TruyenHHH.com

Nu Ton Edit Hau Cung Vo Sung Hang Ngay Phuong Cuu An

Trung thu qua đi, Lưu Nghiên đưa Tam Hoàng Nữ đến Thanh Yến Cung, lại còn là hắn tự mình đưa.

Hạ Ngọc nghe cung nhân truyền lời, nén xuống bao kinh ngạc, vội vàng ra ngoài cửa cung đón tiếp.

Từ rất xa, Lưu Nghiên buông tay Tam Hoàng Nữ, đẩy con bé một cái, cúi đầu nói: "Đi đi."

Tam Hoàng Nữ vừa chạy vừa nhảy, giang hai tay, hô to một tiếng Ngọc quân phụ, nhào vào lòng Hạ Ngọc.

Hạ Ngọc vững vàng đón lấy, nhẹ nhàng xoa đầu con bé, rồi cùng con bé nhìn về phía Lưu Nghiên.

Hạ Ngọc nói: "Cung Bạn có thể đến Thanh Yến Cung bất cứ lúc nào..."

Lưu Nghiên không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu, trầm mặc xoay người, chậm rãi rời khỏi.

Trong lòng Hạ Ngọc cuồn cuộn dâng lên một tư vị khó nói thành lời, chàng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng khi thốt ra lại hóa thành một tiếng thở dài.

Châu Cơ nghi hoặc: "Hắn đến đây mà không có âm mưu hay thủ đoạn gì à? Hôm trước còn cố chấp giữ chặt Tam Hoàng Nữ, sống chết không chịu buông, sao hôm nay chúng ta không nói gì, hắn lại chủ động đưa Tam Hoàng Nữ tới?"

Hạ Ngọc nói: "Chắc là Hoàng Thượng ra lệnh."

"Hoàng Thượng? Hoàng Thượng đến Cam Tuyền Cung của hắn? Hình như không có đâu." Châu Cơ nghĩ mãi không ra, nhưng chẳng sao, đối với kết quả này, cậu ta vô cùng hài lòng, cao hứng nói: "Em biết mà, Hoàng Thượng nhất định sẽ bênh vực chủ tử."

Sau khi Tam Hoàng Nữ trở về, Thanh Yến Cung lại náo nhiệt hẳn lên, đám cung nhân quen thói mượn gió bẻ măng, đều biết trong đại chiến "Tranh Hoàng tự" giữa Văn Trì chính và Cung Bạn, cuối cùng Hoàng Thượng đã đứng về phía Văn Trì Chính, vậy nên ăn mặc chi tiêu, chỉ cần là thứ Thanh Yến Cung yêu cầu, tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng rồi đưa tới.

Tam Hoàng Nữ mang đến cho Hạ Ngọc những đãi ngộ chưa từng có trong hậu cung, lễ tết qua đi, ngay cả bàn ghế trong Thanh Yến Cung cũng được đổi thành loại tốt, không khí khang trang hơn nhiều.

Nhưng mà Lâu Anh không còn đến đây nữa.

Sau khi hết thảy trần ai lạc định, Dung Quân có đến một lần.

Trong trận chiến tranh Hoàng tự của Hạ Ngọc và Cung Bạn, Dung Quân chưa từng hỏi chàng câu nào, hắn giả ngây giả ngốc, dù có đến đây thăm Hạ Ngọc cũng vờ như không nhận ra bầu không khí giương cung bạt kiếm đầy căng thẳng giữa Hạ Ngọc và Lưu Nghiên khi đó.

Đến lúc Lưu Nghiên chịu thua, chủ động đưa Tam Hoàng Nữ đến Thanh Yến Cung, Dung Quân mới chậm rãi đến cung của Hạ Ngọc ngồi chơi, tán gẫu vài ba chuyện.

"Hoàng Thượng muốn khôi phục truyền thống săn bắn, nàng đã định xuân săn vào tháng ba năm sau." Hắn nhấp trà, nói tiếp: "Đây là xuân săn đầu tiên sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, chắc là nàng sẽ dần những thị quân từ Trì chính trở lên đi cùng."

