷—
Lương Nguyên Thiên Yết không biết từ lúc nào mà Nhược Nghiên Xử Nữ đã chú ý bọn họ dùng hết bao nhiêu cái áo mưa nữa.Anh cúi đầu, nhìn gương mặt nhỏ xinh của cô, rồi lại nhìn cái miệng hơi chu lên.Hầu kết giật giật mấy cái.Sau đó anh vươn cánh tay dài ra, lấy từ trong tủ đầu giường cái đồ cô mới nói đến, nhẹ nhàng dỗ dành:
"Lại dùng thêm một cái.""Ngoan."(𝓒𝓱𝓮𝓻𝓻𝔂🍒
: U là chời, anh em dỗ chị em làm thêm kìa! Haizzz hiu hiu. Chị nói chi cho cái thân bị hành zậy! 😣😣😣😣
)———⊶⊱ʚᾢɞ⊰⊷———
Lương Nguyên Thiên Yết sau khi đi công tác từ thành phố B cũng quay lại với lịch làm việc bình thường.Nhược Nghiên Xử Nữ cuối cùng không cần mỗi ngày ngồi nhìn trời nhìn trăng đợi chồng về nữa, bây giờ mỗi ngày đều có thể cùng anh ôm ấp hôn hít rồi.Triệu Phương Song Ngư gia đình làm về du lịch, mới đây có khai trương một khách sạn nghỉ dưỡng có suối nước nóng, đặc biệt mời Nhược Nghiên Xử Nữ đến trải nghiệm một chút.Bể tắm nước nóng tư nhân, nhiệt độ nước luôn duy trì ở mức 40 độ, bên cạnh còn có hòn non bộ trang trí, trông vô cùng tỉ mỉ.Triệu Phương Song Ngư dùng ống hút khuấy ly nước chanh, liếc mắt nhìn Nhược Nghiên Xử Nữ đang ngồi một bên oán giận chồng vì nhu cầu sinh hoạt quá độ chống đỡ không nổi.Từ lúc hai người quen nhau, vốn mấy chuyện thế này cũng nói qua rồi, nên không xấu hổ ngại ngần gì nữa.Triệu Phương Song Ngư đã sớm biết Nhược Nghiên Xử Nữ và Lương Nguyên Thiên Yết sau khi kết hôn đã sinh hoạt vợ chồng rồi, chỉ là cô không biết Nhược Nghiên Xử Nữ bây giờ nhận thức hỗn loạn vậy mà vẫn không ngừng làm chuyện kia, như thế này có thể tính là Lương Nguyên Thiên Yết mượn cơ hội để tư lợi không, cô cũng không biết có nên nhắc Nhược Nghiên Xử Nữ chú ý một chút, rồi cũng không biết có nên nói chuyện với người kia giảng một bài ca đạo đức hay không.
"Cho nên chuyện này của cậu phải gọi là" Triệu Phương Song Ngư ngừng một chút
"Đói quá cũng chết mà ăn no cũng chết.""Nếu cậu đã yêu chồng đến mức đó, nói gì cũng không nghe, thế thì cứ tiếp tục ăn no mà chết đi. Sau này khi cậu khôi phục lại rồi, tự nhiên sẽ bị đói quá mà chết."Nhược Nghiên Xử Nữ câm nín:
".................."Triệu Phương Song Ngư ghé vào bên cạnh ao nước, thoải mái mà hừ một tiếng, lại nói:
"Đúng rồi, chồng cậu thấy cái video cả trăm vạn lượt xem kia có phản ứng gì không?"Nhược Nghiên Xử Nữ nhớ tới sự cố chiếc video kia, mặt đen lại, sau đó không phục mà nói:
"Tớ nói chuyện với anh ấy rồi, về sau ai mà còn dám đăng nhầm video thì lập tức đem người đó ném qua châu Phi."Triệu Phương Song Ngư câm nín:
"..................""Sau đó thì sao?" Cô nhịn không được hỏi tiếp.Nhược Nghiên Xử Nữ khó hiểu:
"Sau đó gì?"Triệu Phương Song Ngư hỏi thẳng:
