TruyenHHH.com

O Ghep

tính đến nay đã tròn một tuần cả hai sống dưới cùng một mái nhà. và mọi thứ bắt đầu trở nên không được khả quan cho lắm ...

"em đã bảo bao nhiêu lần rồi, quần áo lấy xuống thì cất cái móc đi, cứ phải liệng xuống gầm tủ mới chịu được hả !?!"

"hôm nay anh lại bỏ học đi net đúng không ? anh vừa vừa phải phải thôi chứ, chơi toàn nửa đêm mới mò về, mà bài vở cũng không có học. báo đời hả gì ?"

"nè nha nè nha, em nói anh biết ! anh mà không lẹ về dọn cái phòng là anh tới công chuyện chuyến này."

trời ơi phuwin ghét cái tính lười nhác cộng ở bẩn cộng thiếu kỉ luật của cái tên này kinh khủng khiếp.

thật sự một con người không thể nào sống có lỗi với chuẩn mực xã hội như vậy được. học hành bữa đực bữa cái, cái phòng bày ra như một bãi chiến trường, đi chơi thì tận quá nửa đêm mới chịu mò mặt về, lắm lần muốn khoá cửa nhốt ngoài luôn cho rồi đời đi. cơ mà suy đi tính lại vẫn cứ không nỡ để người đẹp trai như vậy ngủ ngoài đường nên thôi.

về phần naravit, anh luôn có một thắc mắc to đùng, sao cái người em ấy nhỏ xíu, đi đứng, nhấc tay, đưa chân đều nhẹ nhàng, trông lại giống hệt một bạn mèo con đáng yêu, mà sao cái mỏ ẻm quá trời vậy ?
không đùa đâu, một ngày phuwin có thể cằn nhằn đến mười tám tiếng, sáu tiếng còn lại để ngủ. thậm chí em ấy có thể vừa dự thính vừa nhắn tin mắng pond về chuyện cúp học.

mấy lần đầu trông thấy em bực bội đến phồng mang trợn má, khoanh hai tay giận dỗi, nhìn thế nào cũng chỉ có mỗi đáng yêu thôi. cơ mà nghe suốt cũng phải nhức đầu nhức óc, tròn một tuần đã sắp tá hoả, đi ngủ, đi tắm, đi ăn, lúc nào trong tai cũng vang vảng giọng em cằn nhằn, trách móc. cuối cùng thì những tiếng quát tháo của phuwin cũng có đôi chút phát huy tác dụng, naravit từ lười đến chẩy thây chẩy xác, dần dần biết đi học đầy đủ hơn, biết sắp xếp đồ đạc đúng chỗ, ...

phuwin thấy vậy thì cũng tàm tạm hài lòng, cơ mà vẫn muốn anh phải tiến bộ hơn, hơn, hơn nữa cơ !

nếu để pond chọn ra một thứ khiến anh thích nhất ở phuwin trong một tuần sống cùng, đó đích thị là em nấu ăn vô cùng ngon. anh đã từng nghĩ đồ ăn ngoài là lựa chọn số một cho đến khi được thưởng thức cao lương mĩ vị nhà trồng không bán. thậm chí có những hôm cắm net với bạn, ăn tô mì trứng mọi ngày rất mê cũng đột nhiên nhận thấy chẳng còn ngon gì nữa sất; đi chơi về muộn thì trước lúc bước ra khỏi nhà cũng nhất quyết hâm lại chút cơm trưa em nấu mà lót dạ.

đại khái là phuwin là em mèo nhỏ tuyệt vời nhất trần đời, trừ khoản hay cằn nhằn ra.

___

một buổi sáng cuối tuần, cả hai đều không có lớp. phuwin đang chăm chỉ trong bếp nấu nướng thì một giọng trầm ấm vang lên:

"hi em đang làm gì thế ?"

"em nấu cơm, làm sao đấy ?"

