O Day Chi Co Ngao Ly Bang Nghi
Bối cảnh: Trước tiệc mừng công của đoàn phim "Thiếu niên ca hành", cả 2 đều có lịch trình đến gần sáng mới được nghỉ, trùng hợp gặp nhau ở sân bay nên 2 bạn đi chung với nhau luôn. Thế nhưng khách sạn gần nơi tổ chức tiệc mừng công nhất chỉ còn 1 phòng trống, nên 2 bạn đành thuê chung 1 phòng rồi lên giường ngủ một mạch đến tận 5 rưỡi chiều. (Tiệc bắt đầu lúc 6h)_____________Sau một ngày dài, khi con người kết thúc công việc, ông mặt trời cũng yên vị ở phía tây chuẩn bị nghỉ ngơi. Những ánh nắng cuối cùng dần vụt tắt, thành phố Bắc Kinh bắt đầu lên đèn. Tiếng còi xe, tiếng vặn ga, tiếng động cơ,.... mọi âm thanh hòa trộn với nhau tạo nên khung cảnh tấp nập của thành phố lúc hoàng hôn.Đối lập với thành phố ồn ào tấp nập bên ngoài, trong căn phòng ở một khách sạn nào đó, không gian yên ắng vô cùng. Trên chiếc giường hai mét tiêu chuẩn, hai cậu trai đang say giấc nồng, ngủ đến quên trời quên đất.'Cộc cộc cộc' Phía bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.'Cộc cộc cộc' 'Cộc cộc cộc' Một lần nữa'Cộc cộc cộc' Một lần nữa...'Cộc cộc cộc cộc...'Tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập, nhưng bên trong vẫn không mảy may có động tĩnh gì. Người bên ngoài có vẻ mất kiên nhẫn, trực tiếp dùng thẻ phòng mở khóa đi vào."Sếp ơi, ông trời của tôi ơi, dậy ngay, mặt trời xuống núi rồi, tôi còn tưởng hai người tắm rửa sửa soạn xong rồi chứ, các ngài không định đi tiệc mừng công nữa à!" Tiểu trợ lý vừa gọi vừa kéo chăn của hai người.Ngao Thụy Bằng giật mình tỉnh dậy: "Hả? Tiệc mừng công? Mấy giờ rồi?""Năm giờ rưỡi rồi Bằng ca, hai người còn không dậy nữa là muộn thật đấy.""Năm rưỡi... toang rồi toang rồi, dậy dậy Lý Hoành Nghị." Lý Hoành Nghị bị lay tỉnh ngơ ngác ngồi dậy "A?""Em a cái gì, tụi mình muộn giờ rồi, còn không mau dậy.""À...được được, em dậy đây."Lý Hoành Nghị chậm chậm ngồi dậy, rồi lại chầm chậm xuống giường, động tác hết sức khoan thai bình tĩnh, cứ như người muộn giờ không phải cậu vậy.Trong khi đó, Ngao Thụy Bằng đã vội vàng lấy quần áo xong chuẩn bị đi tắm rồi, thậm chí còn lấy cả quần áo giúp cậu luôn. Tiểu trợ lý ngao ngán nhìn Lý Hoành Nghị: "Sếp à, sáu giờ tiệc bắt đầu rồi, sếp sống vội lên được không?", xong ngó qua thấy Ngao Thụy Bằng chuẩn bị đóng cửa phòng tắm."Khoan đã Ngao ca, hai người tắm chung đi, không còn thời gian tắm riêng nữa đâu."Ngao Thụy Bằng: "...Gì?", tắm chung á, không phải chứ?