TruyenHHH.com

O Tu Phu Co Mot Nu Tu Xuyen Khong

Không, không hẵn là như thế.

Thái tử từ từ tiến về phía ta, hắn gần như không thể kiên nhẫn được nữa mà bóp chặt lấy cổ ta, trong ánh mắt là muôn phần chán ghét.

"Tú Vi, lần này nàng cũng không thể cứu được hắn."

Ta không nhìn về hướng thiếu gia, chỉ nhìn chằm chằm vào thái tử, hai tay giữ chặt lấy tay hắn.

Thái tử vốn không hiểu hành động này của ta, chờ cho đến khi hắn hiểu ra cũng không thể đắc ý được nữa.

Tư Định cùng Ly Châu ở trên mái nhà khẽ ra hiệu với ta, mạnh mẽ giương cung tên xuống.

Từng mũi tên sắc bén được bắn thẳng về phía Thái tử, hắn cũng không thể ngờ đến cũng không thể tránh kịp mà hứng trọn. Trang phục trên người hắn cũng đã bị vết máu che lấp.

Ta ngã ngồi trên mặt đất, thiếu gia Tư Lân đi đến đỡ ta dậy, đám binh lính lúc nãy cũng đã hứng trọn những mũi tên ấy.

"Vi Vi, đừng sợ."

Có lẽ là nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của ta đã dọa đến thiếu gia, ta lắc đầu, đưa tay vỗ nhẹ vào tay y để trấn an y rằng ta không sao.

Nếu hôm nay không giết chết Thái tử thì những ngày tháng sau này của chúng ta nhất định sẽ khó sống.

Nhưng để một người đầy cảnh giác như Thái tử có thể buông lỏng cảnh giác thì chỉ có cách vờ như chúng ta không thể phản kháng được nữa, tuyệt vọng nằm trong tay hắn mà không thể vùng vẫy.

Có như thế, hắn mới có thể đưa lưng về phía chúng ta, hứng trọn từng mũi tên.

Những lời đó là thiếu gia nói với ta, kéo ta ra khỏi lễ đường đến sẵn nơi mai phục cũng là chủ ý của thiếu gia.

Cả người Thái tử tựa như con nhím, nằm thoi thóp dưới đất, ta lại thầm nghĩ, hắn có thể như thế mà sống cả cuộc đời cao quý của mình, hà cớ gì phải tranh chấp như vậy, rồi nhận lấy kết thúc đau đớn như thế.

Thái tử thấy ta nhìn hắn thì khó nhọc mà hỏi:

"Nàng không thể quay đầu lại nhìn về phía ta một lần được sao?"

Ta lắc đầu, ra dấu hiệu tay hỏi hắn:

<<Vì sao trải qua ba kiếp, ngài vẫn luôn muốn thiếu gia Tư Lân phải chết?>>

Ánh mắt Thái tử vẫn không đổi, cứ nhìn vào ta một hồi lâu mới đáp:

"Vì sao cớ gì cả ba kiếp nàng đều không thể quay đầu lại nhìn ta một lần?"

"Tú Vi, nàng không nhớ ta là ai sao?"

Ta hoài nghi nhìn hắn, sau đó vẫn là lắc đầu. Thái tử lúc này có lẽ đã không thể ngồi dậy được nữa, hắn cứ như thế mà nằm dưới đất, cố gắng nhìn lên bầu trời:

"Tên của ta... là... Lý Ngọc.. Sơn."

Lý Ngọc Sơn...Lý Ngọc Sơn...Lý Ngọc Sơn...? Cái tên này sau lại nghe quen như thế?

Thái tử nói xong thì bật cười, hắn nhìn ta lần cuối sau đó mới từ từ nhắm mắt lại mà rời khỏi dương thế. Cho đến phút cuối cùng, hắn vẫn không thể cho ta đáp án mà ta mong muốn.

Khép lại tất cả, Hoàng đế sau khi biết chuyện đã không khỏi tức giận, nhưng sau khi thiếu gia Tư Lân lên gặp riêng bệ hạ để thỉnh tội, thì Tư phủ chỉ bị cắt chức trở thành dân thường, ra khỏi vòng triều chính, mai mắn là không bị tịch thu tài sản.

