TruyenHHH.com

O Duong Gian Bi Phot Fan Ham Mo Am Phu Giup Toi Tim Vong Hoa

Chương 1: Bảo cậu đóng vai ăn trộm, chứ ai kêu cậu làm ma giành mạng với quỷ đâu?!
Trans, Beta: Miuu
_______________________________              

Mọi người góp ý ở đây nha(^• ω •^)
_______________________________

"Thẩm Tứ, cậu không thể làm như vậy được. Tôi bảo cậu đóng vai trộm, sao cậu lại diễn như quỷ vậy hả?"

Đạo diễn Lâm có thể nghe thấy tiếng khóc của nữ diễn viên cách đó không xa. Ông cau mày nói với Thẩm Tứ đang đứng trước mặt: "Nghe này, may là bọn họ không đòi tiền bồi thường tổn thất tinh thần đấy!"

Thẩm Tứ đứng đó cúi đầu, lắng nghe một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: "Đạo diễn Lâm, tôi biết tôi nhập vai hơi sâu quá rồi…."

"Cậu thật sự nghĩ cậu diễn đúng hả?" Đạo diễn Lâm chỉ muốn chửi thề.

Ông không ngờ một cảnh quay đơn giản về một tên trộm đột nhập vào nhà và bị người chủ nhà phát hiện lại có thể mất đến nửa ngày để quay.

Đạo diễn Lâm đếm trên đầu ngón tay: "Lần đầu tiên nữ tiếp viên bước vào, cậu cầm dao đứng sau cửa."

"Lần thứ hai cậu lại chui xuống gầm giường và túm lấy mắt cá chân của cô ấy."

"Lần thứ ba còn khiến tôi sốc hơn. Làm sao mà cậu lại có thể treo ngược mình lên trần phòng vệ sinh vậy hả?"

"Kịch bản chỉ nói rằng tôi là một tên trộm, nên tôi đã cố gắng hiểu và đặt mình vào vị trí của nhân vật rồi ạ." Thẩm Tứ nghiêm túc nói.

Trên thực tế, cậu thực sự cảm thấy mình đã làm hết sức mình để thổi hồn vào nhân vật.

"Đừng đặt mình vào vị trí của nhân vật nữa!!" Đạo diễn Lâm nói với vẻ mệt mỏi. Bản thân ông cũng không quen nói điều này.

Chuyện này là cái sao?! Chuyện này là sao vậy trời?!

Làm đạo diễn nhiều năm như vậy, ông luôn muốn diễn viên phải nhập vai thật tốt. Nhưng đây là lần đầu tiên ông không muốn diễn viên nhập vai chút nào!

Đạo diễn Lâm trực tiếp lên sân khấu, dạy Thẩm Tứ cách vào vai trộm.

"Diễn!"

Nữ diễn viên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đứng trước cửa. Cô vén mái tóc rủ xuống má ra sau tai, vặn tay nắm mở cửa.

Nữ diễn viên còn chưa kịp thể hiện biểu cảm gù, đã chạm phải một đôi mắt đang nhìn trộm mình trong bóng tối.

Nữ diễn viên chưa từng thấy đôi mắt nào có cảm xúc phức tạp như vậy, tuyệt vọng và sát khí đan xen nhau, như thể có một đôi tay dần đang siết chặt lấy cổ cô.

Thẩm Tứ cầm dao làm bếp trong tay, lắc qua lắc lại, như đang suy nghĩ xem nên đâm vào đâu trên cơ thể cô.

Ngay khi cậu nhìn thấy nữ diễn viên, cậu không chọn tiến lên phía trước mà lùi lại vài bước về phía sau, như đang chờ con mồi chủ động bước vào địa ngục mà cậu đã chuẩn bị sẵn.

"Cứu, cứu! Có ai không, cứu tôi với!" Nữ diễn viên sợ đến mức chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

"Cắt!"