((゚□゚;))Lý Hoành Nghị lại thấy hợp lý vô cùng, tầm này tắm chung chưa chắc đã kịp giờ chứ đừng nói là từng người một. Cậu cầm quần áo đẩy cửa bước vào phòng tắm, thấy Ngao Thụy Bằng vẫn đứng cạnh cửa bèn lên tiếng nhắc nhở."Tắm thôi, còn chờ gì nữa?""Nhưng..."Tiếng tiểu trợ lý bên ngoài vọng vào: "Mười phút không được hơn!"Lý Hoành Nghị để lại một câu "Bằng Bằng anh mau lên không muộn mất", rồi xoay người lại cởi đồ.Ngao Thụy Bằng nghe thế lại càng hoảng!Cho tới mấy năm gần đây, anh vẫn là một chàng trai khỏe mạnh, ngày ngày rèn giũa bản thân. Thế rồi chỉ sau một đêm, Ngao Thụy Bằng giật mình bật dậy, mồ hôi ướt đẫm như vừa gặp phải ác mộng. Anh gặp mộng xuân, là mộng xuân đó! Lớn từng này rồi vẫn còn gặp chuyện ấy, quá là xấu hổ! Mà mộng này so với ác mộng còn khủng bố hơn: đối tượng mộng xuân của anh chính là người anh em vô cùng thân thiết của anh - Lý Hoành Nghị.Chân thật, full HD không che! Hình ảnh, màu sắc, âm thanh mượt mà sống động!Đã thế còn không chỉ một đêm!Nội tâm Ngao Thụy Bằng ướt đẫm nước mắt.Lý Hoành Nghị thấy Ngao Thụy Bằng vẫn đứng đờ người ra đành dừng động tác tiến lại huých một cái."Này, anh bị sao thế?"Ngao Thụy Bằng cuối cùng cũng hoàn hồn: "À...anh...anh không sao.""Không sao thì tắm đi, anh đứng đơ ra đấy làm gì, tụi mình chỉ có mười phút thôi đấy, nhanh lên."Dưới sự hối thúc của Lý Hoành Nghị, Ngao Thụy Bằng bắt đầu chậm rề rề cởi quần áo. Trong lúc cởi đồ, đôi mắt hư hỏng không nhịn được liếc sang bên cạnh. Đúng lúc Lý Hoành Nghị quay lưng về phía anh cúi xuống cởi quần.Thôi xong!!!...Tiểu Thụy Bằng lên xừ nó rồi=)))Lý Hoành Nghị xoa xà bông lên người rồi vẫn không thấy phía sau có động tĩnh gì."Sao anh còn không tắm đi-"Ngao Thụy Bằng nghe thấy tiếng một mối quan hệ sắp rạn nứt đâu đây. Anh loay hoay không biết phải làm thế nào.Rồi toi luôn!Em ấy quay lại rồi!Em ấy nhìn thấy rồi! Chắc chắn là nhìn thấy rồi!Phải làm sao đây!!?Đã thế, đập vào mắt anh còn là cơ thể không hề che đậy của Lý Hoành Nghị. Eo nhỏ, chân dài, tuy gầy nhưng không ốm yếu mà thay vào đó cả cơ thể được phủ lên một tầng cơ bắp mỏng, tỷ lệ cơ thể vô cùng hoàn hảo. Bọt xà bông xốp mềm bám trên làn da bóng mượt, trắng mịn. Trông cậu giống như miếng đậu hũ non mềm chờ người tới gắp.Tiểu Thụy Bằng đã không xuống nổi còn lên dữ hơn, dựng hẳn cái lều siêu bự, gào thét muốn được giải thoát khỏi đũng quần chật hẹp khiến cho chủ nhân của nó không biết dấu mặt vào đâu.Ngao Thụy Bằng xấu hổ chỉ muốn đào luôn cái hố bên cạnh mà chui xuống ngay lập tức."Yo, ngủ dậy buổi chiều mà cũng sung sức quá nhỉ~" Lý Hoành Nghị tặc lưỡi trêu chọc.Là do anh nghĩ nhiều quá rồi, cùng là nam sinh với nhau, thấy một nam sinh khác chào cờ cũng không có gì hiếm lạ. Cũng may cậu không biết lý do anh chào cờ là nhìn thấy cậu khỏa thân, nếu không Ngao Thụy Bằng chắc chắn tập xác định!"Anh mau giải quyết đi, diễn viên chính mà đến muộn thì kì lắm."Ngao Thụy Bằng hoang mang: "Giải quyết...