Hạ Ngọc vừa muốn đi vừa không muốn đi, chàng lộ ra vẻ mặt "ta ngại phiền phức", sau đó chàng nhìn vào cái bụng hơi nhô lên của Dung Quân, quan tâm nói: "Vậy thì đệ phải dưỡng thân thể cho tốt, Thái y nói thế nào?"

Chàng vẫn không biết Dung Quân có thai chính xác vào lúc nào, cũng không hiểu rõ tình trạng sức khỏe của hắn. Hỉ sự của Dao Hoa Cung bị ém đến tận tháng trước mới báo ra, Hoàng Thượng hứa là chỉ cần sinh hạ hài tử, bất kể là Hoàng tử hay Hoàng nữ, đều sẽ thưởng cho Dung Quân một phần đại lễ.

Các cung phỏng đoán, hẳn là nàng muốn tấn vị phân cho Dung Quân.

Dung Quân nói nhỏ: "Chắc chắn sẽ sinh trong năm nay."

Hạ Ngọc kinh ngạc: "Không biết là đệ sớm hơn hay là Tiết Quân sớm hơn."

Dung Quân mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Dĩ nhiên là đệ ấy sẽ sớm hơn một chút."

Cuối năm, chỉ trong thời gian chân trước chân sau, Tiết Quân và Dung Quân đều có động tĩnh. Tiết Quân vẫn treo khuôn mặt khó ở như trước, biểu tình vô cùng khẩn trương, cơn đau vừa bắt đầu đã rấm rứt khóc nấc lên. Dung Quân thì ngược lại, hắn còn có thể bớt chút thì giờ gọi Tứ Hoàng Nữ đến hỏi thăm bài học.

Thái dương vừa khuất núi, Tiết Quân trở dạ. Dụ Trì chính ở bên trong hỗ trợ, sau bữa tối, Hạ Ngọc ghé qua xem thử, nhưng tình hình vẫn chưa đâu vào đâu.

Chàng hỏi Dụ Trì chính, nhưng trên mặt Dụ Trì chính không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ nói: "Lần đầu tiên đều như vậy, đệ ấy quá căng thẳng, vậy nên rất đau."

Bữa tối Hoàng Đế rất có khẩu vị, ăn được không ít, rồi nàng đọc sách chờ tin tức.

Giờ Dậu (7h tối) hôm đó, Thuận Chiêu Quân đến ngồi một lát, bên cạnh Tiết Quân có thêm một người đáng tin cậy, giờ Dậu ba khắc, Hoàng Đế đã có Hoàng nữ thứ sáu của nàng.

Hoàng Thượng chọn chữ Doanh cho Lục Hoàng Nữ, lại hỏi: "Tiết Phất sao rồi?"

"Cạn kiệt sức lực, đã thiếp đi rồi."

Nghe tin thân thể hắn không đáng ngại, Hoàng Thượng gật đầu, cười híp mắt, vừa cuộn sách vừa nói: "Giờ chỉ cần chờ Liêm nhi."

Đến rạng sáng Dao Hoa Cung mới bắt đầu, nhưng chưa tới giờ mão (5-7h sáng), hắn đã cho Hoàng Thượng thêm Thất Hoàng Nữ, bầu trời khi đó vừa sáng rọi.

Thuận Chiêu Cung ở cùng Tiết Quân một đêm, vừa mới trở về Tây Cung, nghe tin Thất Hoàng Nữ ra đời, cười nói: "Đúng là có phúc khí."

Cung nhân bên cạnh hỏi: "Phật gia đang nói đến Thất Hoàng Nữ sao?"

"Không phải đều giống nhau à?" Thuận Chiêu Quân trả lời.

Trước khi Hoàng Thượng tảo triều, nàng đặc biệt đến Dao Hoa Cung ôm Thất Hoàng Nữ vừa mới chào đời, lúc cung nhân hỏi tên bé, Hoàng Đế nói: "Không vội, chờ trẫm nghĩ được một cái tên hay đã."

