Nyongtory Fanfic Tu Ngay Em Den
Nghe vậy hắn dừng lại xoay người nhìn cậu"Ai đó vừa nói không thèm?""..." Seung Ri cứng họng không cãi được lời nào, cậu cắn môi tức giận"Lại đây." Ji Yong mở rộng vòng tay, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười. Seung Ri vừa tình nguyện vừa miễn cưỡng đi tới trong vòng tay hắn. Hắn ôm trọn cậu vào lòng, "Đây có được coi là đồng ý không?""Không.""Phũ vậy luôn?!""Thính đấy, ai bảo đớp." Seung Ri tự đẩy hắn ra rồi quay về chỗ ngồi.Tối hôm đấy vì vui quá nên Seung Ri cũng lén Ji Yong uống tí rượu mà về sau thì say mèm ra đấy. Hắn thì phải khiêng cậu về nhà, may cho đời cậu là hắn còn tỉnh táo không thì cậu cứ nằm đấy mà chờ được vào nơi bám dâm. Đặt Seung Ri lên giường, hắn định đi tắm mà lại buồn ngủ quá. Thế là cũng nằm xuống ngủ một mạch cho đến trưa hôm sau. Tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp, khuôn mặt bơ phờ uể oải. Nhìn qua Seung Ri vẫn còn đang ngủ say như chết. Hắn bế Seung Ri đem thả vào bồn tắm rồi xả nước, bảo sao cậu mơ thấy mình chết đuối. Mở mắt ra thấy quần áo còn nguyên mà lại ngồi trong bồn tắm, tên chết tiệt bê cậu vào đang đứng đánh răng. "Không thể gọi dậy tử tế hơn à?""Gọi thì cũng đâu có dậy, còn cách đấy thôi."Seung Ri đứng dậy, quần áo ướt nhẹp định bước ra ngoài mà Ji Yong cản lại, "Ướt mẹ nó hết nhà bây giờ, đứng yên đấy.""Khoả thân chắc?""Chờ chút." Hắn súc miệng xong rồi đi ra ngoài tìm bộ quần áo đưa Seung Ri mặc tạm, "Quả nhiên phom người vẫn thế, không khác gì bó giò.""Im đi, đồ da bọc xương.""Còn hơn Bát Giới sáu múi dồn một."Seung Ri định xông lên đánh hắn vài cái mà nghĩ lại lại thôi. Cậu vẫn chưa thừa nhận là còn yêu hắn, việc cậu đang ở đây thật không hợp lí. Vừa vặn người làm chuẩn bị xong bữa cơm trưa, Seung Ri xuống ăn cùng cho qua bữa rồi chiều về nhà. "Tôi đưa em về.""Tôi đi taxi được rồi.""Đã nghèo rúm ró lại còn đòi đi taxi, xài sang quá!" Khoé miệng hắn cong lên, sau đó túm cổ áo cậu lôi lên xe, "Biết nghe lời có phải tốt hơn không."Trong đầu Seung Ri thầm nghĩ: chờ đấy, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn.______Hôm sau đến công ti Seung Ri xách thêm một túi đồ đi cùng. Đến giờ nghỉ trưa mới lên tầng 15 mà đưa cho Ji Yong, cậu vốn định gửi thư kí của hắn mà nghĩ thế nào hắn cũng bắt cậu vào nên tự động gõ cửa vào luôn.Lục Dĩ Ngôn cũng có mặt ở đây, thấy Seung Ri thì liền vẫy tay chào"Bữa tiệc vui chứ?""Vui." Seung Ri miễn cưỡng cười, đặt túi đồ lên ghế, "Quần áo của anh tôi đã giặt sạch rồi.""Ăn cơm trưa chưa?" Hắn hỏi"Chưa.""Vậy đi ăn cùng tôi.""Không được, nhân viên đi với chủ tịch sẽ bị bàn tán.""Đi hoặc chết?""