Nua Kiep Sum Vay Hai Kiep Ly Tan
Sương trắng, sương trắng đã đến rồi, sương trắng giăng mác từng đợt lên những cành cây cao, sương trắng đậu trên bờ vai rắn rỏi, sương trắng giống như suối tóc dài của nàng, êm đềm, dịu dàng và bao dung. Vân Nguyệt Mị hào hứng hát vang lên những bài ca về sương trắng, vừa hát vừa lấy tay nghịch lọn tóc trắng trên đầu.
“Ngọc Bội ca ca, huynh nói xem, sương trắng đẹp hơn hay tóc muội đẹp hơn? Huynh phải nói thật lòng đó nhé!”
Người thiếu niên tên gọi Ngọc Bội kia khẽ đóng quyển sách trên tay, ngẩng đầu nhìn màn sương trắng ngập đầy tròng mắt, lại quay sang người thiếu nữ bên cạnh, dịu dàng đáp:
“Sương trắng hay tóc muội đều đẹp cả. Sương trắng tô điểm cho đỉnh Côn Luân thêm phần thanh tịnh, còn mái tóc muội là dải lụa trắng khiến cho dung nhan muội thêm phần xinh đẹp.”
Vân Nguyệt Mị vứt lọn tóc ra khỏi tay, dẩu môi nói:
“Khéo nịnh, mới mấy ngày không gặp mà miệng lưỡi huynh đã có chút tiến triển rồi đấy.”
Ngọc Bội bật cười, yêu chiều nhìn Vân Nguyệt Mị.
“Còn không phải là hao tổn biết bao tâm sức của muội mới khiến huynh được như vậy sao?”
Vân Nguyệt Mị gật đầu, trong giọng nói không giấu niềm tự phụ.
“Đúng là dạy cho đồ đầu gỗ huynh mở miệng nói chuyện quả không dễ dàng. Cũng may bản cô nương đây biết uốn cái lưỡi của huynh.”
Ngọc Bội khẽ cười, đưa tay vuốt ve mái tóc của Vân Nguyệt Mị. Vị sư muội này của chàng từ khi sinh ra đã mang trên mình một bộ tóc trắng, khiến phụ mẫu nàng vứt bỏ nàng ngay dưới chân núi Côn Luân.
Đỉnh Côn Luân trước giờ không thu nhận nữ đệ tử, thế nhưng nhờ có sư phụ chàng, Lý Mặc Sinh thương xót mà đem nàng giả nam trang, chăm sóc cho nàng suốt từ đó đến bây giờ.
Vân Nguyệt Mị càng lớn càng xinh đẹp, khiến sư phụ lo lắng rằng sẽ bị lộ tẩy, thành ra Vân Nguyệt Mị luôn phải dùng thuật dịch dung, che đi dung mạo sắc nước hương trời của mình. Chỉ những khi ở cùng với Ngọc Bội và sư phụ, nàng mới để lộ gương mặt thật.
“Ngọc Bội ca ca, sắp tới là cuộc tuyển chọn cho vị trí Chưởng môn đời tiếp theo đấy. Huynh nhớ phải đánh hết sức mình, giành được vị trí Chưởng môn, nghe chưa?”
Ngọc Bội mỉm cười, bàn tay nắm lại thành quyền.
“Chắc chắn rồi, huynh sẽ hạ gục hết tất cả, trở thành Chưởng môn đời tiếp theo. Đến lúc đó huynh sẽ phải khiến mấy lễ giáo cổ hủ ràng buộc muội từng ngày biến mất mãi mãi, để muội được làm chính bản thân muội.”
Vân Nguyệt Mị tươi cười nhìn Ngọc Bội, đưa tay ôm lấy cánh tay chàng.
“Một lời đã định!”
Ngọc Bội cũng cười đáp lại:
“Một lời đã định!”
Trăng lên cao, tỏa ánh sáng bàng bạc khắp đỉnh núi Côn Luân thanh tĩnh, tịch mịch. Ngọc Bội dưới ánh trăng mải mê luyện kiếm, từng đường kiếm của chàng mạnh mẽ, dứt khoát mà không kém phần tao nhã. Tà áo xanh tiêu sái theo từng chiêu kiếm, phiêu dạt như gió thoảng mây bay, nhẹ nhàng như hoa trôi nước chảy, có khi lại như chớp giật sấm dồn, dữ dội như thủy triều mùa Hạ.
Sau khi thi triển hàng trăm chiêu thức, Ngọc Bội đưa tay lau vầng trán đã nhễ nhại mồ hôi, mỉm cười nhìn sang người bên cạnh:
“Vân Ca sư huynh, liệu huynh có muốn đấu với sư đệ một trận không?”
Bạch Vân Ca chẳng để Ngọc Bội nói câu thứ hai, tay đã cầm sẵn thanh kiếm, hào hứng nói:
“Cũng được, nhưng ta nhắc nhở đệ trước một câu, ta sẽ không nhường đâu đấy.”
Ngọc Bội sảng khoái cười vang, thanh kiếm giơ lên, khí chất ngút trời.
“Hãy đánh cho thật thống khoái đi!”
Hai thân ảnh trong chớp mắt lao vào nhau, dưới ánh trăng, kiếm quang sáng lóa, vũ động liên hồi, khí thế dời núi lấp biển, sục sôi như lưu quang phi vũ, ào ạt như khoái mã bôn đằng, người bình thường nhìn vào chỉ có thể thấy được chút quang ảnh mờ mịt, chẳng thể theo dõi được thế cục của trận đấu bây giờ.
“Này, ngươi nói xem ai sẽ là người thắng đây?”
Đám đệ tử nhìn một màn kịch tính trước mặt, thi nhau xôn xao bàn tán.
“Theo ta có lẽ là Vân Ca sư huynh, huynh ấy đã là một Thiên Cảnh rồi, thực lực hơn xa so với Ngọc sư huynh.”
“Ngươi không biết gì sao? Mấy ngày trước Ngọc sư huynh đã đột phá Địa Cảnh, tiến vào cảnh giới Thiên Cảnh rồi. Hai Thiên Cảnh giao đấu, hươu chết về tay ai cũng chẳng thể đoán được.”