Nàng nhìn về phía Dung Quân, cười bảo: "Liêm nhi, chàng nói là cho trẫm một Hoàng tử cơ mà?"

Dung Quân khẽ ho vài tiếng, trả lời: "Hoàng Thượng trông chờ vào Duệ Quân đi."

Những lời này của hắn lại khiến Hoàng Đế nhớ tới Giản Hoàng Tử, nàng trầm mặc một lúc, giao Thất Hoàng Nữ cho cung nhân, rồi dặn dò: "Trời lạnh rồi, chăm sóc bọn họ tử tế vào."

Lúc tảo triều, Hoàng Đế còn mải suy nghĩ bằng được cái tên, nàng tiện tay viết vài chữ, nhưng đều không hài lòng.

Hạ triều, nàng đến Dao Hoa Cung, lảng vảng trước cửa cung không chịu vào, nàng chắp tay sau lưng đi đi lại lại, sau khi nghĩ được mấy cái tên nghe khá ổn mới dám bước vào trong.

Nàng để Dung Quân chọn.

Dung Quân bảo Ẩm Lan lấy bút đến, viết xuống tất cả những cái tên mà Hoàng Thượng nghĩ ra, gấp nhỏ lại, bỏ vào trong tay áo.

"Hoàng Thượng nhặt đi, nhặt được cái nào thì lấy cái đó." Hắn nói: "Tất cả tùy vào ý trời."

"Hay lắm!" Hoàng Thượng phất tay, đuổi hết những người không liên quan ra ngoài cửa, kéo tay áo của hắn, đặt ở trên giường rồi luồn tay mò mẫm.

Nàng đang tìm tên, cũng đang đùa giỡn, đến khi Dung Quân nóng hết cả người, thở gấp xin tha, Hoàng Đế mới ngồi dậy, chỉnh lại vạt áo cho ngay ngắn, nói rằng: "Lấy chữ "Hanh" đi."

Nàng vươn tay, viết vào lòng bàn tay Dung Quân một chữ "Hanh", tiện thể hôn môi hắn, lưu luyến hồi lâu vẫn không muốn rời đi, nàng nói: "Vậy quyết như thế."

Nhưng ba ngày sau, Tiết Quân sốt cao không giảm, thần trí mơ hồ, chuyện đã đến mức không thể cứu vãn. Đến khi đám Hạ Ngọc nhận được tin tức, chuông tang đã vang lên.

Hạ Ngọc và Tương Quân vội vàng chạy tới, Dụ Trì chính lắp bắp giải thích, lúc sinh sản vốn đã không thuận lợi, xuất huyết rất nhiều, bản thân hắn căng thẳng quá độ, lại còn trúng gió, trong khi trời lạnh thì rất khó điều dưỡng, thuốc thang liên tục mấy ngày, cuối cùng vẫn không chống đỡ được.

"Không phải đệ nói là hắn bình an vô sự sao?" Hạ Ngọc không hiểu.

Dụ Trì chính ngơ ngác, tâm trí mịt mù, lắp bắp trả lời: "Đệ, đệ vẫn luôn ở... đây chăm sóc... Nếu không có việc gì, Thuận Chiêu Quân, Quân sẽ cho đệ quay về, về."

Ý là, Thuận Chiêu Quân thừa biết chuyện này, nhưng ông đã dặn, nếu không phải là vô cùng bất đắc dĩ thì không được nói cho Hoàng Thượng biết, chỉ cần báo hỉ thôi.

"Đối với chuyện sinh con của thị quân, trước giờ Hoàng Thượng vẫn luôn sợ hãi, mà chẳng phải bây giờ Tiết Quân còn rất ổn sao? Vô duyên vô cớ đến báo lại khiến Hoàng Thượng thêm phiền, nếu làm cho Hoàng Thượng lo lắng thì đây là tội của tất cả các ngươi." Nguyên văn lời dặn của Thuận Chiêu Quận là như vậy.

Nên tận ba ngày sau, cung nhân vẫn chưa trình báo cho Hoàng Thượng.

