TruyenHHH.com

Nuong Tu Tha Mang

Một gã hán tử tay cầm đại đao nhầm thẳng vào đầu Giang Ngọc Phụng chém xuống, đao đến vô cùng nhanh, mang theo tiếng gió rít lên vù vù. Giang Ngọc Phụng hai chân mềm nhũn không biết nên né tránh thế nào, chỉ đành nhắm mắt chờ chết. Chợt nghe đại hán đó rú lên một tiếng thảm thiết, người ngã ngửa về sau, trước ngực máu phun ra như suối.

Mọi người nhất thời đứng im bất động nhìn về hướng gã hán tử. Chỉ thấy một thanh y thân ảnh ôm chặt lấy Giang Ngọc Phụng phi thân lên bờ tường. Giang Ngọc Phụng trong lúc nhắm mắt chờ đao kia chém xuống, chợt cảm thấy có một vòng tay ấm áp ôm lấy mình, kế lại nghe tiếng gã hán tử rú lên, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Giang Ngọc Phụng từ từ định thần lại, hai mắt khẽ mở ra nhìn người đang ôm chặt lấy mình. Vừa thấy người này, hai mắt nàng chợt mở to hết cỡ. Nguyên người đang đứng trước mặt nàng là một nam tử mặc một bộ trường bào màu xanh, trên mặt lại đeo một chiếc mặt nạ sói bằng bạch ngọc. Người này không phải Ngọc Diện Lang Quân thì là ai?

Giang Ngọc Phụng lại nhìn đến thanh kiếm đen tuyền trên tay Ngọc Diện Lang Quân, thấy từ thanh kiếm máu tươi vẫn còn chảy dài xuống. Nàng liền hiểu rõ người vừa giết chết gã hán tử chính là y.

Triệu Đình nhìn xuống thấy Giang Ngọc Phụng cũng đang nhìn chằm chằm mình, trừng mắt nhìn nàng một cái, nói:

- Nhìn cái gì mà nhìn?

Nguyên khi Giang Ngọc Phụng gần như bị một đao kia chém làm hai mảnh, Triệu Đình đã kịp thời nhảy vọt ra ôm lấy nàng, tiện tay đâm một kiếm vào ngực gã hán tử. Mặc dù Giang Ngọc Phụng đối với Triệu Đình thật không tốt chút nào nhưng dù sao cả hai cũng có danh nghĩa phu thê, Triệu Đình không thể thấy chết không cứu.

Giang Ngọc Phụng cúi đầu không nói tiếng nào, hai mắt nhắm chặt. Bọn gia đinh bên dưới nhìn thấy hai người ngang nhiên đứng trên bờ tường liền la hét um sùm, từng tên từng tên nhảy lên giao chiến với Triệu Đình, đều bị nàng đả thương. Bọn chúng cả sợ, không dám tiếp tục tiến lên. Triệu Đình nhìn bọn chúng hừ lạnh một tiếng, phát hiệu lệnh cho Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt rút lui, về phần nàng vẫn ôm chặt Giang Ngọc Phụng nhảy ra khỏi Mạc phủ, biến mất trong đêm tối.

---o0o---

Đến một khu rừng, Giang Ngọc Phụng chợt nhớ đến Lâm Khải Vũ vẫn chưa rời khỏi Mạc phủ, trong lòng lo lắng cho y, nàng giãy mạnh một cái, nhằm thoát khỏi vòng tay của Triệu Đình, lớn tiếng nói:

- Mau thả ta ra!

Triệu Đình vẫn ôm chặt lấy nàng, nói:

- Ngươi muốn quay về cứu sư huynh của ngươi sao?

Giang Ngọc Phụng dùng sức mạnh hơn, miệng hét lớn:

- Phải. Ngươi mau thả ta ra, nếu không thì đừng trách!