"Đưa đi châu Phi xong rồi sao? Có nói cái gì không?"Nhược Nghiên Xử Nữ nghĩ đến lúc Lương Nguyên Thiên Yết nhìn thấy đầu gối cô bị bầm thì hôn một cái, cô cười cười, nói:
"Anh ấy bảo về sao tớ không cần tập nhảy nữa."Triệu Phương Song Ngư không tin vào tai của chính bản thân:
???...... Mẹ nó.Thấy có nhiều trạch nam muốn cướp vợ nhỏ đi, tên Lương Nguyên Thiên Yết này cũng chỉ nói một câu không cần nhảy nữa?Cái tên cẩu nam nhân này.Cô nhìn chính diện Nhược Nghiên Xử Nữ:
"Anh ta vậy mà không có khen cậu đáng yêu, nhảy đẹp này nọ hay sao? Cũng không nói thích à?"Nhược Nghiên Xử Nữ lắc đầu, mà cô cũng không có quá để ý mấy cái đó:
"Chồng tới thẹn thùng lắm, không nói nổi mấy lời đó đâu."Triệu Phương Song Ngư đỡ trán.Chỉ có cô biết, Lương Nguyên Thiên Yết không chịu nói, là bởi vì đối với anh ta, bọn họ vẫn là vợ chồng plastic, anh ta vẫn đóng vai người chồng plastic, bọn họ tình cảm nào có chuyển biến gì. Nhưng mà Nhược Nghiên Xử Nữ bị đụng xe, chấn thương não, nghĩ là hai người họ yêu đường nồng thắm mới cho rằng anh ta là người thẹn thùng.Triệu Phương Song Ngư trong lòng không ngừng chửi mắng Lương Nguyên Thiên Yết, sau đó nhìn Nhược Nghiên Xử Nữ nói:
"Cậu về sau đừng để anh ta chạm vào người nữa."Nhược Nghiên Xử Nữ không nói gì, ngồi đó uống nước, chỉ là trong lòng nghĩ nếu ông xã đã muốn chạm vào thì tại sao lại không cho, cô rất thích cùng ông xã gần gũi mà.Hai người ngâm nước xong, đi vào tắm vòi sen, sau đó khoác áo choàng tắm vào đi spa.Đi ngang qua phòng nghỉ bên ngoài, Triệu Phương Song Ngư ghé mắt vào xem một chút, đi theo Nhược Nghiên Xử Nữ được một đoạn, trong đầu đột nhiên nhớ đến người mà cô thấy trong phòng nghỉ.Triệu Phương Song Ngư dừng chân, lại vòng trở về.Nhược Nghiên Xử Nữ đành phải đi theo cô:
"Sao thế?"Triệu Phương Song Ngư đi đến trước cửa phòng nghỉ, nhìn thấy người bên trong, không giấu nổi kinh hỉ, vỗ vỗ tay Nhược Nghiên Xử Nữ.
"Này, cậu nhìn xem, người bên trong kia có phải Liễu Thanh Nguyệt không?"Nhược Nghiên Xử Nữ theo hướng Triệu Phương Song Ngư chỉ cũng ghé mắt vào, thấy bên trong có một cô gái trẻ tuổi đang ưu nhã ngồi đó, người phục vụ cung kính đưa cho cô ta một ly rượu vang đỏ.Nhược Nghiên Xử Nữ nhận ra, gật đầu:
"Chắc vậy."Trong vòng hào môn đa phần đều chú ý đến thời trang, Liễu Thanh Nguyệt trong vòng hai năm gần đây bộ lộ tài năng thiết kế, nổi danh trên toàn cầu là nhà thiết kế người Hoa tài năng, trước đây làm việc cho Vogue Mỹ, hai năm trước tự mình đứng ra xây dựng thương hiệu thời trang YING vô cùng thành công, còn trình diễn thời trang ở nước Mỹ.Triệu Phương Song Ngư vô cùng thích phong cách của YING, vì thế cũng chú ý đến nhà thiết kế người Hoa xinh đẹp này.
"Cô ấy không phải đang ở Mỹ sao? Sao bây giờ lại ở đây nhỉ?" Nhược Nghiên Xử Nữ khó hiểu.