Ngay lúc này, Tiết Quân lại bị trúng gió, đột ngột từ trần, sau khi Hoàng Thượng biết được, nàng thật sự buồn bực hồi lâu.

"Lấy quy cách Quý quân an táng đi." Nàng nói.

Thuận Chiêu Quân khẽ niệm a di đà Phật, bảo rằng: "Nên làm như vậy, đứa nhỏ Tiết Phất này, dịu dàng săn sóc."

Ngay cả khi qua đời cũng không khiến người khác phật lòng, lại mấy ngày trôi qua, tết đã đến trước thềm. Nhưng mới đầu tháng giêng mà làm tang, vậy chẳng phải là điềm không cát lợi sao?

Vậy nên, chuyện của Tiết Phất được xử lý rất chóng vánh, bởi nếu tiếp tục kéo dài thì sẽ lố qua tháng giêng, cả quá trình chỉ mang tính tượng trưng, qua loa lấy lệ, Hoàng Đế còn đặc biệt hạ chỉ, chấp nhận thỉnh cầu của mẫu thân hắn, cho phép Tiết Quý quân di táng về quê nhà, chôn cất trong lăng mộ gia tộc của Tiết gia ở Giang Nam.

Trường hợp ngoại lệ này không phải là chưa từng xảy ra, triều Thế Tông, Tiết gia cũng có một Đế Quân, tuy chỉ là truy phong, nhưng hoàng ân đặc biệt cho phép, cũng phong quang an táng ở tổ phần quê hương.

Nhưng tang sự vừa qua, trong cung dù sao cũng lạnh đi một chút, trên mặt ai cũng vắng bóng nụ cười, tử khí nặng nề.

Còn chưa tới tháng giêng, Lưu Nghiên bị ngã, tổn thương đến eo, tạm thời không đi đứng được.

Hoàng Thượng hạ triều, dẫn theo Tử Kỳ đến thăm hắn, Lưu Nghiên gầy đến mức cả người chỉ còn da bọc xương, tinh thần cũng không được tốt. Hoàng Thượng kéo tay hắn, nói chuyện với hắn một hồi lâu, rồi nàng chợt phát hiện Tử Kỳ đang đứng ngoài điện hứng gió lạnh.

Hoàng Đế rũ mắt, biểu tình có hơi buồn bã, lát sau, nàng quay đầu gọi vọng ra: "Đứng bên ngoài làm gì, vào đây."

Tử Kỳ tuân lệnh tiến vào, nàng ta cứ cụp mắt không nói gì, cũng không dám nhìn Lưu Nghiên.

Hoàng Đế mở lời: "Trẫm và Cung Bạn vừa mới ôn lại một vài chuyện cũ, như hồi chúng ta cùng nhau đóng quân ấy, đó là quãng thời gian cực khổ vô cùng, nhưng vì hai người các ngươi luôn ở bên trẫm, khiến năm tháng đó quý giá biết bao..."

Nàng tiếp tục: "Lưu Nghiên, chàng còn nhớ không, một bên mắt của Tử Kỳ bị thương là do cứu chàng đấy, tháng trước nàng ta nói với trẫm, con mắt bị thương năm đó đã hoàn toàn không thể nhìn thấy nữa rồi."

Tử Kỳ ngẩng đầu, nhìn về phía Lưu Nghiên.

Lưu Nghiên: "Thần thị nhớ rõ, đến chết không quên."

"Mau khỏe lại đi." Hoàng Thượng ân cần: "Lúc trước trẫm đã nói với chàng như thế nào? Mấy việc lặt vặt, nếu cung nhân làm được thì cứ để bọn họ làm, chàng không cần phải đụng tay, vậy mà chàng nhất định không chịu nghe lời trẫm, lần này thì hay rồi, treo mỗi cái đèn lồng mà còn tự làm mình bị thương..."

Lưu Nghiên nói: "Thần thị không thể ăn không ngồi rồi, ngây ngốc cả ngày chẳng làm gì hết..."

