TruyenHHH.com

Nu Ton Edit Hau Cung Vo Sung Hang Ngay Phuong Cuu An

Khi tiết trời ấm lên, các công tử trẻ tuổi vội vàng kết bạn, cùng đi chơi hội đạp thanh.

Bình thường, Hạ Khiêm Tu toàn lấy cớ thân thể khó chịu để từ chối lời mời của đám bạn tốt. Chỉ trừ những ngày lễ quan trọng không thể không tham gia, cậu mới đành lòng buông sách, miễn cưỡng ló đầu ra khỏi cửa, nhưng dù có đến thì cậu cũng chỉ trốn một góc, nói chuyện phiếm với vòng bạn bè rất nhỏ của mình.

Nhưng năm nay, Hạ Khiêm Tu lại chủ động ra ngoài, theo bọn họ ra ngoại thành du xuân, thả diều, mở hội thơ. Cậu tay chân vụng về, đầu óc trên mây làm những chuyện trước giờ chưa bao giờ làm.

Cậu chỉ có một mục đích, chính là thấy được Ngũ Hoàng Nữ.

Nhưng không phải lần nào cũng có thể gặp được các Hoàng nữ. Đôi khi, các công tử sẽ dựa vào những lời bàn tán của mẫu thân trong nhà, thám thính xem vị Hoàng nữ nào có khả năng xuất hiện, rồi chuẩn bị cho phù hợp.

Bao giờ cũng có vài công tử ca nắm bắt tin tức linh hoạt hơn cả, không chỉ biết vị Hoàng nữ nào sẽ tham gia du xuân và hội thơ, mà còn chắc như đinh đóng cột tiết lộ các Hoàng nữ thích gì.

Chẳng hạn như Tứ Hoàng Nữ rất thích hoa văn mẫu đơn, rất thích tráp lồng màu đỏ xương bồ, rất thích ngọc giọt sương khắc sơn trà, và cả dây cột tóc dài đến eo.

Hạ Khiêm Tu tốn mất hai bản hiếm của "Ẩn Sơn Tạp Đàm", cuối cùng cũng thăm dò được một sở thích có liên quan đến Ngũ Hoàng Nữ.

"Thưởng hoa yến lần trước, Tô nhị công tử mặc một bộ xuân sam màu tinh lam (1), điểm hoa văn đám mây, hình như Ngũ Hoàng Nữ nhìn cậu ta nhiều hơn một chút."

Sau khi thăm dò, Hạ Khiêm Tu cũng không dám thể hiện quá mức trắng trợn, chỉ thay đổi xiêm y có màu sắc gần giống, đỏ mắt mong chờ vận may đến với mình, nhưng Ngũ Hoàng Nữ có tới hội thơ hay không lại là chuyện không ai nghe ngóng được.

Nhưng vận khí của Hạ Khiêm Tu rất tốt, mỗi lần cậu đến thì Ngũ Hoàng Nữ đều xuất hiện, hơn nữa, lần nào cậu cũng có cơ hội nói chuyện với nàng.

Lần thứ nhất, Hạ Khiêm Tu chỉ cùng nàng hỏi thăm qua lại vài câu.

Ánh mắt Ngũ Hoàng Nữ đuổi theo cậu, khiến cậu đỏ mặt chạy thật xa, khi quay đầu lại, cậu tựa hồ vẫn thấy nàng chăm chú dõi theo. Trong lòng vui vẻ, trái tim lại càng nhảy nhót.

Lần thứ hai, Ngũ Hoàng Nữ ngồi xuống bên cạnh cậu, đợi đến hồi kết mới hỏi cậu rằng: "Sao không thấy chàng ăn gì hết? Rượu uống cạn rồi này."

Rượu ở đây chỉ là rượu trái cây ngọt, vì cậu đang đói meo, lại không dám há to miệng ăn điểm tâm, chỉ đành uống một chén rượu trái cây lớn lót dạ.