“Ngọc sư huynh năm nay mới chỉ mười bảy tuổi, vậy mà đã có thể bước vào Thiên Cảnh rồi sao? Đỉnh Côn Luân trăm năm qua còn chưa có nổi một thiên tài như vậy, xem ra chức Chưởng môn khó mà thoát khỏi tay Ngọc sư huynh.”
Đám đệ tử đang bàn tán, bỗng chốc khói bụi mịt mờ từ trận chiến giữa hai người bắt đầu tản ra, hai thân hình đứng cách xa nhau đến bốn, năm trượng, đôi bên chống kiếm xuống đất, ôm ngực thở dốc.
“Sư đệ, mới chỉ qua có vài ngày, không ngờ công lực đã tiến bộ tới mức này rồi, thật khiến vị sư huynh như ta đây cảm thấy hổ thẹn.”
Ngọc Bội khẽ cười, trầm giọng nói:
“Công lực của huynh quả thực thâm hậu, nếu không nhờ vào chút tiểu xảo, e rằng đệ đã thua huynh từ lâu rồi.”
Nói đoạn, Ngọc Bội tiến tới, chìa tay ra trước mặt Bạch Vân Ca.
Bạch Vân Ca thở dài một hơi, cầm lấy tay Ngọc Bội, đứng dậy.
“Trận tỉ thí ngày mai mới là trận chiến thực sự, lúc đó mong rằng sẽ lại được dốc sức đánh với đệ thêm trận nữa.”
“Đệ cũng rất mong chờ được tiếp sư huynh.”
Đám đệ tử thấy trận đấu kết thúc, chạy đến ầm ĩ hỏi han:
“Ngọc sư huynh, Vân Ca sư huynh, rốt cuộc là ai thắng vậy?”
“Hòa.”
Cả hai người đồng thanh đáp, bốn mắt giao nhau, sảng khoái cười lớn.
“Đi thôi, ta mời đệ chén rượu!”
Hai bóng lưng cứ thế khoác vai nhau, thân thiết đi đến gian phòng sáng trưng ánh đèn vàng.
Tiếng rượu rót vào chén vô cùng vui tai, hương rượu ngào ngạt bắt mũi, vừa luyện kiếm mệt mỏi, có được chén rượu ngon này thật khiến lòng người dễ chịu, khoan khoái.
“Dạo gần đây đệ có nghe lão sư nói rằng phụ thân huynh đang trên đường đến đỉnh Côn Luân thăm huynh, tin ấy liệu có đúng không?”
Nghe được câu hỏi của Ngọc Bội, Bạch Vân Ca uống nốt ngụm rượu, sau đó mới đáp:
“Không sai, muội muội của ta, Bạch Nghinh Uyên sắp tiến cung rồi, thế nên người lấy cớ đến đây thăm ta, thực chất là để cho huynh muội bọn ta được gặp nhau lần cuối.”
Nói rồi Bạch Vân Ca thở một hơi dài, ủ ê nói:
“Trước đây ta đã từng đùa cợt con bé rằng với dung mạo, tư chất của con bé, làm phi tử của Hoàng đế là xứng đôi nhất. Chẳng ngờ con bé lại nói rằng bản thân không thích chốn hoàng cung ngột ngạt, chỉ ước rằng có một phu quân yêu con bé thật lòng, kết mộng uyên ương đến bạc đầu.”
Bạch Vân Ca khẽ cười, một nụ cười tự giễu không giấu giếm.
“Nhưng nay thì sao, con bé cuối cùng cũng phải tiến cung. Cái ước muốn tưởng chừng như nhỏ nhoi kia nói ra lại trở nên xa xỉ đến tột cùng. Ta hiểu cho muội ấy, bản thân ta vốn cũng rất ghét quyền lực, ghét những điều mà phụ thân luôn hướng những nhi tử của ông phải làm theo. Sống một cuộc sống đạm bạc một chút, bớt đi một bộ quần áo đẹp, bớt đi một nha hoàn hầu hạ, việc đó khó lắm sao? Tại sao cứ phải đi theo những điều tầm thường, nhơ nhuốc ấy?”
Ngọc Bội rót thêm rượu cho Bạch Vân Ca, đôi tai vẫn chăm chú lắng nghe từng câu nói của vị sư huynh trước mặt.
“Ta nói này Ngọc sư đệ, nhiều khi ta lại cảm thấy ghen tị với đệ đấy. Đệ được tự do thoải mái luyện công, chẳng vướng chút tạp niệm. Còn ta ngày nào cũng phải sống trong sự gò bó về thân phận, địa vị lẫn trách nhiệm của bản thân. Trận đấu ngày mai cho dù ta có thắng đệ đi chăng nữa, ta cũng chẳng thể nào tiếp nhận nổi vị trí Chưởng môn đó. Đệ nói xem có phải ta quá nhu nhược hay không?”
“Bạch sư huynh, đệ đã từng nghe sư phụ nói một câu rằng, con người trước khi sinh ra, ai cũng là một đóa sen xanh trước Phật, những đóa sen ấy nhập xuống trần gian, gieo phúc cho nhân sinh, trả nợ những ân tình mà kiếp trước họ không kịp trả, hoặc là nhận lấy những nhân quả mà họ đã gieo trồng. Huynh cũng thế, và đệ cũng như vậy, con người chúng ta sống trên đời này, không thể không có những việc thân bất do kỷ, điều quan trọng là cách ta đối mặt với những thử thách đó mà thôi.”
Bạch Vân Ca cười mỉm nhìn Ngọc Bội:
“Vốn tưởng rằng đệ chỉ là một tên cuồng luyện võ, chẳng ngờ cũng có những lúc nói được những câu thế này. Xem ra trước giờ ta đã nghĩ sai về đệ rồi.”
Ngọc Bội khẽ cười, nâng chén lên ngang mặt.
“Không nói về vấn đề đó nữa, đêm nay đệ và huynh phải uống cho say mới được.”
Tiếng chén rượu va vào nhau, dưới ánh trăng đêm dài, từng cánh hoa đào rơi lả tả khắp khoảng sân trước cửa phòng, hai thiếu niên anh tuấn ngồi đối ẩm, chốc chốc lại vang lên những tiếng cười khoái chí. Có lẽ cả hai người chẳng thể biết được cỗ xe của số phận đã bắt đầu lăn bánh, chầm chậm đưa tất cả vào một quỹ đạo khắc nghiệt, đau đớn nhất.
