Nu Ton Edit Hau Cung Vo Sung Hang Ngay Phuong Cuu An
Tác giả có lời muốn nói: Dành cho các bẹn có trí nhớ ngang tầm chị Đế, giúp các bạn nhớ lại vài chi tiết nhỏ.Trước tiên tóm tắt xíu:Lưu NghiênNam nhân lớn hơn Hoàng Đế khoảng mười tuổi.Là nam nhân đầu tiên của Hoàng Đế.Từng theo Hoàng Đế và Tử Kỳ (Chỗ này viết hơi mơ hồ, mọi người tự mình cảm nhận), đi thị sát tình hình dân chúng và quân đội.Bởi vì ban đầu không cho phép sinh con, nên giờ cũng không sinh được.Không thích nói chuyện, cảm giác tồn tại rất thấp, tất cả đều do Hoàng Đế làm chủ.Nhập cung phong Cung Bạn.Hoàng Đế từng thuận miệng nói một câu, giao Tam Hoàng Nữ của Dạ Nguyệt cho Lưu Nghiên nuôi nấng.Còn Bảo Hoàng Tử được Sương Bạch và Dạ Nguyệt cùng nuôi dưỡng ở Thúy Vi Cung.Sau đó Hoàng Đế tâm huyết dâng trào hứa với Hạ Ngọc là giao cả Hoàng Tam Nữ và Bảo Hoàng Tử cho chàng nuôi.Hạ Ngọc trông ngóng mấy ngày vẫn không thấy đến.Thật ra chủ yếu là Hoàng Tam Nữ không đến.Hạ Ngọc được Lâu Anh chỉ điểm, đi tìm Hoàng Đế, để Hoàng Đế tự mình giao hài tử cho chàng, cuối cùng mới dẫn được bọn nhỏ trở về.Xong rồi, mọi mng xem chương hôm nay.--Editor: Thứ nhất là tuổi tác của Lưu Nghiên, in fact bạn này hơn Hoàng Đế 6 tuổi, chị iu từng viết trong mấy chương đầu.Thứ hai, hì klq nhưng có cảm giác bạn Tử Kỳ có gì đó với Lưu Nghiên =))) Nhưng thui ai biết được.Thứ ba, mấy chương đầu chị Đế tính giao Bảo Hoàng Tử cho Lưu Nghiên cơ, chắc giữa đường đổi ý.--Hoàng Tam Nữ và Bảo Hoàng Tử hòa nhập với cuộc sống ở Thanh Yến Cung rất nhanh. Tiểu hài tử vô lo vô nghĩ, chỉ bằng thời gian một bữa cơm đã trở nên thân quen với Hạ Ngọc, thoải mái nghịch ngợm chơi đùa.Hạ Ngọc đùa giỡn với bọn nhỏ hồi lâu, đến khi thấm mệt, hai đứa nhóc này mới chịu yên tĩnh ngồi đọc sách viết chữ với chàng.Chàng ân cần giảng cho bọn nhỏ hết câu này đến câu khác, mỗi khi chúng học thêm được gì đó, chàng liền thưởng cho một cái mứt hoa quả.Hoàng Tam Nữ thông minh hơn Bảo Hoàng Tử chút đỉnh, khi Hạ Ngọc đọc đến lần thứ ba, chàng vừa nói nửa câu, Hoàng Tam Nữ đã có thể hoàn thành nốt nửa câu còn lại. Không chỉ vậy, con bé còn có thể vừa đùa nghịch và cắn mứt hoa quả, vừa thả hồn vía lên mây nhưng vẫn đọc thuộc làu làu bài học cho Hạ Ngọc nghe.Hạ Ngọc cực kỳ vui vẻ, lại cùng con bé đọc bài lần nữa.Bảo Hoàng Tử dần theo không kịp, gà gật ngủ mất. Triều Lộ ôm thằng bé vào trong nội điện. Còn Hạ Ngọc vẫn tiếp tục dạy Hoàng Tam Nữ đọc thơ.Hoàng Tam Nữ vừa lắc lư cái đầu nhỏ, vừa đọc lại bài thơ rành mạch lưu loát chẳng vấp chữ nào.Hạ Ngọc: "Con thông minh thật đấy, Thi Cẩm."Hoàng Tam Nữ: "Con thông minh thật đấy, Thi Cẩm.""Con biết nên gọi ta thế nào không?" Hạ Ngọc chỉ vào chính mình: "Ta đã nói với