Nyongtory Fanfic Tu Ngay Em Den
Yoon đáp chiếc vali xuống đất, mải miết chạy theo Ji Yong lên phòng. Hắn đóng sầm cửa lại, Yoon đứng ngoài gõ một cách vô vọng"Chú! Nghe cháu nói, không phải như thế đâu."Hắn giận ghê, nghe được đoạn thoại vừa rồi mà tức ói máu. Một người thân của hắn lại đi thích người hắn đang yêu. Cuộc đời nhiều lúc thật trớ trêu. Hắn không giận Yoon thích đàn ông, chỉ là bao nhiêu người sao không thích lại thích đúng Seung Ri. Hắn biết rõ tính Yoon, nó đã muốn thì cái gì nó cũng sẽ làm. "Chú ơi, mở cửa đi." Lấy lại được bình tĩnh, hắn nhẹ nhàng mở cửa"Sao? Giải thích gì?""À ừm... Cháu biết thế là sai, cháu là đàn ông thì nói vậy là sai. Nhưng đấy là cảm xúc thật của cháu, cháu không có cách nào khác."Trời đất, hắn không thể nói hắn và nó là tình địch của nhau được."Về phòng đi, ta nói chuyện với cháu sau."Seung Ri về nhà khoá kín cửa, cửa sổ cũng kéo rèm vào. Căn hộ nhỏ tối om om, ngồi ngồi một lúc mới nhớ ra phải đi làm. Seung Ri vội vàng chạy xuống bắt xe buýt đến công ti và bị phạt vì muộn nửa tiếng.Gang Seo búng tay mấy cái"Mặt đơ ra thế? Thằng nhóc kia hôm nay không làm phiền cậu à?""Hết hồn cái hồn còn nguyên." Seung Ri đờ mặt nghĩ chuyện sáng nay, thấy Gang Seo động đậy thì giật mình."À trưởng phòng vừa bảo tôi nói với cậu là bê tập hồ sơ lên phòng chủ tịch đấy.""Ơ, anh ấy đâu?""Đi họp các phòng rồi.""Sao chủ tịch không phải họp?""Nghe đâu là cuộc họp này không quan trọng nên chủ tịch không tham gia.""Sao tôi phải mang lên?""Hỏi nhiều quá! Trưởng phòng bảo thế chứ tôi biết được à?""Má! Đã đi làm muộn rồi còn bị sai vặt."Seung Ri đứng dậy bê tập hồ sơ lên cho chủ tịch, định gửi cho thư kí thì cô ta bảo cậu tự mang vào trong phòng. "Hồ sơ này đã lọc ra chưa?""Sao cơ ạ? Trưởng phòng bảo tôi mang lên chứ tôi cũng không rõ.""Vậy kiểm tra xem đã lọc hết ra chưa." Hắn nói rồi lại cúi gằm mặt ghi chép gì đó, Seung Ri thở dài rồi đứng xem kĩ từng bộ hồ sơ. Đa phần số này toàn là Seung Ri mang về nên được cậu xếp ra nhanh chóng."Xong rồi ạ. Nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài.""Chờ chút." Ji Yong đặt bút xuống, hắn đứng dậy ra chốt cửa rồi gọi Seung Ri vào bàn trà ngồi."Có chuyện gì thưa chủ tịch?"Hắn nghe cách xưng hô này mà trong lòng có chút khó chịu"Yoon nó rất thích em, ý em sao?""Tôi nghĩ là không nên để tình cảm chen vào công việc. Những chuyện này nên để khi khác hãy nói.""Tôi cho phép em nói.""Anh nên chú tâm vào công việc hơn là để ý mấy chuyện linh tinh." Seung Ri nói rồi đứng dậy rời khỏi phòng"Tức là em có thích nó?"Seung Ri đứng khựng lại, nhận được câu hỏi đó trong lòng cậu có chút nhói đau"Tôi có thích ai thì cũng không liên quan đến anh."Yoon xem bói dường như rất đúng._______Seung Ri về nhà là ngồi lì trên ghế sofa, tivi bật mấy tiếng mà cũng chẳng thèm xem. Thấy đau đầu lại tắt đi, thực sự cậu rất mệt. Không phải mệt vì làm việc vất vả mà là mệt với suy nghĩ bây giờ. Có quá nhiều thứ khiến cậu phải lựa chọn mà cậu lại không biết hiện tại mình muốn gì. Seung Ri đứng ra ngoài ban công, đêm nay trăng sáng, trời cũng nhiều sao. Dưới là thành phố sáng rực ánh đèn neon, tiếng còi xe ầm ĩ khu phố. Seung Ri cứ mải miết nhìn lên trời, nhìn mãi một ngôi sao sáng nhất, lộng lẫy nhất. Tiếng gõ cửa làm cậu giật mình, gần nửa đêm rồi mà vẫn có người gọi. Seung Ri vừa mở cửa là Yoon ôm chầm lấy cậu, "Em nhớ anh.""