Triệu Đình “hừ” lạnh một tiếng gằn giọng nói:

- Ngươi làm gì được ta? Giết ta sao? Chỉ e bản lĩnh của ngươi còn kém lắm. Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn, nếu không thì đừng trách ta.

- Buông ta ra. Ngươi có giỏi thì cứ giết chết ta đi. – Giang Ngọc Phụng vẫn không ngừng giãy giụa, nói.

Triệu Đình tức giận nghĩ thầm: “Ác phụ này, xem ra ta không dùng biện pháp mạnh, ngươi sẽ không biết sợ đâu”.

Tâm ý đã quyết, Triệu Đình liền thẳng tay ném Giang Ngọc Phụng xuống đất. Giang Ngọc Phụng bị ngã dưới đất, lưng đau nhói, vừa định ngồi dậy đã bị Triệu Đình đè xuống. Triệu Đình hai chân ở hai bên eo Giang Ngọc Phụng, tay giữ chặt hai tay nàng, nhếch môi cười:

- Ngươi thật là một mỹ nhân! Nếu giết ngươi thì thật đáng tiếc. Chi bằng để bổn đại gia chơi đùa với ngươi một chút.

Nói rồi liền cúi thấp mặt, động tác như sắp sửa hôn nàng. Giang Ngọc Phụng khuôn mặt tái méc không còn một hột máu, cố gắng giãy giụa, nhưng hai tay Triệu Đình cứ như hai gọng kìm, dù nàng cố gắng thế nào cũng không thể dứt ra được. Giang Ngọc Phụng vừa sợ vừa tức, nước mắt chảy dài xuống hai gò má xinh đẹp. Triệu Đình thấy thế liền cuống lên, nàng vốn chỉ muốn dọa Giang Ngọc Phụng một chút, đâu ngờ lại làm ác phụ này khóc lên chứ.

Không còn cách nào khác, Triệu Đình chỉ đành điểm huyệt đạo của Giang Ngọc Phụng, làm cho nàng không thể cử động, sau đó mới rời khỏi người nàng, nói:

- Ngươi nín đi, ta không làm gì ngươi đâu. Nhưng ta cũng không thể thả ngươi đi được. Ngươi về đó chỉ có con đường chết thôi.

Giang Ngọc Phụng bị điểm huyệt đạo, cả người mềm nhũn nằm yên dưới đất, nghe Triệu Đình nói vậy bèn hỏi lại:

- Ta và ngươi không quen biết, ngươi cần gì quan tâm sống chết của ta?

Triệu Đình không trả lời, ngồi xuống một bên xé vạt áo băng lại cánh tay trái của mình. Giang Ngọc Phụng lúc này mới để ý tay của Triệu Đình bị thương, bèn hỏi:

- Tay của ngươi tại sao bị thương thế?

Triệu Đình nghe Giang Ngọc Phụng hỏi, liền quay qua nhìn nàng, cười khẩy, nói:

- Đương nhiên là vì cứu ngươi, chứ ngươi nghĩ vì cái gì chứ?. Một đao của tên đó chém xuống nhanh như vậy, ta lại chẳng phải thần thánh, mặc dù cứu được ngươi nhưng cũng khó tránh khỏi nhát đao đó.

Giang Ngọc Phụng chớp chớp mắt nhìn Triệu Đình, trong lòng cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi:

- Ta và ngươi mới gặp lần đầu. Ngươi vì cái gì phải liều mạng cứu ta?

Triệu Đình băng bó xong vết thương, nghe nàng hỏi vậy, trong lòng thật muốn trêu chọc nàng một chút bèn nói:

- Vì thấy ngươi xinh đẹp. Lý do như thế có đủ chưa?

Giang Ngọc Phụng nghe xong, hai má đỏ bừng, mắng:

- Vô lại.