Tư Đại nhân và Tư phu nhân cũng không xem trọng chuyện này lắm, thật ra sống cả nửa đời người trên chiến trường cũng đã thật sự khiến họ mệt mỏi, chỉ muốn cuối đời hưởng thụ cuộc sống an nhàn.

Trải qua thêm hai tháng để mọi thứ dần đi vào quỷ đạo, ta vẫn trở về làm nha hoàn của thiếu gia như trước đây, trong ngoài sắp xếp mọi thứ.

Ba năm trước, sau khi tiết lộ thiên cơ cho thiếu gia Tư Lân biết mọi việc, ta đã không thể nói chuyện được. Lúc đầu ta còn ngờ vực nhưng cuối cùng vẫn là chấp nhận sự thật. Cũng may là Tư Phủ vẫn thu nhận ta và đối xữ với ta như trước đây, dần dần mọi người cũng quen với việc ta không thể nói chuyện.

Thiếu gia Tư Lân cũng đêm ngày bận rộn cùng Tư Định mở một quán ăn và một tiệm buôn hàng hóa để duy trì cuộc sống.

Dần dần mọi thứ bắt đầu trôi về quỹ đạo của nó, ta cũng không biết từ bao giờ, bản thân đã không còn xem nơi này là một cuốn tiểu thuyết nữa.

Những người những việc ở đây lại cứ như thế mà xảy ra trước mắt ta, ngay cả đứa nhỏ còn biết khóc biết cười, một cơn gió nhẹ thoáng qua cũng vô cùng chân thật.

Ánh nắng của buổi chiều tà cứ le lói theo từng kẻ lá mà xuyên xuống mặt đất, ta miên man theo từng dòng suy nghĩ mà vô thức quên đi hiện tại.

Mùa xuân của năm mới, ta cùng với thiếu gia Tư Lân kết hôn.

Lần này Tư phủ còn đặc biệt trang hoàng lộng lẫy hơn, màu đỏ cùng với sắc hoa đỏ rực khiến lòng người lay động.

Khách đến rất đông, cũng rất nhộn nhịp và ồn ào. Thiếu gia nắm tay ta vào lễ đường, bái lạy phụ mẫu, thề nguyện cả đời sẽ ở bên nhau đến răng long đầu bạc.

Ta ở trong phòng tân hôn, ngoan ngoãn ngồi đợi phu quân đến vén khăn. Tiếng cười đùa nhộn nhịp của hôn lễ vẫn còn vang vọng, ta hoài nghi tất cả có phải là giấc mộng đẹp hay không.

Dường như những năm tháng khốn cùng kia chỉ như những trang sách, rất nhanh đã trôi qua. Ba năm, ta bị bắt nhốt cách biệt với thế giới bên ngoài. Ba năm, thiếu gia ở bên ngoài diệt từng đường dây chống lưng cho Thái tử.

Ba năm xa cách, đổi lại một đời bình an...

"Ngày quan trọng như thế mà thê tử của ta lại ngẫn người ra như thế à?"

Thiếu gia không biết đã vào phòng từ lúc nào, chiếc khăn trùm đầu nhẹ vén ra, tầm mắt ta phút chóc chỉ còn lại khuôn mặt của thiếu gia trước mắt.

Trái tim của ta không khỏi bồi hồi mà đập loạn, khuôn mặt đỏ ửng.

"Đang nghĩ gì thế?"

Ta cười, đưa hai ngón tay thon dài của mình ra, chỉ vào thiếu gia và ta. Thiếu gia lại vờ như không hiểu, nắm lấy hai ngón tay của ta chăm chú nhìn vào, sao đó lại nở một nụ cười lưu manh:

"Chưa gì mà thê tử nhà ta lại muốn có tận hai đứa con cơ à, gấp quá đấy."

Ta đỏ mặt, lắc đầu, cố gắng giải thích một lần nữa nhưng thiếu gia lại vờ như không hiểu mà nghiêm túc nói:

"Được, nếu nàng nóng lòng như thế thì ta cũng không thể từ chối được."

Ta che miệng thiếu gia lại, sau đó đi đến bên bàn lấy ra giấy bút mà viết:

<<Thiếp là đang nghĩ đến những chuyện của thiếp và thiếu gia đã trải qua.>>

Thiếu gia xem xong lại không vui, nhéo vào má ta:

"Sao còn gọi là thiếu gia?"

