Obikaka Nguoi Canh Ben
Sau khi nghe Kakashi chia sẻ, Itachi như nghĩ đến điều gì đó mà hơi hơi nhướng mày. Obito thì trực tiếp cười lạnh nói bâng quơ: "Nghe chẳng khác nào tên hung thủ này đang muốn giết hết những người theo dõi cậu vậy."Kakashi nghe thế chỉ mỉm cười: "Tôi chỉ là người bình thường thôi, không gánh nổi một người yêu thích đến mức như vậy."Y không xem trọng điều Obito nói, chỉ tưởng hắn không quen nhìn những tên tội phạm này giết người nên mới cọc cặn nói giỡn, hoặc hắn đang không tin điều y nói và chỉ đang nói chế nhạo y khi y nói ra những lời mập mờ đó.Itachi lại hỏi Kakashi thêm một số câu hỏi khác, về những mối quan hệ của y và những nạn nhân còn lại. Tuy rằng mối quan hệ của y và hai người còn lại không sâu nhưng vẫn xem là tiếp xúc nhiều, một bên lời khai không có sức thuyết phục nhiều vẫn cần phải điều tra thêm.Khi hai người đang trao đổi với nhau thì Obito đứng dậy, mang ý xin lỗi nói: "Xin phép, cho tôi hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy?""Đi thẳng đến cuối hàng lang." Kakashi chỉ đường cho hắn.Obito liếc mắt ra hiệu với Itachi, người nọ hiểu ý gật đầu.Itachi lại tiếp tục hỏi thêm một số câu hỏi, Kakashi vẫn rất phối hợp mà trả lời. Khi Itachi đang định đánh lạc hướng bằng một số câu hỏi mang ý sâu hơn thì đột nhiên một tiếng vang lớn phát ra từ một căn phòng khác trong nhà, Kakashi vội đứng dậy chạy về phía phát ra tiếng động để kiểm tra, Itachi theo sát phía sau y.trong lòng cậu thầm mong Obito đừng có đang yên làm rớt xây xích làm cho việc âm thầm điều tra trong nhà người ta bị phát hiện. Mặc dù lâu nay Obito cũng rất có tiếng trong cục cảnh sát nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn hay chơi trò phát điên khiến cho ai ai cũng lo ngại.Hai người chạy đến căn phòng đó, Obito cũng từ nhà vệ sinh chạy đến.Khi Kakashi mở phòng chỉ thấy một con rối lớn mặc một cái áo khoác dài màu đen với họa tiết đám mây đỏ đang nằm ở trên đất, cửa sổ của căn phòng lại bị mở to.Itachi đưa mắt nhìn về phía Obito nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu của hắn.Obito chỉ mới vừa kiểm tra phòng bếp gần nhà vệ sinh nhất vẫn chưa kịp đến căn phòng này. Cũng không hề phát hiện ra bất cứ người nào ra vào, hơn nữa nhìn Kakashi dùng chìa khóa cũng biết vốn căn phòng này đã bị khóa rồi.Thế vì sao lại có tiếng động ở nơi này?Hai Uchiha trong lòng đều có suy nghĩ riêng, hai người phụ giúp Kakashi dựng đứng con rối lại. Lúc này Itachi mới thấy được con rối đang mang một chiếc mặt nạ xoắn óc màu cam và chỉ có một lỗ bên mắt phải.Obito lơ đãng hỏi: "Vì sao lại có một con rối to thế này ở đây thế?" Hơn nữa loại rối gỗ lớn thế này vừa nặng vừa không có tác dụng, người bình thường ai lại mua về làm gì?Kakashi không giấu gì nói: "Nó tên là Tobi, là con rối của anh trai tôi đấy. Kì lạ thật, rõ ràng lúc nãy tôi để nó nằm trên giường mà. Sao lại rơi xuống thế này?"Itachi nghe thế hơi nhướng mày, rối gỗ mà đặt trên giường nghe thế nào cũng thấy kỳ lạ.Hoặc nếu là người bình thường thì sẽ nói thẳng ra là không chỉ kì lạ mà còn kinh dị như truyện ma lúc không giờ.Khác với Itachi, Obito khi nghe thấy cái tên "Tobi" bằng mắt thường cũng có thể thấy được hắn mất tập trung, thậm chí cả người còn căng cứng, hắn cố gượng cười hỏi: "Thế anh cậu đi đâu rồi?"Chắc chỉ là trùng hợp thôi, không thể nào là người nọ được, rõ ràng... rõ ràng... người đó đã không còn sống nữa rồi."Ảnh đi công tác rồi." Kakashi nhìn con rối lớn cao một mét tám mươi hai này, đau đầu nói: "Tôi vốn muốn xử lý con rối to lớn chật chọi này lâu rồi nhưng anh trai tôi lại không cho, ảnh còn cảnh cáo tôi nếu tranh thủ anh đi công tác mà xử lý nó thì anh sẽ giết tôi."Itachi liếc nhìn cơ thể căng cứng của Obito, dù thâm tâm biết là không thể nhưng cậu vẫn thử hỏi Kakashi: "Anh của anh tên là gì thế?"Kakashi đáp ngay tức khắc: "Sukea." Thấy hai người trước mặt bỗng dưng ngơ người, y khó hiểu: "Tên này có vấn đề gì sao?"Hatake Kakashi, Hatake Sukea,... không thể nào!Tâm tình của Obito ngay lập tức kích động lên, xíu chút nữa đã nhảy cẩng lên. Cũng may Itachi chú ý đến hắn từ khi Kakashi xác nhận cái tên "Sukea" kia nên đã kịp thời dịnh vai hắn để giúp hắn bình tĩnh.