"Người ta muốn về nước không được à?" Triệu Phương Song Ngư dùng tay chọt chọt Nhược Nghiên Xử Nữ
"Đến đó chụp ảnh chung một tấm đi."Nhược Nghiên Xử Nữ lắc đầu, nhưng vẫn đi theo.Triệu Phương Song Ngư chào hỏi qua Liễu Thanh Nguyệt, Liễu Thanh Nguyệt mặt cười rất tươi, khách sáo với Triệu Phương Song Ngư hai câu, chụp ảnh xong, cuối cùng đột nhiên nhìn Nhược Nghiên Xử Nữ, vươn tay:
"Nhược tiểu thư, xin chào."Nhược Nghiên Xử Nữ vốn chỉ đứng một góc đợi Triệu Phương Song Ngư, không ngờ đến Liễu Thanh Nguyệt sẽ chủ động chào mình, cô hoàn hồn, cười một cái, cũng bắt tay:
"Xin chào."Cô có chút khó hiểu:
"Cô biết tôi sao?"Liễu Thanh Nguyệt dừng lại một chút, sau đó mỉm cười:
"Tôi đã xem video tập nhảy của cô."Nhược Nghiên Xử Nữ cảm thấy vô cùng mất mặt:
".................."Triệu Phương Song Ngư nói với Liễu Thanh Nguyệt rằng mình thích phong cách của YING thế nào, sau đó lại hỏi cô ta vì sao không ở nước Mỹ mà về nước.Liễu Thanh Nguyệt vén tóc ra sau tai, cười cười:
"Bởi vì bộ sưu tập mới năm nay sẽ ra mắt ở thành phố S.""Rất vui vì được gặp Nhược tiểu thư, Triệu tiểu thư. Đến lúc đó nhất định sẽ gửi thư mời cho hai người."Nhược Nghiên Xử Nữ gật gật đầu, còn Triệu Phương Song Ngư thì liền đồng ý.Trong lúc đang đi spa, Triệu Phương Song Ngư đăng ảnh chụp chung với Liễu Thanh Nguyệt lên instagram, sau đó hỏi Nhược Nghiên Xử Nữ sao không chụp chung một tấm hình với Liễu Thanh Nguyệt.Nhược Nghiên Xử Nữ nhàn nhạt đáp:
"Tớ cũng đâu có quá thích cô ta, chụp chung làm gì."Triệu Phương Song Ngư một bên hưởng thụ, một bên đáp:
"Cậu có biết cô ấy lợi hại thế nào không? Cô ấy là cô nhi, từ nhỏ sống trong cô nhi viện."Nhược Nghiên Xử Nữ ừ một tiếng:
"Sau đó thì sao?"Triệu Phương Song Ngư:
"Nghe nói cô ấy từ nhỏ đã thích thiết kế trang phục, cố gắng học hành, được học bổng đi Mỹ là dựa vào sức mình mà đạt được. Hơn nữa, thành tích của cô ấy rất tốt, luận văn tốt nghiệp được giải thưởng lớn, vừa mới tốt nghiệp đã được Vogue mời về làm việc. Đúng rồi, nghe nói tác phẩm nổi tiếng kia chính là để kỷ niệm bạn trai cũ đó."Nhược Nghiên Xử Nữ nhắm mắt lại:
"Thật có lòng."So với cô ta, những người như Nhược Nghiên Xử Nữ và Triệu Phương Song Ngư, từ lúc sinh ra đã ở vạch đích rồi.
———⊶⊱ʚᾢɞ⊰⊷———
Cuối tuần, Nhược Nghiên Xử Nữ theo Lương Nguyên Thiên Yết về Lương công quán.Lần trước Nhược Nghiên Xử Nữ tặng bà nội Lương trâm cài áo, hôm nay cô đem theo một phần bánh quy do cô tự mình nướng.Bà nội Lương thấy cô mang bánh quy đến cũng nếm thử, trước tiên là cầm tay Nhược Nghiên Xử Nữ liên tục khen cô ngoan ngoãn, sau đó lại nói là bà đã xem video tập nhảy của cô, nhảy rất tốt.Nhược Nghiên Xử Nữ nghe xong nụ cười trên mặt như hóa đá.Cô cảm giác hẳn là cả thế giới ai cũng xem cái video đó rồi.Hai người ăn cơm trưa cùng bà nội Lương, bà nội Lương ăn trưa xong đã quen đi ngủ trưa, nên vừa dùng cơm xong đã gọi người làm đẩy xe lên phòng.Sau giờ trưa, toàn bộ Lương công quán vô cùng an tĩnh, ngoài vườn chỉ có tiếng côn trùng kêu, con chó nhỏ cũng cuộn người trong ổ mà ngủ gật.Nhược Nghiên Xử Nữ cùng Lương Nguyên Thiên Yết về phòng anh nghỉ ngơi.Đây là phòng ngủ ngày bé của anh, vẫn còn lưu giữ không ít dấu vết sinh hoạt ngày đó.Nhược Nghiên Xử Nữ cũng không có buồn ngủ, phát hiện hồi trước bản thân không có nhìn kỹ phòng ngủ cũ của anh ra sao, bây giờ liền đi khắp phòng tìm tìm kiếm kiếm.Lương Nguyên Thiên Yết khó hiểu nhìn cô:
