TruyenHHH.com

[ ObiKaka ] Vảy Ngược

Chương 37: Lừa Cậu Đấy

cotinhsevebennhau

"Kakashi à, đừng khóc, có được không?"

Obito nhịn đau nhẹ giọng an ủi, nhưng cách này có vẻ không hữu hiệu lắm, người trước mặt hắn khóc càng thê thảm hơn.

"..."

. . . Cậu ta lấy đâu ra lắm nước thế?

Obito kiếp trước chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh gió tanh mưa máu, cảm xúc của hắn sớm đã nguội lạnh từ lâu, dù cho những người thân duy nhất của hắn còn lại trên cõi đời này có ngã xuống, hắn cũng tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt.

Với hắn của thời điểm đó, thế giới này chẳng qua chỉ là ảo mộng, hắn đang đập đi xây lại cõi mộng mục ruỗng này, những người chết đi sau đó sẽ hồi sinh ở một nơi hoàn mỹ hơn chốn này.

Bây giờ nhìn lại, tất cả chẳng qua là do hắn hèn nhát, không dám đối mặt với sự thật, chối bỏ hết thảy.

Thực tại mà kiếp trước hắn luôn trốn tránh, xua đuổi như ma quỷ kia, hoá ra mới là nhà của hắn.

Tất cả, toàn bộ, đều là thật.

Đã là con người, sao có thể hoàn mỹ vô khuyết, một bước thăng thiên, công thành danh toại?

Đã là nhân gian, sao có thể không có hỉ nộ ái ố, sinh ly tử biệt?

Đã từng là người máu lạnh nhất trần đời, không chút do dự xuống tay với toàn bộ nhân loại, Uchiha Obito, thời khắc này lại đau lòng, chỉ vì một chút nước mắt của Hatake Kakashi.

Hắn thở dài rất khẽ, run giọng nói: ". . .Được rồi, thời gian của tôi không còn nhiều, trước khi chết cậu còn để tôi chứng kiến cảnh tượng như vậy, tôi sẽ chết không nhắm mắt mất. . ."

Lần này quả nhiên có tác dụng, tiếng thút thít của Kakashi tức khắc im bặt, cậu trân trối nhìn Obito một lúc, cuối cùng, lại lần nữa nâng tay che khuất tầm mắt, bờ vai run lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

"..."

Obito cũng rất gấp, hắn không muốn cứ rời đi như vậy, còn rất nhiều rất nhiều chuyện hắn muốn nói với cậu, nhưng chỉ cần nhìn đến nước mắt của đối phương là tâm lại loạn như ma, lời hay ý đẹp gì đó đều bị hắn vứt ra sau đầu, chỉ hận không thể tự đâm mình thêm lần nữa, chứng minh cho cậu thấy hắn thật ra cũng không đau đến vậy.

. . . Được rồi, đúng là rất đau.

Nhưng là đau đớn thể xác mà thôi, còn bắt hắn nhìn người này khóc, đối với hắn chính là một hình thức tra tấn tinh thần.

Obito cảm nhận được sự sống đang dần trôi khỏi thân thể, không khỏi có chút gấp gáp, "Hatake Kakashi, tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu đừng khóc nữa, tôi phân tâm sẽ không kể chính xác toàn bộ cho cậu được."

Tiếng thút thít rốt cuộc dừng lại.

Obito thầm cảm tạ trời đất, suýt nữa doạ chết hắn rồi.

Kakashi dụi mắt, bất động thanh sắc lau đi xúc cảm ướt át trên mặt, cậu chà xát rất mạnh, đến da thịt trắng tuyết cũng trở nên đỏ ửng bất thường. Hai mắt đỏ hồng lộ ra sau khi tay áo hạ xuống, Kakashi mím môi dời mắt đi nơi khác.

Cậu không muốn bộ dạng của người nằm dưới đất.

Cậu không dám nhìn.

