TruyenHHH.com

[ObiKaka] Alo? Tớ thích cậu!

C4: Một đêm

sukae_ale

Giọng vốn trầm, khi hát lại nghe thật êm tai. Kakashi nằm im nhắm mắt hưởng thụ âm nhạc trên thềm cỏ. Rồi lại nhìn sang Obito, một gương mặt mới mà lần đầu anh nhìn thấy. Hắn phiêu theo nhạc, như hòa mình trong bài hát. Chắc vì có cả men nên trông khung cảnh ấy thật lãng mạn. Kakashi cứ nhìn hắn chẳng rời mắt, có lẽ anh cũng chẳng nhận ra mình đã cuốn vào Obito từ lúc nào. 

Bài hát kết thúc, Obito nhìn sang Kakashi. Thấy anh đang nhìn chằm chằm mình lập tức đỏ mặt hét lớn tới ngọng.

"Cậu nhìn tôi chằm chằm làm cái giề!"

Kakashi nhíu mày, cái con người này lúc im lặng thì đẹp trai biết bao. Vậy mà khi mở mồm là chỉ muốn đấm cho một cái. Nhưng nhìn hắn ra nông nỗi này cũng tại anh, bỗng thấy bản thân cũng tệ chả kém gì, Kakashi im lặng không trả lời hắn mà suy tư. 

Obito thấy vậy da gà nổi hết lên, hoang mang chọt chọt vào anh.

"Này…cậu bị tôi mê hoặc rồi hả"

Bép. Kakashi đánh mạnh vào tay hắn, cảm giác tội lỗi hết sạch rồi. Sao anh có thể cảm thấy tội lỗi với một con người như này chứ!

Nhưng rồi anh vẫn dắt hắn đi ăn. Tại một quán thịt nướng. 

___

"Tôi không ngờ Bakashi của chúng ta lại tốt bụng như vậy đó"

Obito dứt lời liền không nhịn được mà cười khà khà. Kakashi chẳng để ý, liên tục gọi món. Bản thân anh ăn chẳng nhiều nhưng anh nghĩ Obito ăn nhiều. Dù sao thì coi như đãi hắn một bữa thật to xong coi như xí xóa đi. Đợi Obito uống say anh sẽ lấy thẻ của hắn trả tiền, hết chuyện. 

Cơ mà người tính không bằng trời tính, Kakashi say trước. Vốn chẳng uống được bao nhưng Obito lại hăng hái kỳ lạ, hắn cứ rót xong nhìn chằm chằm xem anh có nuốt hết không. Rõ ràng là cố ý để Kakashi say. Thế mà có người vẫn nương theo mà uống, giờ đây lại bắt đầu lảm nhảm. 

Bộp. Anh gõ đầu hắn, gương mặt đỏ bừng rồi gục xuống ngay tại bàn. Obito chỉ biết cười to, thanh toán rồi cõng Kakashi về. Chắc tại ỷ sức mình khỏe, đường cũng khá gần, hôm nay cũng không tập thể dục nên không gọi xe, cứ thế cõng Kakashi trở về nhà anh. Lúc đầu thì cảm thấy anh rất ngoan, nằm im trên lưng hắn ngủ rất ngon. Cơ mà được nửa đường hắn lại lập tức hối hận, hằng ngày Kakashi trầm tính bao nhiêu thì giờ đây lại nói nhiều bấy nhiêu. Khổ nỗi một điều là toàn nói nhảm, hắn không biết anh đang niệm cái gì. 

Obito khá ngốc, chịu đựng cõng Kakashi về nhà anh rồi mới nhận ra mình không biết mật khẩu nhà. Hắn lay Kakashi một cách điên cuồng.

"Bakashi mau tỉnh dậy! Mau đọc mật khẩu nhà cho tôi đi" 

Lại một tiếng chát, Kakashi đánh hắn một cái rồi nhíu mày. Gương mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt thì đầy phán xét. 

"Cái đồ đầu đất nhà cậu, đã nói không cho số rồi cơ mà, dai thế" Nói xong lập tức bụm miệng lại như sắp nôn. 

Obito phát hoảng, hắn ngó nghiêng rồi nhận ra chẳng có gì để anh nôn ở đây cả. Hai tay xòe ra gương mặt đầy bất đắc dĩ đưa lên trước mặt anh. Do xui thôi! Là do xui thôi! 

Mà Kakashi nhìn hắn một lúc rồi đặt cằm lên hai tay hắn cười: "Bị lừa rồi nhé" 

Obito thả phào một hơi xong lại tức giận vì bị trêu đùa. Cơ mà nhìn anh cười tươi như thế hắn lại không giận nổi. Nụ cười đó cảm giác thật lạ lẫm, chắc có lẽ hắn chưa thấy anh cười bao giờ nên mới thấy lạ. Dường như nụ cười ấy đang phát sáng vậy, làm hắn chợt nhớ tới Rin. 