"Em tìm cái gì?"Nhược Nghiên Xử Nữ ngó xung quanh hỏi:
"Ông xã, trong phòng anh không để ảnh chụp à?"Lương Nguyên Thiên Yết đang nằm trên giường xem văn kiện:
"Ảnh chụp?"Nhược Nghiên Xử Nữ gật gật đầu:
"Đúng vậy."Trong phòng ngủ của cô treo rất nhiều ảnh chụp, từ trên tường đến giá sách, đều là quá trình trưởng thành của cô.Nhược Nghiên Xử Nữ bổ nhào lên giường, ghé lên người Lương Nguyên Thiên Yết ngẩng đầu lên, cười ngâm nga:
"Ông xã có hình chụp hồi nhỏ không, em muốn xem."Lương Nguyên Thiên Yết nhìn vào đôi mắt của Nhược Nghiên Xử Nữ, hít một cái, cuối cùng vẫn xuống giường, đi vào thư phòng.Lúc trở về, trên tay anh là một quyển album.Nhược Nghiên Xử Nữ hưng phấn lập từ từ trên giường ngồi dậy, nhận lấy tập album trong tay Lương Nguyên Thiên Yết, cười hì hì.Cô ngồi xếp bằng trên giường, mở album ra xem.Vừa mới nhìn bức ảnh đầu tiên, Nhược Nghiên Xử Nữ đã thấy dễ thương đến mức hét chói tai.
"Ông xã!!!!" Nhược Nghiên Xử Nữ che miệng không cho mình kêu nữa, một tay dùng sức lay lay cánh tay Lương Nguyên Thiên Yết.Lương Nguyên Thiên Yết nhìn quyển album một cái. Là hình chụp anh hồi còn nhỏ.Nhược Nghiên Xử Nữ nhìn Lương Nguyên Thiên Yết hồi còn bé tròn quay, vô cùng đáng yêu, ôm quyển album vào ngực:
"Ông xã đáng yêu quá hu hu hu hu"Lương Nguyên Thiên Yết cười một tiếng, không nói gì.Nhược Nghiên Xử Nữ đem quyển album bỏ ra, tiếp tục xem ảnh.Ảnh trong album được sắp xếp theo trình tự thời gian.Là ghi lại hành trình lớn lên của một cậu bé con đến thiếu niên trưởng thành.Nhược Nghiên Xử Nữ càng xem càng phấn khởi, không ngừng vỗ tay Lương Nguyên Thiên Yết, kích động vô cùng.Ảnh hồi còn nhỏ:
"Ông xã, hồi còn nhỏ anh đáng yêu quá nè!"Thời kỳ nhi đồng:
"Ôi lớn lên một chút mà vẫn đáng yêu ghê!"Thời kỳ niên thiếu:
"A a a a ông xã sao lại soái thế này!"Nhược Nghiên Xử Nữ nhìn ảnh chụp thiếu niên mười sáu tuổi mặc một bộ đồng phục, mặt mày tuy còn nét trẻ thơ, nhưng tuyệt đối là kiểu nam thần mối tình đầu nơi vườn trường, cô càng xem càng thấy trái tim thiếu nữ đập bập bùng.Sau đó ngẩng đầu lên, so với khuôn mặt đã trưởng thành của Lương Nguyên Thiên Yết.Tuy là bây giờ Lương Nguyên Thiên Yết rất đẹp trai, nhưng mà bộ dạng ngây ngô năm mười sáu tuổi đó thật sự chính là muốn chết người.Nhược Nghiên Xử Nữ hối hận đấm đấm vào gối:
"Ông xã à, em hối hận vì sao không biết anh sớm một chút."Lương Nguyên Thiên Yết nhìn thoáng qua thấy Nhược Nghiên Xử Nữ xem ảnh mà cũng phấn khích không thôi, anh cũng cảm thấy không có gì đặc biệt, nhưng trong mắt Nhược Nghiên Xử Nữ, quả thực không giống nhau.Nhược Nghiên Xử Nữ xem hết quyển album, cảm thấy tim nhảy loạn xạ, giống hệt như nhìn thấy mối tình đầu.Sau đó, cô gục đầu vào người Lương Nguyên Thiên Yết, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn mặt anh.Là khuôn mặt giống y chang thiếu niên mười sáu tuổi trong album kia.Nhược Nghiên Xử Nữ ảo não lên tiếng;
"Em thật sự muốn gặp ông xã năm mười sáu tuổi."Lương Nguyên Thiên Yết cười một chút, không biết nói gì, chỉ đưa tay sờ đầu Nhược Nghiên Xử Nữ.Nhược Nghiên Xử Nữ lại lấy điện thoại ra.