Thật ra Obito muốn hai người mắt đối mắt, hắn sắp không được thấy người nữa, hắn muốn trước khi rời đi, khắc sâu hình dáng người vào tâm trí mình.

Nhưng như vậy, là đủ rồi.

". . . Sau khi tôi được Madara cứu, hắn đã cấy ghép tế bào của Đệ Nhất vào người tôi, nhưng đồng thời. . ." Obito hơi dừng lại, hắn thở dốc một lúc mới có sức tiếp tục, "Nhưng đồng thời, hắn cũng cấy một lá bùa vào tim tôi."

Cơ thể của người đối diện bỗng căng cứng.

Obito cười xoà, hắn khó khăn nuốt xuống ngụm máu đã chực trào lên cổ họng, "Chỉ cần lá bùa kia còn tồn tại, tôi vĩnh viễn không thể hành động theo ý mình, Madara là người rất cẩn trọng, nếu để lộ một chút sơ hở nhỏ thôi, hắn có thể ở trong mật thất này, niệm một câu chú, tôi sẽ tan xương nát thịt."

". . .  . . .  . . ."

Kakashi lại lần nữa cúi gầm mặt, dùng mu bàn tay che mắt, cơ thể run lên liên hồi. Cậu rất biết tiếp thu, vậy nên khóc không có tiếng, còn vấn đề tại sao Obito lại biết câu khóc, hắn cũng không thể nói rõ được, đơn thuần là trực giác mà thôi.

"Xin lỗi cậu, Kakashi." Obito mò mẫm nắm lấy bàn tay cậu lên từ mặt đất bụi bặm, hắn khẽ than thở, "Lừa cậu lâu như vậy."

". . . Hiện tại, cũng không thể bù đắp cho cậu được gì."

Lại để cậu chịu uỷ khuất thật lâu, còn tự thương tổn chính mình.

". . . Sao cậu phải xin lỗi tôi?" Kakashi hỏi hắn.

Giọng nói hắn ngày đêm trong ngóng kia, là ngữ điệu hắn vẫn luôn hoài niệm trong những đêm lạnh lẽo độc hành ở nơi mật thấy tăm tối này, dù là trước kia, cũng chưa từng mang lưu luyến cùng ôn nhu sâu như vậy, Obito nhất thời có hơi ngẩn ra.

Kakashi cũng không để tâm hắn có đáp lời hay không, cậu tự mình nói tiếp: "Tôi hiểu lầm. . . cậu, tôi mắng cậu, tôi đâm vào tim cậu. . . như vậy, sao cậu lại xin lỗi tôi?"

Cậu rõ ràng mới là tội đồ.

Là cậu không đủ lòng tin với Obito, ngoài miệng luôn treo một câu tin tưởng, nhưng khi thử thách thật sự đến, câu tin tưởng kia của cậu chẳng đáng một đồng.

Rẻ mạt đến cùng cực!

Obito vuốt ve bàn tay trong lòng, hắn dùng nơi còn sạch sẽ nhất trên đồng phục Ninja của mình, chậm rãi lau đi vệt máu trên tay cậu, cười nói: "Không trách cậu, là tôi lừa cậu trước."

"Con mắt đó của Madara, dù chúng ta có liên thủ, cũng không cách nào đánh bại hắn."

Obito chần chừ nửa ngày trời, lời nói trong miệng quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn là nói ra: "Tôi muốn thử đặt cược một lần, nhưng tôi biết cậu sẽ không đồng ý với cách làm này của tôi."

Hắn nói đúng.

Hắn muốn một lưới tóm gọn, trong tính toán của Obito, tất cả mọi người đều là quân cờ, bao gồm chính bản thân hắn.

Kakashi nhận ra rồi, nhận ra người này tàn khốc với người khác, càng tuyệt tình với chính mình.

Nhưng cậu không làm được, dù cho có thành công, đánh đổi như vậy quá lớn.

Với cậu, là quá lớn.

