TruyenHHH.com

O Tu Phu Co Mot Nu Tu Xuyen Khong

Thay đổi quá khứ cũng giống như việc thay đổi dòng chảy của nước, khi ta đổi dòng thì chúng ta cũng sẽ không biết được tiếp theo sẽ là gì...

Và, ta xuyên không cũng không thể thay đổi được kết cục của câu chuyện này !

Đây là lần thứ ba ta trở lại thế giới này với tư cách là Hạ Tú Vi, người hầu của thiếu gia Tư Lân.

Lần đầu tiên, ta vì nóng lòng muốn trở về, nên thuận theo ý truyện, tư nhiên mà để cho mọi thứ xảy ra, thiếu gia Tư Lân cùng cả Tư Phủ từ trên xuống dưới đều vì hàm oan mà chết sạch.

Ta vui mừng hào phóng xung phong thành người đầu tiên chết trước, ôm trọn đao cho Tư Lân, chết không kịp ngáp.

Mở mắt ra lần nữa ta đã sống một cuộc đời thứ hai.

Thế là ta lại quyết tâm thay đổi kết cuộc truyện, giúp Tư Phủ thoát khỏi hàm oan. Nhưng không được bao lâu, thiếu gia Tư Lân bị người khác hại chết, ta hớt hải chạy đến bên xác của thiếu gia, oán trách sự bất công này, lần nữa trực tiếp hồi quy lần ba.

Lần này có tiến bộ hơn, quay về năm thiếu gia 17 tuổi, so với hai lần trước xuyên về lúc thiếu gia chỉ mới 10 tuổi.

Thiếu gia Tư Lân của chúng ta thật sự là một thiếu niên mặt như ngọc, khí chất như tùng, tuấn tiếu ôn nhã, có một không hai. Thiếu nữ từ thôn làng đến kinh thành đều muốn được sánh bước gã cho thiếu gia, nhưng y đối với chuyện nam nữ lại vô cùng bày xích, nhất quyết không đồng ý.

Nghĩ đi nghĩ lại, hình như trải qua hai kiếp ta vẫn chưa thấy thiếu gia để ai vào mắt, cố gắng nhớ lại cốt truyện ta đã từng xem nhưng cũng không tài nào nhớ được nội dung.

Lạ quá, có phải ta xuyên đến ngu luôn rồi không ?

"Đầu óc lại để đâu rồi ?"

Thiếu gia Tư Lân không biết xuất hiện từ bao giờ, cốc vào đầu ta một cái rõ đau, nét mặt non nớt nhưng vẫn nghiêm nghị, hệt như một ông cụ non.

"Người ta thường nói, không được quánh phụ nữ dù chỉ là một cành hoa, vậy mà thiếu gia lại quánh em một cái rõ đau."

Thiếu gia Tư Lân nhướng chân mài sắc bén của y lên, vẻ mặt vô cùng gợi đòn:

"Vậy sao ?"

"Đúng vậy ạ."

Dù sao tiểu nữ đây cũng đã sống qua 2 kiếp, tuổi tác nhất định hơn ngài, sau có thể dễ dàng bị ngài bắt nạt như thế được.

"Cái miệng nhỏ này sau lại lý sự thế nhỉ ?"

Thiếu gia đưa tay nhéo mạnh vào má ta, ngắt đến đỏ ửng, ta mếu máo xin hàng, được rồi, dù có lớn bao nhiêu thì ngay tại bây giờ ta cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu, trói gà còn không chặt, sau có thể chống lại thiếu niên mười bảy bẻ gảy sừng trâu đã qua rèn luyện được chứ.

"Tư Lân, con lại bắt nạt Tiểu Vi nữa rồi."

Tư phu nhân từ cửa lớn bước vào, ta nhanh chóng chạy đến núp sau lưng bà.

Thân phận của thân thể này cũng vô cùng đặc biệt, là đứa trẻ mồ côi mai mắn được Tư phu nhân cưu mang rồi nuôi lớn, cũng là đứa trẻ mà bà hết sức yêu mến.

Nhưng mà, đúng theo mạch gốc của tiếu thuyết thì chính đứa trẻ này đã đánh tráo thư tín, đem họa vào nhà, khiến Tư đại nhân mắc hàm oan không thể chối cãi, khiến cả Tư phủ từ bé đến lớn chết không nhắm mắt, cũng là người châm ngòi, khiến Tư Lân biến thành kẻ ác sau đó chết không toàn thây.