Triệu Đình bị mắng không những không giận mà còn hô hô cười rộ, làm Giang Ngọc Phụng mặt mũi càng lúc càng đỏ. Thấy thế, Triệu Đình bèn cố nhịn cười, hắng giọng một tiếng,lấy lại vẻ nghiêm túc nói:

- Ngươi đêm hôm khuya khoắc xông vào Mạc phủ làm gì?

- Thế ngươi vì sao cũng ở đó? – Giang Ngọc Phụng không đáp mà hỏi ngược lại.

Triệu Đình thầm nghĩ: “Ta đương nhiên là không thể nói cho ngươi biết lý do nhưng ta lại thật sự muốn biết vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây”, bèn nói:

- Ta khác ngươi, ta là người thế nào có lẽ ngươi cũng đã từng nghe nói qua rồi chứ. Còn ngươi, một cô nương gia vì cớ gì đêm khuya không ở nhà mà lại lẻn vào phủ đệ người ta?

Giang Ngọc Phụng nhìn chằm chằm Triệu Đình, một lúc sau mới quyết định nói:

- Ta trên đường đi gặp một đám người chuyên đi bắt cóc những phụ nữ mang thai. Ta cùng sư huynh theo dõi bọn chúng đến Mạc phủ thì bị mất dấu, vì vậy mới quyết định ban đêm đột nhập vào thám thính.

- Té ra là vậy. - Triệu Đình gật gật đầu, nói.

Cả hai lại im lặng một lúc. Như nhớ tới việc gì, Giang Ngọc Phụng đột nhiên lên tiếng:

- Ngọc Diện Lang Quân, ngươi mau giải khai huyệt đạo cho ta, ta phải quay lại tìm sư huynh của ta.

Triệu Đình lắc lắc đầu, nói:

- Không được. Ta liều mạng cứu ngươi ra, bây giờ ngươi lại đâm đầu vô chỗ chết nữa là sao?

- Ta vốn có nhờ ngươi cứu ta sao? – Giang Ngọc Phụng trợn mắt, hỏi.

Triệu Đình không biết trả lời thế nào, thở dài nói:

- Được rồi. Ngươi muốn đi cũng được. Nhưng phải để ta đưa ngươi đi.

Giang Ngọc Phụng thầm nghĩ: “ Ta cứ đồng ý trước rồi tính sau vậy, dù sao có hắn theo giúp vẫn tốt hơn”, bèn nói:

- Vậy cũng được. Ngươi giải huyệt đạo cho ta trước đi, đừng lo ta không chạy đâu, ngươi võ công cao như vậy ta có muốn cũng chạy không thoát. Huống chi ngươi theo ta cứu sư huynh, ta mừng còn không kịp nữa là.

Triệu Đình nghe vậy liền gật đầu, giải khai huyệt đạo cho Giang Ngọc Phụng. Lúc này trời cũng đã dần sáng, cả hai men theo đường mòn quay trở về thị trấn.

---o0o---

Vừa đến cổng thành, đã thấy rất nhiều nha sai tra xét, hai người không dám ngang nhiên xông vào nên chỉ men theo bờ tường tìm nơi vắng để leo vào.

Đến một góc tường có vẻ không có lính gác, Triệu Đình mới dừng lại xem xét một chút. Tuy rằng khinh công nàng rất cao, nhưng muốn nhảy một cái lên tới tường thành cao mười trượng là chuyện không thể nào. Ngẫm nghĩ một lúc Triệu Đình lấy ra từ trong người hai ngọn phi đao, tính toán vị trí phóng lên tường thành. Chỉ nghe phập, phập hai tiếng, hai ngọn phi đao đã ghim thẳng vào tường, chỉ còn lộ phần cáng ở ngoài. Hai ngọn phi đao lệch nhau một bước chân, một ngọn cách chân thành ba trượng, một ngọn cách chân thành sáu trượng.