con rồi, con nghĩ thử đi. Thi Cẩm thông minh như vậy, nhất định sẽ nhớ ra được đó."Thi Cẩm ngẩng đầu, gọi: "Hạ Ngọc!"Hạ Ngọc ngẩn người.Chàng chưa từng nói cho Thi Cẩm biết, chàng tên là Hạ Ngọc.Chàng cẩn thận ngẫm lại, Thi Cẩm là nữ nhi của Dạ Nguyệt, tuy con bé không được nuôi dưỡng bên cạnh Dạ Nguyệt, nhưng Hoàng Thượng cũng không phải người hà khắc, vậy nên Thi Cẩm học theo cách gọi của Ô U, gọi Dạ Nguyệt là a ô, có nghĩa là phụ thân trong tiếng Quan thoại.Thi Cẩm lại do Cung Bạn nuôi lớn, gọi Cung Bạn là tiểu phụ, Hạ Ngọc nghĩ cho tâm tình của Cung Bạn và Dạ Nguyệt, nên sau khi đón Hoàng Tam Nữ và Bảo Hoàng Tử trở về, liền dạy bọn chúng gọi chàng là Ngọc quân phụ.Nhưng Thi Cẩm lại gọi thẳng tên chàng, Hạ Ngọc.Hạ Ngọc vội nói: "Không đúng, con nghĩ lại đi, xem phải gọi ta là gì?"Thi Cẩm đung đưa hai chân nhỏ, hỏi ngược lại: "Vậy người có phải Hạ Ngọc không?"Hạ Ngọc không tài nào cười nổi nữa, hỏi bé: "Thi Cẩm, ai nói cho con biết tên ta là Hạ Ngọc?"Thi Cẩm đáp: "Tiểu phụ không cho con kể với người khác.""Tiểu phụ nói gì với con thế?""Tiểu phụ nói, nếu con kể cho người khác biết, thì tiểu phụ sẽ không quan tâm đến con nữa.""Không đâu." Hạ Ngọc ôm lấy con bé, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu phụ còn nói gì với con nữa?"Thi Cẩm cúi đầu, vừa nghịch bút vừa nói: "Tiểu phụ không cho con gọi người là quân phụ."Giờ phút này Hạ Ngọc không tức giận nổi nữa, lại càng không thấy đau lòng, giọng điệu của chàng thập phần bình tĩnh, máu dồn lên tai, đầu óc ong ong khó chịu, thấp giọng hỏi: "Tiểu phụ còn nói gì nữa?""Tiểu phụ nói, mẫu hoàng không thích Hạ Ngọc, cũng không cho Thi Cẩm và Văn Bảo thích." Nói xong, con bé ngẩng đầu, đôi mắt đen tuyền nhìn thẳng Hạ Ngọc, rồi bé nhếch miệng cười, lấy tay chọc chọc vào khóe môi chàng, thiên chân vô tà hỏi: "Người là Hạ Ngọc à?""Phải gọi là Ngọc quân phụ.""Tiểu phụ không cho con gọi.""Ở đây thì phải nghe lời Ngọc quân phụ." Thanh âm Hạ Ngọc nặng nề: "Thi Cẩm, con có thích Ngọc quân phụ không?"Thi Cẩm tiếp tục đong đưa hai chân, trả lời: "Thích!""Có thích tiểu phụ không?""Thích!""Vậy con thích tiểu phụ hơn, hay là thích ta hơn?" Hạ Ngọc hỏi.Thi Cẩm với tay lấy thêm mứt hoa quả, vừa ăn vừa đáp: "Ở đây thì thích Ngọc quân phụ, về Cam Tuyền Cung thì thích tiểu phụ."Trong lòng Hạ Ngọc cay đắng vô cùng.Hoàng Đế tìm cho Tam Hoàng Nữ một lão sư, giờ mão (5-7h sáng) mỗi ngày, Hạ Ngọc phải thức dậy chuẩn bị cho con bé, sau khi chải đầu rửa mặt thì đưa nó ra cửa cung, ở cửa cung sẽ có người đến đón, chàng chỉ có thể dặn dò đôi câu, cho họ vài thứ tốt để họ tận tâm dẫn bé đi đọc sách.Buổi trưa, nếu không có ai tới đón, vậy thì Giáo Tập Sở sẽ phụ trách lo liệu cơm