Cuối cùng, cậu quay đầu, nấc một hơi mang theo mùi rượu trái cây thoang thoảng. Ngũ Hoàng Nữ mỉm cười, nói: "Hương rượu say đến thẹn lòng người."

Lần thứ ba, lần thứ tư...

Bọn họ cùng nhau thả diều, trái tim cũng dần xích lại gần nhau.

Bất tri bất giác, tháng năm gõ cửa.

Hoàng Đế hết bận chính vụ, nhàn rỗi hiếm có, đến hậu cung tản bộ, hỏi thăm Dung Quý quân về tình hình của Tứ Hoàng Nữ. Lúc này nàng mới nhớ, hồi tháng tư, trong cung tổ chức thưởng hoa yến, muốn để các Hoàng nữ tự chọn người vừa ý trong đám thiếu niên hợp tuổi.

Hoàng Đế hỏi: "Hữu nhi đã quyết định được chưa? Nhi tử nhà Diêu Trọng... Nó muốn cho tiểu tử đó vị trí nào?"

Dung Quý quân đáp: "Hữu nhi muốn để đứa nhỏ đó làm Trắc quân."

"Ừ, ngoài ra còn nhìn trúng ai không?" Hoàng Đế tự hỏi tự trả lời: "Ấu tử của Hoàng Thượng thư, năm nay chắc mười sáu, mười bảy rồi... Tháng trước nó có đến phải không?"

"Vâng." Dung Quý quân nói: "Tri thư đạt lý, nhìn qua cũng không tệ."

Hoàng Đế nói: "Cũng để nó làm Trắc quân cho Hữu nhi đi."

Dung Quý quân biết Hoàng Đế đang suy tính điều gì, trên mặt đầy ý cười, gật đầu đáp vâng.

Hoàng Đế tìm một nơi có phong cảnh không tồi, ngồi xuống, tháo chuỗi san hô đặt bên cạnh, ngẫm nghĩ hồi lâu, hỏi hắn: "Nhị Hoàng Nữ có vừa ý ai không?"

"Có!" Dung Quý quân trả lời rất nhanh, trông vô cùng vui vẻ: "Tự nó không chịu nói, nhưng người hầu Đức Doãn bên cạnh nó bảo là Nhị Hoàng Nữ vừa ý tiểu nhi tử nhà Phùng Thiếu khanh của Thái Thường Tự, tên là Phùng Nguyên, năm nay mười sáu, bát tự cũng hợp với Nhị Hoàng Nữ."

Nghe tin thằng bé đó hợp bát tự, Hoàng Đế liền mỉm cười, đọc lại tên Phùng Nguyên vài lần, gật đầu: "Ừ, không tệ, ban Chính quân, không thể để thằng bé chịu thiệt thòi được."

Lát sau, Hoàng Đế lại nói: "Nhà Chung Thiếu phó có một đứa nhỏ đã cùng Nhị Hoàng Nữ lớn lên bên nhau, tên là Chung Tình, trẫm sẽ cho nó vị trí Trắc quân, coi như song hỉ."

"Nhưng hình như Nhị Hoàng Nữ đối với đứa nhỏ Chung Tình này..."

"Chàng không biết ẩn tình trong đó, nhưng trẫm biết." Hoàng Đế nói: "Tuy Chung Thiếu phó là ân sư truyền dạy kiến thức cho Nhị Hoàng Nữ, nhưng phụ thân của Chung Tình lại xuất thân bất chính, năm xưa lén lút qua lại với Chung Thiếu phó nên mới có đứa bé này. Với lại, Chung Tình từ nhỏ đã làm tiểu thị hầu hạ bên cạnh Nhị Hoàng Nữ... Nó chần chừ không nhắc đến là vì sợ trẫm không đồng ý để Chung Tình làm Trắc quân cho nó."

Một lát sau, Hoàng Đế hỏi: "Tam Hoàng Nữ thì sao, có nhìn trúng ai không?"

