TruyenHHH.com

꒰ 𝘱𝘰𝘯𝘥𝘱𝘩𝘶𝘸𝘪𝘯 ꒱; ở ghép.

02, em trễ hẹn.

puppymeowie

cả đêm thao thức chờ xem nhà mới đến nỗi ngủ không có yên, sáng hôm sau lên đến chula mà đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, suýt thì bị mời ra khỏi lớp. aish, sao buổi chiều đến lâu thế nhỉ ?

vừa tan lớp cuối một cái, đã liền tức tốc phi đến quán cà phê đối diện cổng trường mà em hẹn gặp.

đứng ngồi không yên, đã mười lăm phút rồi. thế mà thằng dunk cứ bảo phuwin sống kỉ luật gì gì đó, linh tinh thật. làm tốn công người ta lo lắng rằng đến muộn sẽ tạo ấn tượng không tốt.

nửa tiếng đồng hồ trôi qua như chớp mắt, cốc cà phê gọi đã uống cạn, đá lạnh cũng tan phân nửa, chỉ có người là vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.

rồi một tiếng, hai tiếng, những tin nhắn gửi đi chẳng nhận về một hồi đáp. sốt ruột, lo lắng lẫn xen bực dọc vì chờ đợi lâu, pond bốc điện thoại gọi line cho em, mãi đến lần thứ hai đầu dây bên kia mới có hồi đáp.

_ _ _

"alo phuwin"

"dạ ..."

"em có biết bây giờ là mấy giờ không ? trễ hẹn hai tiếng rồi đó em ? làm ăn vậy sao mà coi được."

"dạ, h-hức"

"em sao đó, sao giọng nghe kì vậy ?
em khóc à"

"hức, em không có khóc"

"nè ??? rõ ràng nghe tiếng khóc
sao vậy, có chuyện gì nói anh nghe."

"huhuhuhuhu"

"tại anh nóng với em hả, anh xin lỗi anh không cố ý đâu, em tới trễ bao lâu cũng được hết á
em đừng khóc mà ..."

*tút*

"ủa sao cúp ngang rồi ? alo ? mehhh"

_ _ _

kiếp trước có nợ gì em không mà thực tại phải trả thế này. chẳng thể thấy chết mà không cứu, suy đi tính lại vẫn là nên gọi dunk hỏi thử, anh em họ với nhau chắc chắn biết địa chỉ nhà.

đầu dây bên kia bực bội cằn nhằn vì bị làm phiền lúc đang ngủ. trời đất, bảy giờ tối rồi còn say giấc cái quái gì không biết ! lật đật hối thúc gửi địa chỉ nhà phuwin rồi cũng chẳng buồn giải thích gì thêm. để nó tò mò tới chết luôn, thứ bạn tồi.

pond tức tốc đánh xe đến địa chỉ dunk vừa gửi, trong lòng thấp thỏm không thôi. ơ nhưng tại sao nhỉ ? cả hai thậm chí còn chưa hề thân thiết, vốn dĩ việc lo lắng này phải chăng có quá thừa rồi không ?

bấm chuông đến hồi thứ ba mới nghe tiếng mở cửa, suýt chút nữa anh đã nhào đến hỏi cung em tới tấp, nhưng dừng lại hẳn trước đôi mắt đỏ hoe cúa phuwin.

"p-phuwin, em làm sao á ? đừng nói là tại anh nóng với em nhen ... anh hông có cố ý đâu á."

phuwin được anh vỗ vỗ vai, an ủi dịu dàng thì lại càng khóc bạo. pond bối rối không biết làm gì cho phải, anh đành dìu em vào phòng ngủ, cả hai ngồi tựa lưng lên thành giường, pond còn để em ngả đầu lên vai mình. anh liên tục trấn an phuwin, một lát sau thì em cũng thôi khóc.

"anh, nhậu hông ?"

"ô hổ, rân chơi krungthep mượn rượu giải sầu à ?" – pond bất ngờ lắm, phuwin vốn nổi tiếng với cái danh 'em trai quốc dân' ngoan ngoãn, đáng yêu, lại giỏi giang, giỏi nhất là hạ gục trái tim các chị. không hề biết em cũng có lúc bia rượu đó nha.

"người ta sắp mười tám tuổi òi." – vừa dứt lời, phuwin ra nhà bếp bưng vào một khay độ mười mấy lon bia.

"gì dữ vậy ? em tính khỏi cho anh về luôn hả ?"

"ở lại cũng được mà, xem nhà đi, há ?"

em khui một lon đưa cho anh, rồi cũng tự mở cho mình, làm luôn một hớp. em giương đôi mắt mở to như không bao giờ chớp, hỏi:

"anh hông tò mò sao em khóc hở ? em là con trai mà sao dễ khóc nhè quá, kiểu kiểu vậy ..."

"ờ thì giờ tò mò nè, kể lẹ đi anh nghe."

phuwin ngồi bên mép giường, pond dưới đất, lưng tựa lên chân em, thỉnh thoảng mỏi cổ lại ngả luôn đầu lên bắp đùi trắng. bạn cùng nhà, bình thường bình thường.

"thiệt ra condo này không phải em thuê, đứng tên em luôn á."

"vãi, thật á ?" – mười bảy tuổi lẻ mấy tháng và trong tay em ấy là căn hộ trung tâm thành phố.

"dạ, trước đây em ở cùng với người yêu, cơ mà gần đây cô ấy chuyển đi nơi khác học. em không quen ở một mình nên mới tìm bạn ở cùng."

"gì cơ ? e-em có người yêu rồi á ?"

"dạ. bất ngờ lắm hả anh ?" – phuwin giữ lon bia bằng cả hai bàn tay, cười khúc khích hỏi.