Nếu như hắn không làm những việc lặt vặt, vậy khi rảnh rỗi, hắn còn có thể làm gì bây giờ? Trong hậu cung này, ngay cả Dạ Nguyệt cũng từng là thế gia công tử đọc sách viết chữ, chỉ có một mình hắn, không biết mặt chữ, không đọc nổi sách, muốn nói chuyện với những thị quân khác cũng không có lấy một chủ đề chung. Mỗi khi bọn họ đàm luận về chuyện phong hoa tuyết nguyệt, hắn chỉ có thể ngồi một bên, âm thầm ngưỡng mộ, vì hắn nghe mãi cũng chỉ hiểu được lơ mơ, một câu cũng không chen vào nổi.

Hắn từng thấy nhiều, cũng từng trải nhiều, nhưng rốt cuộc hắn không phải người đọc sách, trong bụng dù có thiên ngôn vạn ngữ, cũng không thể thốt thành lời.

Người khác nhắc đến hắn, hầu như đều nói, Cung Bạn cung kính hiểu chuyện, không thích nhiều lời.

Nhưng khi hắn còn trẻ, rõ ràng là một thiếu niên hoạt ngôn và hiếu động.

Sau khi Hoàng Thượng rời đi, Lưu Nghiên ngủ liền mấy giấc, không phân đêm ngày, mỗi khi tỉnh dậy hắn đều trợn to hai mắt, hồi tưởng lại những ngày tháng đã cùng Hoàng Đế và Tử Kỳ đóng quân thị sát khắp cả đất Bắc trời Nam, hắn níu lấy quãng thời gian mà hắn nhớ đến vô số lần, hoài niệm hết lần này đến lần khác.

Hạ Ngọc dẫn Tam Hoàng Nữ tới thăm hắn.

Lưu Nghiên chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên, hắn cười hỏi Tam Hoàng Nữ ăn uống thế nào, ngủ có ngon không, sau đó hắn nghe Tam Hoàng Nữ đọc thơ, đôi mắt lóe lên vài tia sáng kỳ lạ, vừa ước ao vừa chua xót.

Chờ Tam Hoàng Nữ chạy đi chơi, Hạ Ngọc mới nhẹ giọng hỏi thăm bệnh tình của hắn. Lưu Nghiên đột nhiên nói: "Ngọc công tử, ta rất hâm mộ các thế gia công tử như bọn đệ."

Hoàng thất có những quy định bất thành văn, thị mặc đưa tới hầu hạ bên cạnh Hoàng nữ, bắt buộc không được biết chữ. Nhìn chữ không hiểu thì sẽ không ôm những tâm tư không nên có, cũng chẳng cách nào thao túng quyết định của các Hoàng nữ.

Hắn xuất thân từ một tiểu hộ khá giả trong kinh thành, từ nhỏ đã được đưa vào cung làm thị tòng, sau đó bị Thuận Chiêu Quân chọn trúng, làm người hầu mực bên cạnh Tam Hoàng Nữ Triệu Dật.

Hắn nói: "Thi Cẩm, cũng là Tam Hoàng Nữ."

Đến giờ Hạ Ngọc mới hiểu, đây là nguyên nhân khiến Lưu Nghiên không đành lòng buông tay.

"Năm xưa, người hầu mực không biết chuyện mực bút là để tránh ảnh hưởng đến Tam Hoàng Nữ. Những người như ta, chỉ là món đồ chơi cho Tam Hoàng Nữ giải sầu, không cần làm những chuyện không cần thiết. Khi đó, Hoàng Thượng muốn dạy ta đọc sách viết chữ, nhưng nàng mới dạy ta ba ngày đã bị Thuận Chiêu Quân phát hiện, Thuận Chiêu Quân sai người đến cảnh cáo ta, nếu không khuyên can Hoàng Thượng thì sẽ chuyển ta đi nơi khác, không cho ta tiếp tục hầu hạ Hoàng Thượng nữa."

Hắn dựa người vào xấp chăn mền chất đống, lặng lẽ nhìn Hạ Ngọc.