ở đây á?""Chẳng nhẽ ra ngoài kia làm cho trợ lý của em nhìn à, hỏi vớ vẩn dữ.""Ừ ha ( ̄▽ ̄;)"Lý Hoành Nghị tiếp tục gội đầu, còn Ngao Thụy Bằng thì quay lưng kéo khóa quần tiến hành quá trình "tự xử".Phòng tắm khá rộng, hai thằng con trai cao to gần mét chín đứng vẫn còn thừa chỗ, chưa tính tới chiếc bồn tắm ở góc phòng. Thế nhưng thở dốc trầm thấp của anh vẫn lọt vào tai cậu, khiến cậu không tự chủ được mà đỏ mặt.Bị kích thích sự tò mò, Lý Hoành Nghị vuốt ngược mái tóc ra sau đầu, lén lút nhìn Ngao Thụy Bằng.Chời má! Hệt như nuôi đại bàng trong quần, ăn gì mà bự dữ!Bị choáng váng bởi kích thước của bạn thân, lại thêm xà phòng chảy vào mắt cay xè, Lý Hoành Nghị loạng choạng ngã ngửa ra phía sau.Ngao Thụy Bằng như có giác quan thứ sáu, quay lại đỡ ngay được Lý Hoành Nghị. Mà, để Lý Hoành Nghị ngã thẳng xuống đất có khi còn tốt hơn. Bởi tình cảnh của bọn họ hiện tại rất khó nói nên lời.Cơ thể trần trụi của Lý Hoành Nghị dựa vào lồng ngực rắn chắc của Ngao Thụy Bằng, cánh tay hữu lực nắm chặt eo cậu giữ lại. Nơi lưng và ngực tiếp xúc, nơi bàn tay ôm lấy eo nhỏ của cậu, nhiệt lượng ồ ồ tỏa ra, nóng kinh người, bên tai còn có tiếng thở dốc trầm khàn của Ngao Thụy Bằng. Đấy là còn chưa tính đến vật hình trụ vừa to vừa nóng đang ép lên khe mông cậu...Nội tâm Ngao Thụy Bằng khóc thét, loay hoay đẩy cậu đứng thẳng dậy. Ai ngờ hành động tưởng như cứu giúp Tiểu Thụy Bằng sắp bị hành cho phát điên, lại hóa một cú phản dame cực mạnh.Sự di chuyển khiến khe mông nhẵn nhụi đàn hồi của Lý Hoành Nghị đêm Tiểu Thụy Bằng kẹp lại, sau đó trượt lên một đường.Kích thích cực độ, đối phương còn là đối tượng mộng xuân hàng đêm của chủ nhân, Tiểu Thụy Bằng thật sự chống đỡ không nổi, buông sạch thiết giáp đầu hàng, đem toàn bộ bắn hết lên tấm lưng trần tuyệt đẹp của Lý Hoành Nghị, khiến cậu bị dọa cho đơ người.Ngao Thụy Bằng cũng bị dọa cho đơ người.Trời má!!Còn cứu được nữa không??!!.
.
.
.
.
."Hoành Nghị, Hoành Nghị, sao em không ăn đi, có món nào em không ăn được à?"Mọi người đã bắt đầu động đũa, Lý Hoành Nghị vẫn chưa hoàn hồn. Đến khi Lý Hân Trạch gọi cậu cũng không thấy cậu động đậy.Ngao Thụy Bằng ngồi bên cạnh tâm tình cũng hỏng bét.Thôi rồi! Em ấy mong cuộc hội ngộ của anh em bạn bè trong đoàn phim như vậy mà còn không phản ứng! Chắc chắn là ẻm sốc dữ lắm.Nhớ lại lúc ấy, Lý Hoành Nghị sốc đến đơ người, Ngao Thụy Bằng vội kéo cậu tới dưới vòi sen giúp cậu gột rửa sạch sẽ, tới tận lúc anh dùng khăn tắm bọc cậu lại, Lý Hoành Nghị mới hơi tỉnh ra, xua tay kêu anh đừng đụng vào cậu, để cậu tự mặc đồ, cậu thấy ổn rồi.