"Ông xã, để em cho anh xem hình của em nè."Lương Nguyên Thiên Yết gật đầu:
"Ừ."Nhược Nghiên Xử Nữ lướt đến hình chụp của mình năm mười sáu tuổi, đưa tới trước mặt Lương Nguyên Thiên Yết.Trên mạng có một ít ảnh chụp hồi nhỏ của Nhược Nghiên Xử Nữ, nhưng tấm hình này là lần đầu tiên Lương Nguyên Thiên Yết nhìn thấy.Trong ảnh, cô đang mặc đồng phục phong cách nước Anh, mặt mày đã hiện lên đường nét của đại mỹ nhân, tuy còn nhỏ, nhưng khí chất đã toát ra không ít, bộ dáng vô cùng xinh đẹp, đích thực là hoa hậu giảng đường.Nhược Nghiên Xử Nữ đem hình chụp của mình đặt bên cạnh hình của Lương Nguyên Thiên Yết, thanh quý giáo thảo x thiên kim hoa hậu giảng đường, nhìn thế nào cũng vô cùng xứng đôi. Cô nghĩ nếu đem cái này chia sẻ vào topic Vợ chồng tiểu tiên nữ kia, chỉ dựa vào chất xám của các chị em cũng có thể đẻ ra không ít truyện thanh xuân vườn trường siêu ngọt rồi. Nổi nhất các topic thì khó, chứ hút fans thì dễ vô cùng.Thế này mà còn sợ không có ai ship CP vợ chồng tiểu tiên nữ sao?
Nhưng mà Nhược Nghiên Xử Nữ rất nhanh đã dẹp bỏ ý định đó.Nhược Nghiên Xử Nữ vốn rất keo kiệt, ông xã năm mười sáu tuổi, chỉ có một mình cô được quyền thưởng thức thôi, không thể chia sẻ cho người khác.Lương Nguyên Thiên Yết nhìn thấy Nhược Nghiên Xử Nữ cứ ngồi thừ ra nhìn ảnh chụp, đang định nói là lúc anh mười sáu cô mới có mười ba thôi, không giống như bây giờ là đặt hai người lúc mười sáu tuổi cạnh nhau. Chỉ là, anh thấy Nhược Nghiên Xử Nữ bộ dạng vô cùng nghiêm túc mà suy nghĩ, liền đem lời định nói nuốt vào bụng.
"Ông xã à." Nhược Nghiên Xử Nữ ghé vào ngực Lương Nguyên Thiên Yết, an tĩnh một lát, đột nhiên nói:
"Em rốt cuộc cũng biết vì sao hồi đó có nhiều nam sinh theo đuổi như vậy nhưng em đều không đáp ứng rồi."Lương Nguyên Thiên Yết nhíu mày:
"Vì sao?"Tuy rằng với diện mạo gia thế của Nhược Nghiên Xử Nữ, lúc đi học đương nhiên sẽ không nói chuyện yêu đương nhăng nhít với các nam sinh khác, nhưng bây giờ nghe chính miệng cô nói ra, cảm giác không giống nhau.Nhược Nghiên Xử Nữ ngẩng đầu, nhìn mặt Lương Nguyên Thiên Yết, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa kiên định.
"Bởi vì vận mệnh của em đã định sẵn là sẽ chờ anh.""Em với ông xã kiếp trước chắc đã nắm tay nhau uống canh Mạnh Bà rồi đi qua cầu Nại Hà, cho nên kiếp này mới tình thâm như biển, nước chảy đá mòn, là duyên phận không thể tách rời.""Anh nói xem, mới mười sáu tuổi đã xứng đôi thế này.""Bây giờ em đã hiểu cái được gọi là trời sinh một đôi nghĩa là sao rồi, rồi tướng phu thê, duyên vợ chồng nữa.""Người thầy bói kia quả nhiên không có gạt chúng ta!"~.~.~ 𝓗𝓮̂́𝓽 𝓬𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 15 ~.~.~