TruyenHHH.com

Nuoi Ban Nho Trong Nha Vegaspete

Rõ ràng là ngày đầu Pete đi học, Vegas lại dày vò vô cùng, giống như ngồi trên bàn chông cứ thế trôi qua hết tiết học, ra chơi liền uể oải nằm sấp bên cửa sổ tìm kiếm thân ảnh Pete, đáng tiếc cả ngày không tìm thấy bạn nhỏ nhà mình đâu, sợ rằng bé con ngày đầu tiên đi học đã bị người khác bắt nạt.

Trên thực tế bạn nhỏ đi học vô cùng hoà hợp, sau khi tự giới thiệu, liền ngoan ngoãn học hết một ngày, bình thường đến không thể bình thường hơn, so với lo lắng của Vegas hoàn toàn khác biệt.

Chuông tan học vừa mới vang lên, Vegas liền ôm cặp sách của mình xông ra ngoài, tư thế kia cực giống mấy bà nội chợ đi siêu thị săn hàng đại hạ giá, bởi vì quá mức nóng vội, lúc đứng dậy cặp sách đụng vào góc bàn, đột nhiên vang lên một tiếng lớn, khiến bạn học còn đang thu dọn sách vở hai mặt nhìn nhau.

"Sao cậu ấy lại vội như vậy?"

Bạn học bên cạnh nhịn không được quay đầu sang hỏi Kinn, biết rõ bạn tốt của mình khẳng định là lo lắng quá mức cho em trai kia, Kinn có chút không nói lên lời.

Trên thế giới thực sự có người u mê em trai như vậy hả?

"Không biết, có thể là bệnh thần kinh tái phát, kệ nó đi."

Thật là không hiểu sao, Vegas lo lắng cho Pete còn hơn cả mẹ Pink, đi học tiểu học thôi mà, có thể xảy ra chuyện gì chứ, nếu thật sự ai đó có thể dưới mí mắt Vegas đem em trai cậu bắt nạt, người đó cũng thật là quá xui xẻo đi.

Ông tướng con vội vàng chạy ra ngoài đến khoá cặp còn chưa kéo hết, thở hổn hển tìm xe nhà mình, lúc mở cửa xe dùng lực quá lớn, khiến chú Nop cùng Pete đang vùi đầu làm bài tập doạ sợ giật mình.

"Anh Vegas!!!."

Vegas cũng không biết chính mình lo lắng cái gì, ôm lấy cục bông nhỏ tỉ mỉ nhìn một vòng.

"Có người bắt nạt em hay không?"

"Không có ạ..."

"Thật không có?"

Vẻ mặt Vegas nghiêm túc, giống như không có người bắt nạt Pete mới là không bình thường, tài xế ngồi phía trước lo lắng nhìn qua gương chiếu hậu, có phải bây giờ truyền thông phát ra tin tức quá doạ người, nếu không ông thần con ngày thường không sợ trời không sợ đất sao có thể trông gà hoá cuốc như thế.

"Không có thật ạ."

Bạn nhỏ bị ôm một mặt mờ mịt nhìn anh trai, rõ ràng bé đang luyện chữ thật tốt, đột nhiên lại bị anh ôm lên, anh Vegas vì sao lại nghiêm túc như vậy. Chẳng lẽ sợ sau khi mình đi học sẽ hết thích anh sao.

"Cô giáo rất tốt với em, bạn học cũng tốt."

"Vậy trưa nay em ăn cái gì?"

"Ăn...  ăn cơm ạ."

"Ăn cơm với gì? Em ăn bao nhiêu? Có người cướp cơm của em hay không? Ăn hoa quả chưa? Còn có-----?"

Chú Nop ngồi trước lái xe liên tục suy nghĩ, không biết có nên nói với ông chủ một tiếng rằng Vegas có thể đang cần một bác sĩ tâm lí, lần đầu tiên trông thấy người khác đi học bản thân lại lo nghĩ đến như vậy, mặc dù đứa nhỏ mới tới này, lo lắng một chút cũng không sai, nhưng cũng không thể nghĩ trường học giống nhà tù, người không biết còn tưởng đây chính là vợ của nhóc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com