Mà ta từ khi xuyên đến đây thì không làm thế, ngay cả kiếp đầu tiên, ta chưa từng có ý phản bội lại Tư phủ. Nhưng không có ta thì cũng sẽ có kẻ làm, mà chính vì như thế nên kiếp đầu tiên dù ta không làm nhưng Tư phủ vẫn chết, đứng như một người ngoài cuộc, biết rõ ràng sẽ xảy ra như vậy nhưng vẫn không ngăn cản.

"Mẫu thân, người về rồi à ?"

Tư phu nhân nở một nụ cười hiền lành gật đầu với thiếu gia sau đó quay lại xoa hai gò má cho ta, nụ cười của bà khiến ta cảm thấy ấm áp vô cùng.

"Còn đau không con ?"

Ta lắc đầu rồi đỡ Tư phu nhân về phòng nghĩ ngơi, không quên quay đầu lại lêu lêu tiểu thiếu gia.

Đối với quan hệ của ta và thiếu gia Tư Lân thì nói thân cũng không thân mà nói như bạn bè cũng không phải.

Ta từ khi được nhặt về đã được ở cạnh thiếu gia, là một nô tì thân cận bầu bạn cùng người. Cũng chính là người nhìn thấy thiếu gia Tư Lân trưởng thành qua từng ngày và trở nên xuất sắc như thế nào.

Nhưng mà thật đáng tiếc, tuổi trẻ tài cao, không thể thoát khỏi sự đố kị của người khác.

Trách là trách y mệnh yểu, kéo lun cả ta.

Đến buổi xế chiều, ta theo thường lệ nấu cho thiếu gia một bát canh hạt sen, tiện thể bưng lên cho gia chủ mỗi người một bát.

Đại nhân cũng vừa từ trong cung trở về, dáng vẻ mệt mỏi, mũ bào cũng không thèm đội, trực tiếp quăng cho người hầu.

Tư phu nhân vừa hay kéo rèm bước ra đã bị đại nhân ôm vào lòng cọ qua cọ lại, mất luôn cả dáng vẻ nghiêm trang vốn có, phu nhân xấu hổ ôm mặt kéo lão chồng bám vợ vào phòng riêng.

Đối với màn này, bọn người hầu chúng ta cũng không lạ lẫm gì, tin đồn Đại tướng Tư Phong võ dũng thần uy trên sa trường là thật, bám vợ cũng là thật. Là một đôi phu thê khiến người khác phải ngưỡng mộ, kết cuộc cũng khiến người khác đau lòng.

"Tâm tư lại lơ đãng đi đâu ?"

Thiếu gia Tư Lân ở bên cạnh nhắc nhỡ ta, không biết là Đại nhân và phu nhân đã ra từ lúc nào, bàn trà cũng đã được dọn lên.

"Nô tì thất lễ rồi."

Ta cúi người hành lễ, sau đó nhanh chóng múc canh ra bát dâng đến trước mặt Đại nhân và phu nhân.

"Tư Chi và Tư Hoa đâu ?"

"Dạ bẩm, tam tiểu thư và tứ tiểu thư sau khi chơi đùa đã đi ngủ trước rồi ạ."

"Đã muộn vậy rồi à ?"

Tư Chi và Tư Hoa là cặp song sinh năm nay vừa tròn hai tuổi, rất đáng yêu. Một bên như hoa một bên như ngọc, lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân.

Thật tiếc, không thể nhìn thấy dáng vẻ mấy muội ấy trưởng thành.

Ta còn nhớ trước khi ta đỡ nhát đao cho Tư Lân ở kiếp đầu tiên, hai muội ấy một trái một phải phút trước còn đang ở trong lòng thiếu gia, phút sau trên khuôn mặt đã dính vết máu của ta, đôi mắt hai muội ấy mở to tròn không dấu được sự kinh hãi.

Lúc đó, vẻ mặt thiếu gia Tư Lân như thế nào nhỉ ? Ta hình như cũng chưa từng nhìn qua.

"Vậy còn nhị thiếu gia ?"

Người hầu xung quanh đều nhìn nhau, không ai biết vị nhị thiếu gia Tư Định ở đâu.

Tư Định bằng tuổi ta, nhỏ hơn thiếu gia Tư Lân một tuổi, tính cách cũng hòa nhã hơn nhiều, nhưng bản tính ham chơi, nên đa phần đều không có ở nhà, mọi người thường đều sẽ không biết y ở đâu.