"để anh giúp một tay nhen ~"

????
hôm nay nhất định trời đổ mưa, nhất định luôn. lần cuối cùng pond đứng trước cái bếp này là hôm đầu liên hoan đấy. thế quái nào hôm nay lại mò mặt ra đây đề nghị giúp đỡ cơ.

"anh có ý đồ gì, nói luôn để được khoan hồng !"

"thì á, thì là á, kiểu như là ..."

thấy anh xà nẹo, ưỡn qua ưỡn lại, rồi ấp úng nữa giờ cũng không có nói thành câu, phuwin bắt đầu bực bội, nhăn mặt đánh lên vai anh cái bốp.

"hong nói thì đi ra chỗ khác, nhiễu !"

"thôi mà ~"

pond níu lấy cổ tay phuwin lắc lắc, thế nào lại làm em đụng phải thành nồi canh đang sùng sục sôi trên bếp. em kêu lên một tiếng nhỏ xíu nhưng lại làm anh kinh động một phen.

"aow em bị bỏng rồi hở ? anh xin lỗi, anh xin lỗi phuwin, tại anh hết."

vừa nói vừa luống cuống nắm chặt lấy tay em kéo lại bồn rửa, xả nước.

"shhhh"

pond nhăn mặt, không ngừng xuýt xoa, tay thì vẫn nắm chặt lấy em mà để trước dòng nước mát xiết chảy. phuwin trông thấy thì bật cười khúc khích vờ trêu.

"nè, bộ anh đau lắm hả ?"

"ưm, anh xin lỗi nha."

thật may là pond chỉ chăm chú vết ửng đỏ nơi cổ tay, chứ không dời tầm mắt cao lên một chút, để thấy nơi nóng hừng hực thật sự là gò má của em kia.

sơ cứu xong xuôi, pond không cho em động vào bất cứ thứ gì nữa sất. đầu bếp bị thương, anh thì vẫn muốn ăn nên không còn cách nào khác ngoài tự lăn vào bếp. mặc vào chiếc tạp dề thật ra dáng, pond ngẫm nghĩ một hồi để chọn lựa trong danh sách những món mình có thể nấu dài đằng đẵng, cụ thể là trứng ốp và mì úp. sau cùng, ứng cử viên trứng ốp đăng quang. bưng mâm cơm nhà hai món ra trước mắt phuwin, không quên đưa tay chấm chấm mồ hôi, thở ra trông có vẻ mệt nhọc lắm. người ta cũng chỉ là muốn được khen một câu thôi.

"ưm ưm, p'pond giỏi quá đi hoi ~ nếu mà đi học đầy đủ với ở sạch hơn là mười điểm luôn !"

"là em có khen rồi hả ?"

một lớn một nhỏ ngồi yên vị bên mâm cơm ấm cúng, phuwin như sực nhớ ra điều gì liền hỏi:

"nãy anh muốn nói gì với em ? lẹ lên trước khi em giận anh luôn."

"ưm ... thiệt ra là anh muốn nhờ em dạy kèm ielts á, dự án trên trường có yêu cầu. cơ mà anh hướng nội hong muốn tìm gia sư còn học trung tâm thì anh hong có hiểu huhu."

pond chớp chớp mắt, làm bộ dễ thương như cún quẫy đuôi mà năn nỉ em.

"thế mà em cứ tưởng, có bấy nhiêu cũng ấp a ấp úng ! học phí 20.000 baht mỗi tháng nhá ~"

"à thế thì giả vờ điếc từ nãy tới giờ nha em."

phuwin cười khúc khích, vỗ vỗ lên má anh.

"được rồi, gọi em một tiếng thầy, phuwin kèm anh miễn phí luôn."

"thầy ơi thầy, thầy ơi. anh gọi một trăm tiếng cũng được luôn ! thầy thầy thầy thầy ~"

ngẫm nghĩ một hồi vẫn là tranh thủ cơ hội ngàn năm này để cải thiện người bạn ở ghép này đi.

"và dọn nhà cùng với không cúp học trong suốt thời gian đó, chừng nào bằng band điểm của em thì thôi."