Ánh đèn của đoàn làm phim như đưa nữ diễn viên từ địa ngục trở về thực tại. Cô ôm chặt nhân viên đoàn phim vừa chạy đến, khóc lớn: "Tôi không muốn diễn nữa đâu! Đạo diễn, tôi thật sự không thể diễn nữa, hu hu hu!!!”

Nữ diễn viên khóc thét lên, những người không biết tình hình còn tưởng cô đang quay một cảnh bi kịch nào.

Thẩm Tứ nhìn mà không hiểu chuyện gì. Lần này, cậu đã diễn đúng như những gì đạo diễn chỉ bảo.

Là một tên trộm, cậu đứng im tại chỗ khi thấy nữ diễn viên mở cửa ra, nhìn nhau trong sự sợ hãi rồi lùi lại.

Thẩm Tứ muốn tiến tới an ủi nữ diễn viên, nhưng khi nữ diễn viên thấy cậu đến, cô không thèm đứng dậy mà trực tiếp bò đi.

Cô có một cái bóng ma tâm lý nghiêm trọng đối với Thẩm Tứ.

Đoàn làm phim vội vàng đỡ nữ diễn viên ngồi sang một bên, đưa cho cô nước và khăn ấm.

"Tôi tin rồi. Một cảnh đơn giản như vậy mà có thể quay đến ba tiếng đồng hồ."

"Thời bây giờ kỹ năng của các diễn viên thấp đến thế sao? Trông tôi còn diễn giỏi hơn cả cậu ta nữa đấy chứ!"

Đoàn làm phim đang bàn tán xôn xao về vụ việc hồi nãy.

Đạo diễn Lâm bĩu môi, cố nhịn không chửi thề. Sự xuất hiện của Thẩm Tứ trong ống kính của ông thực sự là một tên giết người biến thái.

Nhưng vai diễn của cậu lại là một tên trộm hèn nhát!

Đạo diễn Lâm châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, điều đáng tiếc là kịch bản của ông không hợp với Thẩm Tứ.

Ông lại gọi Thẩm Tư tới, thấy cậu cúi đầu, thở dài, vỗ vai cậu hỏi: "Ai giới thiệu cậu đến đây?”

"Là thầy Trần của Học viện Hí kịch Thượng Hải ạ." Thẩm Tứ cúi đầu thấp hơn nữa sau khi trả lời câu hỏi. Cậu thực sự không còn mặt mũi nào để đối mặt với đạo diễn Lâm nữa.

Đối phương đã dạy cậu một kèm một rồi, nhưng cậu vẫn làm không xong.

Đạo diễn Lâm biết thầy Trần. Ông nói: "Tôi cũng thấy rằng vai này không phù hợp với cậu. Cậu nên ở lại và xem những người khác diễn như thế nào nhé."

"Diễn xuất đôi khi cũng cần phải kiềm chế và giải tỏa, và điều mà cậu thiếu là kiềm chế những cảm xúc thái quá đó."

"Vâng ạ." Thẩm Tứ rất xấu hổ. Dù sao thì cậu cũng vừa mới tốt nghiệp Học viện Hí kịch Thượng Hải và cũng đã từng làm diễn viên phụ rồi.

Nhờ có thầy Trần giới thiệu, cậu mới có thể đóng một vai trong kịch bản của đạo diễn Lâm, nhưng kết quả là cậu vẫn làm hỏng chúng.

Thẩm Tứ cầm hộp cơm trưa mà đoàn làm phim đưa cho. Rau và thịt trong đó đã bị ai đó ác ý lấy đi, chỉ còn lại cơm khô.

Nhưng cậu không quan tâm. Cậu vừa ăn vừa nhìn người thay thế mình làm kẻ trộm.

Người kia là một thành viên đoàn làm phim. Bởi vì trông anh ta có vẻ nguy hiểm, nên anh ta bị chỉ đích danh để diễn thay.

Thẩm Tứ nhìn đối phương đi vào nhà lục tung tủ. Khi nghe thấy tiếng mở khóa cửa, mắt anh ta mở to và miệng há thành hình chữ O. Anh ta và nữ tiếp viên bước vào nhìn nhau năm phút.

