Offgun Full Em Dat Moi Hon Xoa Sach Sau
Gun Atthaphan những năm tháng trung học luôn là bá chủ, muốn gì được đó. Cậu cùng đám bạn rong chơi mỗi ngày. Vốn tưởng mọi thứ với Gun Atthaphan là quá đủ rồi, cho đến ngày nọ, cậu gặp Fain. Fain là một tên con lai mới chuyển đến lớp của Gun Atthaphan, nét đẹp của gã khiến đám con gái phát điên, thậm chí là một vài đứa con trai, nhất là mấy đứa con trai có xu hướng bị phái nam thu hút và là chúa mê sắc đẹp như Gun Atthaphan. Fain dường như cũng nhận ra điều đó. Hắn dần dần hoà nhập vào nhóm của Gun Atthaphan, đi chơi cùng bọn cậu hằng ngày. Chỉ trong những trò nghịch ngợm, Gun Atthaphan mới lộ ra bộ mặt ác ma nhỏ của mình, nếu không có chuyện gì thì cậu vẫn mãi là một con búp bê sứ xinh đẹp đáng yêu. Chắc hẳn đây là lí do mà Fain luôn bảo vệ và săn sóc cậu.Trái tim thiếu nam cứ thế rung động, Gun Atthaphan biết Fain đang bật đèn xanh với mình. Đây không phải một câu chuyện tình yêu học đường, càng không phải là câu chuyện về bộ đôi nam sinh người mạnh mẽ đẹp trai - người đáng yêu dịu dàng. Fain nhận ra, Gun Atthaphan vốn không phải búp bê sứ dễ vỡ cần gã che chở.Gã nghe được một vài tin đồn từ những kẻ từng đánh nhau với cậu. Dù cho có là bisexual, Fain thích những người con trai phải mang tính nữ nhiều hơn, nói chuyện nhỏ nhẹ, cử chỉ ân cần cùng với tính cách mềm mỏng. Hiển nhiên, Gun Atthaphan là kiểu gã chướng mắt nhất. "Loại như cậu thì ai yêu cho nổi?"Mối tình đầu cứ thế tan vỡ, tất nhiên là cả cái mồm của Fain. Ngay lúc gã thốt ra câu này thì Gun Atthaphan đã xoay người rồi sút một cú vào má phải của gã. Dù có đau đớn thật, Gun Atthaphan vẫn cảm thấy bản thân không có vấn đề gì hết. Kiểu như tại sao bạn phải thấy buồn vì một thằng ất ơ nào đó đến và nói với bạn rằng bạn chưa đủ tốt?Nhưng, Gun Atthaphan cũng nhận ra rằng, cậu phải sống cho mình chứ không cần phải làm vừa lòng ai. Người thương mình, sẽ yêu cả phần bên trong mình, dù nó xấu hay đẹp, dù nó đủ tốt hay chưa.Tuy nhiên, liệu rằng mọi thứ có đang ổn như cậu đang thể hiện?Sai số lớn nhất trong lời nói của cậu là cậu không biết trong tương lai mình sẽ gặp một Off Jumpol khiến bản thân dường như không còn là chính mình. Cậu làm những thứ đi ngược lại với tiêu chuẩn của bản thân, làm những việc mình từng thấy nó vô bổ. Không hề khó chịu, cậu đang phấn đấu vì tình yêu của mình. Tuy vậy, sâu thẳm đâu đó trong Gun Atthaphan vẫn thấy lo lắng, cứ cho rằng việc cậu tán tỉnh Off Jumpol thành công, thì con người hắn ấn tượng và sa vào lưới tình sẽ là cậu hay là một bản thể khác cậu cố tình tạo ra?Ngày Gun Atthaphan lo lắng cũng tới, cậu uống say và vô thức tỏ tình của Off Jumpol, dù chẳng thế nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra sau đó nhưng khi tỉnh, Off Jumpol đã nói thích cậu. Gun Atthaphan đã đuổi Off Jumpol ra khỏi nhà mình, đừng hiểu lầm, cậu vui chứ, vui vì người mình thích cũng thích mình, nhưng Gun Atthaphan lại nghĩ về vấn để của bản thân. Off Jumpol thích ai? Thích một Gun Atthaphan lập dị, hung ác hay là một Gun Atthaphan thân thiện, dịu hiền?
.