Được rồi, bỏ anh ra." Yoon vẫn cứ ôm Seung Ri mãi không rời, "Em không bỏ.""Bỏ ra đi, khuya rồi đấy! Em không về nhà hay sao?""Em sợ gặp chú lắm.""Hắn làm gì em?""Không, nhưng mà em sợ chú lúc giận lắm, nhìn rất đáng sợ. Em không về nhà đâu.""Không về thì hắn sẽ lo cho em lắm. Nhanh lên, anh dẫn em về." Seung Ri khoá cửa rồi kéo Yoon về nhà Ji Yong, miệng nó nói không muốn về mà chân vẫn bước đi. "Anh vào cùng em đi." Yoon kéo cả Seung Ri vào trong nhà"Đi đâu suốt cả buổi tối mà không nói tiếng nào?" Ji Yong đã đứng sẵn ở cửa nhà, giọng có vẻ khó chịu"Cháu ở với anh Seung Ri.""Tại sao không nói?""Cháu quên." "Lên phòng đi ngủ ngay." "Seung Ri ở lại với cháu nhé.""Người ta còn có nhà, để người ta về." Yoon nghe lời đi lên phòng, Ji Yong thì tiễn Seung Ri ra cổng, "Cần tôi đưa em về?""Tôi đi được, anh ngủ sớm đi." Ji Yong đứng lặng im nhìn bóng dáng Seung Ri xa dần, xa dần, cho đến khi không thấy nữa thì hắn mới vào nhà. Hắn vẫn mong mỗi lần gặp Seung Ri là cậu sẽ trả lời lời đề nghị của hắn từ mấy hôm trước. Chỉ là mọi thứ đều đang ở ngay trước mắt rồi mà không tài nào với lấy, cứ chới với mãi không điểm tựa.Khuôn mặt quen thuộc của người trong mộngEm là sự dịu dàng mà tôi chờ đợiDù cho lệ tuôn tràn ngập cả đất trờiTôi cũng sẽ không buông tay.Hắn vẫn mãi chờ đợi một người như thế."Seung Ri về rồi ạ?""Ừ.""Cháu nhờ chú một việc nhé.""Chuyện gì?""Giúp cháu với anh Seung Ri đi."".....""Nhé?""Ta không làm được, tự giải quyết đi." Hắn hận không thể đem Seung Ri mà chôn xuống đất, ai bảo cậu dễ được người khác chú ý.Seung Ri cũng đâu có muốn mọi việc lại thành ra thế này, từ lúc Yoon xem chỉ tay cho cậu là cậu đã cảm thấy gì đó chẳng lành. Mọi việc dần trở nên rắc rối, cậu phải làm gì để không phải gây tổn thương cho bất kì ai."Từ chối không gây tổn thương á?" Dae Sung đặt cốc nước xuống bàn, suy nghĩ mấy giây, "Khó lắm! Thà từ chối thẳng một lần, đau một lần rồi sẽ quên đi còn hơn là để tình cảm đậm sâu rồi thì lúc đấy mới là tổn thương thực sự.""Mà tớ không làm được.""Bản lĩnh đàn ông đâu? Từ chối nó đi, cậu với nó không thành đôi được đâu, còn Ji Yong nữa. Không lẽ định bỏ mặc.""Chưa nói Ji Yong vội, Yoon đã. Thì tớ có nói là muốn thành đôi với nó đâu.""Đúng thật! Bản thân cậu phải tự lựa chọn, tương lai như nào là do cậu cả thôi." Khó khăn nhất là tự mình phải quyết định một điều gì đó quan trọng. Lời khuyên chỉ là một phần nhỏ, còn lại tất cả đều do cậu. Chỉ có điều, Seung Ri phân vân không biết chọn lựa điều gì.Gần đây Yoon và Ji Yong thường hay đi cùng nhau nhiều hơn, đa số là Ji Yong kèm theo Yoon. Vì có Ji Yong bên cạnh nên Yoon ít khi nói chuyện thân mật với Seung Ri, nó cảm thấy khá khó chịu và gò bó. Seung Ri thì biết, là do hắn cố tình làm thế. Nếu được hắn sẽ làm mọi chuyện để ngăn cản cậu với nó tiếp xúc với nhau. "Sao chú cứ cản