Xin đừng đi
Đừng khiến trái tim lạnh lẽo khô cằn khi
Không có ai
Dù em chẳng đem lỗi lầm
xin đừng đi
Dù kiệt sức vô vọng hét lớn
Nhưng không còn ai
Ờ nhà một mình cũng đã dần quen.
...
Sáng hôm sau, khi những tia nắng len lỏi qua rèm cửa, chiếu vào căn phòng nhỏ. Đăng Dương ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, trên tay vẫn cầm chặt lọ thuốc mà Anh Duy uống, chăm chú nhìn bầu trời qua lớp kính mờ hơi sương.Tên đầu trắng không vội vào phòng của Duy, cũng không gõ cửa. Cậu biết cần phải để người ấy tự ổn định lại. Bản thân Dương không phải kẻ nóng nảy, càng không muốn làm tình hình thêm rối ren bằng những câu hỏi dồn dập.Cậu hít một hơi sâu, đứng dậy rời khỏi phòng, quyết định pha một tách cà phê để khởi đầu buổi sáng....Vẫn là căn bếp nhỏ mà Anh Duy hay làm bánh. Hoàng Hùng đã thức dậy từ sớm, đang ngồi cầm điện thoại. Thấy Đăng Dương bước vào, anh ngước lên.
- Mày thức rồi à?- Vâng- Tối qua mày có ngủ không?Đăng Dương bật máy pha cà phê, giọng đều đều.-
Ngủ chứ. Em không để bản thân mệt mỏi khi anh ấy cần em tỉnh táo.Hoàng Hùng khẽ nhíu mày, định nói gì đó nhưng rồi lặng im. Qua lời thằng Quân, anh biết Đăng Dương đã thay đổi rất nhiều sau khi chia tay Anh Duy. Trước đây, cậu luôn bốc đồng, làm mọi thứ theo cảm xúc. Nhưng giờ, sự chín chắn trong từng hành động khiến Hùng không khỏi nể phục.Đến khi Đăng Dương rót cà phê ra ly, Hoàng Hùng đã nhìn cậu được một lúc lâu.-
Dương, mày còn giận mẹ của Duy không?Đăng Dương khựng lại trong giây lát, nhưng nét mặt không thay đổi. Anh đặt tách trà xuống trước mặt Hoàng Hùng, bình thản trả lời.-
Không giận. Bà ấy không đáng để giận.- Vậy à?- Anh biết mà, đúng không? Duy chưa bao giờ thật sự sống cuộc đời của chính anh ấy. Em không trách bà ấy nữa. Nhưng nếu một ngày bà ấy xuất hiện và lại làm tổn thương anh ấy, em sẽ không tha thứ.Hoàng Hùng nhầm rồi, có lẽ Đăng Dương vẫn giữ lại đôi phần trẻ con với Anh Duy. Cái tính cách giữ của, hơn thua này thật là....Đồng hồ đã điểm 10 giờ trưa. Anh Duy tỉnh dậy, anh nhìn quanh và nhận ra Đăng Dương đã ngồi bên cạnh từ lúc nào. Dương đang cầm điện thoại lướt gì đó, ánh mắt trầm lặng, chính là dáng vẻ của đàn ông khi làm việc.-
Dương?- Anh tỉnh rồi? Anh thấy sao?- Anh ổn.Dương gật đầu, không hỏi thêm. Thay vào đó, cậu đứng dậy, lấy cốc sữa đã pha sẵn đặt vào tay Anh Duy.-
Anh uống đi cho ấm bụng, cần gì cứ bảo em.Duy nhìn ly sữa trên tay, rồi nhìn Dương. Thằng bé không nói nhiều như trước, không hối thúc, không dồn ép. Nhưng chính sự bình tĩnh ấy lại khiến lòng Duy gợn sóng.-
Dương, em không thắc mắc tại sao anh dùng thuốc an thần sao?Đổi lại cho câu hỏi ấy là một cái nhún vai.-
Em có, nhưng em nghĩ khi nào anh sẵn sàng, anh sẽ tự nói.- Cảm ơn em.- Anh nên xin lỗi chính mình đã.Anh Duy im lặng, hạ tầm nhìn của đôi mắt. Từ "xin lỗi chính mình" của Đăng Dương như một lưỡi dao nhỏ, không sắc nhưng cứa sâu vào lòng anh. Phải, anh có lỗi với chính mình - với những năm tháng gò ép bản thân để làm hài lòng một người, và cuối cùng vẫn chẳng đủ.Dương ngồi lại vào chiếc ghế bên giường, không nhìn thẳng Duy mà đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng cuối thu nhuộm vàng cả sân nhà.-