trưa, chuyện lớn chuyện bé gì cũng được ghi chép lại, kể cả nhất cử nhất động mỗi ngày của các Hoàng nữ Hoàng tử, một bản lưu ở Giáo Tập Sở, rồi sao chép một bản khác đưa đến Càn Nguyên Cung.Còn Hoàng Thượng có xem hay không, đó là việc của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng đọc của ai, đó cũng là việc của Hoàng Thượng nốt.Có điều, người của Giáo Tập Sở rất rành mấy trò chọn mặt gửi vàng, nếu Hoàng Thượng để ý đến vị Hoàng nữ Hoàng tử nào hơn, ghi chép về vị đó cũng được quẹt thêm vài nét bút, nói tốt vài câu.Tam Hoàng Nữ Triệu Thi Cẩm, sinh phụ là người Ô U, lại không giống các Hoàng nữ khác, trong tên có đến ba chữ, hiển nhiên không được Hoàng Thượng coi trọng.Ban đầu được nuôi dưỡng ở Cam Tuyền Cung, chỗ của Cung Bạn, sau đó lại đến Thanh Yến Cung của Văn Trì chính. Tuy Trì chính là vị phân cao hơn Bạn, nhưng dù gì cả hai đều không được sủng ái, trong cung này lòng người lúc nào chẳng giống như gương sáng, cái gì cần biết thì đều minh bạch.Rồi xét đến Tam Hoàng Nữ, tướng mạo đậm nét dị tộc, tuy đầu óc lanh lợi, không phải là đứa ngu dốt, nhưng trừ việc học nói nhanh hơn một chút, còn lại không thấy điểm nào vượt trội cả.Qua một thời gian, thái độ của các lão sư trong Giáo Tập Sở cũng dần qua loa hời hợt.Làm sao Hạ Ngọc không biết bọn họ coi thường Tam Hoàng Nữ? Vậy nên dù mệt, chàng cũng phải đi đón Tam Hoàng Nữ và Bảo Hoàng Tử về cung trước ngọ thiện, sau khi ngủ trưa một giấc lại đưa bọn chúng đến Giáo Tập Sở.Tháng bảy nóng nhất trong năm, một ngày thái dương cực độc, Hạ Ngọc chờ sốt cả ruột cũng không thấy bọn nhỏ trở về, chàng sợ xảy ra chuyện gì bất trắc, cử Triều Lộ đi hỏi thăm, đợi hồi lâu, cơm trưa đã nguội ngắt, Triều Lộ người đầy mồ hôi chạy về, thở hồng hộc nói: "Chủ tử... Cam Tuyền Cung... dẫn đi rồi."Hạ Ngọc ngớ ra, Lưu Nghiên chưa hề đả động chuyện này với chàng."... Bảo Hoàng Tử đâu?""Cũng bị dẫn đi luôn." Triều Lộ tức tối mắng: "Bọn cẩu nô tài ở Giáo Tập Sở, hỏi thì không chịu trả lời, hại em phải đi hỏi thăm khắp nơi, chạy một vòng hết cả khu này mới biết là Cam Tuyền Cung cướp người ngay trước mặt chúng ta, họ lén lút dẫn Tam Hoàng Nữ và Bảo Hoàng Tử đi mất rồi."Hạ Ngọc nhíu mày.Cung nhân của Giáo Tập Sở sẽ không dám hỏi mà không đáp, cố ý giữ miệng kín bưng thế này, e là có người phía sau phân phó.Hạ Ngọc hỏi: "Đã nghe ngóng chưa? Hay là Hoàng Thượng đến Cam Tuyền Cung?""Không có, Hoàng Thượng đã nhiều ngày không tới hậu cung rồi."Vậy thì chẳng có lý do nào hết.Châu Cơ tức giận, nói: "Bây giờ bên đó tùy tiện vậy à, không có Hoàng Thượng chống lưng cũng dám lên mặt với chúng ta? Đã vậy thì để nô tài đến Cam Tuyền Cung chờ cửa, cơm nước xong sẽ dẫn bọn nhỏ về ngay, tránh