Ta nhanh chóng viết lại hai từ mới:

<<Tướng công.>>

Tướng công nhà ta bây giờ mới thích thú mà cười, còn ngắm nhìn rất lâu, sau đó lại bế ta đi về phía giường, động tác cũng rất nhanh dứt khoát, quần áo bị vứt hết xuống sàn nhà, ta bị lột sạch đến còn mỗi cái yếm trên người, xấu hổ đến mức mếu máo lắc đầu.

Phu quân của ta nửa người trên cởi trần, để lộ cơ bắp săn chắc, lại có vài vết sẹo hòa cùng với lớp da màu đồng ấy trông thật quyến rũ. Đường nét trên khuôn mặt lúc này lại càng thêm quyến rũ.

"Vi Vi, thật tốt quá."

"Cuối cùng ta cũng có thể cưới em về làm thê tử của ta."

Phu quân vùi đầu vào cổ ta, động tác phía dưới cũng không chút lưu tình mà chậm lại, ta cũng muốn đối đáp lại lời nói của y nhưng miệng lại không thể phát ra tiếng.

Liền cố gắng nhướng người, ôm lấy cổ phu quân, hôn sâu vào, nụ hôn vụng về lại có phần e thẹn vậy mà có thể khiến không khí càng thêm mặn nồng.

Ta cứ như thế mà bị phu quân ôm lấy ốm để trong suốt ba ngày mới được bước chân ra khỏi phòng tân hôn.

Cùng năm, ta có thai. Theo lời thái y thì là một đôi song thai. Hai tiểu muội muội nghe nói ta có thai liền vui mừng nhảy nhót suốt ngày, Tư Định thì lại bắt đầu cho người dựng cả phòng đồ chơi cho hai đứa cháu còn chưa chào đời, Tư phu nhân cùng Tư đại nhân thì lo lắng đến mất ăn mất ngủ, hết cúng vái tạ ơn tổ tiên thì lại đi phát từ thiện khắp nơi.

Con xem, hai đứa con còn chưa ra đời mà làm cả nhà quấn quýt hết cả lên rồi.

Phu quân thì lại rất điềm tỉnh ngày đêm sáng tối đều bám dính lấy ta, còn ốm nghén thay cả phần của ta.

Rất nhanh ta cũng chuẩn bị sanh, chiếc bụng to tướng khiến cơ thể ta hơi nặng nề, những bước đi bắt đầu khó khăn hơn.

"Phu nhân, hay để ta bế em nhé?"

Ta lắc đầu, muốn tự mình đi lại để sau này có thể dễ dàng sanh con hơn.

Có cơn gió nhẹ lại ấm áp mang theo khí trời mùa xuân thổi đến, vươn nhẹ trên mái tóc của Tư Lân, ta ngoái đầu nhìn theo liền đón nhận lấy nụ cười nhẹ nhàng lại có thể khiến người ta say đắm ấy.

Phải rồi, chàng ấy là Tư Lân là phu quân của ta, là cha của con ta.

Ta vỡ ối vào nửa đêm 30 tết, đến sáng mùng 1 thì khó sanh mà mất rất nhiều máu. Phu quân ở bên giường nắm lấy tay ta mà khóc nghẹn, người hầu trong phủ thì chạy tới chạy lui bưng thau nước đến.

Xung quanh ồn ào nhưng ta lại không thể nghe thấy tiếng gì cả, quang cảnh trước mắt ta mờ dần, hình như ta nhìn thấy thái y đang ôm đứa con của ta đưa cho phu quân. Tư Lân còn đưa bé đến trước mặt ta, sao phu quân lại trông hoảng loạn như thế?

Tầm mắt của ta bắt đầu mờ dần, cũng không cảm nhận được đau đớn nữa, toàn thân cứ như thế mà bất động.

Con, ta vẫn chưa thấy mặt đứa nhỏ nào cả, ta vẫn chưa nói lời từ biệt với Tư Lân cơ mà...

Phải rồi, thời gian của ta kết thúc rồi, đã đến lúc ta trở về thế giới của mình rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com