"Này thì thần thị không biết." Dung Quý quân lắc đầu: "Thần thị và Ngọc ca có hỏi, nhưng Tam Hoàng Nữ chỉ lắc đầu, e là không có ai lọt được vào mắt xanh của nó. Nhưng thần thị có xem qua bát tử của vài công tử, những người phù hợp với Tam Hoàng Nữ lại không ít."

Hoàng Đế vân vê chuỗi san hô, trầm ngâm thật lâu, rồi nàng chìa tay ra, nói: "Vậy thì cứ kệ nó, trẫm hạ hôn chỉ cho Nhị Hoàng Nữ trước, chờ một thời gian, trẫm sẽ hạ hôn chỉ cho Hữu nhi của chúng ta."

"Thần thị biết rồi." Dung Quý quân mỉm cười, nắm lấy tay nàng.

Dung Quý quân chợt nhớ đến Ngũ Hoàng Nữ, nói: "Hoàng Thượng, Ngũ Hoàng Nữ nhìn trúng nhi tử nhà Hạ Thiếu khanh."

"Hả? Nhà Hạ Mịch sao?" Hoàng Đế cau mày suy tư hồi lâu, kinh ngạc: "Nhi tử nhà nàng ta mới bao lớn chứ? Trẫm nhớ thằng bé đó cũng chỉ tầm tuổi Hanh nhi thôi mà..."

"Vâng, tên là Khiêm Tu, đã tròn mười ba, tính thêm tuổi mụ thì sang năm cũng không nhỏ nữa. Dạo này Ngũ Hoàng Nữ cứ chạy theo thằng bé đó miết, bình thường nó đâu có thích thơ ca, trong mấy hội thơ cũng chẳng nghe lọt chữ nào, thế mà bây giờ có thể ngồi hết cả buổi đấy."

"Thật là, tính tình lúc nào cũng như trẻ con." Hoàng Đế coi đây là trò cười, nghe tai này lọt tai kia, cũng không nghiêm túc suy xét.

Tiết trời dần trở nên nóng bức, số lần các công tử bước chân khỏi cửa cũng ít hơn nhiều.

Hội thơ cuối cùng trong tháng kết thúc, tiểu công tử của các phủ không buồn ra ngoại thành du ngoạn nữa, ai cũng ở lì trong nhà tránh cái nắng gay gắt.

Trên đường trở về, Ngũ Hoàng Nữ ngồi nghiêm chỉnh trong xe ngựa, suy nghĩ nên làm thế nào để có thêm vài cơ hội gặp Hạ Khiêm Tu.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, người hầu vào trong chuyển lời: "Ngũ điện hạ, Hạ Thiếu khanh của Hồng Lư Tự nói khí trời nóng bức, nước trà đã chuẩn bị xong, mời Điện hạ di giá."

"Dừng xe dừng xe!" Ngũ Hoàng Nữ nhảy như bay xuống xe, vui mừng hớn hở.

Hạ Mịch mời nàng đến phòng khách, dâng trà lên, rồi hàn huyên với nàng một lúc.

Ngũ Hoàng Nữ cho lui hết đám thị tòng thiếp thân, khẽ giơ tay thi lễ, thăm dò: "Thiếu khanh đại nhân, ngài có lời muốn nói với ta phải không? Chắc là chuyện liên quan đến Khiêm Tu? Ta ngồi lâu như vậy vẫn không thấy chàng ấy về, là đại nhân bảo chàng ấy lánh đi sao?"

Hạ Mịch mỉm cười gật đầu, gõ nhẹ chén trà trống không trong tay, chậm rãi lên tiếng: "Tâm tư của Điện hạ, thần thấy rất rõ ràng, hôm nay thần mời Điện hạ đến đây là vì muốn nói với Điện hạ vài câu vô vị. Thần làm mẫu thân, không thể không nói những lời này..."