"ủa em mấy chấm ?"

"tám chấm năm."

"à thế thôi, để anh đi học trung tâm."

"êy em đùa, để hai mình dọn cùng nhau ~"

thế là công ty trách nghiệm hữu hạn một thành viên chuyên dạy ielts của phuwintang ra đời cùng cổ đông đầu tiên – pond naravit.

và phuwin ơi, có lẽ em mãi mãi không biết, thật ra chẳng có dự án nào yêu cầu như vậy hết, chỉ là anh muốn được ở bên em một chút, nhiều chút mà thôi á.

______

hôm nay thật sự mưa !
đã bảo rồi, pond vào bếp nhất định có chuyện mà.

em ghét trời mưa số má luôn, phần vì cái buồn đi, cái chậm lại của nhịp sống thường nhật; và phần vì mưa cũng khiến em nhớ về hôm bác nit mất.
từ sau bữa đó, phuwin bẩm sinh ghét mưa sợ sấm, lại còn gấp đôi thêm.

em sợ đến độ đang ngồi yên vị trong phòng, chỉ cần nghe thấy thôi cũng giật nảy mình mà khóc nức nở.
lúc còn ở nhà của bố mẹ, phòng phuwin cách âm hoàn toàn, đến độ gọi cửa chẳng nghe là vì thế. cơ mà dọn sang condo này rồi thì không có hệ thống đó nữa. thường thường khi trời vừa đổ mưa mà không có 'bạn gái cũ' ở nhà, dunkdunk sẽ gọi điện để hờ lúc sấm giật đùng đùng, nghe tiếng người ít nhiều meow nhỏ này cũng thêm chút an tâm.

mưa càng lúc càng thêm nặng hạt, gió nổi lớn dần, quật vào cửa kính ban công nghe từng tiếng cốp. sấm chớp xuất hiện như một dạo khúc, lần lượt sáng bừng và chốt hạ bởi tiếng sét đánh xuống với âm hưởng muốn xé toạc cả trời đêm.

*đoàng*

"oaaaaa huhuhu"

phuwin ngồi bó gối, co ro trên giường, bịt tai lại mà khóc nức nở.

"cháu xin lỗi, cháu xin lỗi."

pond nghe tiếng la liền xông vào phòng, trông thấy em run rẩy thì nhất thời hoảng loạn, chẳng biết làm sao ngoài ghé đến ôm phuwin vào lòng.

"không sao mà, anh đây rồi. không sao, không sao."

thầm đoán có lẽ em mèo nhỏ này sợ sấm, hẳn liên quan đến vết thương âm ỉ của mất mát trong quá khứ, anh lại thêm xót xa và dặn lòng phải quan tâm em hơn nhiều chút nữa rồi.

phuwin như vớ được cọc, em ôm chạy lấy pond nhất quyết không buông. mùi hương trầm ấm cứ thế luyến lưu nơi khoang mũi, chầm chậm vỗ về khiến em thêm bộn phần an tâm.

"ưm, em xin lỗi p'pond, có làm phiền anh hong ?"

nè phuwin, em không cảm thấy có chút ngộ ngộ khi hỏi câu này với một tone giọng mũi như mèo con nũng nịu, lúc đang nằm trong lòng ôm chặt lấy anh hả ?

"không có, ôm em ấm quá trời."

thằng naravit ơi là thằng naravit, mày cũng quá thật thà rồi đi !

cơ mà cũng coi như may mắn, phuwin chỉ nghĩ đơn thuần đó là một lời nói đùa, em khúc khích cười, nghe điệu bộ đoán chừng cũng đã thôi sợ hãi.

ngoài trời vẫn rả rích mưa, và sấm vẫn thét gào dữ dột. cứ mỗi hồi như vậy, pond lại siết em vào lòng chặt hơn một chút. mưa chưa tạnh thì anh không nỡ về phòng đâu.

lát sau, mưa tạnh rồi, nhưng anh vẫn không nỡ về phòng đâu.






.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com