Với một tiếng hét, cảnh quay kết thúc.

Sau khi kết thúc, đạo diễn Lâm đã ngăn Thẩm Tứ đang định rời đi lại và yêu cầu cậu để lại thông tin liên lạc.

Thẩm Tứ với tâm thế tràn hy vọng hỏi: "Đạo diễn Lâm, có vai diễn nào phù hợp với em không ạ? Tin em đi, em nhất định sẽ không bao giờ làm ngài thất vọng nữa đâu ạ!"

"Tôi chưa bao giờ thất vọng về anh cậu cả." Đạo diễn Lâm đã gặp vô số người, ông có thể thấy rõ Thẩm Tứ rất có tài năng và tiềm năng, đặc biệt cậu còn rất nghiêm túc trong diễn xuất. Nếu cậu chịu chỉnh đốn lại ngoại hình của mình một chút, cậu nhất định có thể vào vai nam chính trong một bộ phim tình cảm nào đó.

Nhưng không hiểu sao, tính khí của Thẩm Tứ trở nên u ám ngay khi bắt đầu quay. Sự tuyệt vọng, tức giận và hận thù không ngừng rỉ ra từ xương tủy của cậu, tất cả đều được thể hiện rõ ràng trước ống kính.

Đạo diễn Lâm vỗ vai Thẩm Tứ nói: “Trong các kịch bản của tôi tạm thời không có vai diễn nào phù hợp với cậu cả, nhưng gần đây một người bạn học của tôi sẽ quay một bộ phim kinh dị, tôi khuyên cậu nên thử xem."
"Phim kinh dị..." Thẩm Tứ chưa bao giờ đóng loại phim này, chủ yếu là vì thị trường dành cho phim linh dị quá hạn hẹp.

Những kịch bản được viết hay thường bị cắt đi vì quá đáng sợ, dẫn đến các bộ phim kinh dị phải thêm các bộ lọc chỉnh sửa vào cả chân của ma nữ để tăng sức hấp dẫn.

Đạo diễn Lâm thấy vẻ mặt trầm ngâm của Thẩm Tứ, nhíu mày hỏi: "Sao vậy, cậu không thích đóng phim kinh dị à?"

"Không, không, không, đạo diễn Lâm, ngài hiểu lầm rồi, tôi đang suy nghĩ cách diễn ạ."

Thẩm Tứ rất háo hức muốn thử, đây hoàn toàn là một ca mới đối với cậu.

Về nhà cậu nhất định sẽ xem một vài bộ phim kinh dị cả đêm để có thể cảm nhận rõ hơn.

Cậu chàng tốt bụng, cậu ta giờ đã bắt đầu suy nghĩ trước vai diễn của mình, trong khi đó lại chẳng thể chắc chắn rằng liệu mình có được chọn để diễn hay không, dù sao thì cậu ấy cũng là một diễn viên giỏi mà – đạo diễn Lâm thở dài trong lòng.

Trong giới này, hầu như không có nhiều người như Thẩm Tứ. Phần lớn những người trong sạch cũng dần sẽ bị danh lợi và tiền tài làm cho dơ bẩn.

Cũng không có gì quá bất ngờ. Ai mà không muốn sống một cuộc sống thoải mái cơ chứ?

Thẩm Tứ xách túi rời khỏi đoàn làm phim.

Đạo diễn Lâm nhìn theo bóng lưng cậu rời đi. Thực ra, ông vốn không phải là người ấm áp.

Chỉ là sau khi nhìn thấy kỹ năng diễn xuất của Thẩm Tứ, ông cảm thấy mình phải giúp cậu diễn viên này một chút.

Dù sao thì làm bất cứ việc gì cũng sẽ không gây hại cho xã hội này được

Thẩm Tứ đi trên đường, không ai nhận ra cậu là diễn viên từng xuất hiện trên TV.

Hiện cậu đang xem một bộ phim kinh dị đã được quay từ lâu và được khán giả coi là bộ phim kinh dị kinh điển.