Triệu Đình ôm chặt Giang Ngọc Phụng, đề khí xuống chân, nhún người ba cái đã đứng ở tường thành. Đứng trên mặt thành, Giang Ngọc Phụng vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng. Nguyên nàng nghe nói có một loại khinh công gọi là thảo thượng phiêu, có thể mượn lực một cọng cỏ bay lên, tuy nhiên đến nay nàng vẫn chưa tận mắt thấy qua. Triệu Đình tuy rằng không phải là đạp lên ngọn cỏ mượn lực nhưng tính toán đáp chuẩn xác lên hai ngọn phi đao cũng không phải là dễ. Bây giờ thì Giang Ngọc Phụng đã hiểu vì sao có nhiều kẻ muốn bắt Ngọc Diện Lang Quân lại không được. Đừng nói là Ngọc Diên Lang Quân võ công cao cường, riêng khinh công cũng đã đứng hàng đầu trong võ lâm, muốn đuổi bắt y thật không phải là chuyện dễ dàng gì.

Nghỉ chân một lúc, Triệu Đình lại ôm Giang Ngọc Phụng nhẹ nhàng nhảy xuống thành. Hai dáng người bay lượn giữa không trung, tà áo phất phơ dáng vẻ thoát tục trông như một đôi tiên lữ. Giang Ngọc Phụng, đầu dựa vào vai Triệu Đình, ngửi thấy mùi hương trên người nàng, trong lòng không khỏi ngây ngất. Ngay cả khi hai người đều đã chạm đất, Giang Ngọc Phụng vẫn cứ ôm lấy Triệu Đình không buông.

Triệu Đình khẽ hắng giọng, lay lay vai nàng, nói:

- Giang cô nương, có thế buông ta ra được chưa?

Giang Ngọc Phụng nghe Triệu Đình gọi liền giật mình, buông nàng ra, lùi lại một bước, hai má đỏ bừng, chợt nhớ đến nàng vừa gọi mình là “Giang cô nương”, hơi kinh ngạc hỏi lại:

- Ban nãy ngươi vừa gọi ta là “Giang cô nương”? Ta cũng chưa hề nói với ngươi, làm thế nào mà ngươi biết ta họ Giang?

Triệu Đình nghe Giang Ngọc Phụng hỏi cũng hơi giật mình, khi nãy là nàng nhất thời lỡ miệng gọi như thế. Triệu Đình liếc qua liếc lại, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ngươi là nữ nhi của Giang đại nhân, được mệnh danh là Giang Nam đệ nhất mỹ nhân, sao ta lại có thể không biết chứ. Nhưng mà đáng tiếc ngươi đã có phu quân. Nếu không ta cũng thật muốn cưới ngươi.

Triệu Đình nói xong liền cười ha hả, trong lòng nghĩ thầm: “ A! Ngươi vạn lần đừng nghĩ là ta nói thật nha. Ta thành thân với ngươi một lần đã làm ta mém mất mạng rồi, nếu cưới thêm một lần thật cái mạng nhỏ này chắc khó mà giữ được”.

Giang Ngọc Phụng nghe nàng nói năng khinh bạc, mặt chợt đỏ lên, vừa thẹn vừa giận, mắng:

- Dâm tặc vô lại.

Trong lòng thầm nghĩ: “Ngọc Diện Lang Quân, ngươi cứ chờ đó. Một ngày nào đó ta nhất định phải bắt được ngươi. Bây giờ chẳng qua còn cần ngươi giúp tìm tung tích của sư huynh nên tạm thời ta không tính với ngươi”.

Triệu Đình cười hì hì không nói gì, kéo nàng đi đến Mạc phủ. Trên đường đi, nhìn thấy khắp nơi trong thị trấn đều có dán cáo thị truy nã Ngọc Diện Lang cùng Giang Ngọc Phụng. Rất may khi nãy Triệu Đình đã kiếm được hai chiếc nón trùm đầu, nếu không chắc cả hai đã sớm bị vây bắt. Triệu Đình trong lòng mắng thầm: “ Uổng cho sư huynh muội các ngươi tự xưng là người trong giang hồ, vậy mà một chút kiến thức cũng không có. Đột nhập vào phủ đệ người ta mà lại không đeo khăn bịt mặt. Lũ ngốc các ngươi là sợ người ta không biết mặt mình hay là sao?”

