TruyenHHH.com

Nuong Tu Moi Ngay Deu Muon Thien Ta

Lạc Uyển Khanh ngồi bên bờ sông, tiện tay thu thập vài viên đá tròn tròn, dẹt dẹt, ném xuống sông theo hướng cắt ngang. Viên đá giống như được nâng đỡ, nhẹ nhàng lướt nước, nhảy lên mấy bậc rồi từ từ chìm xuống.

Lạc Uyển Khanh hất cằm, hỏi:

"Thế nào, lợi hại không?"

Tạ Tử Yến vỗ tay tán thưởng:

"Lợi hại, lợi hại!"

Lạc Uyển Khanh được khen ngợi, rất đắc ý, khoanh tay đáp:

"Trò này là do thần tiên ca ca chỉ cho ta. Huynh ấy, còn chơi giỏi hơn ta nhiều."

"Thần tiên ca ca?" Tạ Tử Yến nâng mày nghi hoặc.

"Đúng, là thần tiên ca ca."

"..." Mới đuổi được tên họ Lý kia, không biết từ đâu lại chui lên một 'thần tiên ca ca' nhỉ? Hắn từ lòng đất chui lên sao?

Tạ Tử Yến không phục, lập tức chọn vài viên đá, thuần thục bắt chước động tác của Lạc Uyển Khanh, ném theo chiều ngang. Viên đá kì diệu giữa mặt nước nhảy múa, đi được hơn mười bước mới chìm xuống.

Hắn nhìn thành quả của mình, chống hông ra oai:

"Thế nào? Thần tiên ca ca của ngươi có thể chơi giỏi như tiểu gia không?"

Phải nói, trình độ như vậy, đúng là đạt tới mức thượng thừa. Không chỉ nhảy được rất xa mà còn phi thường đẹp mắt.

Lạc Uyển Khanh kinh ngạc trố mắt nhìn, hồi lâu mới miễn cưỡng nhặt lấy cằm sắp rơi xuống của mình.

"Nhìn không ra, ngươi cũng biết chơi trò này. Nhưng nếu như có thần tiên ca ca ở đây, khẳng định huynh ấy sẽ thắng ngươi cho xem!"

"Ồ? Vậy thì bảo hắn tới đây, chúng ta so kèo."

"Ngươi tưởng ta không muốn sao? Căn bản là không biết, huynh ấy hiện tại đang ở đâu." Lạc Uyển Thanh có chút sầu não lắc đầu.

"Hả? Rốt cuộc bằng hữu đó của ngươi là thánh nhân phương nào?"

Cuối cùng Tạ Tử Yến cũng biết, bọn họ nói tới nói lui, hóa ra chỉ là một 'cố nhân' của nàng. Trong lòng thở phào một cái. Nhất cự li, nhì tốc độ. Cái tên không rõ giờ này ở xó xỉnh nào đương nhiên sẽ không trở thành mối nguy của hắn. Hắn thực sự cầu mong, tên đó tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện nữa.

*****

Tác giả có điều muốn nói:

Độc giả thân mến, đề phòng truyện bị mất cắp, Tử Nguyệt sẽ chỉ đăng 10 chương đầu, nếu độc giả thấy hay, muốn đọc tiếp những chương sau, có thể vào trang Tử Nguyệt Vô Ưu để xem (facebook) hoặc vào tik tok search tu_nguyet_vo_uu nhé!

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, hi vọng mọi người sẽ có những phút giây vui vẻ khi đọc truyện.

*******

Lạc Uyển Khanh ngước nhìn xa xăm, cảm thấy kí ức lúc trước chớp lướt qua. Nàng hồi tưởng:

"Thần tiên ca ca, huynh ấy tên là Lý Ngọc, nhà ở Tiêu Thành, sát ngay bên nhà ngoại gia gia của ta. Lần nọ ham chơi, lén trèo tường qua Lý phủ, chẳng may bị ngã, khóc đến tê tâm liệt phế*. Bất quá, nơi đó thực sự quá vắng vẻ, chẳng ai nghe ta khóc cả.

(*) Tê tâm liệt phế: tê tim liệt phổi (khóc đến la liệt, đau khổ tột cùng)

Lúc đó, ta thật tủi thân. Một vị ca ca trẻ tuổi từ trong bụi cỏ xuất hiện, đưa cho ta một cây hồ lô ngào đường, dỗ dành ta. Bỗng nhiên ta cảm thấy đau đớn dường như biến mất. Huynh ấy nói huynh ấy là tiên tử trên trời, có phép lạ, xoa dịu nỗi đau của ta là chuyện nhỏ. Ta liền ngây ngô tin là thật, ngầm xem huynh ấy là 'thần tiên ca ca'.

Bắt đầu từ hôm đó, ta mỗi ngày đều lén trèo tường qua Lý gia, chơi với huynh ấy. Lý Ngọc rất giỏi, cái gì cũng có thể thắng ta dễ dàng. Ta chơi chọi dế, dế của huynh ấy liền cắn dế của ta suýt tàn tật. Ta chơi trốn tìm, huynh ấy nhắm mắt cũng có thể tìm thấy ta. Ngay cả trò ném đá này cũng là huynh ấy dạy cho ta.

Thần tiên ca ca rất giỏi, còn biến làm ảo thuật. Biến ra cái gì mà hoa oải hương, bươm bướm đủ sắc màu, tú cầu, cả kẹo kéo nữa. Quãng thời gian đó, ta cực kỳ vui. Đáng sau đó, phụ thân chinh chiến nơi phương Bắc, cả nhà chúng ta phải rời đi.

Lúc ta tạm biệt, ta từng nói "lớn lên ta nhất định sẽ lấy huynh" , thần tiên ca ca liền đáp ứng. Ta ngây ngô tin là thật, giữ lấy lời hứa hẹn trong lòng.

Lần nữa tái ngộ đã là bốn năm sau. Lý Ngọc ca ca từ một đứa trẻ tinh nghịch, hoạt bát đã trở nên trấn tĩnh, ôn hòa hơn nhiều. Không sao cả, ta vẫn thích huynh ấy, cha ta biết chuyện, liền hứa hôn cho ta và Lý Ngọc, chính là Lý Mặc Hoài."

Lý Ngọc chính là Lý Mặc Hoài? Tạ Tử Yến trong lòng thập phần nghi hoặc. Nhưng nghĩ lại sự tình năm đó, thực sự có khả năng phải che đậy bằng chuyện này. Vậy thì họ Lý kia thực sự quá khổ sở rồi, đóng vai người mình chưa gặp ngần ấy năm.

Quả nhiên, Lạc Uyển Khanh lại nói tiếp:

"Nhưng mà hiện tại ta phát hiện, Lý Ngọc ca ca này không phải là Lý Ngọc ca ca ta từng quen. Lý Mặc Hoài nói, y căn bản không phải là Lý Ngọc ca ca..."

"Rốt cuộc thần tiên ca ca của ta đang ở đâu?"

Biểu tình trên mặt Tạ Tử Yến liền trở nên phi thường đặc sắc. Kinh ngạc có, vui vẻ có. Lòng hắn như mùa xuân gọi về, lại không có cách nào tự bộc bạch, có vài phần sầu não.

Có nên nói cho nàng biết thân phận thực sự của Lý Ngọc này không?

Do dự một lúc, hắn nhìn nàng tươi cười:

"Được rồi, tiểu gia giúp ngươi tìm người, đừng ở đó mặt nặng mày chau nữa."

"Thật không?"

Hắn vỗ ngực đảm bảo: "Đương nhiên."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com