Đi..." Seung Ri trả lời lí nhí, nhiều khi cậu không hiểu sao cậu không đấu nổi cái miệng hắn.Ba người cùng ra ngoài ăn trưa, bữa này do Lục Dĩ Ngôn trả tiền nên hắn toàn gọi những món đắt tiền. Đúng là không phải tiền hắn nên hắn cứ tự nhiên mà gọi đồ, Seung Ri thì dễ nuôi, cái gì cũng đớp. Bảo sao bụng sờ toàn thấy mỡ với mỡ.Ji Yong gắp con tôm vào bát mình, xắn tay áo lột vỏ tôm rồi đem vào bát của Seung Ri, "Ăn đi.""Không nhất thiết phải vậy..." Cậu thấy hơi áy náy khi trước mặt Lục Dĩ Ngôn hắn lại tình cảm với cậu như vậy.Lục Dĩ Ngôn nhìn vậy cũng cầm bát ra chìa trước mặt Ji Yong, mặt như cún con đòi ăn, "Tôi nữa.""Không có tay hay sao mà còn xin ăn." Ji Yong đáp cho anh ta câu lạnh người, mặc dù miệng anh ta cười nhưng lại không có chút cảm xúc nào."Không lột thì thôi, gì mà gắt."Hắn tiếp tục gắp cá, gỡ xương và đem vào bát Seung Ri. Cứ như thế, những món phải dùng đến tay không thì hắn đều tỉ mỉ làm và chỉ cho vào bát Seung Ri. Vì luôn muốn tốt cho cậu, muốn cho cậu ăn những món ngon nên mới ép cậu đi cùng cho bằng được. Thực sự loại quan tâm này không thể khước từ. Chúng ta chỉ có thể theo dòng thời gian hướng đến một nơi nào đó ở tương laiKhông biết sẽ đến bao giờ, nên cần cho em biếtAnh vẫn mãi yêu em, đó chính là con đường duy nhấtAnh vẫn trân trọng niềm hạnh phúc trong từng phút giâyMột bản nhạc du dương khẽ phát lên trong nhà hàng, Lục Dĩ Ngôn ngâm nga theo lời bài hát."Ăn không ăn, hát hò cái mẹ gì!""Bài này hay lắm đó.""Hay thì cũng ăn đi, giờ nghỉ trưa có giới hạn." "Cậu đúng là khó tính, cả hôm bữa cũng vậy. Cô gái đó là Đương kim tiểu thư Hee mà cậu còn từ chối, cô ta đã mời gọi đến vậy rồi mà không chịu chơi." Khoé miệng hắn hơi cười, mắt vừa liếc sang Seung Ri vừa nói, "Tôi chẳng qua cũng chỉ sợ bình dấm chua vỡ thôi.""Là ai vậy?""Cái này không nói được.""Thiệt tình!"Lục Dĩ Ngôn rảnh rỗi cả ngày nên cứ ở lại công ti mà làm phiền Ji Yong, anh ta có vẻ rất thích đến đây. Con người vô công rồi nghề như anh ta thì tối ngày chỉ biết ăn chơi đua đòi, cờ bạc, gái gú thường xuyên. Biết rõ anh ta là kẻ lăng nhăng, vậy mà nhiều cô cứ thế mà tình nguyện trao thân cho anh ta. Bất kể là tình một đêm hay là tình cảm thật, anh ta chưa thật lòng với ai bao giờ."Nghe nói Young Bae sắp cưới?""Ừ.""Seung Hyun thì sao?""Không biết.""Mà hình như là Young Bae không yêu cô ta.""Ừ.""Cậu nhạt thế!"Ji Yong ngẩng đầu lên, đôi lông mày chau lại, "Không thấy ông đây đang bận hay sao mà hỏi lắm thế, phiền phức!""Mấy khi được tôi đến chơi, cậu nên vui mới phải.""Tôi còn mong không gặp lại cậu."Lục Dĩ Ngôn hết đứng rồi lại ngồi, ngồi chán lại nằm ườn ra ghế băng dài. Lại ngồi dậy uống hớp nước, đứng dậy đi xem qua giá sách, anh ta thấy khung ảnh bằng gỗ đã cũ. Mặt kính xước những vệt dài, còn có vết nứt, chắc là đã rơi xuống đất. Trong ảnh là hai người chụp chung với nhau, nhìn đã quen nên Lục Dĩ Ngôn nhìn ra ngay đấy là Seung Ri. Đó là hôm ngày hội thể thao, Seung Ri cầm giải thưởng giơ lên cười tươi, người bên cạnh chỉ hơi mỉm cười. "Cậu với tên nhóc nhân viên đó là gì?""Ý nói Seung Ri?""Xem ra cậu rất quan tâm cậu ta.""