Nữ vệ sĩ, người tôi thầm yêu - LingOrm
Chap 5
Chap 5Đi trên hành lang rời khỏi công ty, Orm nở nụ cười tươi tắn nhìn nữ vệ sĩ xinh đẹp đang đi cạnh mình: “Bắt đầu từ giờ chị sẽ là vệ sĩ của em.”
“Không! Hợp đồng chính thức bắt đầu từ ngày mai. Hôm nay tôi sẽ quay về nhà làm một số việc. Em cùng hai vệ sĩ của mình trở về trước đi.”
“...” - Orm chớp chớp mắt, từ lúc nhìn thấy chữ ký của Lingling trên bảng hợp đồng em đã mừng đến mức không còn để tâm đến bất kỳ điều gì, tay cầm lấy hợp đồng như báu vật không có ý định đưa qua cho Susie giữ, vậy mà bây giờ Lingling lại nói vẫn chưa chính thức bắt đầu, Orm còn phải đợi đến ngày mai mới được gặp chị.
Susie phía sau bước nhanh tới lên tiếng thay nữ diễn viên: “Em có việc cứ về thu xếp đi! Hẹn gặp lại nhé!”
Linling lịch sự gật nhẹ đầu thay lời chào, đúng lúc họ vừa rời khỏi sảnh công ty liền rẽ sang hướng nhà xe, chẳng mất bao lâu cô cùng chiếc Ducati của mình đã phóng đi lướt ngang qua hai người vẫn đang đứng đó.
Orm nắm lấy cánh tay Susie lắc lắc, kích động không thể rời khỏi tầm mắt cảnh đẹp vừa rồi: “Có phải em đang mơ không chị?”
“Không! Chị và em đều còn tỉnh táo, nhưng mà... Lingling làm vệ sĩ thật sự rất đáng tiếc quá. Cái khí chất này sẽ đốn tim rất nhiều người cho coi. Chị đây còn ngây ngất thì mấy em gái, chàng trai mới lớn sao mà chịu nổi.”
Orm hất nhẹ cằm tự hào như thể Lingling thực sự là người của mình: “Đáng tiếc chị ấy là vệ sĩ riêng của em thôi.”
Mắt Susie chợt sáng lên: “Ban nãy lúc em và Lingling ở trong phòng bàn về hợp đồng, chị và quản lý Ben có trao đổi với nhau, anh ta từng nói sau một năm nữa Lingling sẽ nghỉ hưu không làm vệ sĩ. Đến lúc đó chị sẽ mời em ấy làm diễn viên, nhất định độ nổi tiếng không thua kém gì em đâu.”
Orm nheo mắt tưởng tượng ra cảnh Lingling làm người nổi tiếng, được rất nhiều fan bao quanh bắt tay, ôm ấp, bất giác cảm thấy ganh tỵ lắc mạnh đầu phản bác: “Không được! Chị ấy sẽ không làm diễn viên đâu. Hơn nữa debut ở tuổi 30 là quá trễ rồi.”
Susie chưa định bỏ cuộc vẫn tiếp tục phân tích: “Tuổi tác bây giờ không hẳn là vấn đề lớn, nhiều nghệ sĩ ra mắt nhiều năm nhưng mãi đến gần 40 tuổi mới bắt đầu được biết tới, Lingling không chỉ xinh đẹp, nhìn còn rất trẻ, mọi người không nhìn ra tuổi thật sự đâu. Một lợi thế khác bây giờ Lingling là vệ sĩ riêng luôn xuất hiện bên cạnh em, độ nhận diện sẽ rất cao, chị dám cá với em khi hai người bên cạnh xuất hiện trước fan nhất định sẽ rất hot cho xem.”
“Dừng lại! Chị đi mà hỏi chị ấy, biết đâu người ta không thích làm nghệ sĩ nổi tiếng.” - Orm xụ mặt cau có, bước nhanh lên ô tô không muốn nói chuyện với Susie nữa. Lingling cuốn hút như vậy, bé còn chưa nắm bắt được, nếu thật sự nổi tiếng thu hút sự yêu thích và quan tâm của nhiều người, Orm sợ chị sẽ không chú ý đến mình mất. Em đợi mất 7 năm mới tìm thấy chị, sao có thể nhìn chị rơi vào tay người khác được. Ngàn lần không thể.
Susie biết Orm đang giận, cô chỉ là quá phấn khích khi nhìn ra được tiềm năng phát triển trên người Lingling thôi, đúng như em nói, chưa chắc Lingling đã muốn làm người nổi tiếng, bằng không có thể đã vào giới giải trí lâu rồi. Lấy trong túi ra bịch chuối sấy, bốc vỏ chìa trước mặt đứa trẻ đang phụng phịu, Susie mời mọc: “Ăn chút chuối sấy tâm tình sẽ tốt lên!”