Mặt trời lên cao quá đầu, Ngọc Bội mơ màng tỉnh dậy, chợt thấy đầu đau như búa bổ, nhìn sang bên cạnh mới thấy mấy vò rượu rỗng lung tung trên bàn, còn Bạch Vân Ca vẫn đang say giấc bên cạnh chén rượu đã vơi đi quá nửa.
Cửa phòng chợt mở, Vân Nguyệt Mị vội vã bước vào, lay lay người Ngọc Bội một hồi.
“Ngọc sư huynh, huynh mau dậy đi. Lão sư gọi huynh đến kìa.”
Thần hồn còn đang mải miết của Ngọc Bội nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, loạng choạng đứng dậy, khẽ nói:
“Tiểu Nguyệt, phiền đệ dìu huynh đi gặp lão sư.”
Vừa dứt câu, Ngọc Bội bỗng cảm thấy trong bụng cồn cào, đôi tay đột nhiên ôm lấy miệng.
Vân Nguyệt Mị hốt hoảng kề chậu lên miệng Ngọc Bội, tức thì cơn trớ dâng cao, Ngọc Bội cả người gập xuống, nôn thốc nôn tháo.
Khẽ thở dài một tiếng, Vân Nguyệt Mị chạy như bay ra khỏi phòng, không quên lớn tiếng nói:
“Huynh chờ đệ một chút, đệ đi nấu cho huynh bát canh giải rượu.”
Bóng hình yêu kiều vừa khuất, Ngọc Bội lảo đảo đi đến chỗ Bạch Vân Ca, lắc lắc tay y.
“Mau dậy đi Bạch sư huynh. Đệ đã nói đừng uống quá chén rồi mà, may cho huynh là đệ vẫn còn giữ tỉnh táo đấy, chẳng như huynh say khướt ra chẳng biết trời trăng gì nữa rồi.”
Nói rồi Ngọc Bội khuỵu ra đất, kéo Bạch Vân Ca cũng ngã theo. Hai nam nhân cuộn tròn người, ngủ ngon lành giữa nền đất, chốc chốc còn nói mộng mị mấy câu.
Vân Nguyệt Mị trong tay cầm hai bát canh giải rượu, hớt hải chạy lại vào trong phòng, thấy một cảnh thảm hại này chỉ biết thở dài ngao ngán.
Đôi tay trắng nõn mềm mại banh miệng Ngọc Bội ra, dốc canh giải rượu vào. Ngọc Bội ho sặc sụa mấy cái, sau đó nhăn nhúm mặt lại.
“Chua quá!”
“Phải chua như thế thì huynh mới tỉnh được chứ! Còn không mau cảm tạ bản cô nương?”
Ngọc Bội chắp tay trước ngực, thành khẩn nói:
“Cảm tạ Vân sư đệ đã vì vị sư huynh này mà lo nghĩ nhiều đến thế. Lão sư từng dạy huynh đệ chúng ta rằng giúp người thì phải giúp đến cùng, chẳng thể cứu nửa đường rồi bỏ rơi. Chẳng hay sư đệ có thể dìu ta về viện Ninh Thanh gặp lão sư được không?”
Vân Nguyệt Mị chẳng nói chẳng rằng, thân hình đã tiến tới, nhấc nửa người Ngọc Bội lên, khoác tay chàng lên vai.
“Thật hết cách với huynh! Xong chuyện rồi, nhất định huynh phải nghĩ cách mà trả muội phần ân tình này đấy.”
Viện Ninh Thanh, nơi ở của ba thầy trò Lý Mặc Sinh hiện lên trước mắt. Đến đây, Ngọc Bội nhẹ buông Vân Nguyệt Mị ra, đưa tay chỉnh trang lại y phục, sau đó tiến tới cửa phòng, khẽ đẩy ra.
“Sư phụ, chẳng hay người có điều gì muốn nói với đệ tử?”
Lý Mặc Sinh, đạo sĩ có tu vi mạnh nhất đỉnh Côn Luân trong bộ dáng của một lão nhân già nua, râu tóc bạc trắng như mây. Đôi mắt tuy rằng dịu dàng, nhưng ẩn trong đó là vẻ thâm trầm sâu không thấy đáy. Phong thái của lão cơ hồ giống như những bậc tiên nhân ẩn mình nơi sơn dã, sớm đã đoạn tuyệt với hồng trần.
Đôi mắt lão nheo lại, khóe miệng đầy những nếp nhăn khẽ cong lên, nhẹ nhàng nói:
“Mau ngồi xuống đi, vi sư chỉ muốn xem xem công lực của con mấy ngày gần đây đã tăng tiến đến mức độ nào rồi mà thôi.”
Ngọc Bội mỉm cười, đưa tay phất tà áo, tự tin ngồi xuống đối diện Lý Mặc Sinh.
“Lão sư, đắc tội rồi.”
Nói đoạn, Ngọc Bội vận công, một quyền đánh thẳng giữa ngực lão.
Kình lực xung mãn tựa ngàn con voi theo gió lao đến, chỉ kịp nghe thấy tiếng “ầm” lớn vang lên.
Lý Mặc Sinh trúng trọn một chưởng vừa rồi, thế nhưng dáng vẻ vẫn vô cùng ung dung, tà áo trắng phấp phới bay, tựa như một đòn đó chỉ như gió thoảng bên tai, chẳng làm lão tổn hại đến một sợi tóc.
“Không tệ, cảnh giới của con đã là Thiên Cảnh rồi sao. So với vi sư năm đó quả thật chỉ hơn chứ không kém.”
Vân Nguyệt Mị ở bên cạnh mừng rỡ đi tới, ôm lấy Ngọc Bội từ sau lưng, hỉ hả nói:
“Con đã nói với người rồi mà, Ngọc Bội ca ca thiên tư trác tuyệt, nhất định sẽ không để người thất vọng.”