"Chắc Điện hạ cũng biết, thần mười bảy tuổi đã cùng hiền nội (2) trong nhà thành thân, đến tận bây giờ, trong nhà vẫn chỉ có một mình chàng ấy."

"Ta biết." Ngũ Điện Hạ nói: "Mỹ danh trung trinh của Hạ Thiếu khanh, cả kinh thành không ai không ngưỡng mộ."

"Thần kể cho Điện hạ chuyện của thần và Tống Thanh nhé." Hạ Mịch rũ mắt nói.

Tuy Ngũ Hoàng Nữ cảm thấy mờ mịt như rơi vào sương mù, nhưng nàng vẫn nghiêm túc đáp lời: "Thiếu khanh đại nhân cứ nói, ta xin rửa tai lắng nghe."

"Khi đó thần rất thích chàng, gặp một ánh mắt đã định chung thân. Người chính mình coi trọng, hết thảy đều nguyện ý trao. Lúc thành thân với chàng, thần đã tự thề với bản thân mình, trái tim Hạ Mịch chỉ có một, phu quân trong tim cũng chỉ có một, thần nhất định sẽ không để chàng chịu chung số phận với biết bao nam nhân ngoài kia, đau đớn giữ tấm lòng son cho kẻ bội bạc."

Ngũ Hoàng Nữ lộ vẻ kinh ngạc.

"Thành thân đến bây giờ, thần không phải là chưa từng dao động." Giọng điệu Hạ Mịch vô cùng chua chát: "Thấy trong nhà đồng liêu ai cũng náo nhiệt phong lưu, đúng là thần đã từng hâm mộ."

"Bị đồng liêu chế nhạo, bị người đời giễu cợt, thần cũng từng khó chịu, cũng từng oán giận."

"Thành thân nhiều năm, cuộc sống dần trở nên nhạt nhẽo, thỉnh thoảng nhìn thấy nam tử dung mạo xinh đẹp lại tươi trẻ, thần cũng chợt nổi lên vài ý định bất trung."

"Nhưng thần chưa bao giờ nuốt lời." Hạ Mịch nói: "Thần không hối hận vì lúc trước đã hứa với chàng một đời một kiếp, bởi thần không muốn đánh mất chàng."

"Thần không dám hối hận, bởi vì thần không muốn phá vỡ lời thề mình trao cho chàng năm mười bảy tuổi. Tống Thanh là người mà Hạ Mịch của năm mười bảy đặt ở đầu quả tim, nếu như bị thần của hiện tại thương tổn, vứt bỏ, khinh rẻ, vậy thì thần sẽ vĩnh viễn mất đi chàng, mất đi cuộc đời mà thần từng bước hoàn thiện, mất đi quãng thời gian hạnh phúc nhất từng tồn tại trong sinh mệnh này."

"Tất cả kiên trì của thần, đều là vì... thần sợ mình sẽ đánh mất chàng."

Hạ Mịch tiếp tục: "Con trai của chúng thần chào đời trong muôn vàn hiểm nguy, vậy nên, để không đánh mất chàng, thần chỉ có một đứa con duy nhất là Khiêm Tu."

Hạ Mịch nhìn Ngũ Hoàng Nữ, khuôn mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, nàng nhẹ nhàng nói: "Khiêm Tu là trái ngọt của thần và chàng ấy trên con đường không người dám đi, hiểm lộ vắng bóng kẻ dấn bước, muôn hoa nở rộ ai kiên trì (3), là báu vật chúng thần nâng trên tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan, là đứa con duy nhất của chúng thần."

"Thần cả gan nói với Điện hạ những lời này, vì thần không muốn những ngày tháng sau này của nó ngập trong khổ sở, không muốn sự trung trinh tốt đẹp mà thần kiên trì tới tận hôm nay, bị người ngoài dẫm nát."

