TruyenHHH.com

Nua Manh Doi

lần đầu ngồi trên xe moto, được một ai đó chở đi, băng băng ngay giữa thành phố. cái lạnh của sương gió như quật hết vào người, vạn vật lướt qua mắt thật nhanh chóng làm sao, liệu cái thành phố hoa lệ còn sống được bao lâu trong khoảng khắc này?

tay cậu ôm lấy thân người vạm vỡ phía trước, dường như đang cố gắng bâu lấy thật chặt để không té ra sau, chiếc xe phóng qua từng ngỏ ngách một cách nhanh chóng, ánh đèn thành phố vẫn đang sáng, nhưng lòng sao lại thấy đen nhẻm.

chris có một mùi hương đặc trưng, một hương gỗ trầm thoang thoảng, khác với con người hoạt bát này, chris lại có hương thơm trầm lặng, phải nói là rất dễ chịu. chẳng biết sao nữa, khác với mọi lần, minho lại cảm thấy ngày một thoải mái hơn khi ở gần con người này, anh ta tự dưng lao đến như một cơn gió, nhưng không phải một chút thoáng qua, dường như anh ta muốn ở lại gần bên cậu hơn nữa, hơn nữa...

chris im lặng, anh không hỏi hang gì cậu, chỉ là hai con người đang ngồi trên một chiếc xe, và đang về cùng nhau trên một lối quen bao ngày.

...

chris đậu xe trước cổng chung cư, anh tháo cái mũ trùm hết cả đầu của minho ra rồi vắt lên bên xe, tự tiện đưa tay chỉnh lại đầu tóc rối của cậu khi bị cái mũ làm tung cả lên.

"sao? xe anh đi ổn áp chứ?"- chris mở mũ của anh ra, ôm vào lòng.

"ừ, có xe như này thích thật đấy"

"có muốn đi thêm một vòng nữa không?"

minho im lặng một chút, hình như đang suy nghĩ gì đó, một hồi lâu. rồi cậu cười nhạt một cái, giật lấy cái mũ trên tay chris.

"tôi thích cái mũ này hơn!"

chris bất ngờ, nhưng thoáng chốc lại gạt chân chống, vặn lên tay ga. anh đợi người kia leo lên xe, sau đó đưa người ta dạo quanh khắp chốn phồn vinh, như thể chẳng còn ngày mai, như thể đêm nay là đêm cuối của đôi ta.

anh dẫn minho dạo quanh khắp nơi trên chiếc xe cưng của chris, nó thật chứ ngoài những người thân thiết ra thì vô vàng người tình trước kia đều chẳng mơ mà ngồi sau xe anh, cùng lắm thì chỉ được xem qua.

"minho! em có đói không?"

chris vừa chạy xe thì bụng lại réo, phải mở miệng to hơn để hỏi người sau xe.

"bình thường"

dù minho nói vậy thôi chứ cũng thèm ăn lắm rồi. thế là cả hai người ngồi ở cửa hàng tiện lợi để ăn mì ly do minho đề xuất. cả hai ngồi trên ghế trống ở bên ngoài cửa tiệm, mùi mì thơm nức mũi cùng với khói trắng bay bay giừa trời lạnh ngắt của đêm thu sang, chỉ thấy đói mãi thôi.

"ăn mì thế này làm anh nhớ hồi trẻ ghê"

chris húp miếng nước mì, miệng cười kể chuyện.

"người như anh mà cũng ăn mì ly à?"

minho liếc mắt qua bên cạnh, tỏ vẻ không đồng tình.

"có chứ, lúc đó anh bỏ nhà ra ngoài, tiền đâu mà ăn đồ sang"

"bỏ nhà?"

"ừ, chuyện dài lắm, nhưng mà anh cãi nhau với bố vì chuyện đại học, nên đêm đó khi vừa bị bố đánh xong là ôm đồ chạy khỏi nhà luôn"

"thế anh có về lại nhà không?"

"có vài lần, nhưng toàn lén lút thôi. kể ra, bảy năm trôi qua cũng nhanh thật..."

minho nghe xong cũng im lặng mà húp mì, chris thì lặng thinh mà nhìn lên trên trời đêm tối mịt, như tương lai của cả hai sau này vậy. chris nghĩ ngợi gì đó, rồi anh đưa tay xoa xoa trước ngực.