Lý Mặc Sinh đưa tay vuốt chòm râu dài, nhẹ gõ lên trán Vân Nguyệt Mị, cười nói:
“Nha đầu này, trong mắt chỉ có mỗi Ngọc Bội ca ca của ngươi thôi sao! Nhìn thấy sư huynh võ công cao cường như vậy, ngươi cũng không được lười biếng nghe chưa, tránh để người ngoài lại nói đồ đệ của Lý Mặc Sinh ta bất tài.”
“Lão sư người lo nghĩ nhiều quá rồi. Đã có Ngọc Bội ca ca ở đây bảo vệ đệ tử, đệ tử cần gì phải học võ công, muội nói có đúng không Ngọc Bội ca ca?”
Ngọc Bội nhẹ gỡ vòng tay của Vân Nguyệt Mị ra, xoa đầu nàng rồi nói:
“Không được, chí ít muội cũng phải học chút ít võ công để bảo vệ mình chứ. Huynh không thể lúc nào cũng ở bên muội được.”
“Muội muốn mãi mãi ở bên ca ca, ca ca làm gì được muội?”
“Nha đầu ngốc, sau này muội sẽ phải lấy chồng, làm sao có thể ở mãi bên ta được cơ chứ?”
Vân Nguyệt Mị giương đôi mắt phụng, cười nói:
“Muội sẽ lấy ca ca, như vậy thì ca ca không đuổi muội đi được rồi.”
Nghe một câu này của Vân Nguyệt Mị, Ngọc Bội trong thoáng chốc không biết nói câu nào cho phải, Lý Mặc Sinh thấy vậy liền lên tiếng giải vây:
“Được rồi, Tiểu Nguyệt ra ngoài một chút đi, vi sư có mấy câu muốn nói với sư huynh của con.”
Vân Nguyệt Mị gật đầu, nhoẻn miệng cười:
“Vậy con không làm phiền hai người nữa. À đúng rồi, lát nữa ca ca với lão sư muốn ăn món gì, con sẽ đi làm cho hai người.”
Ngọc Bội dở khóc dở cười nói:
“Muội cứ nghỉ ngơi một lát là được rồi, chốc nữa huynh sẽ nấu cho muội.”
“Huynh cứ yên tâm, Mộng sư huynh đã dạy muội nấu ăn rồi, chắc chắn muội sẽ không để ca ca thất vọng.”
Nói rồi gót sen hỉ hả dời đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Ngọc Bội nhìn theo thân ảnh vừa khuất, khe khẽ thở dài.
“Lão sư, đồ Tiểu Nguyệt làm, người nhất định không được ăn đâu đấy!”
Lý Mặc Sinh bật cười, đưa tay vuốt ve chòm râu dài.
“Con sao cứ phải từ chối ý tốt của con bé làm gì, chỉ là thưởng thức đồ ăn mà thôi, có gì mà phải nhăn nhó khổ sở như vậy.”
“Lão sư người không biết đấy thôi, người hại chết Bạch Hạc của Thượng Quan sư phụ là Tiểu Nguyệt đó.”
Nhớ đến con hạc trắng trong một đêm chết bất đắc kỳ tử đó, Lý Mặc Sinh thở dài nói:
“Thật không biết Tiểu Nguyệt đang nấu ăn hay pha chế độc dược đây, vi sư cũng không muốn để cái mạng già này tiêu tùng đâu. Chốc nữa con cứ nói với con bé rằng vi sư phải bế quan là được.”
Ngọc Bội bật cười, đôi mày kiếm khẽ nâng lên:
“Thủ đoạn của lão sư, đệ tử tự nhận không bằng.”
Lý Mặc Sinh vuốt chòm râu, trong giọng nói đã không còn ý giễu cợt.
“Được rồi, bàn vào chuyện chính đi. Bội Nhi, vi sư đã bói cho con một quẻ, con đoán xem là quẻ gì?”
“Quẻ Hung, thưa lão sư.”
Ngọc Bội đáp lại ngay lập tức.
“Tại sao lại là Hung?”
“Nếu là quẻ Cát, vẻ mặt của lão sư sẽ không nghiêm trọng như bây giờ.”
Lý Mặc Sinh chớp mắt mấy cái, cười rồi nói:
“Vi sư không đùa con đâu, quẻ Hung này chính là quẻ đáng sợ nhất đối với những người tu hành.”
Ngọc Bội chẳng những không có vẻ lo lắng, trái lại còn thản nhiên nói:
“Lão sư, người từng dạy đệ tử rằng “Thiên định thắng Nhân, Nhân định lại thắng Thiên”. Thành hay bại đều do con người, cớ sao bây giờ lại vì một quẻ bói mà lo lắng tới nhường vậy? Chẳng lẽ người không tin tưởng đệ tử đến như vậy sao?”
“Con có biết quẻ Hung này là gì không?”
Từ trước đến nay, Lý Mặc Sinh vốn không để lộ quá nhiều cảm xúc ra ngoài mặt, nay hiếm hoi được trông thấy thần sắc ngưng trọng của lão, Ngọc Bội không ít thì nhiều cũng cảm thấy điềm không lành đang xảy tới.
“Anh hùng nan quá mỹ nhân quan. Quẻ này của con là quẻ tình.”
Ngọc Bội méo xệch miệng đáp lại:
“Lão sư, không phải người trông thấy Tiểu Nguyệt với con thân thiết mà nghĩ quá đó chứ? Đối với đệ tử mà nói, muội ấy giống như muội muội của đệ tử mà thôi.”
Lý Mặc Sinh chậm rãi lắc đầu, nơi khóe mắt đầy những vết chân chim khẽ nheo lại:
“Người tu đạo vốn không nên để thất tình lục dục làm cho lu mờ thần trí, quẻ này của lão sư chỉ là muốn nhắc nhở con mà thôi. Con có tình cảm với Tiểu Nguyệt hay không, chỉ bản thân con rõ ràng, vi sư cũng không muốn can hệ vào chuyện riêng tư của con.”
Tuy rằng trong lòng khó chịu, thế nhưng Ngọc Bội vẫn lễ độ chắp tay, nói:
“Lời chỉ bảo của lão sư, đệ tử nhất định không quên.”
“Được rồi, chuyện vi sư muốn nói với con cũng chỉ có từng đấy mà thôi. Ngày mai là ngày tuyển chọn vị trí Chưởng môn rồi, ta đặt niềm tin vào con đấy.”