Gun Atthaphan đã tránh mặt Off Jumpol một tuần rồi, điều này khiến Off Jumpol rất đau đầu. Buổi sáng đi làm họ gặp nhau ở hầm để xe, hắn vừa kịp giơ tay lên mà Gun Atthaphan đã chạy mất hút.Hoặc giờ ăn trưa vừa thấy bóng Off Jumpol ở vườn qua thôi là Gun Atthaphan sẽ chạy biến. Off Jumpol xoa xoa thái dương, nhóc con này lại làm sao nữa? Hôm nay, hắn hạ quyết tâm phải nói chuyện rõ ràng với Gun Atthaphan. Rõ ràng nói thích hắn cơ mà, thích mà trốn thế à? Ngay khi bắt gặp hình ảnh cậu ở hầm gửi xe, Off Jumpol đứng sau cột bê tông đột nhiên nhào ra túm lấy cánh tay của Gun Atthaphan, ai mà biết phản xạ của nhóc con này nhạy đến mức có thể tự động cho hắn một cú vật qua vai ngon lành. Cái lưng già yếu vì ngày nào cũng gõ phím của Off Jumpol hình như vừa kêu một tiếng giòn tan. "Off Jumpol, ôi má ơi, anh có làm sao không?"Người giật mình không chỉ có mỗi Off Jumpol, Gun Atthaphan cũng bị doạ sợ luôn. Ngày đi học gây thù chuốc oán để rồi bị đánh lén nhiều lần khiến cậu hình thành cơ chế phản vệ tự động như vậy đấy. Mà cũng tại Off Jumpol, đang yên đang lành lại túm lấy tay cậu. Off Jumpol lồm cồm đứng dậy, không trả lời câu hỏi của Gun Atthaphan mà còn nhân lúc cậu không phòng bị gì mà nhấc bổng Gun Atthaphan lên, tiến tới vị trí xe của mình. "Anh làm cái gì đấy, thả em xuống!"Gun Atthaphan mở lớn mắt vì ngạc nhiên, quơ quào chân tay nhưng chẳng hiểu sao Off Jumpol lúc này cứng như đá, không thể thoát ra nổi. Cậu bị nhét vào ghế lái, Off Jumpol còn tiện tay chốt luôn dây an toàn. Sau đó hắn ngồi vào ghế lái. "Anh định đưa em đi đâu đấy?"Vẫn không nhận được câu trả lời, Gun Atthaphan nhìn Off Jumpol bên cạnh, mái tóc không còn gọn gàng, bộ vest phẳng phiu cũng dính bụi. Thế quái nào Gun Atthaphan vẫn thấy hắn đẹp trai lịch lãm mới chết chứ. Cậu mất tự nhiên xoay đầu nhìn cửa sổ. Trong lòng lại thấy mất mát ít nhiều, cậu nghĩ nhân cơ hội này mình cũng nên thẳng thắn với hắn ít nhất một lần. Để hắn biết thực ra cậu là một kẻ hai mặt, rằng người hắn mới tỏ tình thật ra không tốt như hắn nghĩ. Và rồi chắc hẳn quá khứ sẽ lặp lại. Gun Atthaphan biết Off Jumpol không phải Fain. Hắn là một người đàn ông tốt đến mức xứng đang có được một người tốt hơn.Cậu không cam lòng, nhưng mà biết sao được.Gun Atthaphan không nhận ra rằng, bản thân đã coi Off Jumpol là người vô cùng quan trọng rồi. Nếu là trước kia, cậu sẽ không bao giờ ltự ti về bản thân đến mức sẽ nghi ngờ tình cảm ai đó dành cho mình. Off Jumpol liếc mắt nhìn sườn mặt của Gun Atthaphan, nhóc con dường như có tâm sự gì đó, phảng phất xung quanh tràn đầy cảm giacd bi thương. Off Jumpol tự hỏi tại sao cậu lại như thế? Hắn dừng xe lại một khu vực gần bìa rừng vắng vẻ, nơi chắc chắn trong ba tiếng tiếp theo sẽ không có một chiếc xe nào đi qua. Hắn tắt máy, lúc bấy giờ mới cất tiếng."Sao lại tránh mặt anh? Kể cả là em không thích anh, thì hãy nói cho anh biết. Anh chắc chắn sẽ không làm phiền em nữa."Gun Atthapahan cảm thấy trái tim như bị bóp lấy, cậu bồn chồn, nhìn gương mặt vốn luôn điềm tĩnh của Off Jumpol xuất hiện biểu cảm khác, cậu gần như đã hạ quyết tâm. "Off, có khi nào anh từng nghĩ, người anh thích không phải em chưa?"Off Jumpol nhướn mày. " Anh thích em mà.""Không, anh không thích" Gun Atthaphan lại nói to hơn."