TruyenHHH.com

Nu Ton Edit Hau Cung Vo Sung Hang Ngay Phuong Cuu An

Hoàng Thượng sủng ái Dung Trì chính, lục cung đều biết.

Dung Trì chính là một người thông minh, làm việc không thể bới móc ra một chút sai phạm nào, còn hiểu quy củ tôn ti, mặc kệ trong tối có ra sao, ở ngoài mặt, cho dù là Kiều Quý quân hay là Đức Quân, đều đối với hắn rất khách khí.

Nhưng khi Phùng Tố đến Đinh Phương Cung ngồi chơi, đều sẽ thuận miệng nói hai câu.

"Hắn là phận thông minh, có thể làm người dẫn đầu, nhưng cũng không thẳng thừng bộc trực, nếu vậy đệ đã không thích hắn." Phùng Tố nói rằng: "Nhưng mà đệ nghe nói, hắn dùng thuốc đấy."

Hạ Ngọc không rõ, hỏi lại: "Thuốc gì? Thuốc bổ thân cầu nữ sao?"

Dứt lời, đến bản thân chàng còn thấy buồn cười, nhìn chung, chàng cảm thấy Dung Trì chính không phải là người hấp tấp cầu nữ đến vậy.

Nhưng Phùng Tố lại không cười, chỉ nhẹ nhàng phun ra một ra một câu: "E là ngược lại."

Hạ Ngọc cực kỳ choáng váng, mãi khi lấy lại tinh thần mới hỏi: "Hà cớ gì phải làm thế?"

Đúng thế, rốt cuộc vì hà cớ gì.

Hoàng Thượng sủng ái, hậu cung không có chủ vị khắc nghiệt, tại sao lại phải chủ động dùng thuốc?

Mà dù bản thân Dung Trì chính muốn uống, Thái Y Viện cũng không dám đáp ứng yêu cầu này!

Hơn nữa, nguyên do nằm ở phía Hoàng Thượng, rõ ràng là nàng rất thích trẻ con, có thể sinh dưỡng thì Hoàng Thượng càng có hứng triệu hạnh. Chàng và Phùng Tố là minh chứng sống, nếu như không thể sinh nở, Hoàng Thượng cuồng nhiệt đã qua thì sẽ dần lạnh nhạt, hứng thú cũng giảm đi mấy phần.

Hoàng thất có lời giải thích bất thành văn, nhiều con nhiều phúc. Vậy nên việc Hoàng gia ghét nhất không thể thoát khỏi tranh đấu hậu cung, liên lụy đến huyết mạch con cái.

Dung Trì chính hiện tại đang đắc sủng, sao phải làm chuyện như vậy?

"Hoàng Thượng nàng..." Mới nói được một nửa, Hạ Ngọc lại ngập ngừng nuốt chữ xuống.

Đương nhiên là Hoàng Thượng không biết gì về chuyện này, nếu nàng biết, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, từ đó lạnh nhạt Dung Trì chính.

Phùng Tố thấy Hạ Ngọc nghe rất nghiêm túc, vội nói: "Ai nha, đệ cũng chỉ nghe phong thanh vậy thôi, huynh đừng để trong lòng."

Hạ Ngọc bỏ thêm than vào trong lò, ngơ ngác nói: "Huynh không tin, bởi vì thật sự không thể hiểu được..."

Cuối năm, bọn họ đến Tây Cung, theo thông lệ vấn an sinh phụ Thuận Chiêu Quân của Hoàng Đế.

Cũng là ngày ấy, Hạ Ngọc mới thông suốt, hiểu được lý do Dung Trì chính phải dùng thuốc tránh thai.

Hoá ra, ở thời điểm chàng không biết, mối quan hệ giữa Kiều Quý quân và Dung Trì chính đã như nước với lửa. Kiều Quý quân tạo áp lực trên tiền triều, Dung Trì chính bận tâm an nguy của gia tộc, không thể không tránh mũi nhọn, chủ động cúi đầu, thả tin tức phong thanh như một liều thuốc an thần cho Kiều Quý quân.

Ra vậy.

Hậu cung hiện tại đứng đầu là Kiều Quý quân, mà hắn lại đang liều mạng sinh Hoàng nữ, danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí Đế Quân.

Hắn là người vội nhất, bởi vì giữa hắn và vị trí Đế Quân đó, chỉ hơn thua một vị Hoàng nữ. Sinh liên tiếp ba Hoàng tử, đã làm cho tiền triều hậu cung nghi ngờ vận khí của hắn, mà Hoàng Thượng rất là tin cái này.