“Đệ tử nhất định không khiến lão sư thất vọng!”
Ngọc Bội khấu đầu, dõng dạc nói. Vị trí Chưởng môn, nhất định sẽ là của chàng.
“Ngọc Bội ca ca, huynh nói xem, sương trắng đẹp hơn hay tóc muội đẹp hơn? Huynh phải nói thật lòng đó nhé!”
Người thiếu niên tên gọi Ngọc Bội kia khẽ đóng quyển sách trên tay, ngẩng đầu nhìn màn sương trắng ngập đầy tròng mắt, lại quay sang người thiếu nữ bên cạnh, dịu dàng đáp:
“Sương trắng hay tóc muội đều đẹp cả. Sương trắng tô điểm cho đỉnh Côn Luân thêm phần thanh tịnh, còn mái tóc muội là dải lụa trắng khiến cho dung nhan muội thêm phần xinh đẹp.”
Vân Nguyệt Mị vứt lọn tóc ra khỏi tay, dẩu môi nói:
“Khéo nịnh, mới mấy ngày không gặp mà miệng lưỡi huynh đã có chút tiến triển rồi đấy.”
Ngọc Bội bật cười, yêu chiều nhìn Vân Nguyệt Mị.
“Còn không phải là hao tổn biết bao tâm sức của muội mới khiến huynh được như vậy sao?”
Vân Nguyệt Mị gật đầu, trong giọng nói không giấu niềm tự phụ.
“Đúng là dạy cho đồ đầu gỗ huynh mở miệng nói chuyện quả không dễ dàng. Cũng may bản cô nương đây biết uốn cái lưỡi của huynh.”
Ngọc Bội khẽ cười, đưa tay vuốt ve mái tóc của Vân Nguyệt Mị. Vị sư muội này của chàng từ khi sinh ra đã mang trên mình một bộ tóc trắng, khiến phụ mẫu nàng vứt bỏ nàng ngay dưới chân núi Côn Luân.
Đỉnh Côn Luân trước giờ không thu nhận nữ đệ tử, thế nhưng nhờ có sư phụ chàng, Lý Mặc Sinh thương xót mà đem nàng giả nam trang, chăm sóc cho nàng suốt từ đó đến bây giờ.
Vân Nguyệt Mị càng lớn càng xinh đẹp, khiến sư phụ lo lắng rằng sẽ bị lộ tẩy, thành ra Vân Nguyệt Mị luôn phải dùng thuật dịch dung, che đi dung mạo sắc nước hương trời của mình. Chỉ những khi ở cùng với Ngọc Bội và sư phụ, nàng mới để lộ gương mặt thật.
“Ngọc Bội ca ca, sắp tới là cuộc tuyển chọn cho vị trí Chưởng môn đời tiếp theo đấy. Huynh nhớ phải đánh hết sức mình, giành được vị trí Chưởng môn, nghe chưa?”
Ngọc Bội mỉm cười, bàn tay nắm lại thành quyền.
“Chắc chắn rồi, huynh sẽ hạ gục hết tất cả, trở thành Chưởng môn đời tiếp theo. Đến lúc đó huynh sẽ phải khiến mấy lễ giáo cổ hủ ràng buộc muội từng ngày biến mất mãi mãi, để muội được làm chính bản thân muội.”
Vân Nguyệt Mị tươi cười nhìn Ngọc Bội, đưa tay ôm lấy cánh tay chàng.
“Một lời đã định!”
Ngọc Bội cũng cười đáp lại:
“Một lời đã định!”
Trăng lên cao, tỏa ánh sáng bàng bạc khắp đỉnh núi Côn Luân thanh tĩnh, tịch mịch. Ngọc Bội dưới ánh trăng mải mê luyện kiếm, từng đường kiếm của chàng mạnh mẽ, dứt khoát mà không kém phần tao nhã. Tà áo xanh tiêu sái theo từng chiêu kiếm, phiêu dạt như gió thoảng mây bay, nhẹ nhàng như hoa trôi nước chảy, có khi lại như chớp giật sấm dồn, dữ dội như thủy triều mùa Hạ.
Sau khi thi triển hàng trăm chiêu thức, Ngọc Bội đưa tay lau vầng trán đã nhễ nhại mồ hôi, mỉm cười nhìn sang người bên cạnh:
“Vân Ca sư huynh, liệu huynh có muốn đấu với sư đệ một trận không?”
Bạch Vân Ca chẳng để Ngọc Bội nói câu thứ hai, tay đã cầm sẵn thanh kiếm, hào hứng nói:
“Cũng được, nhưng ta nhắc nhở đệ trước một câu, ta sẽ không nhường đâu đấy.”
Ngọc Bội sảng khoái cười vang, thanh kiếm giơ lên, khí chất ngút trời.
“Hãy đánh cho thật thống khoái đi!”
Hai thân ảnh trong chớp mắt lao vào nhau, dưới ánh trăng, kiếm quang sáng lóa, vũ động liên hồi, khí thế dời núi lấp biển, sục sôi như lưu quang phi vũ, ào ạt như khoái mã bôn đằng, người bình thường nhìn vào chỉ có thể thấy được chút quang ảnh mờ mịt, chẳng thể theo dõi được thế cục của trận đấu bây giờ.
“Này, ngươi nói xem ai sẽ là người thắng đây?”
Đám đệ tử nhìn một màn kịch tính trước mặt, thi nhau xôn xao bàn tán.
“Theo ta có lẽ là Vân Ca sư huynh, huynh ấy đã là một Thiên Cảnh rồi, thực lực hơn xa so với Ngọc sư huynh.”
“Ngươi không biết gì sao? Mấy ngày trước Ngọc sư huynh đã đột phá Địa Cảnh, tiến vào cảnh giới Thiên Cảnh rồi. Hai Thiên Cảnh giao đấu, hươu chết về tay ai cũng chẳng thể đoán được.”
“Ngọc sư huynh năm nay mới chỉ mười bảy tuổi, vậy mà đã có thể bước vào Thiên Cảnh rồi sao? Đỉnh Côn Luân trăm năm qua còn chưa có nổi một thiên tài như vậy, xem ra chức Chưởng môn khó mà thoát khỏi tay Ngọc sư huynh.”