Giang Ngọc Phụng nhìn thấy trên cáo thị chỉ có hình mình, ngạc nhiên nhìn Triệu Đình, hỏi:

- Sao chỉ có hình của ta mà không có của ngươi thế? Trong khi ngươi là người đả thương nhiều người của bọn chúng nhất.

Triệu Đình nhún vai, nói.

- Đương nhiên là không có hình của ta rồi. Thứ nhất ta là người bị truy nã hàng đầu ai cũng biết rồi. Thứ nhì ta luôn đeo mặt nạ, hắn có họa được hình cũng vô dụng, một khi ta cởi mặt nạ ra, dù có xuất hiện ngay bên cạnh bọn hắn cũng không biết ta là Ngọc Diện Lang Quân. Chỉ nhiêu đó thôi cũng thấy được hai sư huynh muội ngươi là kẻ ngốc mà, có ai lẻn vào nhà người khác mà không che mặt chứ.

- Ngươi… ngươi… - Giang Ngọc Phụng tức giân kêu lên.

Triệu Đình nhanh chóng bịt miệng nàng nói:

- Ngươi điên à? La lớn như thế không sợ bị người khác phát hiện sao?

Giang Ngọc Phụng trừng mắt, nói:

- Ngươi mới điên đó. Bổn tiểu thư cũng chẳng cần ngươi giúp nữa, ngươi đi đi.

Triệu Đình sững người nhìn nàng, sau một lúc lấy lại tinh thần, nhún vai nói:

- Được thôi. Nếu ngươi nghĩ đủ bản lĩnh xông vào Mạc phủ. Ta biết ngươi không sợ chết. Nhưng ta nghe nói Mạc Chính là một tên háo sắc, chẳng may ngươi bị bắt, ta không biết hắn sẽ làm gì ngươi đâu. Có lẽ sẽ là tiền dâm hậu sát. Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ đi, ta đi trước đây.

Nói xong vừa định quay bước đi đã bị Giang Ngọc Phụng gọi giật lại:

- Ngươi… ngươi khoan đi… Là ta sai rồi, ta không nên đuổi ngươi đi. Ngươi giúp ta thám thính tin tức của sư huynh đi.

Triệu Đình xem thường nhìn nàng một cái, thầm nghĩ: “Ngươi cư nhiên vì hắn mà cầu xin ta sao? Mặc dù hiểu rõ ngươi có cảm tình với hắn nhưng… Ta với thân phận là Ngọc Diện Lang Quân chính là kẻ mà các ngươi phải truy bắt, với thân phận Triệu Đình là phu quân của ngươi. Dù là dưới thân phận nào thì ngươi cũng không nên cầu xin ta.”

Càng nghĩ càng tức, Triệu Đình nhìn nàng cười khẩy hỏi:

- Giúp ngươi ta sẽ được lợi gì? Ta không thích làm việc không có lợi đâu.

Nghe Triệu Đình nói, Giang Ngọc Phụng nhìn sững nàng, một lúc sau mới nói:

- Ngươi muốn gì ta nhất định sẽ đáp ứng ngươi. Ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng cứ nói.

Triệu Đình lắc đầu nói:

- Tiền ta không thiếu, nếu muốn ta chỉ cần đưa tay một cái là có. Xông vào Mạc phủ không phải là dễ, ngươi cũng thấy rồi đó, gia đinh Mạc phủ võ công thật sự rất cao. Ta bây giờ chỉ có một mình lỡ như thất thủ nhất định là chết không toàn thây.