Hoàng Thượng thích kiểu người cát tường như ý, nếu như bất kỳ điểm nào của hắn mà lệch khỏi cái gọi là vận khí dù chỉ một chút, vậy thì cả đời này hắn thật sự phải thủ vị trí Quý quân, không trên không dưới, trơ mắt nhìn nữ nhi của Dư Phong Tú làm Hoàng Trữ.

Hắn đã sống lâu hơn Dư Phong Tú, sao có thể cam nguyện bị một người chết đè đầu cưỡi cổ?

Hắn xuất thân cao quý, lớn lên trong nhung lụa, vị trí Đế Quân đó, ngoại trừ hắn ra còn ai xứng với? Hắn nhất định phải sinh Hoàng nữ, làm Đế Quân, vì nữ nhi trải đường dẹp hoạn.

Nhưng trước mắt, Dung Trì chính được sủng ái, mỗi tháng Hoàng Thượng đến hậu cung, mười lần thì hết tám lần ngủ lại Anh Hoa Cung, xuân ân mưa móc quá nhiều, sinh được Hoàng nữ cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Kiều Quý quân nóng như lửa đốt.

Thế nên, hắn ở trong tối chèn ép Dung Trì chính, thậm chí ở trước mặt Thuận Chiêu Quận, nhắc đến việc yêu họa nhiễu loạn chính sự ở tiền triều, trong lời nói còn ẩn chứa hàm ý khác, muốn nói Dung Trì chính cũng là yêu quân giống như việc xấu ở tiền triều mà thôi, Hoàng Thượng càng sủng ái thì càng là mầm họa khó lường.

Thuận Chiêu Quân lạnh lùng chỉ trích vài câu, điểm tên Dung Trì chính, bảo hắn an phận một chút, lấy lý do không tận tâm lễ Phật, phạt hắn cấm túc nửa tháng.

Nhưng mà nửa tháng sau, Hoàng Thượng càng đến nhiều hơn, khiến Kiều Quý quân ngã bệnh hồi lâu, thân thể ngày càng hư nhược, nghe thấy nhất cử nhất động gì của Anh Hoa Cung, cũng sợ Dung Trì chính có thai.

Đầu năm tuyết rơi, nội cung thiết yến.

Đêm đó Hoàng Đế hứng thú dạt dào, kéo tay Dung Trì chính, cùng hắn đạp tuyết về Anh Hoa Cung.

Không ngờ mới qua giờ Tuất (9h tối), Triều Lộ vội vã chạy vào, báo với Hạ Ngọc đã chìm vào giấc ngủ: "Chủ tử, Kiều Quý quân truyền chúng ta đến Anh Hoa Cung, hình như xảy ra chuyện rồi."

Hạ Ngọc sợ hãi bất an, ngón tay lạnh ngắt, tóm gọn tóc lại rồi đứng dậy: "Chuyện gì?"

Sắc mặt Triều Lộ tái xanh, rầm rì khóc nức nở: "Không biết nữa, nghe nói là Hoàng Thượng nổi cơn thịnh nô, đập phá hết đồ đạc trong Anh Hoa Cung... Người của Thái Y Viện cũng đến cả rồi... Nói là tất cả đều bị thương, cả Hoàng Thượng và Dung Trì chính."

"Đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Hạ Ngọc nắm lấy đôi tay đang run rẩy của Triều Lộ: "Sau cung yến chẳng phải vẫn yên ổn sao?"

Trên đường, Hạ Ngọc gặp Phùng Tố và Lưu Nghiên, trong ánh mắt trao vội chỉ thấy vô tận kinh hoàng, vẻ mặt hoang mang lo sợ, cả ba nín thở bước vào Anh Hoa Cung.

Phùng Tố thấp giọng nói: "E là Hoàng Thượng biết rồi."

Ánh mắt Lưu Nghiên lặng lẽ lóe lên, xem ra hắn biết Phùng Tố đang ám chỉ điều gì.

Lưu Nghiên thở dài, nói: "Dung Trì chính khó rồi đây."

Lúc bọn họ đến, mọi chuyện đã trễ.

Trong viện, tiểu thị mà Dung Trì chính mang theo từ nhà cha đẻ đã bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, chỉ còn hơi thở thoi thóp.