Kakashi hít sâu một hơi, lúc này mới lên tiếng: "Cậu làm sao biết được, tôi sẽ nhắm vào Madara?"

Obito nhướn mày, trong tầm mắt là trần nhà tối đen xám xịt, nhưng sâu thẳm trong con ngươi lại xuất hiện tia sáng mờ ảo, hắn câu môi, ý cười đong đầy nơi khoé mắt, "Không biết nữa, chỉ là cảm giác, cậu sẽ làm vậy."

Kakashi bỗng nhiên nổi giận đùng đùng chất vấn hắn: "Cậu lấy đâu ra can đảm cược một trận như vậy? Uchiha Obito, nếu như thất bại, cậu có từng nghĩ đến. . ."

"Sẽ không." Hắn chém đinh chặt sắt nói: "Tôi sẽ không thất bại."

Kakashi gần như là vô lực hỏi: "Do đâu chứ. . . ?"

Tầm mắt trở nên mờ đi, ý thức trôi xa khỏi tầm với, hơi thở của Uchiha Obito dần nhẹ lại.

Bây giờ còn hỏi hắn câu này được.

"Tôi, khụ. . . hiểu cậu nhất mà."

Hắn vừa rồi cố gắng giữ giọng mình ổn định nhất có thể, nói không vấp dù chỉ một chữ nào, âu cũng là sợ Kakashi sẽ lo lắng, lại khóc, hắn không muốn như vậy, hắn không muốn kết thúc như vậy, nhưng bây giờ thân thể không nghe theo lý trí nữa, Obito khó lòng giả vờ thản nhiên an ủi ánh sáng của hắn.

Kéo theo sau là im lặng kéo dài, không còn ai lên tiếng nữa.

". . . Obito?" Kakashi nhẹ giọng gọi hắn, "Obito, cậu khoan hãy ngủ. . . nói nhiều thêm một chút đi, Obito. . ."

Nói thêm một chút nữa thôi.

Cậu nghẹn ngào, âm thanh khàn đặc đến đáng sợ: "Uchiha Obito!"

Nếu không phần đời còn lại, tôi dựa vào đâu để sống tiếp đây. . .

Không đủ, vĩnh viễn không đủ.

Cậu không muốn những ký ức cuối cùng của mình về đối phương, ít ỏi như vậy, thảm hại như vậy.

Nhớ lại, sẽ đau, sẽ không chịu nổi.

Nhưng cậu lại không có cản đảm mà đi nhìn hắn, hắn nói không muốn thấy cậu khóc, cậu có thể nhẫn nhịn không khóc.

Tuy vậy, nếu thật sự nhìn đến rồi, cậu sẽ không kìm được nữa.

"Kakashi." Obito thốt nhiên mở miệng.

"..."

Kakashi tưởng chừng đã ngừng thở, sau đó cậu mới chậm rãi thở hắt ra, âm thầm cảm tạ trời đất.

Giọng nói kia rất thấp, mang theo loại bình thản thong dong lạ thường, Kakashi không nghe được tâm tình lúc này của hắn, "Nhìn tôi. . . cậu không muốn nhìn tôi lần cuối sao?"

Kakashi không đáp.

Obito đợi một lúc, lại nói: ". . . Thôi được, là tôi muốn nhìn cậu."

"..."

Lần này, gần như là nũng nịu: "Hatake Kakashi, tôi muốn nhìn cậu."

Kakashi nhắm chặt hai mắt.

Cậu lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, lấy hết dũng khí nửa đời người, kiên định quay đầu, cùng hắn mắt đối mắt.

Cậu chỉ dám nhìn mặt hắn, nếu dời mắt đi nơi khác, sẽ thấy thứ không nên thấy, khóc rồi, hai người không ai vui vẻ cả.

Không được khóc.

Không được khóc.

Không được khóc.

Obito chết cũng không phải mới một lần, cậu lần trước cũng đâu có khóc.