Giang Ngọc Phụng nghe nàng nói vậy, khẽ nấc lên một tiếng, nước mắt chảy dài nói:

- Phải. Việc này thật nguy hiểm, ngươi không muốn giúp cũng chẳng sao. Nếu sư huynh có mệnh hệ gì ta cũng chẳng thiết sống nữa.

Triệu Đình nhìn thấy nàng khóc, lòng chợt chùn xuống, nói:

- Ngươi đừng khóc. Ta cùng lắm giúp ngươi là được. Bất quá ngươi phải đồng ý một điều kiện của ta.

Giang Ngọc Phụng nhìn chằm chằm Triệu Đình, đôi mắt sáng rỡ, hỏi:

- Ngươi đồng ý giúp ta thật sao? Ngươi muốn điều kiện gì ta nhất định sẽ đáp ứng.

Triệu Đình trong lòng thầm buồn bực, vì cớ gì Giang Ngọc Phụng lại đồng ý nhanh như thế, chẳng lẽ Lâm Khải Vũ đối với nàng quan trọng vậy sao? Mặc kệ, dù sao đây cũng là cơ hội tốt để trả đũa Giang Ngọc Phụng, nàng làm sao có thể bỏ qua.

Ngẫm nghĩ một lúc, Triệu Đình mới từ từ tiến lại gần, ép sát Giang Ngọc Phụng vào tường, khẽ gỡ nón xuống, kề sát tai nàng nói:

- Chính là ngươi nói đó, không được nuốt lời đâu. Chậc… Ngươi thật xinh đẹp… Nếu đi theo tên sư huynh của ngươi thì thật đáng tiếc, chi bằng theo ta, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.

Giang Ngọc Phụng sắc mặt trắng bệch, thân mình run lên từng đợt, muốn đẩy Triệu Đình ra nhưng lại không dám. Ngập ngừng một lúc, vẫn cảm thấy chỉ cần Lâm Khải Vũ không sao thì nàng bất chấp mọi thứ. Tâm ý đã quyết, Giang Ngọc Phụng cất giọng lạnh lùng nói:

- Được, ta đồng ý theo ngươi. Bây giờ ngươi có thể đi tìm sư huynh của ta được chưa?

Triệu Đình khuôn mặt đắc ý cười hì hì, hôn vào má nàng một cái, nói:

- Được, nhưng đợi đến tối đi. À, tối nay ngươi cũng không cần đi theo ta, một mình ta hành động sẽ tiện hơn. Xong việc ta sẽ trở về đón ngươi.

Giang Ngọc Phụng bị Triệu Đình hôn, hai má chợt ửng hồng, đưa tay lên bụm mặt, chỉ gật gật đầu, không trả lời. Triệu Đình khẽ nhếch môi tạo thành một nụ cười, thầm nghĩ: “ Giang Ngọc Phụng ơi Giang Ngọc Phụng, cũng có ngày ngươi rơi vào tay ta. Lúc trước ngươi bảo ta là nô bộc của ngươi. Hôm nay ta nhất định sẽ biến ngươi thành tỳ nữ của ta. Ngày trước ngươi nợ ta cái gì thì bây giờ ta sẽ từ từ báo đáp ngươi.”

Thỏa thuận đã xong, cả hai tìm đến một khách điếm nghỉ ngơi. Gã trưởng quỹ nhìn đến hai người đội nón che khuất gương mặt, dáng vẻ vô cùng khà nghi, nhưng thấy Triệu Đình ra tay hào phóng, xuất một lần một trăm lượng bạc chỉ để trọ lại một đêm, gã không khỏi động lòng. Đối với người làm ăn thì có lợi tại sao không làm chứ, mặc kệ người đến là ai, chỉ cần có ngân lượng là thượng khách thôi. Gã trưởng quỹ nhận lấy ngân lượng liền lớn tiếng gọi tiểu nhị thu xếp một gian phòng thượng hạng cho hai người.