Ổn được mới lạ ấy!!!Ngao Thụy Bằng rất muốn quỳ xuống dập đầu xin lỗi cậu.Giờ anh phải làm sao bây giờ T.T"Hoành Nghị, hỏi em đấy." Lưu Học Nghĩa quơ quơ tay trước mặt Lý Hoành Nghị, không hiểu sao từ lúc đến đây vẫn luôn duy trì tình trạng như vậy, ai hỏi gì cũng không đáp, giống như thật sự không nghe thấy. Hay em ấy bị ốm? Nghĩ vậy liền đưa tay lên muốn sờ trán Lý Hoành Nghị."A...à...xin lỗi mọi người, em khỏe ạ."Lý Hoành Nghị như vừa từ trong mộng bước ra, cuống quýt xin lỗi.Lưu Học Nghĩa phì cười: "Ha ha ha Hoành Nghị, Hân Trạch hỏi em có món nào không ăn được không, chứ có hỏi thăm sức khỏe em đâu."Lý Hoành Nghị bối rối: "A, thế ạ, em xin lỗi, món nào em cũng ăn được."Lưu Học Nghĩa ánh mắt nghi ngờ nhìn Ngao Thụy Bằng, sau đó hướng về phía anh hất cằm."Ngao Thụy Bằng, nãy anh thấy hai đứa đến cùng nhau, không phải trước khi đến đấy chú làm gì em nó rồi chứ?"Sau câu hỏi của Lưu Học Nghĩa, cả bàn Lý Hân Trạch, Phạm Tân Vỹ, Lâm Bác Dương, Đới Yến Ny,... cũng hướng về phía Ngao Thụy Bằng hóng chuyện.Phạm - vừa được khai sáng cp gần đây - Tân Vỹ hào hứng hỏi lại."Đúng đấy, chú làm gì em nó rồi đúng không?"Bị mấy cặp mắt nhìn chằm chằm, tai đỏ bừng xấu hổ không chịu được."Em, em không có mà..."Phạm Tân Vỹ lại chuyển mục tiêu sang Lý Hoành Nghị: "Thế lão lục, kể anh nghe nó làm gì em rồi?"Lý Hoành Nghị chỉ muốn mau kết thúc chủ đề này."Đừng nói chuyện của em nữa, kể chuyện của mọi người đi.""Bọn anh thì vẫn vậy thôi, có gì thay đổi đâu, không bằng kể chuyện của em đi~"Phạm Tân Vỹ vừa nói xong, cả đám đập bàn cười ná thở."Đây gọi là gì? "Chạy đâu cho khỏi trời nắng"! Hahaha.""Đúng là "gừng càng già càng cay" Ha ha.""Vỹ ca nhận của bọn đệ một lạy!""Mọi người...mọi người..."Lý Hoành Nghị nghẹn lời, mặt đỏ bừng, không biết vì ngượng hay vì ngại nữa."Thôi, mọi người đừng trêu Hoành Nghị nữa, để em nó ăn cơm đã.""Lý Hân Trạch!!" Lý Hoành Nghị cảm động rớt nước mắt, liều mạng ôm chặt lấy phao cứu sinh bên cạnh. Lý Hân Trạch vỗ nhẹ lưng cậu dỗ dành.Ngao Thụy Bằng càng nhìn càng gai mắt, chỉ muốn lao đến kéo cậu ra ngay lập tức, ôm ôm ấp ấp cái gì chứ! Chết tiệt, cay quá, người rõ ràng là của mình cơ mà!!!Không cần biết cái cốc trước mặt là cốc gì, Ngao Thụy Bằng cứ thẳng tay vơ lấy uống một hơi hết sạch. Vẫn không thấy bớt cay!Mọi người cũng nghe theo Lý Hân Trạch, ăn cơm trước đã, đợi cơm no rượu say còn sợ không moi được gì từ miệng hai đứa nó sao hô hô hô~____________Lý Hoành Nghị:...Sống trên đời này không tin tưởng ai được=)))Tác giả: Kết hơi cụt, nhưng nếu viết thêm thì không biết bao h hết truyện nên đến đây thôi🥹
.
.
.
.