Ừ."Lục Dĩ Ngôn đứng gần Ji Yong hơn, "Không phải anh em, càng không giống bạn bè. Theo tôi đoán thì cậu ta thực sự chiếm một phần nào đó rất quan trọng với cậu."Ji Yong không trả lời, Lục Dĩ Ngôn coi như mình đoán đúng, "Nhưng có vẻ cậu ta không để ý tới cậu mấy."Ji Yong buông bút xuống, hắn suy nghĩ điều gì đó. Mặc dù trong đầu vẫn tin Seung Ri còn tình cảm với hắn nhưng hắn lại thấy rất mơ hồ. Hắn chủ động nhiều lần nhưng chưa thấy Seung Ri đáp lại, cả câu trả lời cũng chưa có. Liệu sự mong chờ của hắn có như hắn muốn, hay lại đổ vỡ thêm lần nữa giống như một năm trước.Một năm chưa phải là dài, nhưng vết thương trong lòng hắn còn dài hơn. Seung Ri là người rời xa hắn, đuổi hắn đi dù hắn đã cố giải quyết những hiểu lầm nhưng không làm Seung Ri thay đổi. Hắn đã nghĩ rất nhiều nhưng không sao hiểu nổi lí do cậu nhất quyết không chịu quay lại. Lục Dĩ Ngôn chào đến chục lần Ji Yong không hay biết, anh ta thở dài rồi mở cửa đi về. Seung Ri hôm nay phải làm thêm giờ, mọi người trong công ti thì đã về hết chỉ còn mỗi cậu ngồi trong phòng tối om. Mỗi màn hình máy tính là còn sáng trưng. Sau khi kết thúc, Seung Ri đứng dậy vươn vai rồi xách cặp đi về. Cái lưng cậu đau như muốn gãy đôi, bả vai thì nhức đến độ cử động cũng thấy đau. Thang máy mở ra, Seung Ri còn chẳng buồn nhìn ai đang đứng đấy. Đầu cậu cúi gằm xuống, mắt lờ đờ buồn ngủ. Xuống tầng 1, bước được vài bước thì cậu thấy mọi thứ trở nên mờ mịt, chân loạng choạng rồi ngã xuống. Cậu cảm nhận được hơi ấm bao quanh mình, mùi hương này thật rất quen. Khi tỉnh dậy là trời đã sáng, và Seung Ri không hiểu sao mình lại nằm viện. Chai nước truyền gần hết, cậu đã nằm đây bao lâu rồi? Tại sao cậu lại nằm đây, hôm qua đã xảy ra chuyện gì?Cánh cửa đột nhiên mở ra, "A em tỉnh rồi.""Gì đây?""Em làm việc quá sức, tối qua lại chưa ăn gì nên nằm đây." "Mấy giờ rồi? Tôi còn phải đi làm.""Tôi cho người xin nghỉ cho em một hôm rồi.""Sao anh không đi làm?""Mọi việc ở công ti không quá bận rộn, tôi đến lúc nào cũng được." Ji Yong đặt hộp thức ăn xuống bàn, "Đợi em truyền nước xong thì ăn một ít đi cho lại sức."
Seung Ri nằm đấy, cậu biết hắn quan tâm cậu là có lí do. Người ta thường nói, nếu còn yêu thì hãy quay về bên nhau đừng để mất thật rồi mới thấy nuối tiếc. Ông trời đã cho cậu gặp lại hắn, tức là duyên vẫn còn.
"Làm phiền anh nhiều rồi."
"Em làm phiền tôi cả đời tôi cũng chịu."
"Tại sao?" Seung Ri khó khăn ngồi dậy, lưng tựa vào thành giường."Hửm? Tại sao gì?""Tại sao anh vẫn muốn quay lại khi lúc đó tôi đã làm tổn thương anh?""Vậy tại sao tôi đã bỏ qua mà em vẫn muốn quay đầu bỏ đi?" Hắn giương đôi mắt lên nhìn cậu, ánh mắt thể hiện tất cả tâm tư của hắn."....""Nếu em cảm thấy mình đã gây quá nhiều tổn thương cho tôi thì quay lại đi. Bù đắp những gì em đã gây ra, như vậy tôi mới hết được vết thương rỉ máu ở đây." Hắn chỉ ngón tay vào trái tim mình, ở đây rất đau mỗi khi nhớ đến cậu.Đối với Seung Ri mà nói, việc đưa ra lựa chọn vẫn luôn khó. Lần nào cũng vậy, cậu biết mình muốn gì nhưng không dám quyết định vì sợ sai lầm. Nhưng nếu yêu hắn là sai thì cậu chưa bao giờ là đúng."Em làm phiền anh những ngày sắp tới nhé, thậm chí là cả đời có được không?""Được."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com