“Em không phải trẻ con đâu!” - Orm đẩy bịch chuối sấy ra, tay cầm lấy chai nước từ tay còn lại của Susie mở nắp uống.
.
.
.
Dựng chống xe xuống, Lingling hai tay xách hai túi lớn thức ăn cho chó đi vào ngôi nhà nhỏ đơn giản nằm phía ngoài thành phố, mỉm cười với May, lên tiếng hỏi: “Đậu phụ và xá xíu đâu rồi chị?”May ngẩng mặt lên nhìn Lingling, tay chỉ ra hướng bên hông nhà: “Chắc tụi nó chơi ngoài vườn cỏ rồi. Em mua nhiều như vậy, lần này lại đi bao lâu nữa hả?”
Lingling đặt hai túi thức ăn xuống kệ tủ lớn vẫn còn rất nhiều túi thức ăn khác bên cạnh, mỉm cười lần nữa đáp: “Đây là lần cuối rồi. Qua năm sau em sẽ nghỉ hưu không làm vệ sĩ nữa, ở nhà chơi cùng hai đứa con của em thôi.”
May đang ngồi vẽ bản thảo truyện tranh nghe nhắc tới không khỏi ném cho Lingling ánh mắt khinh thường: “Vậy em đã phân biệt được hai đứa con của mình ai là đậu phụ, ai là xá xíu chưa?”
Nụ cười trên môi Lingling lúc này có điểm khờ khạo, nhưng lại có thêm phần đáng yêu: “Không sao! Chỉ cần đủ hai đứa con là được, bọn nó giống nhau quá em cứ bị nhầm hoài.”
May buồn cười nhìn Lingling xoắn tay áo lên chạy ra vườn tìm hai chú chó chơi đùa, bởi vì kêu nhầm tên nên hai em cứ ngoảnh mặt đi không thèm để ý tới, nhưng đến khi Lingling lấy hai cây xúc xích trong túi xách nhỏ đeo bên hông ra, bọn nó vì miếng ăn mà hớn hở chạy nhanh về ríu rít vây lấy cô, khung cảnh rất bình yên và thoải mái.
“Về là tốt rồi!”
.
.
.
TBC.
“Ling không thương Orm, Ling bỏ Orm về chơi với cún!” - Tiếng lòng của ai đó
“Không! Hợp đồng chính thức bắt đầu từ ngày mai. Hôm nay tôi sẽ quay về nhà làm một số việc. Em cùng hai vệ sĩ của mình trở về trước đi.”
“...” - Orm chớp chớp mắt, từ lúc nhìn thấy chữ ký của Lingling trên bảng hợp đồng em đã mừng đến mức không còn để tâm đến bất kỳ điều gì, tay cầm lấy hợp đồng như báu vật không có ý định đưa qua cho Susie giữ, vậy mà bây giờ Lingling lại nói vẫn chưa chính thức bắt đầu, Orm còn phải đợi đến ngày mai mới được gặp chị.
Susie phía sau bước nhanh tới lên tiếng thay nữ diễn viên: “Em có việc cứ về thu xếp đi! Hẹn gặp lại nhé!”
Linling lịch sự gật nhẹ đầu thay lời chào, đúng lúc họ vừa rời khỏi sảnh công ty liền rẽ sang hướng nhà xe, chẳng mất bao lâu cô cùng chiếc Ducati của mình đã phóng đi lướt ngang qua hai người vẫn đang đứng đó.
Orm nắm lấy cánh tay Susie lắc lắc, kích động không thể rời khỏi tầm mắt cảnh đẹp vừa rồi: “Có phải em đang mơ không chị?”
“Không! Chị và em đều còn tỉnh táo, nhưng mà... Lingling làm vệ sĩ thật sự rất đáng tiếc quá. Cái khí chất này sẽ đốn tim rất nhiều người cho coi. Chị đây còn ngây ngất thì mấy em gái, chàng trai mới lớn sao mà chịu nổi.”
Orm hất nhẹ cằm tự hào như thể Lingling thực sự là người của mình: “Đáng tiếc chị ấy là vệ sĩ riêng của em thôi.”
Mắt Susie chợt sáng lên: “Ban nãy lúc em và Lingling ở trong phòng bàn về hợp đồng, chị và quản lý Ben có trao đổi với nhau, anh ta từng nói sau một năm nữa Lingling sẽ nghỉ hưu không làm vệ sĩ. Đến lúc đó chị sẽ mời em ấy làm diễn viên, nhất định độ nổi tiếng không thua kém gì em đâu.”