Đám đệ tử đang bàn tán, bỗng chốc khói bụi mịt mờ từ trận chiến giữa hai người bắt đầu tản ra, hai thân hình đứng cách xa nhau đến bốn, năm trượng, đôi bên chống kiếm xuống đất, ôm ngực thở dốc.
“Sư đệ, mới chỉ qua có vài ngày, không ngờ công lực đã tiến bộ tới mức này rồi, thật khiến vị sư huynh như ta đây cảm thấy hổ thẹn.”
Ngọc Bội khẽ cười, trầm giọng nói:
“Công lực của huynh quả thực thâm hậu, nếu không nhờ vào chút tiểu xảo, e rằng đệ đã thua huynh từ lâu rồi.”
Nói đoạn, Ngọc Bội tiến tới, chìa tay ra trước mặt Bạch Vân Ca.
Bạch Vân Ca thở dài một hơi, cầm lấy tay Ngọc Bội, đứng dậy.
“Trận tỉ thí ngày mai mới là trận chiến thực sự, lúc đó mong rằng sẽ lại được dốc sức đánh với đệ thêm trận nữa.”
“Đệ cũng rất mong chờ được tiếp sư huynh.”
Đám đệ tử thấy trận đấu kết thúc, chạy đến ầm ĩ hỏi han:
“Ngọc sư huynh, Vân Ca sư huynh, rốt cuộc là ai thắng vậy?”
“Hòa.”
Cả hai người đồng thanh đáp, bốn mắt giao nhau, sảng khoái cười lớn.
“Đi thôi, ta mời đệ chén rượu!”
Hai bóng lưng cứ thế khoác vai nhau, thân thiết đi đến gian phòng sáng trưng ánh đèn vàng.
Tiếng rượu rót vào chén vô cùng vui tai, hương rượu ngào ngạt bắt mũi, vừa luyện kiếm mệt mỏi, có được chén rượu ngon này thật khiến lòng người dễ chịu, khoan khoái.
“Dạo gần đây đệ có nghe lão sư nói rằng phụ thân huynh đang trên đường đến đỉnh Côn Luân thăm huynh, tin ấy liệu có đúng không?”
Nghe được câu hỏi của Ngọc Bội, Bạch Vân Ca uống nốt ngụm rượu, sau đó mới đáp:
“Không sai, muội muội của ta, Bạch Nghinh Uyên sắp tiến cung rồi, thế nên người lấy cớ đến đây thăm ta, thực chất là để cho huynh muội bọn ta được gặp nhau lần cuối.”
Nói rồi Bạch Vân Ca thở một hơi dài, ủ ê nói:
“Trước đây ta đã từng đùa cợt con bé rằng với dung mạo, tư chất của con bé, làm phi tử của Hoàng đế là xứng đôi nhất. Chẳng ngờ con bé lại nói rằng bản thân không thích chốn hoàng cung ngột ngạt, chỉ ước rằng có một phu quân yêu con bé thật lòng, kết mộng uyên ương đến bạc đầu.”
Bạch Vân Ca khẽ cười, một nụ cười tự giễu không giấu giếm.
“Nhưng nay thì sao, con bé cuối cùng cũng phải tiến cung. Cái ước muốn tưởng chừng như nhỏ nhoi kia nói ra lại trở nên xa xỉ đến tột cùng. Ta hiểu cho muội ấy, bản thân ta vốn cũng rất ghét quyền lực, ghét những điều mà phụ thân luôn hướng những nhi tử của ông phải làm theo. Sống một cuộc sống đạm bạc một chút, bớt đi một bộ quần áo đẹp, bớt đi một nha hoàn hầu hạ, việc đó khó lắm sao? Tại sao cứ phải đi theo những điều tầm thường, nhơ nhuốc ấy?”
Ngọc Bội rót thêm rượu cho Bạch Vân Ca, đôi tai vẫn chăm chú lắng nghe từng câu nói của vị sư huynh trước mặt.
“Ta nói này Ngọc sư đệ, nhiều khi ta lại cảm thấy ghen tị với đệ đấy. Đệ được tự do thoải mái luyện công, chẳng vướng chút tạp niệm. Còn ta ngày nào cũng phải sống trong sự gò bó về thân phận, địa vị lẫn trách nhiệm của bản thân. Trận đấu ngày mai cho dù ta có thắng đệ đi chăng nữa, ta cũng chẳng thể nào tiếp nhận nổi vị trí Chưởng môn đó. Đệ nói xem có phải ta quá nhu nhược hay không?”
“Bạch sư huynh, đệ đã từng nghe sư phụ nói một câu rằng, con người trước khi sinh ra, ai cũng là một đóa sen xanh trước Phật, những đóa sen ấy nhập xuống trần gian, gieo phúc cho nhân sinh, trả nợ những ân tình mà kiếp trước họ không kịp trả, hoặc là nhận lấy những nhân quả mà họ đã gieo trồng. Huynh cũng thế, và đệ cũng như vậy, con người chúng ta sống trên đời này, không thể không có những việc thân bất do kỷ, điều quan trọng là cách ta đối mặt với những thử thách đó mà thôi.”
Bạch Vân Ca cười mỉm nhìn Ngọc Bội:
“Vốn tưởng rằng đệ chỉ là một tên cuồng luyện võ, chẳng ngờ cũng có những lúc nói được những câu thế này. Xem ra trước giờ ta đã nghĩ sai về đệ rồi.”
Ngọc Bội khẽ cười, nâng chén lên ngang mặt.
“Không nói về vấn đề đó nữa, đêm nay đệ và huynh phải uống cho say mới được.”
Tiếng chén rượu va vào nhau, dưới ánh trăng đêm dài, từng cánh hoa đào rơi lả tả khắp khoảng sân trước cửa phòng, hai thiếu niên anh tuấn ngồi đối ẩm, chốc chốc lại vang lên những tiếng cười khoái chí. Có lẽ cả hai người chẳng thể biết được cỗ xe của số phận đã bắt đầu lăn bánh, chầm chậm đưa tất cả vào một quỹ đạo khắc nghiệt, đau đớn nhất.