"hồi đó cha say, ông đập vỡ bình rượu rồi mất kiểm soát mà vung tay, nên bây giờ anh mới có cái sẹo giữa ngực thế này nè"

chris vừa kể vừa phụ hoạ, gỡ cái cúc sơ mi ra cho người kia xem mà chẳng thèm xấu hổ, mặc dù anh toàn mặc đồ phơi ngực ra thôi

"do sẹo nên anh đi xăm à?"

"cũng không hẳn, nhưng vì lí do đó là nhiều"

minho cũng tự nhiên mà nhoẻn miệng cười, cậu vung tay đấm nhẹ vào cái xăm kia.

"anh biết bây giờ thiếu gì không?"

"thiếu gì?"

"bia!"

rồi cả hai phát sinh thêm vài lon bia. cuộc sống đầy phiền muộn mà chẳng có bia với rượu thì thật chán ngấy, đôi khi bia nó không ngon lắm, nhưng nó khiến người ta cảm thấy quen thuộc vì nó dường như là một phần của cuộc sống rồi.

minho vừa ăn mì, vừa uống bia, mắt thì hơi lim dim vì buồn ngủ rồi, có khi cũng do có men vào. cậu húp hết ly mì, nốc luôn cả lon bia, chris thì vẫn còn đang ăn mì, cậu đảo mắt đi nơi khác, hai bàn tay ôm lấy lon bia lạnh.

những mảnh kí ức đóng thành bụi trong não bộ lại được đào bới lên, về những điều chẳng mấy tốt đẹp, nhưng cũng có cả những tình yêu của ai kia.

minho đang nghĩ gì thế...

"chris này"

"sao thế?"

"anh có biết vì sao mà lúc đầu tôi lại ghét anh không?"

"em...đã từng ghét anh à?"

chris khó hiểu, giọng cũng nhỏ dần, như hai ông già đang tâm sự chuyện đời.

"vì anh, giống y hệt hắn..."

"hắn? hắn là ai thế?"

"là người...mà tôi đã từng yêu"

chris mở to mắt, khó khăn mà nuốt được dòng thông tin này, hình như minho say rồi. anh ngồi co ro lại, lắng tai nghe thêm.

"hắn ta có gia thế giống như anh, hắn ta có một cái kính y hệt, hắn ta còn có hình xăm trước ngực nữa chứ...nhìn thế nào cũng thấy giống hết"

minho vừa kể, mắt lại lấm tấm đọng nước.

"chỉ có điều, tôi thấy chris lại khác hắn ở chỗ...là anh yêu tôi thật lòng, chẳng phải vậy sao?"

chris thở ra một hơi, anh nhấp ngụm bia, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung trong đầu.

"anh không cần biết hắn là ai, nhưng em nói đúng minho, anh yêu em, là thật lòng mà..."

dường như giọt nước sắp tràn li, minho cúi gục đầu xuống đất, cố gắng ngăn cho nước mắt không rơi ra ngoài.

"nhưng hình như...tôi chẳng thể mở lòng thêm một lần nữa, cái bóng của hắn ta vẫn còn quá lớn...làm sao đây, tôi sợ lắm"

minho quay ngoắt đầu qua nhìn chris, cậu say men mà chẳng làm chủ được, gục đầu vào cái hình xăm kia mà thút thít.

"chris...anh có thể, cho tôi thêm thời gian được không? tôi nghĩ là...mình đã lỡ thích anh mất rồi..."

anh đưa tay vòng qua người cậu, vỗ vỗ tấm lưng nhỏ kia.

"dù là cả đời này, anh cũng có thể cho em hết..."

minho nấc lên một cái, hài lòng mà véo mạnh vào bụng anh.

"đừng có mà...yêu người khác đó! có biết chưa!"

"ừ, anh hứa mà"

thế là đêm dài kết thúc như thế, có thể đôi ta mập mờ chẳng rõ, nhưng thứ nhìn được rõ nhất vẫn là tình yêu. cái cây đó đã lớn dần, và dường như đâm sâu vào trong đất mất rồi...

có khi ngày mai chẳng còn thấy nhau nữa, nên hôm nay phải nói hết những canh cánh trong lòng thôi.





"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com