Thẩm Tư hoàn toàn đắm chìm vào cốt truyện của bộ phim, thỉnh thoảng lại có những động tác kỳ lạ như vặn đầu, nhấc vai, hay vặn hông.

Người qua đường thấy Thẩm Tư như vậy đều cố gắng cách xa cậu ra, sợ cậu đột nhiên cười to rồi rút dao ra đâm người.

"Đinh!" Điện thoại đột nhiên vang lên tiếng tin nhắn, khuôn mặt ma quái trên màn hình bị tin nhắn bật lên chặn lại.

Thẩm Tứ thêm bạn rất nhiều người, nhưng rất ít người sẽ chủ động liên lạc với cậu, vì vậy cậu liền chuyển qua hộp trò chuyện để xem tin nhắn.

Ảnh đại diện của người kia toàn là màu đen, trên đó còn có một nụ cười đỏ như máu.

"Xin chào, diễn viên Thẩm Tứ."

Trái tim Thẩm Tứ đập thình thịch vì phấn khích. Cậu không ngờ đạo diễn Lâm lại giới thiệu cậu với đạo diễn đó nhanh đến như vậy. Ông ấy quả thực là đạo diễn phim kinh dị thực thụ, ngay cả ảnh đại diện cũng rất nghệ thuật nữa!

Cậu nhanh chóng gõ một câu trả lời: "Xin chào, đạo diễn! Tôi đã sẵn sàng đóng bất kỳ vai diễn nào ạ!"

Đối phương nhanh chóng trả lời: "Tôi không phải đạo diễn, tôi là người giới thiệu của cậu. Chỉ cần cậu diễn tốt, tương lai sau này chắc chắn sẽ có vô vàn bộ phim truyền hình đang chờ cậu."

Thẩm Tư hoàn toàn bị nửa câu sau của đối phương hấp dẫn. Là một diễn viên đầy nhiệt huyết, sự cám dỗ này còn hơn cả một mỹ nhân trong biệt thự.

"Tôi nhất định sẽ diễn thật tốt!"

Người giới thiệu: "Được rồi, tối nay vào nửa đêm, chúng ta sẽ quay ở căn hộ Red ở thành phố X. Chuẩn bị thật tốt và đừng đến muộn."

Sau đó, đối phương gửi cho cậu một bức ảnh, Thẩm Tư nhấp vào để xem phần giới thiệu kịch bản.

Kịch bản cấp F: "Người chồng trở về"
Giới thiệu kịch bản: Đêm tân hôn, chồng của Lâm Sơn là Trương Thành (do Thẩm Tứ thủ vai) đột nhiên biến mất. Mỗi ngày cô đều chìm trong đau thương. Vào một đêm mưa, người chồng mất tích của cô đột nhiên trở về, những tình huống đáng sợ và kỳ lạ xung quanh cô cũng bắt đầu diễn ra.

Thẩm Tứ không ngờ đối phương lại trực tiếp gửi kịch bản cho mình. Theo như giới thiệu, thì cậu chính là nam chính của phim! Cảm thấy mắt nóng bừng, Thẩm Tứ đưa tay lau nước mắt. Cậu trả lời lại trong hộp trò chuyện rằng đã nhận được rồi, sau đó gửi lời cảm ơn đến đạo diễn Lâm.

Thẩm Tứ không biết đường đến. Mặc dù mới 9:30 tối, cậu đã quyết định bắt taxi để đến sớm và tạo ấn tượng tốt với đạo diễn.

Trong lúc chờ taxi đến, Thẩm Tứ suy nghĩ về đặc điểm của nhân vật. Vì “cậu” trở về vào một đêm mưa, nhưng trông cậu thì lại quá sạch sẽ.

Người giới thiệu yêu cầu cậu chuẩn bị tốt, có lẽ là yêu cầu cậu tự mình trang điểm và tạo kiểu.

Thẩm Tứ đến cửa hàng tiện lợi để mua vài chai nước. Dưới ánh mắt kỳ lạ của những người qua đường, cậu đổ nước từ đầu xuống toàn thân, lăn tròn trên mặt đất để quần áo dính đầy bụi bẩn.