Nội điện tang hoang như một bãi chiến trường, không còn thứ gì lành lặn.

Thái y quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng, nơm nớp lo sợ, băng bó vết thương trên ngón tay cho nàng, ngực Hoàng Thượng phập phồng không yên, sắc mặt trắng bệch, hung ác nhìn xoáy vào Dung Trì chính, ánh mắt như đao như sương, vừa lạnh lẽo lại ác liệt.

Dung Trì chính chỉ mặc một tấm áo trong đơn bạc, tóc dài tung xõa, quỳ gối bên giường nhỏ giọng khóc nức nở.

Kiều Quý quân ngồi bên cạnh Hoàng Thượng, tay giơ lên vài tờ thuốc, chậm rãi nói: "Dung Trì chính, bản quân hỏi ngươi một lần nữa, phương thuốc tránh thai này, ngươi lấy được từ đâu? Thái Y Viện làm sao dám cho quân thị trong cung dùng thứ này, chỉ có thể là vật ở ngoài cung thôi. Bản quân nhớ là, tỷ tỷ trong phụ tộc của ngươi, tinh thông y thuật..."

Dung Trì chính hít sâu một hơi, cắn môi, ép bản thân mình bình tĩnh, kiềm nước mắt lại, run giọng nói: "Thần thị và người nhà của thần thị, chưa từng làm trái tâm ý của quân chủ. Phương thuốc không phải của thần thị, thần thị chưa thấy bao giờ, người hầu của thần thị đều cho thần thị dùng thuốc theo căn dặn của Thái Y Viện..."

Kiều Quý quân nói: "Lời này của ngươi thật buồn cười, không phải của ngươi, vậy phương thuốc trong tay bản quân là của ai? Không phải của ngươi, vậy sao lại ở Anh Hoa Cung? Sao lại tìm được trong hộp đồ của tiểu thị đến từ nhà mẹ của ngươi?"

Hoàng Thượng nhớ đến việc này, lại bùng cơn thịnh nộ, đến cả chuỗi phật châu cũng bị nàng vung tay ném mạnh, đập vào đầu Dung Trì chính: "Tống Liêm! Được, được lắm! Quá được cho một mỹ nhân máu lạnh! Ngươi thật sự làm trẫm lạnh lòng! Đây là ngươi oán trẫm sao?"

Dung Trì chính nhỏ lệ, hắn dập đầu xuống, rồi lại ngẩng lên, đôi mắt rưng rưng nhìn về phía Hoàng Đế, nhẹ nhàng nói: "Thần thị chưa bao giờ phản bội bệ hạ... Trước đây không có, hiện tại không có, sau lại càng không."

Đám người Hạ Ngọc tiến vào, nhỏ giọng hành lễ.

Kiều Quý quân vẫn muốn nói gì đó, nhưng khi Hoàng Thượng ngẩng đầu, nàng chợt nhìn thấy Lưu Nghiên, ánh mắt chấn động, đành khép mi thở dài, giơ tay nói: "Câm miệng hết cho ta!"

Nàng bước đến, bóp cằm Dung Trì chính, nhìn hồi lâu, vỗ nhẹ vào mặt hắn, trầm giọng nói: "Tốt nhất là vậy."

"Người đâu, chiêu cáo lục cung, từ hôm nay, Dung Trì chính giáng xuống Cung thị, tước phong hào, chuyển khỏi Anh Hoa Cung, đến Lễ Phật Đường hối lỗi."

Nói xong, như thể muốn né tránh vật gì rất đáng sợ, nàng vội vã rời khỏi Anh Hoa Cung.

"Hoàng Thượng..." Kiều Quý quân đứng dậy đuổi theo, dường như rất bất mãn với hình phạt của nàng.

Hoàng Đế tức giận nói: "Cút về hết cho trẫm! Không được làm phiền trẫm! Cút hết đi! Cút!"

Kiều Quý quân cũng đành phải thôi, hắn lạnh lùng liếc qua Dung Trì chính một cái, rời khỏi Anh Hoa Cung.

Phùng Tố nâng Dung Trì chính dậy, Dung Trì chính hồi được một chút sức lực, đột ngột giãy khỏi tay hắn, lảo đảo chạy ra, ôm lấy tiểu thị của mình.

Tiểu thị tắt thở trong lòng hắn, Dung Trì chính sững sờ rất lâu, khóc thảm đến khàn tiếng.