Mà giờ này đây chắc vẫn còn đang la cà ngoài phố.

Ta tiến tới bóc cho thiếu gia Tư Lân một quả cam, y theo cử chỉ tay của ta mà nhìn theo, sau đó quay sang uống một ngụm trà nói đỡ cho Tư Định.

"Nhị đệ chắc sẽ sớm về thôi, mọi người đừng quá lo lắng."

Đại nhân không cho rằng vậy, trực tiếp khoát tay, nói:

"Nếu nó làm ta đỡ lo lắng như con thì thật tốt."

Tư phu nhân ở bên này kéo tay áo của Đại nhân, không vui nói:

"Nhị Tư cũng tốt, Đại Tư cũng tốt, không cho phép ông so sánh hai đứa nó."

"Được rồi, được rồi, đều là vì bà dung túng hết đó."

Không khí mới dần hòa hoãn không bao lâu thì nô gia từ ngoài cửa hớt hãi chạy đến, dáng vẻ vô cùng vội vã, đến lễ nghi cũng quên hết sạch, tiếng được tiếng không, nói:

"Bẫm, bẩm... tướng quân, nhị thiếu gia, nhị thiếu gia..."

Khuôn mặt của mọi người trong sân khẽ biến sắc, phải rồi, sao mà không biến sắc được.

Tư Định bị người ta đánh đến què dò cơ mà. Khuôn mắt tuấn mỹ đó cũng bị đánh đến méo mó, mà người đánh lại chính là Thái tử, đứa con cưng của hoàng đế.

Lần đầu là vì tranh chấp nữ nhân, về sau cứ thế mà kết oán.

Nhưng mà, khác với dáng vẻ vội vã của mọi người. Thiếu gia Tư Lân vẫn ngồi đó, ngâm thêm một ngụm trà rồi mới rời đi.

Dáng vẻ này có vài phần không đúng lắm, tựa như y biết, mọi thứ nhất định sẽ xảy ra vậy.

Hoặc có thể là vì ta đã quá đa nghi.

Nhưng khác với hai kiếp trước, Tư Định không bị người của Thái tử đánh đến nghiêm trọng như vậy. Chỉ là bị sây sát nhẹ, khuôn mặt lẫn chân vẫn còn nhe răng cười nói chạy nhảy được.

Uỗn cho ta chật vật ngày đêm, khó khăn lắm mới mời được vị y sĩ có thể chửa cái chân què này cho y.

Vị y sĩ này là một người ở ẩn, kiếp thứ hai là do ta tình cờ gặp được nhưng là vào 7 năm sau, y bảo có thể chữa cho nhị thiếu gia được nhưng 7 năm thì có hơi muộn rồi.

Lần này, ta trực tiếp đến chổ y ẩn cư lôi y về luôn, đỡ cho 7 năm ấy, Tư Định phải điên loạn.

Đại thiếu gia vậy mà vừa nhìn lại thấy thích vị y sĩ đó, trực tiếp đem người về làm y sư cho phủ, nếu biết sớm như thế, ta đã làm điều này từ lâu rồi.

Đợi cho qua vài ngày, Tư Định đến tìm ta chơi cùng.

Khác với thiếu gia Tư Lân, ta đối với thiếu gia Tư Định như huynh đệ, nói chuyện vô cùng ăn ý, tính cách cũng hòa hợp.

Y dẫn ta trốn việc, đem ta ra phố chơi cùng. Nhưng ta không khỏi tò mò chuyện xảy ra ngày hôm đó, nên liền hỏi y:

"Hôm đó rốt cuộc nhị thiếu gia xảy ra chuyện gì ?"

Tư Định choàng tay qua cổ ta, hi ha cười, không màn lễ nghi phép tắc:

"Đã nói khi có ta và ngươi thì gọi ta là Tư Định rồi mà, không thì Nhị Tư cũng được."

Ta nhâm nhi kẹo đường trong tay, đá vào chân y, thúc giục:

"Còn không mau trả lời ta."

Y gãi đầu cười cười, đáp:

"Hôm đó ta đang trên đường về thì gặp cướp, nên xảy ra xô xác, ngươi biết mà, ta đâu có tài cáng như đại ca, đương nhiên bị người ta đánh cho bầm mình rồi."

"Ủa, chứ không phải ngươi tranh nữ nhân với người ta à ?"