cháu hoài vậy?""Tuổi của cháu không phải nên để ý tới công việc hiện tại hay sao? Đừng để tác động bên ngoài làm xao nhãng.""Giờ thì cháu hiểu tại sao chú vẫn cô đơn rồi đấy." Nó giậm chân xuống đất rồi bỏ chạyCàng lúc Yoon càng khó bảo, từ khi gặp Seung Ri đến giờ là nó đều làm mọi thứ theo ý nó muốn.Ji Yong tiếp tục kí kết đống giấy tờ, công ti hiện đang đứng đầu trong những công ti bảo hiểm ở Hàn Quốc. Từ đội ngũ nhân viên cho đến cả số lượng người mua bảo hiểm đều đông, các cổ đông thì rất yên tâm đầu tư vào. Tuy chưa thành lập nổi 1 năm nhưng lại rất nổi tiếng cùng với vị chủ tịch trẻ tuổi. Ai cũng nói rằng, công ti sau này sẽ càng đi lên và phát triển hơn thế nữa.Ji Yong sẽ đi công tác trong 2 ngày tới, lần này hắn quyết định để Yoon ở nhà trông nhà. Sẽ không cho nó la cà ở nhà Seung Ri thêm một ngày nào nữa, để nó ở đấy chẳng khác nào tự hại mình. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, vớ vẩn 2 đứa nó thích nhau thật thì hắn chỉ có nước tự tử.Lệnh thì đã ra mà đi thì vẫn cứ đi, Yoon xách mông ra khỏi nhà và đến chỗ Seung Ri. "Em lại nhớ anh nữa rồi." Yoon vùi đầu vào ngực cậu"Ngồi xuống đi." "Mai anh qua nhà em nhé. Chú đi công tác rồi.""Anh không đi.""Sang chơi một lát thôi."Vì Yoon năn nỉ dữ quá nên Seung Ri đành nhận lời. Đêm đó Yoon ở lại nhà Seung Ri và ngủ. Seung Ri lấy trong tủ ra cái chăn và gối rồi ra ghế sofa nằm"Sao anh nằm đấy?""Người anh không thoải mái." Nói thẳng ra là cậu ngại khi nằm với Yoon"Vậy anh lên giường nằm đi, em ngủ sofa cho.""Thôi, em cứ nằm đó đi.""Không được, anh nằm đó sẽ khó chịu hơn." Nó rất kiên quyết, Seung Ri vẫn phải nghe theo nó.Đã quá nửa đêm mà chưa một ai ngủ, hai người chỉ nhắm mắt nằm đấy, không nói không rằng. Tiếng gõ cửa truyền tới trong phòng Seung Ri "Anh ngủ chưa?"Yoon thấy Seung Ri không trả lời, nghĩ cậu ngủ rồi định quay về ghế nằm tiếp thì bên trong có tiếng vọng lại"Vào đi."Seung Ri vẫn đang nằm, ánh đèn ngủ lờ mờ huyền ảo. Cậu từ từ ngồi dậy"Sao em chưa ngủ?""Em không ngủ được.""Anh cũng thế.""Anh có phiền não gì sao?""Còn em?" Yoon ngồi xuống cái ghế sofa nhỏ trong góc tường, " Từ lúc biết bản thân mình thích anh tới bây giờ em không biết em làm sao nữa. Dường như em còn thích anh hơn chính bản thân mình. Anh là người duy nhất em có thể tâm sự, có thể nói hết những suy nghĩ trong lòng mà không quan tâm sẽ bị chê cười."Seung Ri im lặng nhìn nó, mặt nó cứ cúi gằm xuống tập trung nhìn vào một điểm vô thức. Khuôn mặt khôi ngô đó đang rầu rĩ, từng nét buồn đều thấy rõ.Nó nói tiếp, "Người ta thường nói khi yêu sẽ cảm thấy cuộc sống xung quanh lúc nào cũng tươi đẹp. Nhưng anh ơi, nó chỉ đẹp khi mà tình yêu đến từ hai phía và ngược lại.""Em không có ý bắt anh phải trả lời ngay lúc này, nhưng em vẫn mong lắm chứ. Mỗi ngày đều hy vọng anh sẽ chấp nhận tình cảm của em, ngày nào cũng thế.""Anh...""Đừng cưỡng ép bản thân." Nó ngẩng đầu mỉm cười với cậu rồi đứng dậy mở cửa phòng, "Mai anh đưa em về được không?"Seung Ri gật đầu đồng ý, và từ đó cho đến sáng cả hai tự nhiên ngủ lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com