Giang Ngọc Phụng ngồi trên giường, trong lòng thực không vừa ý, vì cớ gì mà hắn lại chỉ thuê một phòng, nhìn dáng vẻ hắn đâu phải là không thuê nổi hai phòng. Dù không vừa ý nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, giờ nàng lo lắng nhất chính là an nguy của Lâm Khải Vũ, không biết hắn có bị bắt hay không, có bị tra khảo hay không, hay là có thể đã bị giết. Không đâu, sư huynh phước lớn mạng lớn, nhất định sẽ không sao đâu. Giang Ngọc Phụng cố gắng tự an ủi mình.

Triệu Đình nhìn Giang Ngọc Phụng vẻ mặt đăm chiêu, biết rõ là nàng đang nhớ đến Lâm Khải Vũ, cũng chẳng phiền nàng làm gì, dù sao thì từ ngày mai, nàng cũng phải đi theo mình thôi. Nghĩ đến đó, Triệu Đình vẻ mặt vô cùng đắc ý, cởi áo ngoài, nhảy lên giường nằm cạnh Giang Ngọc Phụng.

Đang ngồi suy nghĩ mông lung, chợt phát hiện có người nằm cạnh mình, Giang Ngọc Phụng giật nảy mình, ngồi bật dậy, lớn tiếng nói:

- Ngươi… ngươi làm gì vậy?

Triệu Đình hai mắt khẽ khép lại, bình thản đáp:

- Đương nhiên là ngủ. Ngươi nghĩ còn gì khác sao? Cả đêm qua ta đã không chợp mắt được tý nào. Giờ không ngủ thì tối nay làm sao có sức đi tìm sư huynh ngu ngốc của ngươi?

Giang Ngọc Phụng nghe Triệu Đình nói vậy cũng yên tâm, chợt nghĩ đến điều gì lại hỏi:

- Này, ngươi ngủ trên giường, vậy còn ta thì sao? Cả đêm qua ta cũng không hề ngủ.

Triệu Đình ngồi dậy, nhếch môi cười, nói:

- Đương nhiên là ngủ trên giường cùng ta, ngươi đã đồng ý theo ta rồi, không phải sao? Nào nhanh lên, tới đây với ta, mỹ nhân!!!

Giang Ngọc Phụng sắc mặt tái méc, run run nói:

- Ta chỉ đồng ý nếu ngươi tìm được sư huynh ta thôi, bây giờ vẫn chưa mà. Vả lại… ngươi nói theo ngươi chứ không phải là làm cái chuyện này.

Triệu Đình nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Giang Ngọc Phụng, trong lòng thật muốn trêu chọc nàng một phen, vì thế cười tà, nói:

- Nhưng ý của ta chính là theo ta thì phải làm loại chuyện này. Bây giờ tuy vẫn chưa tìm được sư huynh ngươi nhưng cũng nên tạm ứng cho ta một chút lợi tức chứ, nếu không ta thực không có tinh thần làm việc đâu. Ta mà không có tinh thần thì làm việc sẽ chậm đi một chút, mà chậm một chút đó có thể làm cho sư huynh ngươi mất một cái tay, hay một cái chân cũng không chừng, ngươi nghĩ có phải hay là không?

Giang Ngọc Phụng trong lòng rối bời, thật hối hận tại sao lúc đó lại đi theo tên dâm tặc này, hắn ta đáng lẽ không nên lấy tên là Ngọc Diện Lang Quân mà phải gọi là Háo Sắc Lang Quân đi, nghĩ đến sư huynh nên đành dằn lòng xuống, miễn cưỡng nói:

- Vậy ngươi muốn như thế nào đây?

Triệu Đình chỉ vào môi mình, cười nói:

- Hôn ta một cái, tinh thần ta liền sẽ phấn chấn ngay.