"Nhũ danh của Khiêm Tu, gọi là Châu Ngọc." Hạ Mịch nói tiếp: "Giống tên ca ca thần. Thần muốn cuộc đời của nó viên mãn vô khuyết, đến cả tình yêu cũng thập phần trọn vẹn. Ca ca của thần... chưa bao giờ có được viên mãn như vậy, nói cho cùng, là thần không nỡ để Khiêm Tu bước lên con đường ca ca thần từng đi. Suốt mười mấy năm qua, thần đều vì Khiêm Tu trải một con đường bằng phẳng, thần hy vọng nó sẽ có được một thê chủ viên mãn, một cuộc sống viên mãn, đến cuối đời, nó sẽ ôm một lời thề viên mãn, tròn trĩnh chẳng khuyết chẳng thừa, bình thản nhắm mắt, rời khỏi thế gian."

Hạ Mịch hỏi Ngũ Hoàng Nữ: "Điện hạ, ngài... có thể sao?"

Ngũ Hoàng Nữ không trả lời.

Cách đây không lâu, hôn chỉ của Nhị Hoàng Nữ đã hạ, một lần hạ cả đôi. Không chỉ định ấu tử của Phùng gia, mà còn thêm nhi tử của Chung gia.

Bất kỳ ai gặp Nhị Hoàng Nữ, đều chúc một câu song hỉ lâm môn. Bản thân nàng tuy ngạc nhiên với an bài của Hoàng Đế, nhưng cũng không cự tuyệt.

Hoàng gia chưa bao giờ có tiền lệ chỉ một người, cho dù là Hoàng nữ mắt mù, sau này cũng sẽ nạp càng lúc càng nhiều tiểu thị.

Hạ Mịch nói: "Con đường này, thần đã đi qua, thần biết kiên trì đến cùng là việc khó khăn cỡ nào. Nếu như Điện hạ không thể... Khiêm Tu, xin Điện hạ buông tha. Thần sẽ không để nó nhập Hoàng thất... Con đường mà ca ca thần đang đi, mục ruỗng, rách nát, thần không muốn nhi tử của thần chịu chung số phận với ca ca thần, bị bốn phía bủa vây, bất đắc dĩ bước lên con đường này."

"Ngũ điện hạ sáng suốt thông tuệ, thần nghĩ, những lời to gan xấc xược của thần hôm nay, nếu Điện hạ không thích... hẳn là có thể coi như chưa từng nghe qua." Hạ Mịch thở dài.

Ngũ Hoàng Nữ trầm mặc hồi lâu, rồi nàng đứng dậy, cung kính thi lễ.

"Hạ Thiếu khanh, ngài để ta nghĩ lại."

Nàng không lập tức trả lời, mà thúc ngựa hồi cung, nhốt mình trong điện ngồi ngây người.

Ba ngày sau, nàng đến Thanh Yến Cung, ăn hai đĩa hạt sen hấp, dõi theo bóng lưng đang chăm bón hoa cỏ của Hạ Ngọc, vương chút tịch liêu như không như có, chẳng thể tiêu tan.

Nàng đứng bật dậy, hạ quyết tâm.

Nàng tìm Tương Quân.

"Con thích Hạ Khiêm Tu."

Tương Quân gật đầu: "Ta biết."

"Con muốn chàng làm phu quân của con."

Tương Quân: "Ừm, ta biết."

"Ý con là, một mình chàng."

Tương Quân nâng mắt: "Nghĩ kỹ chưa?"

"Đã nghĩ ba ngày." Nàng nói: "Vì chàng ấy, vì Ngọc quân phụ, vì người, cũng vì chính con. Con chỉ cần một mình chàng."

Tương Quân bình tĩnh đáp: "Ta biết rồi, con đi nói với mẫu hoàng của con đi, nói cho rõ ràng."

Ngũ Hoàng Nữ xoay người rời đi.

Tương Quân thở dài, đặt sách xuống.

Hạ Ngọc hỏi: "Yến nhi vừa đến nói gì với huynh vậy?"