Mặt trời lên cao quá đầu, Ngọc Bội mơ màng tỉnh dậy, chợt thấy đầu đau như búa bổ, nhìn sang bên cạnh mới thấy mấy vò rượu rỗng lung tung trên bàn, còn Bạch Vân Ca vẫn đang say giấc bên cạnh chén rượu đã vơi đi quá nửa.
Cửa phòng chợt mở, Vân Nguyệt Mị vội vã bước vào, lay lay người Ngọc Bội một hồi.
“Ngọc sư huynh, huynh mau dậy đi. Lão sư gọi huynh đến kìa.”
Thần hồn còn đang mải miết của Ngọc Bội nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, loạng choạng đứng dậy, khẽ nói:
“Tiểu Nguyệt, phiền đệ dìu huynh đi gặp lão sư.”
Vừa dứt câu, Ngọc Bội bỗng cảm thấy trong bụng cồn cào, đôi tay đột nhiên ôm lấy miệng.
Vân Nguyệt Mị hốt hoảng kề chậu lên miệng Ngọc Bội, tức thì cơn trớ dâng cao, Ngọc Bội cả người gập xuống, nôn thốc nôn tháo.
Khẽ thở dài một tiếng, Vân Nguyệt Mị chạy như bay ra khỏi phòng, không quên lớn tiếng nói:
“Huynh chờ đệ một chút, đệ đi nấu cho huynh bát canh giải rượu.”
Bóng hình yêu kiều vừa khuất, Ngọc Bội lảo đảo đi đến chỗ Bạch Vân Ca, lắc lắc tay y.
“Mau dậy đi Bạch sư huynh. Đệ đã nói đừng uống quá chén rồi mà, may cho huynh là đệ vẫn còn giữ tỉnh táo đấy, chẳng như huynh say khướt ra chẳng biết trời trăng gì nữa rồi.”
Nói rồi Ngọc Bội khuỵu ra đất, kéo Bạch Vân Ca cũng ngã theo. Hai nam nhân cuộn tròn người, ngủ ngon lành giữa nền đất, chốc chốc còn nói mộng mị mấy câu.
Vân Nguyệt Mị trong tay cầm hai bát canh giải rượu, hớt hải chạy lại vào trong phòng, thấy một cảnh thảm hại này chỉ biết thở dài ngao ngán.
Đôi tay trắng nõn mềm mại banh miệng Ngọc Bội ra, dốc canh giải rượu vào. Ngọc Bội ho sặc sụa mấy cái, sau đó nhăn nhúm mặt lại.
“Chua quá!”
“Phải chua như thế thì huynh mới tỉnh được chứ! Còn không mau cảm tạ bản cô nương?”
Ngọc Bội chắp tay trước ngực, thành khẩn nói:
“Cảm tạ Vân sư đệ đã vì vị sư huynh này mà lo nghĩ nhiều đến thế. Lão sư từng dạy huynh đệ chúng ta rằng giúp người thì phải giúp đến cùng, chẳng thể cứu nửa đường rồi bỏ rơi. Chẳng hay sư đệ có thể dìu ta về viện Ninh Thanh gặp lão sư được không?”
Vân Nguyệt Mị chẳng nói chẳng rằng, thân hình đã tiến tới, nhấc nửa người Ngọc Bội lên, khoác tay chàng lên vai.
“Thật hết cách với huynh! Xong chuyện rồi, nhất định huynh phải nghĩ cách mà trả muội phần ân tình này đấy.”
Viện Ninh Thanh, nơi ở của ba thầy trò Lý Mặc Sinh hiện lên trước mắt. Đến đây, Ngọc Bội nhẹ buông Vân Nguyệt Mị ra, đưa tay chỉnh trang lại y phục, sau đó tiến tới cửa phòng, khẽ đẩy ra.
“Sư phụ, chẳng hay người có điều gì muốn nói với đệ tử?”
Lý Mặc Sinh, đạo sĩ có tu vi mạnh nhất đỉnh Côn Luân trong bộ dáng của một lão nhân già nua, râu tóc bạc trắng như mây. Đôi mắt tuy rằng dịu dàng, nhưng ẩn trong đó là vẻ thâm trầm sâu không thấy đáy. Phong thái của lão cơ hồ giống như những bậc tiên nhân ẩn mình nơi sơn dã, sớm đã đoạn tuyệt với hồng trần.
Đôi mắt lão nheo lại, khóe miệng đầy những nếp nhăn khẽ cong lên, nhẹ nhàng nói:
“Mau ngồi xuống đi, vi sư chỉ muốn xem xem công lực của con mấy ngày gần đây đã tăng tiến đến mức độ nào rồi mà thôi.”
Ngọc Bội mỉm cười, đưa tay phất tà áo, tự tin ngồi xuống đối diện Lý Mặc Sinh.
“Lão sư, đắc tội rồi.”
Nói đoạn, Ngọc Bội vận công, một quyền đánh thẳng giữa ngực lão.
Kình lực xung mãn tựa ngàn con voi theo gió lao đến, chỉ kịp nghe thấy tiếng “ầm” lớn vang lên.
Lý Mặc Sinh trúng trọn một chưởng vừa rồi, thế nhưng dáng vẻ vẫn vô cùng ung dung, tà áo trắng phấp phới bay, tựa như một đòn đó chỉ như gió thoảng bên tai, chẳng làm lão tổn hại đến một sợi tóc.
“Không tệ, cảnh giới của con đã là Thiên Cảnh rồi sao. So với vi sư năm đó quả thật chỉ hơn chứ không kém.”
Vân Nguyệt Mị ở bên cạnh mừng rỡ đi tới, ôm lấy Ngọc Bội từ sau lưng, hỉ hả nói:
“Con đã nói với người rồi mà, Ngọc Bội ca ca thiên tư trác tuyệt, nhất định sẽ không để người thất vọng.”
Lý Mặc Sinh đưa tay vuốt chòm râu dài, nhẹ gõ lên trán Vân Nguyệt Mị, cười nói:
“Nha đầu này, trong mắt chỉ có mỗi Ngọc Bội ca ca của ngươi thôi sao! Nhìn thấy sư huynh võ công cao cường như vậy, ngươi cũng không được lười biếng nghe chưa, tránh để người ngoài lại nói đồ đệ của Lý Mặc Sinh ta bất tài.”