Cơ mà Kakashi là đàn ông mà! Cậu ta có cái lủng lẳng đó! 

Vỗ vỗ mặt mình hai cái, Obito lấy lại tinh thần một cách nhanh chóng. Và khi hắn mở mắt ra Kakashi đã đang loạng choạng bước vào trong nhà. Hắn theo sau muốn giúp đỡ anh cơ mà vừa bước chưa được hai bước Kakashi đã ngã lăn xuống giường ngủ tiếp rồi. Hắn tự nhận là người tốt nên đã giúp anh thay quần áo, vừa thay vừa nhắm mắt. Chẳng vì lý do gì, tự dưng hắn ngại. Thay đồ xong xuôi, Obito tự nhiên như nhà của mình tắm rửa rồi giặt quần áo đã mượn trả cho anh tiện mượn thêm một cái quần đùi. Làm xong việc hắn còn tự hào như bản thân là người vô cùng tử tế. 

Bỗng có tiếng chó sủa phát ra, Pakkun từ đây đang tiến tới chân hắn ngửi ngửi, hình như nó đã chứng kiến hết mọi chuyện. Hắn nhìn Pakkun, Pakkun cũng nhìn hắn, bốn con mắt nhìn nhau chằm chằm một hồi lâu, tiếng sủa lại càng to thêm. 

"Suỵt, mi bị sao đấy, anh đây là người tốt, là người tốt đó" Obito hét trong thầm lặng cơ mà tiếng sủa lại chẳng dừng. Tới nỗi hắn phải chắp tay van lạy nó.

Kakashi như bị đánh thức bởi tiếng sủa, anh mơ màng: "Pakkun à đừng sủa nữa, lại anh ôm" 

Và anh ôm Obito. 

Pakkun cũng ngừng sủa hẳn, Obito ngỡ ngàng hai mắt mở to, muốn trở mình nhưng Kakashi lại ôm quá chặt. Ánh mắt hắn giờ nhìn về chú chó ấy như cầu cứu, cơ mà nó lại đỏng đảnh đi về chỗ ngủ như chẳng có chuyện gì. Một con chó cũng bơ hắn, hôm nay thật sự rất xui xẻo. 

Obito hai hàng lệ chảy đầy trong tim. Bị anh ôm chặt hắn đột nhiên không dám thở mạnh. Giờ mới ngắm kỹ, Kakashi thật sự nhỏ so với Obito rất nhiều. Tuy rằng chỉ thấp hơn hắn một chút nhưng nếu đi với hắn thì lại trông chỉ bé bằng ngón tay. Anh thật sự rất gầy, sau gáy cũng gồ lên một cục nhỏ. Nhưng thế thì sao, đi chung với các cô gái thì rất hợp, Rin cũng còn thích anh cơ mà. Vậy cớ sao người mà anh ôm lại là Obito chứ chẳng phải một người phụ nữ nào khác chứ. Đã thế, thà nhầm với một người con gái còn hơn nhầm với một con chó. Obito không thoát ra được, dòng lệ trong hắn chảy dài càng thêm dài. 

Sao người nhẹ cân mà lực thì lớn thế! 

Obito đã gào thét và cuối cùng vẫn chọn đi ngủ trong tư thế ấy. 

___

Kakashi tỉnh dậy, hai mắt vẫn còn đang nhắm chặt lại với nhau, bỗng tìm ra được hơi ấm lại tiếp tục rúc vào ngủ tiếp mà chẳng hề để ý. Rồi lại thức giấc đầy hoảng loạn, một đạp đẩy Obito xuống sàn. Hắn đau đớn nhăn nhó ôm lấy mạn sườn rồi cố gắng leo lại lên giường như muốn ngủ tiếp thì lại ăn thêm một cái đạp nữa.

"Sao cậu lại ở nhà tôi?" Kakashi lớn tiếng chỉ Obito. Cơ mà Obito lại không muốn giải thích, hắn chỉ muốn nằm lại lên giường. 

Obito đứng lên, gãi gãi đầu định trả lời nhưng Kakashi lại một lần nữa hét lên ném gối vào mặt hắn.

"Cậu là đồ biến thái!" 

Bị mắng chửi đánh đập liên tục hắn lập tức nổi cáu, quát lại. 

"Tôi thì biến thái cái quái gì? Cậu mới là đồ biến thái ấy" 

Cơ mà nhìn Kakashi đỏ mặt tía tai không muốn nhìn thẳng mình hắn mới nhận ra vấn đề. 

Cúc cu của hắn đang chào buổi sáng. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com