"ừ í, bất ngờ vãi. anh nghĩ em hẵng còn con nít lắm."

thật sự, cái vẻ ngoài thiên thần này, cùng cách em ăn nói, đi lại, đều toát ra vẻ cần được bảo bọc, yêu chiều. vốn dĩ việc có một cô bạn gái rồi phải dỗ dành người ta, tưởng tượng thế nào cũng là không có khả năng.

phuwin đảo mắt, mơ màng như kể về một điều gì đó xa xăm.

"cô ấy là tình đầu của em. em cũng chẳng còn nhớ rõ từ lúc nào bọn em yêu nhau nữa. chỉ là, cô ấy đã giúp em sống sót qua một vụ tai nạn, rồi bén duyên. rất ít người biết chuyện của bọn em."

phuwin nhoẻn miệng cười, nhưng gương mặt lại phất phảng chút gì chua xót:

"ừ sao bọn em lại yêu nhau được nhỉ ... thật tình, cũng chẳng biết có nên gọi đấy là tình yêu hay không."

pond chăm chú lắng nghe em, vẫn còn chưa khỏi bất ngờ vì bé nhỏ này thế mà lại có người yêu rồi cơ đấy.

"vậy em với cô ấy sao rồi ?"

"tụi em yêu xa, em ở krungthep, cô ấy ở trong lòng người khác."

"ouch" – ra đây là lí do làm em khóc đến quên cả lịch hẹn. tình đầu kết thúc này cơ mà.

pond ngẩng đầu lên, bất ngờ khi thấy em đã khui đến lon thứ ba.

"ê nè, còn uống nữa lỡ say rồi sao ?"

"mai là ngày nghỉ mà ạ, với cả đây là nhà em cơ mà, chẳng có gì phải sợ hết." – em vừa nói vừa mở thêm một lon dúi vào tay pond. "anh không uống là không nể em."

"ê, trước khi em xỉn ngoắc cần câu, cho anh hỏi đêm nay anh ngủ đâu ?"

"hở, condo này hai phòng ngủ mà ạ, anh ngủ phòng kia đi."

"đấy là phòng của bạn gái cũ em à ?"

phuwin không trả lời, chỉ gật gật mái đầu tròn.

"thế thì anh không ngủ đâu. mai anh dọn hết một lượt đã, bẩn."

em cười phá lên, lấy tay xoa tóc anh rối mù.
đáng yêu.

"thế nếu anh không phiền thì ngủ ở đây cũng được ạ."

"không phiền không phiền."

rồi chuyện gì đến cũng đến, phuwin say mèm.

chẳng hiểu sao, em lúc đượm hơi cồn trông giống hệt một con mèo. mỗi lần định dùng khăn lau qua mặt cho em, phuwin cứ không ngừng dụi cằm lên tay làm pond vừa nhột vừa buồn cười. sao mà dễ thương thế này được nhỉ ?

lúc này anh chuẩn bị đi dọn vỏ lon rỗng mới tá hoả khi thấy mớ lon em uống trong lúc không còn tỉnh táo đã được xếp ngay ngắn bên thành giường. ý là, nó gọn gàng đến mức đẹp đẽ luôn ấy. ban nãy ngay cả ngồi cũng chẳng vững, vậy mà vẫn ngăn nắp thế này cơ á ? pond bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sau này có khi suốt ngày bị con mèo này cằn nhằn thôi.

không sợ, không sợ, không sợ !!

cái gì khó thì mình học, còn không học được thì thôi. chịu khó nghe chửi tí cũng vui tai, nhỉ ... phuwin đáng yêu như này, chắc không tới mức mắng anh hoài đâu.
pond vừa nghĩ vừa buồn cười suy nghĩ của chính mình, chưa gì hết đã tính đến tương lai xa ở cùng với người ta. ai biết sống có hoà hợp không cơ chứ, chưa gì đã thấy một đống khác biệt.

đang định đứng dậy ra ngoài vứt túi rác, phuwin chồm dậy giữ lấy tay anh, mi mắt em lại ướt.

"p'pond, em buồn quá à."

khổ chưa, tưởng mượn rượu giải sầu mà dễ hả em ơi. rõ ràng là còn say đấy, nhưng mà sầu đã quên quái đâu, trông đến là tội.

pond để túi gọn vào một góc, kéo chăn lên nằm cùng với em. lúc này đột nhiên bụng nhỏ dưới chăn réo lên.
phuwin say khướt làm gì biết ngại, nhưng pond thì vừa buồn cười vừa thương khủng khiếp.

"rồi rồi, để anh gọi đồ ăn đã, cũng chín rưỡi rồi."

pond vốn dĩ ăn bữa đực bữa cái, nhịn chút cũng chẳng sao. nhưng phuwin chưa quen rượu bia, bỏ bữa dễ đau dạ dày.
pond bốc máy gọi giao đồ ăn, cũng mua thêm một phần canh giải rượu.
trong lúc chờ anh tranh thủ lau mặt cho em lần nữa để phuwin tỉnh táo dần.

"ưm, em cảm ơn p'pond ~"

"rồi rồi, xíu đồ ăn tới tỉnh cái người lên ăn ngoan giùm tui cái là được."

phuwin cười hì hì, một lát thì ngồi dậy được rồi cũng chuệnh choạng bước vào nhà tắm rửa mặt.
pond cũng tranh thủ xem qua nhà một chút, tone chủ đạo là beige và trắng, mọi ngóc ngách đều sạch sẽ vô cùng, nghĩ đến condo cũ bỗng nhiên thấy xấu hổ quá chừng.

phuwin chẳng quen ăn ngoài, nhìn bát cháo nóng khói nghi ngút trước mặt, thôi thì một hôm chắc cũng không sao. thật ra không đến nỗi nào, cũng ngon ngon đó ...





.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com