Odango Tinh Tan
Mưa tháng sáu đến bất chợt mà đi cũng nhanh, nó làm anh chẳng tài nào hiểu nổi.Nhưng rồi bỗng anh nhận ra, cơn mưa ấy thật giống em.Đến rồi đi, nhanh mà dễ tàn.Anh nhớ những sớm hôm em còn kề cạnh, cùng cả tá kỷ niệm mà anh chỉ biết chôn sâu nơi đáy lòng.Em ác lắm, gieo cho anh hy vọng, rồi lại lặng lẽ bỏ anh lại một mình chốn này.Gieo cho anh thứ gọi là tình yêu, để rồi thứ anh nhận lại chỉ là những cô độc.Thiết nghĩ, anh đâu cần em đến vậy? Em chỉ tựa giọt mưa, thấm xuống lá rồi hoà vào đất. Nhưng anh chẳng bỏ được, tựa cơn say chẳng tài nào dứt.Có lẽ, tình ta đã đến lúc tàn. Và anh, cũng đến lúc tan. Anh sẽ tan vào những giọt mưa ấy, để thấm xuống đất, đem theo mong mỏi được tìm lại người anh thương.Chào em, người con trai anh mãi nhớ về.Lời chào cho khởi đầu mới của đôi ta.Dẫu chẳng biết khi nào ta sẽ gặp lại, nhưng anh cứ thế đấy.Bởi đâu ai ngăn nổi kẻ si tình.
_Hết_
_Hết_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com