..."Off Jumpol lần này không cãi lại nữa. Hắn im lặng lắng nghe những lời nói tiếp theo của Gun Atthaphan. "Em đã lừa dối anh."Cậu không dám nhìn Off Jumpol nữa, gương mặt nhỏ nhắn cúi gằm, những ngón tay bắt lấy nhau thể hiện chủ nhân của chúng đang rối bời lắm. "Em không phải một người tốt như anh nghĩ đâu. Em uống rượu, đua xe, thậm chí là đánh nhau. Tất cả những gì em thể hiện trước mặt anh chỉ là dối trá. Như vậy anh còn thích nổi em không?"Không thể trách Gun Atthaphan được, những lời nói năm xưa của Fain dường như vẫn được chôn sâu trong lòng cậu.Gun Atthaphan là một người mâu thuẫn, cậu thể hiện bản thân là đứa bất cần, không có gì là quá quan trọng với mình và chẳng quan tâm những lời đàm tiếu linh tinh, nhưng cũng sẽ thấy tính cách của bản thân sẽ chẳng có ai thích nổi.Không dám đối diện với Off Jumpol khiến cậu bỏ lỡ ánh mắt cong cong của hắn. Off Jumpol tưởng rằng vấn đề phải nghiêm trọng lắm. Chứ những cái này hắn đều biết cả rồi mà."Thích""Kể cả là thích. Hả?"Gun Atthaphan dường như không tin nổi vào tai mình. Cậu nhanh chóng nhìn về phía người kia, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn cậu, nó chứa đựng sự dịu dàng vô bờ, hắn mỉm cười thật nhẹ.Off Jumpol vươn tay, khẽ chạm vào đuôi mắt có chút phiếm hồng của Gun Atthphan, cậu nghe thấy từng câu từng chữ hắn nói. "Em nghĩ em giỏi giả vờ lắm hả Gun?""..."Đúng vậy! Em siêu giỏi giả vờ, ngày xưa dựa vào giả vờ mà em đã trốn thoát gần ba mươi vụ ẩu đả, hai mươi vụ chơi khăm giáo viên và bốn mươi vụ trốn học bị bắt đấy! "Từ cái lần đầu đi gym là anh đã thấy nhóc con nhà em không phải dạng hiền lành gì rồi. Em còn vừa quật ngã anh y hệt lúc em móc hàm tên biến thái trong phòng gym đấy, đã nhớ chưa?"Gun Atthaphan mím chặt môi, muốn xác nhận những gì mình nghe thêm một lần nữa. Trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại thông tin.Vậy là Off Jumpol vốn biết mình giả vờ ngoan, nhưng anh ấy vẫn thích mình. Cậu dè dặt như thăm dò, nói. "Em... em rất xấu xa! Không ngoan ngoãn chút nào! Không có ưu điểm gì hết!"Off Jumpol nhìn thấy sự vui mừng xen lẫn bất an trong cậu nói của nhóc con. Hắn đai khái cũng hiểu được lí do tên nhóc này tránh mặt mình rồi. Gun Attnaphan đang sợ hắn thích cái vẻ ngoài mà mình tạo ra, mà vẻ ngoài cùng tính cách của cậu lại chẳng liên quan gì cả.Tóm lại, Gun Atthaphan sợ Off Jumpol chỉ yêu "Gun Atthaphan" mà bản thân tạo dựng. Sao lại đáng yêu thế này!"Em đúng là hơi bốc đồng, hơi xảo quyệt, lại còn bạo lực."Hắn cố ý ngắt câu, chú ý biểu cảm càng ngày càng trở nên đáng thương của Gun Atthaphan, nhã hứng trêu chọc của hắn mất sạch.Hắn không thể nào nhìn người mình yêu khổ sở được.Ngay lật tức, Off Jumpol nhoài người về phía ghế phụ, nhẹ nhàng hôn lên trán Gun Atthaphan. Cậu nghĩ, những lời sau đây sẽ là những lời ngọt ngào nhất cậu nghe được cho tới cuối đời. "Không ai là không có khuyết điểm. Khuyết điểm của em, kì lạ là nó trở lên rất đáng yêu trong mắt anh. Nói thế nào nhỉ? Anh yêu em, và cả những khuyết điểm, tại vì "chúng nó" đã hình thành lên một Gun Atthaphan như này mà."
.
.