“Lão sư người lo nghĩ nhiều quá rồi. Đã có Ngọc Bội ca ca ở đây bảo vệ đệ tử, đệ tử cần gì phải học võ công, muội nói có đúng không Ngọc Bội ca ca?”
Ngọc Bội nhẹ gỡ vòng tay của Vân Nguyệt Mị ra, xoa đầu nàng rồi nói:
“Không được, chí ít muội cũng phải học chút ít võ công để bảo vệ mình chứ. Huynh không thể lúc nào cũng ở bên muội được.”
“Muội muốn mãi mãi ở bên ca ca, ca ca làm gì được muội?”
“Nha đầu ngốc, sau này muội sẽ phải lấy chồng, làm sao có thể ở mãi bên ta được cơ chứ?”
Vân Nguyệt Mị giương đôi mắt phụng, cười nói:
“Muội sẽ lấy ca ca, như vậy thì ca ca không đuổi muội đi được rồi.”
Nghe một câu này của Vân Nguyệt Mị, Ngọc Bội trong thoáng chốc không biết nói câu nào cho phải, Lý Mặc Sinh thấy vậy liền lên tiếng giải vây:
“Được rồi, Tiểu Nguyệt ra ngoài một chút đi, vi sư có mấy câu muốn nói với sư huynh của con.”
Vân Nguyệt Mị gật đầu, nhoẻn miệng cười:
“Vậy con không làm phiền hai người nữa. À đúng rồi, lát nữa ca ca với lão sư muốn ăn món gì, con sẽ đi làm cho hai người.”
Ngọc Bội dở khóc dở cười nói:
“Muội cứ nghỉ ngơi một lát là được rồi, chốc nữa huynh sẽ nấu cho muội.”
“Huynh cứ yên tâm, Mộng sư huynh đã dạy muội nấu ăn rồi, chắc chắn muội sẽ không để ca ca thất vọng.”
Nói rồi gót sen hỉ hả dời đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Ngọc Bội nhìn theo thân ảnh vừa khuất, khe khẽ thở dài.
“Lão sư, đồ Tiểu Nguyệt làm, người nhất định không được ăn đâu đấy!”
Lý Mặc Sinh bật cười, đưa tay vuốt ve chòm râu dài.
“Con sao cứ phải từ chối ý tốt của con bé làm gì, chỉ là thưởng thức đồ ăn mà thôi, có gì mà phải nhăn nhó khổ sở như vậy.”
“Lão sư người không biết đấy thôi, người hại chết Bạch Hạc của Thượng Quan sư phụ là Tiểu Nguyệt đó.”
Nhớ đến con hạc trắng trong một đêm chết bất đắc kỳ tử đó, Lý Mặc Sinh thở dài nói:
“Thật không biết Tiểu Nguyệt đang nấu ăn hay pha chế độc dược đây, vi sư cũng không muốn để cái mạng già này tiêu tùng đâu. Chốc nữa con cứ nói với con bé rằng vi sư phải bế quan là được.”
Ngọc Bội bật cười, đôi mày kiếm khẽ nâng lên:
“Thủ đoạn của lão sư, đệ tử tự nhận không bằng.”
Lý Mặc Sinh vuốt chòm râu, trong giọng nói đã không còn ý giễu cợt.
“Được rồi, bàn vào chuyện chính đi. Bội Nhi, vi sư đã bói cho con một quẻ, con đoán xem là quẻ gì?”
“Quẻ Hung, thưa lão sư.”
Ngọc Bội đáp lại ngay lập tức.
“Tại sao lại là Hung?”
“Nếu là quẻ Cát, vẻ mặt của lão sư sẽ không nghiêm trọng như bây giờ.”
Lý Mặc Sinh chớp mắt mấy cái, cười rồi nói:
“Vi sư không đùa con đâu, quẻ Hung này chính là quẻ đáng sợ nhất đối với những người tu hành.”
Ngọc Bội chẳng những không có vẻ lo lắng, trái lại còn thản nhiên nói:
“Lão sư, người từng dạy đệ tử rằng “Thiên định thắng Nhân, Nhân định lại thắng Thiên”. Thành hay bại đều do con người, cớ sao bây giờ lại vì một quẻ bói mà lo lắng tới nhường vậy? Chẳng lẽ người không tin tưởng đệ tử đến như vậy sao?”
“Con có biết quẻ Hung này là gì không?”
Từ trước đến nay, Lý Mặc Sinh vốn không để lộ quá nhiều cảm xúc ra ngoài mặt, nay hiếm hoi được trông thấy thần sắc ngưng trọng của lão, Ngọc Bội không ít thì nhiều cũng cảm thấy điềm không lành đang xảy tới.
“Anh hùng nan quá mỹ nhân quan. Quẻ này của con là quẻ tình.”
Ngọc Bội méo xệch miệng đáp lại:
“Lão sư, không phải người trông thấy Tiểu Nguyệt với con thân thiết mà nghĩ quá đó chứ? Đối với đệ tử mà nói, muội ấy giống như muội muội của đệ tử mà thôi.”
Lý Mặc Sinh chậm rãi lắc đầu, nơi khóe mắt đầy những vết chân chim khẽ nheo lại:
“Người tu đạo vốn không nên để thất tình lục dục làm cho lu mờ thần trí, quẻ này của lão sư chỉ là muốn nhắc nhở con mà thôi. Con có tình cảm với Tiểu Nguyệt hay không, chỉ bản thân con rõ ràng, vi sư cũng không muốn can hệ vào chuyện riêng tư của con.”
Tuy rằng trong lòng khó chịu, thế nhưng Ngọc Bội vẫn lễ độ chắp tay, nói:
“Lời chỉ bảo của lão sư, đệ tử nhất định không quên.”
“Được rồi, chuyện vi sư muốn nói với con cũng chỉ có từng đấy mà thôi. Ngày mai là ngày tuyển chọn vị trí Chưởng môn rồi, ta đặt niềm tin vào con đấy.”
“Đệ tử nhất định không khiến lão sư thất vọng!”
Ngọc Bội khấu đầu, dõng dạc nói. Vị trí Chưởng môn, nhất định sẽ là của chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com