Nhưng Obito cũng không kiềm nén được tâm tình vui mừng: "Sukea, Hatake Sukea đúng không?"Kakashi có hơi kinh ngạc: "Anh biết anh ấy sao?" Sau đó y lại cảm thấy bình thường: "Anh biết anh ấy cũng đúng, ảnh cũng là nhiếp ảnh gia có ảnh nổi tiếng mà."Sau đó y chỉ lên bức tranh phong cảnh được treo trong phòng: "Bức ảnh này mới được thưởng năm ngoái đấy, đẹp lắm phải không?"Obito nhấp môi, gương mặt nặng nề xuống rõ.Hóa ra tác giả của bức ảnh kia là y à?Hắn từng thấy trên báo nhưng ngoài cảm thấy chụp đẹp ra thì cũng chẳng để ý gì nhiều.Itachi đương nhiên cảm nhận được tâm tình của chú nhỏ mình đương nhiên không ổn, nhưng hiện tại có điều vẫn phải lưu ý hơn là cái chuyện tình cảm đó.Cậu đi đến bên cửa sổ, thử ngó xuống bên dưới. Nơi này có một đường ống, cùng với mái nhà của những ngôi nhà xung quanh có thể leo lên đây được.Itachi nói: "Anh Hatake-san, tôi đều nghị những ngày tiếp theo anh nên khóa kĩ càng những cửa sổ ở bên này lại."Obito cũng đi đến bên cạnh Itachi nhìn xuống bên dưới, hắn rất đồng tình với ý kiến này của Itachi.Nói không lúc nãy quả thật có người tiến vào nơi này như bị con rối làm cho giật mình bỏ chạy, cũng làm rơi con rối xuống đất gây ra động tĩnh. Nhưng phản ứng đó cũng bình thường thôi, nếu không nhìn kĩ thì con rối tên Tobi này rất giống người, thậm chí còn che mắt trai hệt như hình tượng bị thương mắt trái của hắn hồi đó.Obito sờ lên mặt gối rỗ trong lòng tự hỏi, Sukea tạo ra con rối này với mục đích gì đây?Tưởng nhớ về những kỉ niệm đẹp đẽ hay lưu lại vết nhớ bị đâm sau lưng?Ngày trước Tobi không hiểu nổi suy nghĩ của Sukea và Obito bây giờ cũng chẳng hiểu rõ nó.Sau khi hỏi thêm một số câu hỏi và dặn dò Kakashi cẩn thận, Obito để lại số điện thoại của mình cho Kakashi và căn dặn y phải nhớ gọi cho số này mỗi khi gặp chuyện gì đó bất thường.Kakashi gật đầu đồng ý rồi tạm biệt hai người.
Nhưng Obito cũng không kiềm nén được tâm tình vui mừng: "Sukea, Hatake Sukea đúng không?"Kakashi có hơi kinh ngạc: "Anh biết anh ấy sao?" Sau đó y lại cảm thấy bình thường: "Anh biết anh ấy cũng đúng, ảnh cũng là nhiếp ảnh gia có ảnh nổi tiếng mà."Sau đó y chỉ lên bức tranh phong cảnh được treo trong phòng: "Bức ảnh này mới được thưởng năm ngoái đấy, đẹp lắm phải không?"Obito nhấp môi, gương mặt nặng nề xuống rõ.Hóa ra tác giả của bức ảnh kia là y à?Hắn từng thấy trên báo nhưng ngoài cảm thấy chụp đẹp ra thì cũng chẳng để ý gì nhiều.Itachi đương nhiên cảm nhận được tâm tình của chú nhỏ mình đương nhiên không ổn, nhưng hiện tại có điều vẫn phải lưu ý hơn là cái chuyện tình cảm đó.Cậu đi đến bên cửa sổ, thử ngó xuống bên dưới. Nơi này có một đường ống, cùng với mái nhà của những ngôi nhà xung quanh có thể leo lên đây được.Itachi nói: "Anh Hatake-san, tôi đều nghị những ngày tiếp theo anh nên khóa kĩ càng những cửa sổ ở bên này lại."Obito cũng đi đến bên cạnh Itachi nhìn xuống bên dưới, hắn rất đồng tình với ý kiến này của Itachi.Nói không lúc nãy quả thật có người tiến vào nơi này như bị con rối làm cho giật mình bỏ chạy, cũng làm rơi con rối xuống đất gây ra động tĩnh. Nhưng phản ứng đó cũng bình thường thôi, nếu không nhìn kĩ thì con rối tên Tobi này rất giống người, thậm chí còn che mắt trai hệt như hình tượng bị thương mắt trái của hắn hồi đó.Obito sờ lên mặt gối rỗ trong lòng tự hỏi, Sukea tạo ra con rối này với mục đích gì đây?Tưởng nhớ về những kỉ niệm đẹp đẽ hay lưu lại vết nhớ bị đâm sau lưng?Ngày trước Tobi không hiểu nổi suy nghĩ của Sukea và Obito bây giờ cũng chẳng hiểu rõ nó.Sau khi hỏi thêm một số câu hỏi và dặn dò Kakashi cẩn thận, Obito để lại số điện thoại của mình cho Kakashi và căn dặn y phải nhớ gọi cho số này mỗi khi gặp chuyện gì đó bất thường.Kakashi gật đầu đồng ý rồi tạm biệt hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com