."Hoành Nghị, Hoành Nghị, sao em không ăn đi, có món nào em không ăn được à?"Mọi người đã bắt đầu động đũa, Lý Hoành Nghị vẫn chưa hoàn hồn. Đến khi Lý Hân Trạch gọi cậu cũng không thấy cậu động đậy.Ngao Thụy Bằng ngồi bên cạnh tâm tình cũng hỏng bét.Thôi rồi! Em ấy mong cuộc hội ngộ của anh em bạn bè trong đoàn phim như vậy mà còn không phản ứng! Chắc chắn là ẻm sốc dữ lắm.Nhớ lại lúc ấy, Lý Hoành Nghị sốc đến đơ người, Ngao Thụy Bằng vội kéo cậu tới dưới vòi sen giúp cậu gột rửa sạch sẽ, tới tận lúc anh dùng khăn tắm bọc cậu lại, Lý Hoành Nghị mới hơi tỉnh ra, xua tay kêu anh đừng đụng vào cậu, để cậu tự mặc đồ, cậu thấy ổn rồi.Ổn được mới lạ ấy!!!Ngao Thụy Bằng rất muốn quỳ xuống dập đầu xin lỗi cậu.Giờ anh phải làm sao bây giờ T.T"Hoành Nghị, hỏi em đấy." Lưu Học Nghĩa quơ quơ tay trước mặt Lý Hoành Nghị, không hiểu sao từ lúc đến đây vẫn luôn duy trì tình trạng như vậy, ai hỏi gì cũng không đáp, giống như thật sự không nghe thấy. Hay em ấy bị ốm? Nghĩ vậy liền đưa tay lên muốn sờ trán Lý Hoành Nghị."A...à...xin lỗi mọi người, em khỏe ạ."Lý Hoành Nghị như vừa từ trong mộng bước ra, cuống quýt xin lỗi.Lưu Học Nghĩa phì cười: "Ha ha ha Hoành Nghị, Hân Trạch hỏi em có món nào không ăn được không, chứ có hỏi thăm sức khỏe em đâu."Lý Hoành Nghị bối rối: "A, thế ạ, em xin lỗi, món nào em cũng ăn được."Lưu Học Nghĩa ánh mắt nghi ngờ nhìn Ngao Thụy Bằng, sau đó hướng về phía anh hất cằm."Ngao Thụy Bằng, nãy anh thấy hai đứa đến cùng nhau, không phải trước khi đến đấy chú làm gì em nó rồi chứ?"Sau câu hỏi của Lưu Học Nghĩa, cả bàn Lý Hân Trạch, Phạm Tân Vỹ, Lâm Bác Dương, Đới Yến Ny,... cũng hướng về phía Ngao Thụy Bằng hóng chuyện.Phạm - vừa được khai sáng cp gần đây - Tân Vỹ hào hứng hỏi lại."Đúng đấy, chú làm gì em nó rồi đúng không?"Bị mấy cặp mắt nhìn chằm chằm, tai đỏ bừng xấu hổ không chịu được."Em, em không có mà..."Phạm Tân Vỹ lại chuyển mục tiêu sang Lý Hoành Nghị: "Thế lão lục, kể anh nghe nó làm gì em rồi?"Lý Hoành Nghị chỉ muốn mau kết thúc chủ đề này."Đừng nói chuyện của em nữa, kể chuyện của mọi người đi.""Bọn anh thì vẫn vậy thôi, có gì thay đổi đâu, không bằng kể chuyện của em đi~"Phạm Tân Vỹ vừa nói xong, cả đám đập bàn cười ná thở."Đây gọi là gì? "Chạy đâu cho khỏi trời nắng"! Hahaha.""Đúng là "gừng càng già càng cay" Ha ha.""Vỹ ca nhận của bọn đệ một lạy!""Mọi người...mọi người..."Lý Hoành Nghị nghẹn lời, mặt đỏ bừng, không biết vì ngượng hay vì ngại nữa."Thôi, mọi người đừng trêu Hoành Nghị nữa, để em nó ăn cơm đã.""Lý Hân Trạch!!" Lý Hoành Nghị cảm động rớt nước mắt, liều mạng ôm chặt lấy phao cứu sinh bên cạnh. Lý Hân Trạch vỗ nhẹ lưng cậu dỗ dành.Ngao Thụy Bằng càng nhìn càng gai mắt, chỉ muốn lao đến kéo cậu ra ngay lập tức, ôm ôm ấp ấp cái gì chứ! Chết tiệt, cay quá, người rõ ràng là của mình cơ mà!!!Không cần biết cái cốc trước mặt là cốc gì, Ngao Thụy Bằng cứ thẳng tay vơ lấy uống một hơi hết sạch. Vẫn không thấy bớt cay!Mọi người cũng nghe theo Lý Hân Trạch, ăn cơm trước đã, đợi cơm no rượu say còn sợ không moi được gì từ miệng hai đứa nó sao hô hô hô~____________Lý Hoành Nghị:...Sống trên đời này không tin tưởng ai được=)))Tác giả: Kết hơi cụt, nhưng nếu viết thêm thì không biết bao h hết truyện nên đến đây thôi🥹
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com