Gun Atthaphan đã tránh mặt Off Jumpol một tuần rồi, điều này khiến Off Jumpol rất đau đầu. Buổi sáng đi làm họ gặp nhau ở hầm để xe, hắn vừa kịp giơ tay lên mà Gun Atthaphan đã chạy mất hút.Hoặc giờ ăn trưa vừa thấy bóng Off Jumpol ở vườn qua thôi là Gun Atthaphan sẽ chạy biến. Off Jumpol xoa xoa thái dương, nhóc con này lại làm sao nữa? Hôm nay, hắn hạ quyết tâm phải nói chuyện rõ ràng với Gun Atthaphan. Rõ ràng nói thích hắn cơ mà, thích mà trốn thế à? Ngay khi bắt gặp hình ảnh cậu ở hầm gửi xe, Off Jumpol đứng sau cột bê tông đột nhiên nhào ra túm lấy cánh tay của Gun Atthaphan, ai mà biết phản xạ của nhóc con này nhạy đến mức có thể tự động cho hắn một cú vật qua vai ngon lành. Cái lưng già yếu vì ngày nào cũng gõ phím của Off Jumpol hình như vừa kêu một tiếng giòn tan. "Off Jumpol, ôi má ơi, anh có làm sao không?"Người giật mình không chỉ có mỗi Off Jumpol, Gun Atthaphan cũng bị doạ sợ luôn. Ngày đi học gây thù chuốc oán để rồi bị đánh lén nhiều lần khiến cậu hình thành cơ chế phản vệ tự động như vậy đấy. Mà cũng tại Off Jumpol, đang yên đang lành lại túm lấy tay cậu. Off Jumpol lồm cồm đứng dậy, không trả lời câu hỏi của Gun Atthaphan mà còn nhân lúc cậu không phòng bị gì mà nhấc bổng Gun Atthaphan lên, tiến tới vị trí xe của mình. "Anh làm cái gì đấy, thả em xuống!"Gun Atthaphan mở lớn mắt vì ngạc nhiên, quơ quào chân tay nhưng chẳng hiểu sao Off Jumpol lúc này cứng như đá, không thể thoát ra nổi. Cậu bị nhét vào ghế lái, Off Jumpol còn tiện tay chốt luôn dây an toàn. Sau đó hắn ngồi vào ghế lái. "Anh định đưa em đi đâu đấy?"Vẫn không nhận được câu trả lời, Gun Atthaphan nhìn Off Jumpol bên cạnh, mái tóc không còn gọn gàng, bộ vest phẳng phiu cũng dính bụi. Thế quái nào Gun Atthaphan vẫn thấy hắn đẹp trai lịch lãm mới chết chứ. Cậu mất tự nhiên xoay đầu nhìn cửa sổ. Trong lòng lại thấy mất mát ít nhiều, cậu nghĩ nhân cơ hội này mình cũng nên thẳng thắn với hắn ít nhất một lần. Để hắn biết thực ra cậu là một kẻ hai mặt, rằng người hắn mới tỏ tình thật ra không tốt như hắn nghĩ. Và rồi chắc hẳn quá khứ sẽ lặp lại. Gun Atthaphan biết Off Jumpol không phải Fain. Hắn là một người đàn ông tốt đến mức xứng đang có được một người tốt hơn.Cậu không cam lòng, nhưng mà biết sao được.Gun Atthaphan không nhận ra rằng, bản thân đã coi Off Jumpol là người vô cùng quan trọng rồi. Nếu là trước kia, cậu sẽ không bao giờ ltự ti về bản thân đến mức sẽ nghi ngờ tình cảm ai đó dành cho mình. Off Jumpol liếc mắt nhìn sườn mặt của Gun Atthaphan, nhóc con dường như có tâm sự gì đó, phảng phất xung quanh tràn đầy cảm giacd bi thương. Off Jumpol tự hỏi tại sao cậu lại như thế? Hắn dừng xe lại một khu vực gần bìa rừng vắng vẻ, nơi chắc chắn trong ba tiếng tiếp theo sẽ không có một chiếc xe nào đi qua. Hắn tắt máy, lúc bấy giờ mới cất tiếng."Sao lại tránh mặt anh? Kể cả là em không thích anh, thì hãy nói cho anh biết. Anh chắc chắn sẽ không làm phiền em nữa."Gun Atthapahan cảm thấy trái tim như bị bóp lấy, cậu bồn chồn, nhìn gương mặt vốn luôn điềm tĩnh của Off Jumpol xuất hiện biểu cảm khác, cậu gần như đã hạ quyết tâm. "Off, có khi nào anh từng nghĩ, người anh thích không phải em chưa?"Off Jumpol nhướn mày. " Anh thích em mà.""Không, anh không thích" Gun Atthaphan lại nói to hơn."