"Giờ đệ thấy không? Người hầu mực không biết chuyện mực bút, cuối cùng vẫn ảnh hưởng đến Tam Hoàng Nữ, còn khiến đệ mang đứa nhỏ bên cạnh ta đi mất." Lưu Nghiên nói tiếp: "....Nhưng người cướp nó đi không phải đệ, là do ta không giữ được con bé."

"Nghiên ca... Huynh nên nói những lời này với đệ sớm hơn." Hạ Ngọc nhẹ nhàng trả lời.

"Ta không phải là chẳng biết đến nửa mặt chữ." Lưu Nghiên cười bảo: "Nhưng dù ta có nhận được vài mặt chữ, so với Văn Trì chính mà nói, cũng không tính là gì."

Hạ Ngọc vuốt nhẹ đôi mắt, hô hấp có hơi không thuận, chàng hít một hơi thật sâu, dặn dò: "Huynh phải mau chóng khỏe lên."

Lưu Nghiên chăm chú nhìn chàng hồi lâu, hắn vừa đỡ eo ho vài tiếng, vừa cười nói: "Ta không nhìn lầm, trong cung có biết bao người đi tới đi lui, nhưng chỉ mình đệ, trái tim sạch sẽ nhất."

--

Tác giả có lời muốn nói: He he! Lưu Nghiên không chết! Bất ngờ lắm phải hông! Mà thui qua rồi, mọi người thở ra một hơi cho nhẹ lòng nào.

--

Chà, một chương có nhiều điều muốn nói hơn tui tưởng.

Đầu tiên là Tiết Phất, thật sự không ngờ bạn này chếc như vậy, sốc thiệt không đùa, thôi thì bạn cũng chỉ là một thị quân qua đường, nhưng nói thật, mắc gì bạn chếc mà không ai quan tâm vậy =((( Chị Hoàng kiểu ừ chết chôn lẹ đón năm mới, còn bận ngắm con gái với người t iu, chếc thì chếc hu ce, cả cái hậu cung đón nhận cái chết của bạn như 1 lời nguyền vậy, lạnh bạc cùng cực, đặc chuẩn cho an táng ở quê cũng như đuổi khéo để đón tết ấy. Là do nhân duyên bạn này không tốt hay do lòng người bạc thật chả biết nữa, bản raw có câu "Đến cả chết đi cũng khiến người khác hài lòng" nhưng tui dịch thoát ý cho đỡ đau đấy, chứ nghe câu đó xong tủi thân giùm bạn, chếc vì sinh con cho các vị mà chỉ ghi nhận được chuyện bạn này nhạt nhoà không gây họa cho ai hết là sao =(((

Còn về Lưu Nghiên, hình như có 1 chi tiết tác giả nhầm, bạn này là do Thập Tứ Hoàng Di của chị Hoàng tặng cho bả, tác giả từng nói ở mấy chương đầu, nhưng thôi tôi cá tác giả quên rồi.

Mà nói thiệt bạn Lưu Nghiên rất tội, nếu tính tuổi thì chắc phải chạm đầu bốn rồi, bạn ý kẹt trong hậu cung, phân vị thấp, không biết chữ không biết viết, cầm kỳ thi họa để giải trí cũng không, chẳng giao tiếp được với người khác, cũng không có bạn tri kỷ, con cái bị đoạt mất, lại mang thân bệnh, là tui thì tui lãnh cơm hộp sớm cho đỡ chán, chuyển sinh mình cung đấu lại, chứ giờ sống tiếp thì không biết làm gì cho hết đời luôn. Mà có vẻ Tử Kỳ có gì đó với Lưu Nghiên thật, tác giả rải hint quá trời, nhưng tui tin nếu năm đó Lưu Nghiên về với Tử Kỳ thì sẽ hạnh phúc hơn với ả Hoàng, vì giờ còn gì khổ hơn nữa đâu, tác giả không cho bạn này chết nhưng sống khổ x 5 thì huề vốn cực.

--

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com