"Vớ vẫn, ông đây thiếu nữ nhân hả ?"

Tư Định nghe thấy thì kinh ngạc nhìn ta, ta cũng cả kinh nhìn hắn, hai đứa ta bổng nhiên đứng lại giữa đường trố mắt nhìn nhau.

"Ngươi nghe chuyện này ở đâu vậy hả ?"

Y nhéo mặt ta đau điếng, ta đương nhiên không chịu thua, cũng ra sức nắm lấy chùm tóc của hắn, kéo lại.

"Ta đương nhiên là nghe đám người hầu trong phủ nói rồi, người chỉ mới mười sáu, đừng có hại đời con gái người ta."

"Ngươi thì lớn hơn ta chắc, lãi nhãi như bà cụ non."

Nói thôi thì không được, ta và Tư Định chuyển sang rượt đuổi nhau ngay trên phố đông người.

Ta né trái né phải, y vậy mà nhanh chóng hi hi ha ha chạy đi mất, loáng cái đã không thấy người đâu, còn ta, ta đương nhiên xui xẻo hơn, va trúng phải tên thái tử điên đang vi hành.

Hay thật, qua hai kiếp chỉ có thể nhìn thấy hắn từ xa, lần này lại trực tiếp gặp mặt, còn đập thẳng đầu mình vào ngực người ta .

Ta chỉ có thể giả vờ ngu ngơ không biết hắn là ai, nhận lấy bàn tay hắn đưa ra đỡ ta đứng dậy.

"Là tiểu nữ mạo phạm, xin công tử lượng thứ."

Dung mạo của thái tử nhìn gần quả thật là bất khuất phi phàm, không hổ là nam chính của tiểu thuyết. Nhưng với ta, hắn cũng chỉ là một tên thái tử điên không hơn không kém.

"Có việc gì mà cô nương lại đi vội vàng như thế ?"

Tình tiết này thật là ba chấm mà, ví dụ như nếu Tư Định không va phải thái tử thì sẽ là ta va phải à ?

Ta còn chưa kịp đáp lời thì Tư Định từ đâu xông đến, kéo ta về phía sau hắn, chắn giữa ta và thái tử.

"Nô tì nhà ta không hiểu chuyện, xin thái tử đừng trách phạt."

Giỏi lắm Tư Định, đến cũng thật đúng lúc, bây giờ có khi đến cả ta và ngươi cũng sẽ bị đánh mất.

Ta liếc thấy khuôn mặt bình thản của thái tử, cười như không cười, vỗ vai của Tư Định.

"Chỉ là va chạm nhẹ, không đáng nhắc đến."

Đôi mắt sắc bén của y lướt qua ta, ta ngay lập tức cúi đầu hành lễ, nhưng dường như đôi mắt rất lâu cũng không có ý định rời khỏi người ta.

Đợi cho người đi rồi thì cả ta và Tư Định đều thở phào nhẹ nhõm.

"Đụng ai không đụng, sau ngươi lại nhất định phải đụng trúng thái tử thế ?"

"Sao ta biết đó là thái tử được ?"

"Biết rồi thì sao này tránh mặt y nhiều chút."

Ta ngoan ngoãn gật đầu, chỉ cần không đánh què dò Tư Định là được rồi, ta cũng không mong cầu gì hơn.

Sau khi quay về, ta nhanh chóng kể chuyện này cho thiếu gia Tư Lân nghe, y nghe xong thì chỉ gật gù liếc ta vài cái.

"Sau này hạn chế ra ngoài đi."

Ta bóp vai cho y mà trong lòng tưng tức, nhưng cũng không làm gì được.

Thấy ta bắt đầu không buồn nói chuyện, thiếu gia mới ngâm thêm một ngụm trà, nói tiếp:

"Muốn ra ngoài thì bảo ta đi cùng."

"Thật ạ ?"

"Ừ."

"Eo, chỉ có thiếu gia là tốt nhất thôi."

Thiếu gia không đáp lời nhưng ta nhìn thấy tai của y phím hồng, nhất định là được khen nên xấu hổ rồi. Ta tủm tỉm trêu chọc y thêm vài câu rồi trở về phòng.

Sáng ngày hôm sau, thái tử đại giá quang lâm đển thỉnh an Tư tướng quân, đúng là hiếm gặp mà.

Kiếp nạn, đúng là kiếp nạn, ngươi không thể tránh xa Tư phủ một chút sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com