..."Off Jumpol lần này không cãi lại nữa. Hắn im lặng lắng nghe những lời nói tiếp theo của Gun Atthaphan. "Em đã lừa dối anh."Cậu không dám nhìn Off Jumpol nữa, gương mặt nhỏ nhắn cúi gằm, những ngón tay bắt lấy nhau thể hiện chủ nhân của chúng đang rối bời lắm. "Em không phải một người tốt như anh nghĩ đâu. Em uống rượu, đua xe, thậm chí là đánh nhau. Tất cả những gì em thể hiện trước mặt anh chỉ là dối trá. Như vậy anh còn thích nổi em không?"Không thể trách Gun Atthaphan được, những lời nói năm xưa của Fain dường như vẫn được chôn sâu trong lòng cậu.Gun Atthaphan là một người mâu thuẫn, cậu thể hiện bản thân là đứa bất cần, không có gì là quá quan trọng với mình và chẳng quan tâm những lời đàm tiếu linh tinh, nhưng cũng sẽ thấy tính cách của bản thân sẽ chẳng có ai thích nổi.Không dám đối diện với Off Jumpol khiến cậu bỏ lỡ ánh mắt cong cong của hắn. Off Jumpol tưởng rằng vấn đề phải nghiêm trọng lắm. Chứ những cái này hắn đều biết cả rồi mà."Thích""Kể cả là thích. Hả?"Gun Atthaphan dường như không tin nổi vào tai mình. Cậu nhanh chóng nhìn về phía người kia, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn cậu, nó chứa đựng sự dịu dàng vô bờ, hắn mỉm cười thật nhẹ.Off Jumpol vươn tay, khẽ chạm vào đuôi mắt có chút phiếm hồng của Gun Atthphan, cậu nghe thấy từng câu từng chữ hắn nói. "Em nghĩ em giỏi giả vờ lắm hả Gun?""..."Đúng vậy! Em siêu giỏi giả vờ, ngày xưa dựa vào giả vờ mà em đã trốn thoát gần ba mươi vụ ẩu đả, hai mươi vụ chơi khăm giáo viên và bốn mươi vụ trốn học bị bắt đấy! "Từ cái lần đầu đi gym là anh đã thấy nhóc con nhà em không phải dạng hiền lành gì rồi. Em còn vừa quật ngã anh y hệt lúc em móc hàm tên biến thái trong phòng gym đấy, đã nhớ chưa?"Gun Atthaphan mím chặt môi, muốn xác nhận những gì mình nghe thêm một lần nữa. Trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại thông tin.Vậy là Off Jumpol vốn biết mình giả vờ ngoan, nhưng anh ấy vẫn thích mình. Cậu dè dặt như thăm dò, nói. "Em... em rất xấu xa! Không ngoan ngoãn chút nào! Không có ưu điểm gì hết!"Off Jumpol nhìn thấy sự vui mừng xen lẫn bất an trong cậu nói của nhóc con. Hắn đai khái cũng hiểu được lí do tên nhóc này tránh mặt mình rồi. Gun Attnaphan đang sợ hắn thích cái vẻ ngoài mà mình tạo ra, mà vẻ ngoài cùng tính cách của cậu lại chẳng liên quan gì cả.Tóm lại, Gun Atthaphan sợ Off Jumpol chỉ yêu "Gun Atthaphan" mà bản thân tạo dựng. Sao lại đáng yêu thế này!"Em đúng là hơi bốc đồng, hơi xảo quyệt, lại còn bạo lực."Hắn cố ý ngắt câu, chú ý biểu cảm càng ngày càng trở nên đáng thương của Gun Atthaphan, nhã hứng trêu chọc của hắn mất sạch.Hắn không thể nào nhìn người mình yêu khổ sở được.Ngay lật tức, Off Jumpol nhoài người về phía ghế phụ, nhẹ nhàng hôn lên trán Gun Atthaphan. Cậu nghĩ, những lời sau đây sẽ là những lời ngọt ngào nhất cậu nghe được cho tới cuối đời. "Không ai là không có khuyết điểm. Khuyết điểm của em, kì lạ là nó trở lên rất đáng yêu trong mắt anh. Nói thế nào nhỉ? Anh yêu em, và cả những khuyết điểm, tại vì "chúng nó" đã hình thành lên một Gun Atthaphan như này mà."
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com