Duy này, anh còn nhớ không? Khi trước mình hay cãi nhau vì em bướng bỉnh, không chịu nghe lời. Nhưng em nghĩ lại... em bướng cũng chỉ vì muốn giữ lấy anh thôi.Câu nói ấy nhẹ như gió, nhưng nặng trĩu trong không khí. Duy không trả lời. Anh chỉ nhìn ly sữa trên tay, ngón tay vô thức mân mê chiếc cốc sứ.-
Em không trách anh. Thật sự không.Đăng Dương cất giọng, nhưng âm lượng lại kì thực rất nhỏ, như thể cậu nói cho chính mình nghe.-
Nhưng có những điều em ước mình đã làm tốt hơn để anh không phải chịu khổ như thế này.Duy ngẩng đầu, đôi mắt thoáng hiện sự kinh ngạc. Anh không quen một Đăng Dương nói chuyện trưởng thành đến thế, điềm tĩnh đến thế. Cậu không còn là chàng trai trẻ hay cằn nhằn, bốc đồng mỗi khi gặp chuyện không như ý.-
Dương, em không cần tự trách mình. Anh...Dương cắt ngang, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định.-
Anh không cần nói để em thấy nhẹ lòng. Những gì em làm được hay chưa làm được, em tự biết. Nhưng anh biết không? Anh cũng nên học cách để tha thứ cho chính mình. Anh Duy mà em quen đâu có yếu đuối thế này.Duy lặng người. Anh không biết nên trả lời ra sao. Những lời nói ấy không gay gắt, nhưng lại chạm sâu vào phần nào đó trong lòng anh - một phần luôn né tránh những cảm xúc thật của bản thân.....
- "Phạm Anh Duy, con không được phép yêu sai người."- "Đừng làm ô uế danh dự gia đình chúng ta."- "Còn muốn sống như con trai mẹ, thì phải biết nghe lời."Bàn tay anh run rẩy, những ký ức cũ ùa về như cơn bão. Cả cuộc đời, anh bị trói buộc bởi những kỳ vọng, những yêu cầu không có điểm dừng. Và lần cuối cùng anh cố phản kháng - là khi bà cấm anh yêu Đăng Dương....
- Anh luôn nghĩ mình làm sai, nhưng có bao giờ anh dừng lại để hỏi sai ở đâu chưa? Anh không thể thay đổi quá khứ, nhưng ít nhất, anh có thể chọn cách sống cho hiện tại.Duy quay sang nhìn Dương. Đôi mắt chàng trai ấy không còn giận dữ, chỉ còn sự thấu hiểu và kiên nhẫn.-
Em nghĩ anh cần thời gian để tự trả lời. Và dù câu trả lời của anh là gì, em cũng sẽ ở đây....Buổi chiều hôm đó, Duy một mình bước ra sân vườn sau tiệm. Anh ngồi trên băng ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía xa. Bầu trời cuối thu hôm nay đẹp hơn mọi ngày, nhưng trong lòng anh vẫn là một mớ hỗn độn.Một bóng người bước đến bên cạnh. Là Hoàng Hùng.-
Duy, mày đang nghĩ gì?- Tao nghĩ... tao đã phí hoài quá nhiều thời gian để cố gắng làm hài lòng mẹ.Hùng gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Anh biết Duy cần tự mình xâu chuỗi mọi thứ.-
Tao từng nghĩ, nếu tao giỏi hơn, ngoan hơn, bà sẽ tự hào về tao. Nhưng tao đã sai. Bà ấy không cần tự hào. Bà ấy chỉ muốn tao làm theo ý bà ấy.- Và tao hy vọng, từ giờ mày sẽ sống vì chính mày.Duy quay sang nhìn người bạn của mình, rồi nhìn về phía căn nhà, nơi Đăng Dương đang chờ. Anh tự hỏi: liệu mình có đủ can đảm để sống thật với bản thân, để chấp nhận tình cảm từ chàng trai ấy thêm lần nữa?Gió lướt qua, mang theo hơi lạnh của mùa đông sắp tới.
Duy biết, mình không thể lẩn tránh mãi.______________Sốp đang tích cảm hứng để viết những chap suy đét nên hơi delay việc ra chap xí, hôm nay sốp sẽ up liên tục để chuộc lỗi nhennn