Giang Ngọc Phụng trố mắt nhìn Triệu Đình, giọng run run:

- Ta... ta…

- Ngươi không làm thì thôi. Ầy, tinh thần ta hiện tại thật là không được thoải mái, ta đi ngủ trước đây, ngươi cứ chờ nhận một sư huynh tàn phế đi. – Triệu Đình vừa nói vừa làm động tác như sắp sửa nằm xuống ngủ.

- Này. Đừng ngủ, ta làm, ta làm mà… - Giang Ngọc Phụng cuống đến phát khóc.

- Được rồi, ngươi lại đây. – Triệu Đình đưa tay vẫy vẫy ngụ ý bảo nàng đến gần.

Giang Ngọc Phụng ngập ngừng một lúc, rồi cũng chầm chậm bước tới, nghiêng người, hai mắt nhắm chặt, từ từ đặt môi mình lên làn môi mềm mại của Triệu Đình. Nàng tuy yêu Lâm Khải Vũ, nhưng vẫn chưa từng cùng y hôn môi. Cảm giác môi chạm môi thật như có một luồng điện chạy dọc qua cơ thể, Giang Ngọc Phụng khẽ rùng mình, định dứt ra thì đã bị Triệu Đình ôm chặt đè xuống bên giường.

Nguyên Triệu Đình vốn chỉ định trêu chọc Giang Ngọc Phụng, nhưng khi môi cả hai tiếp xúc, nàng thật sự không kiềm chế được cảm xúc của mình. Vừa thấy Giang Ngọc Phụng có ý định dứt ra Triệu Đình liền dùng sức, đè chặt nàng, tham lam chiếm lấy bờ môi ngọt ngào của nàng.

Giang Ngọc Phụng đột nhiên bị Triệu Đình nằm đè lên người, hôn ngấu nghiến, trong lòng hoảng sợ vô cùng, muốn ra sức hét lớn nhưng môi đã bị Triệu Đình dùng môi bịt kín. Nàng cố sức giãy giụa nhưng không tài nào thoát ra, trong lúc cấp bách liền cắn mạnh môi Triệu Đình đến bật máu.

Triệu Đình bị đau liền tỉnh lại, bật người đứng dậy, khẽ liếm môi, khi nãy là nhất thời xúc động nên mới hôn Giang Ngọc Phụng. Giờ ngẫm lại cảm thấy thật hối hận, vì cớ gì cả hai đều là nữ tử, cảm xúc lại mãnh liệt như thế, đối với Lạc Hoa nàng cũng đâu hề có cảm giác như thế.

Nhìn đến Giang Ngọc Phụng ngồi ở trên giường vẻ mặt sợ hãi, hai tay nắm chặt chăn, Triệu Đình trong lòng dâng lên vô vàng cảm giác tội lỗi, nói:

- Chuyện vừa rồi thật xin lỗi. Ngươi cứ ở đây, ta xuống dưới thuê thêm một phòng. Ngươi đói chưa? Ta gọi tiểu nhị mang thức ăn đến cho ngươi.

Giang Ngọc Phụng vẫn ngồi im, cặp mắt đỏ rực, ôm chặt chăn, một tiếng cũng không đáp. Thấy thế, Triệu Đình chỉ đành thở dài một tiếng, bước ra ngoài, nàng biết Giang Ngọc Phụng lúc này chỉ muốn nàng biến mất mà thôi.

Ra khỏi cửa, Triệu Đình đưa tay sờ lên bờ môi mình, mỉm cười nghĩ thầm: “Lần đầu tiên hôn cảm giác cũng không tệ lắm, ngoại trừ lúc sau bị ác phụ đó cắn một cái thôi. Xem ra, sau này phải tìm thêm cơ hội hôn nàng mới được. Dù sao thì ngươi cũng là nương tử của ta, phu thê hôn nhau cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Triệu Đình vô cùng đắc ý, đi xuống gặp trưởng quầy, đặt thêm một phòng, sẵn tiện gọi thêm vài món ăn mang lên phòng mình và Giang Ngọc Phụng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com