Tử Kỳ bên cạnh Hoàng Thượng lòng vòng bước đến, hành lễ với Lưu Nghiên, nói: "Hoàng Thượng mời Cung Bạn đến Càn Nguyên Các hầu hạ."

Lưu Nghiên nhìn ánh mắt đầy thương xót của Tử Kỳ, nhàn nhạt đáp lại: "Đã biết, vậy thì đi thôi."

Trên đường trở về, Phùng Tố thở dài, nói: "Tuy Hoàng Thượng tức giận, nhưng chắc trong lòng đã hiểu, nếu không đã chẳng triệu Cung Bạn hầu hạ."

Hạ Ngọc suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng minh bạch.

Khi Hoàng Thượng vẫn còn là Tam Hoàng Nữ, Lưu Nghiên là thị mặc (1) được Thập Tứ Hoàng Di của nàng thưởng cho. Lưu Nghiên lớn hơn Hoàng Thượng sáu tuổi, trước khi bắt đầu hầu hạ giấy mực thì đã mười bảy, tính tình nhu hòa ít nói, lại rất quy củ, Hoàng Tam Nữ lưu dùng rất hài lòng.

Sau đó Hoàng Tam Nữ ra sa trường rèn luyện, bởi vì đã quen Lưu Nghiên hầu hạ, lúc nào có việc cũng chỉ mang theo hắn bên mình.

Mỗi khi thiếu người kề cạnh, cô đơn, mệt mỏi, nhung nhớ quân phụ (2), nàng đều dựa vào Lưu Nghiên xoa dịu, nhưng lúc đó Thuận Chiêu Quân sợ Hoàng Tam Nữ trẻ tuổi khí thịnh, không để ý quy củ tôn ti, làm ra chuyện xấu chậm trễ tương lai, bèn phái người đến ngày đêm nhắc nhở.

Hầu hạ thì có thể, nhưng thân phận của Lưu Nghiên thấp kém, nâng làm Trắc quân cũng không xứng, đương nhiên không thể có hài tử.

Cho nên phương thuốc Thuận Chiêu Quân đưa tới, đều rất mạnh.

Hoàng Tam Nữ thừa biết, nàng còn tận mắt nhìn hắn uống vô số lần, nhưng cũng chỉ trong lòng hắn biết nỗi đau đó xót đến bao nhiêu.

Lưu Nghiên là nam nhân đầu tiên đi theo nàng, ở bên hầu hạ nàng hơn mười năm, bây giờ cho phép hắn, hắn cũng không thể nào sinh nở được nữa.

Lúc nhìn thấy Lưu Nghiên, trong lòng Hoàng Thượng lập tức rõ ràng, Dung Trì chính không lừa dối nàng, thị quân của nàng dùng thứ này, đều không hề tự nguyện, mà hoàn toàn bất đắc dĩ.

Tại sao Dung Trì chính lại rơi vào cảnh bất đắc dĩ.

Đáp án không cần nói cũng hiểu.

Trên đường quay về Đinh Phương Cung, lòng bàn chân của Hạ Ngọc tê dại, trong đầu vang vọng tiếng khóc nghẹn ngào của Dung Trì chính, ánh mắt của Lưu Nghiên và tiếng thở dài của Phùng Tố.

Chàng vùi mình trong chăn, bàn tay ôm lò sưởi vẫn còn run rẩy.

Một giọt lệ chậm rãi nhỏ xuống chăn bông, góc chăn màu hồng sen bỗng hóa thành màu đỏ sẫm chói mắt.

Loại lạnh lẽo đó, không cách nào xua tan.

Hạ Ngọc phát hiện, bản thân chàng, ngay cả Kiều Quý quân cũng không hận nổi, chàng cảm thấy hắn cũng đáng thương như bao người.

Dường như trong cung này, luôn có ác quỷ vô hình nhai nuốt thân tâm, cưỡng ép bọn họ, từng bước đi đến vực sâu vạn trượng, ai cũng hãm sâu trong đó, thương tích đầy mình, nhưng chẳng biết người nào đáng oán, kẻ nào đáng giận.

--

Tác giả có lời muốn nói: Canh một mỗi ngày.

--

(1) Thị mặc: thị tì mài mực, chuẩn bị giấy bút

(2) Tác giả xài cả phụ quân và quân phụ, nghĩa như nhau, nhưng quân phụ xài 90%, nên thôi mình sẽ chỉnh tất cả về lại quân phụ cho đỡ rối.

--

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com