Tương Quân đáp: "Chuyện phiền phức... Phải giúp nó thổi gió bên gối."

Đêm đó, chàng ta đến Càn Nguyên Điện.

Hoàng Thượng bật cười, trêu chàng ta nhiệt tình không giảm, sung mãn như xưa.

Tương Quân hỏi: "Yến nhi đã đến nói với Hoàng Thượng rồi sao?"

"Ồ, chàng nói chuyện này à." Hoàng Thượng cầm tóc chàng ta lên, nhìn sợi tóc trơn mềm trôi tuột khỏi khẽ tay, bật cười một tiếng, trở mình: "Trẫm nói rồi, chờ con bé tròn mười sáu sẽ để nó rời cung lập phủ, đến lúc đó trẫm sẽ hạ hôn chỉ cho nó. Nhưng nhi tử của Hạ Thiếu khanh còn nhỏ quá, trẫm nhớ nhà của Tô Thiếu phủ có vài nhi tử lớn tuổi hơn một chút, có thể phong trước là Trắc quân để chăm sóc..."

"Hoàng Thượng, nó chỉ muốn một người. Hôn chỉ của Hoàng Thượng không thể hạ nhiều được đâu."

"Nó mới bao lớn chứ, lại dám nói chỉ một người?" Hoàng Đế cười cười, không biết đang nghĩ đến điều gì, ánh mắt dần trôi xa, sau đó, nàng nói: "Cũng chẳng biết nó giống ai..."

Cuối cùng, Hoàng Đế trút một tiếng thở dài, thỏa hiệp: "Được rồi, trẫm cho phép nó."

Mùa đông năm Khánh Lịch hai mốt, Ngũ Hoàng Nữ rời cung khai phủ, trong tay cầm theo hôn chỉ mà Hoàng Đế ban.

Nàng phụng chỉ, đợi Hạ Khiêm Tu hai năm, chờ cậu tròn mười sáu sẽ đón cậu nhập phủ.

Chuyện lần đầu nghe, chuyện lần đầu thấy.

Cũng không biết có thể kiên trì bao lâu.

--

(1) Tinh lam: 1 loại hoa, tên Việt là hoa chấm bi hay hoa Baby, tên này quẳng vào cổ trang nghe rất kỳ, nên để nguyên chữ trung, màu hoa như ảnh dưới.

(2): Hiền nội: cách gọi vợ mình với người ngoài, ở đây là chồng, ngoài ra còn gọi là tiện nội.

(3) Câu này không có điển tích hay thơ văn gì đâu, do tớ tự chém, do thật sự dịch văn thì sượng quá, note ở đây vì sợ tối nghĩa, ý là trên con đường mà Hạ Mịch đi, 1 vợ 1 chồng, thì chẳng có ai dám đi cả, khó khăn, gian khổ, bị chê cười, nhưng cuối cùng vẫn có trái ngọt chính là Khiêm Tu.

--

Chương này dịch cũng rất mất thời gian ý, một là nó khá dài, tính ra mười mấy chương cuối chương nào cũng dài hơn mấy chương đầu, với lại cũng đến cao trào, nhiều khúc phải cố dằn tâm trạng xuống, nên thật sự khó dịch hơn rất nhiều. Do thật sự, một điều mà tớ tâm niệm, dù tớ làm solo, một mình cân tất, nhưng dịch là vì đam mê, nên câu từ phải chỉn chu, không thể lậm Hán việt, không thể hiện đại hóa, không thể chém văn tác giả bung nóc, cũng không thể làm mất chất nhân vật. Bởi vì tớ tâm huyết nên không muốn dịch cho có, dịch cho có thì dễ lắm, ý trên mặt chữ, QT có sẵn, cứ quẳng vào là có truyện, nhưng dịch sao cho mượt, cho thơ, cho hấp dẫn thì đúng là một nghệ thuật, tốn công sức và thời gian thật sự.

--

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com