Orm nheo mắt tưởng tượng ra cảnh Lingling làm người nổi tiếng, được rất nhiều fan bao quanh bắt tay, ôm ấp, bất giác cảm thấy ganh tỵ lắc mạnh đầu phản bác: “Không được! Chị ấy sẽ không làm diễn viên đâu. Hơn nữa debut ở tuổi 30 là quá trễ rồi.”
Susie chưa định bỏ cuộc vẫn tiếp tục phân tích: “Tuổi tác bây giờ không hẳn là vấn đề lớn, nhiều nghệ sĩ ra mắt nhiều năm nhưng mãi đến gần 40 tuổi mới bắt đầu được biết tới, Lingling không chỉ xinh đẹp, nhìn còn rất trẻ, mọi người không nhìn ra tuổi thật sự đâu. Một lợi thế khác bây giờ Lingling là vệ sĩ riêng luôn xuất hiện bên cạnh em, độ nhận diện sẽ rất cao, chị dám cá với em khi hai người bên cạnh xuất hiện trước fan nhất định sẽ rất hot cho xem.”
“Dừng lại! Chị đi mà hỏi chị ấy, biết đâu người ta không thích làm nghệ sĩ nổi tiếng.” - Orm xụ mặt cau có, bước nhanh lên ô tô không muốn nói chuyện với Susie nữa. Lingling cuốn hút như vậy, bé còn chưa nắm bắt được, nếu thật sự nổi tiếng thu hút sự yêu thích và quan tâm của nhiều người, Orm sợ chị sẽ không chú ý đến mình mất. Em đợi mất 7 năm mới tìm thấy chị, sao có thể nhìn chị rơi vào tay người khác được. Ngàn lần không thể.
Susie biết Orm đang giận, cô chỉ là quá phấn khích khi nhìn ra được tiềm năng phát triển trên người Lingling thôi, đúng như em nói, chưa chắc Lingling đã muốn làm người nổi tiếng, bằng không có thể đã vào giới giải trí lâu rồi. Lấy trong túi ra bịch chuối sấy, bốc vỏ chìa trước mặt đứa trẻ đang phụng phịu, Susie mời mọc: “Ăn chút chuối sấy tâm tình sẽ tốt lên!”
“Em không phải trẻ con đâu!” - Orm đẩy bịch chuối sấy ra, tay cầm lấy chai nước từ tay còn lại của Susie mở nắp uống.
.
.
.
Dựng chống xe xuống, Lingling hai tay xách hai túi lớn thức ăn cho chó đi vào ngôi nhà nhỏ đơn giản nằm phía ngoài thành phố, mỉm cười với May, lên tiếng hỏi: “Đậu phụ và xá xíu đâu rồi chị?”May ngẩng mặt lên nhìn Lingling, tay chỉ ra hướng bên hông nhà: “Chắc tụi nó chơi ngoài vườn cỏ rồi. Em mua nhiều như vậy, lần này lại đi bao lâu nữa hả?”
Lingling đặt hai túi thức ăn xuống kệ tủ lớn vẫn còn rất nhiều túi thức ăn khác bên cạnh, mỉm cười lần nữa đáp: “Đây là lần cuối rồi. Qua năm sau em sẽ nghỉ hưu không làm vệ sĩ nữa, ở nhà chơi cùng hai đứa con của em thôi.”
May đang ngồi vẽ bản thảo truyện tranh nghe nhắc tới không khỏi ném cho Lingling ánh mắt khinh thường: “Vậy em đã phân biệt được hai đứa con của mình ai là đậu phụ, ai là xá xíu chưa?”
Nụ cười trên môi Lingling lúc này có điểm khờ khạo, nhưng lại có thêm phần đáng yêu: “Không sao! Chỉ cần đủ hai đứa con là được, bọn nó giống nhau quá em cứ bị nhầm hoài.”
May buồn cười nhìn Lingling xoắn tay áo lên chạy ra vườn tìm hai chú chó chơi đùa, bởi vì kêu nhầm tên nên hai em cứ ngoảnh mặt đi không thèm để ý tới, nhưng đến khi Lingling lấy hai cây xúc xích trong túi xách nhỏ đeo bên hông ra, bọn nó vì miếng ăn mà hớn hở chạy nhanh về ríu rít vây lấy cô, khung cảnh rất bình yên và thoải mái.
“Về là tốt rồi!”
.
.
.
TBC.
“Ling không thương Orm, Ling bỏ Orm về chơi với cún!” - Tiếng lòng của ai đó
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com