Nhìn toàn thân mình qua cửa kính của cửa hàng bên cạnh, Thẩm Tứ vẫn cảm thấy bản mình vẫn chưa đủ xấu. Đáng tiếc là gần đó không có công trình xây dựng nào, nếu không thì cậu đã có thể đào một cái hố và nhảy vào trong.

Lúc này, điện thoại di động nhắc nhở rằng taxi cậu đặt đã gần đến, vì vậy Thẩm Tứ đành phải từ bỏ ý định đấy đi.

Tích tắc——

Thẩm Tứ đột nhiên cảm thấy lạnh gáy, ngẩng đầu lên, những giọt nước nhỏ trên mặt cậu.

Trời đang mưa.

Tài xế dừng xe, đợi khách lên xe.

Lúc này, tiếng mở cửa xe từ phía sau vọng lên. Tài xế nhìn qua nhìn gương chiếu hậu, thấy Thẩm Tứ ướt sũng từ trên xuống dưới, toàn thân lấm lem bùn đất.

Mưa đến rất nhanh và nặng hạt. Tài xế không thấy lạ khi thấy Thẩm Tứ ướt sũng, nhưng lại thấy khó hiểu tại sao cậu lại trông bẩn như vậy.

"Sao toàn thân cậu đầy bùn thế?"

"Cuối cùng cũng ra ngoài được rồi. Tôi muốn về nhà tắm rửa sạch sẽ một chút..." Thẩm Tứ cúi đầu, như thể đang trả lời câu hỏi của tài xế, hoặc chỉ đang tự nói với chính mình.

Tài xế không hiểu sao lại cảm thấy hơi sợ, không nói thêm gì nữa mà khởi động xe. Thẩm Tứ ngồi trong xe tiếp tục xem bộ phim kinh dị mà vừa rồi cậu vẫn chưa xem xong. Cậu đã hóa trang thành người chồng là Trương Thành, nhưng cậu vẫn đang tìm cảm hứng để vào vai một nam chính kinh dị.

Ánh sáng trắng của màn hình phản chiếu trên góc nghiêng của Thẩm Tứ. Tài xế ngồi phía trước không nhìn thấy con ngươi của cậu, chỉ có thể nhìn thấy khóe môi nhợt nhạt màu xanh lam dưới mái tóc đen ướt của cậu.

Sau vài giây, dường như cậu đã nhìn thấy một kiến thức tuyệt vời nào đó…

Thẩm Tứ ướt sũng cả người, cúi đầu bắt chước những con quỷ tà ác trong bộ phim kinh dị.
Khóe miệng cậu nhếch lên, để lộ chân răng. Cậu nở một nụ cười nhợt nhạt.

Mái tóc đen rủ xuống trước trán, phát ra tiếng nước nhỏ giọt lộp độp.

Tấm thảm dưới chân cậu cũng đã ướt.

Ở ghế sau, Thẩm Tứ tiếp tục điều chỉnh góc độ mỉm cười nhìn về phía gương chiếu hậu.
Cậu chỉ đơn giản là đang nghĩ về kỹ năng diễn xuất của mình.

Diễn xuất tuyệt vời ấy ngược lại lại cho khiến tài xế ngồi ghế trước giật mình. Vô số vụ đuối nước hiện lên trong đầu anh ta, một cơn ớn lạnh chạy từ xương cụt lên đến tận đầu anh ta!

"Phải mất rất nhiều công sức mới thoát ra được... Tôi muốn về nhà..."

Những lời vô tình mà Thẩm Tứ nói khi lên xe vang vọng trong tâm trí anh ta như một câu thần chú.

Tài xế siết chặt bàn tay nắm vô lăng và nuốt nước bọt.

Vào một đêm mưa tối tăm, anh ta đã đón một con người hay... một con quỷ?!
_______________________________              

Mọi người góp ý ở đây nha(^• ω •^)
_______________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com