Nhưng bi thương trong mắt cậu lại quá sâu, sâu như biển, Obito chăm chú nhìn cậu, hắn nghĩ, vẻ mặt này của cậu ta, nhìn đi nhìn lại, còn khó coi hơn cả khóc.

Hắn thở dài nói: "Tôi còn một chuyện cuối cùng, nhất định phải nói cho cậu biết."

"Ừm?"

"Ghé xuống đây một chút."

Kakashi hơi nhíu mày, nhưng vẫn làm theo lời hắn cúi xuống.

Sau đó ——

Obito bắt lấy gáy cậu, ấn cậu vào lồng ngực hắn, ôm chặt cứng. Một bên mặt Kakashi tiếp xúc với đồng phục Ninja ướt át của hắn, mùi máu tươi tràn vào khoang mũi khiến cậu nhíu mày, đồng thời cậu cũng lắng tai nghe được nhịp tim của Obito, dù cho là rất nhỏ, thậm chí ngay tại thời khắc này, càng ngày đập càng chậm.

Obito thoã mãn cười khẽ, lồng ngực phập phồng, "Kakashi, nhớ lời lúc trước tôi nói với cậu không?"

". . . Lời nào?"

"Cậu nói vậy làm tôi buồn đấy."

"Cậu nói nhiều quá, nhớ không hết."

Nói dối.

Sao có thể không nhớ.

Obito nhếch môi, cũng không có vạch trần cậu: "Những chuyện từ trước tới giờ tôi nói với cậu, trừ chuyện hận cậu, còn lại đều là giả."

Người trong lòng bất động thanh sắc run lên.

Obito chớp mắt hai cái, bàn tay đang đặt ở gáy Kakashi dời lên trên, mân mê vài lọn tóc của cậu, qua hồi lâu mới nói: "Giả cả đấy, trừ chuyện tôi hận cậu, còn lại đều là thật."

Obito nghĩ ngợi một lúc, nổ sung: "Tay cậu rất sạch sẽ, tôi đã lau cho cậu rồi."

"..."

"Không có bẩn, là thật đó."

"..."

". . . Đừng tự dày vò mình nữa, Kakashi."

Âm thanh thình thịch dần mờ đi, cuối cùng dừng hẳn.

Bàn tay đang đặt trên gáy Kakashi cũng theo đó mà buông thõng, trượt xuống nền đất lạnh lẽo.

Hai mắt nhoè đi, cậu đổ vỡ khóc rống, giống như con thú bị thương dán sát vào ngực hắn, nức nở từng tiếng thất thanh, chỉ thấy đau.

Đau đến tận cùng.

Thân nhiệt người này quanh năm ấm áp, giống như tính cách của hắn, là mặt trời nhỏ chiếu rọi xuống nhân gian.

Nhưng giờ đây, chỉ thấy lạnh, không thấy ấm.

Không còn ấm nữa.

Không bao giờ ấm được nữa.

Kakashi quỳ xụp xuống, giữ nguyên tư thế như vậy không biết bao lâu, trong đầu cậu chẳng còn gì cả, cũng không biết tiếp theo nên làm gì.

Hắn sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, chính mình lại buông xuôi hết thảy, ung dung thanh thản rời đi.

Để lại cậu, thu dọn cục diện rối rắm này.

Một mình.

Quả nhiên, rất tàn nhẫn.

Kakashi ngẩn ngơ rất lâu, lâu đến mức não bộ tưởng chừng đã chết lặng của cậu bắt đầu hoạt động trở lại, lâu đến mức cậu bắt đầu cảm thấy kì lạ, bởi không gian xung quanh quá im ắng, không có tiếng la hét, cũng chẳng biết Madara đã đi đâu rồi nữa.

Kakashi thầm than không ổn, nhưng cậu vừa muốn ngẩng đầu, phía trên đã vang lên một giọng nói quen thuộc: "Kakashi. . .?"

". . . Thầy?"

______

7:15 29/5/2025

______

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này hơi ngắn, tối sẽ cố bù thêm 1 chương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com