bị bên đó lấy cớ ngủ nghỉ gì đó dây dưa không thả người!"Hạ Ngọc nói: "Các em cử người đến truyền lời trước đi, bảo là sau ngọ thiện sẽ dẫn bọn nhỏ về ngay. Ta tới chỗ Tương Quân ngồi một chút..."Thuận Chiêu Quân phân một nửa sự vụ của hậu cung cho Lâu Anh, mấy ngày nay chàng ta bận rộn tính toán đối chiếu sổ sách, thêm nữa là Hạ Ngọc đang nuôi hai đứa nhỏ, chàng ta ngại ồn ào, không còn đến Thanh Yến Cung làm tổ nữa.Hạ Ngọc tìm được Lâu Anh, còn chưa kịp mở miệng, Lâu anh đã giành lời trước: "Đến đây vì chuyện hai đứa bé phải không?"Hạ Ngọc gật đầu, kể lại chuyện hôm nay."Này chắc không phải là ta nghĩ nhiều chứ?" Hạ Ngọc tiếp tục: "Huynh nói đi, rốt cuộc Lưu Nghiên có ý gì vậy? Ta đã nói với huynh ấy rồi, khi nào rảnh rỗi cứ đến cung của ta ngồi chơi, bọn nhỏ sống ở đâu mà chẳng giống nhau, chúng ta tổn thương hòa khí thì thật không đáng, tất cả việc này đều là vì con trẻ mà? Huynh ấy ngoài miệng thì đồng ý, nhưng không chịu đến Thanh Yến Cung lần nào cả.""Dạ Nguyệt và Sương Bạch thì sao?""Sương Bạch có đến vài lần, không nhìn ra bất kỳ hiềm khích nào với ta hết. Đệ ấy nói câu nào cũng thiên ân vạn tạ, còn bảo với ta, Dạ Nguyệt cũng muốn đến, nhưng mà không đến được."Lâu Anh liền nói: "Chuyện này thì phải trách huynh một nửa.""Liên quan gì đến ta?" Hạ Ngọc vô cùng ấm ức: "Trước giờ ta luôn cho rằng Lưu Nghiên là người tốt, đối xử với huynh ấy cũng rất hòa nhã, năm đó khi ta ngã bệnh ở Vương phủ, cũng là Lưu Nghiên chăm sóc, tại sao...""Lúc trước khi Hoàng Thượng nói muốn giao cả Tam Hoàng Nữ và Bảo Hoàng Tử cho huynh, lẽ ra huynh phải đáp là huynh chỉ cần Bảo Hoàng Tử thôi. Chẳng hiểu sao huynh có thể đồng ý cái rụp như thế?" Lâu Anh lắc đầu: "Chuyện này là do Hoàng Thượng làm sai, nếu đã để Cung Bạn chăm sóc Tam Hoàng Nữ ba năm, tình cảm sâu đậm, ngay cả Dạ Nguyệt cũng qua lại thân thiết với Cam Tuyền Cung, thì sao có thể đột ngột giao Tam Hoàng Nữ cho huynh được? Nhưng làm gì có ai chán sống, dám nói Hoàng Thượng làm sai cơ chứ? Vậy nên lỗi là ở huynh, Hoàng Thượng vừa bảo cho, huynh không thèm suy nghĩ tí nào đã vội đáp ứng."Hạ Ngọc nghẹn lời.Khi đó chàng chỉ nghĩ, Tam Hoàng Nữ và Bảo Hoàng Tử đều là huyết mạch Ô U, sinh phụ cũng thân như huynh đệ ruột, cả hai tỷ đệ khắng khít như hình với bóng từ bé đến giờ, dù sao thì đi cùng nhau vẫn tốt hơn là bị chia cắt.Hạ Ngọc: "Lúc đó ta chỉ nghĩ đến tụi nhỏ...""Lúc đó huynh và Hoàng Thượng nghĩ chẳng khác gì nhau đâu." Lâu Anh ngắt lời chàng, lại nói: "Thực ra việc này, tất cả là do một mình Hoàng Thượng làm sai."Chàng ta bất đắc dĩ mỉm cười, bảo rằng: "Hồi trước, e là Hoàng Thượng chợt nhớ đến Cung Bạn nên mới có ý định cho hắn một đứa con. Nhưng Cung Bạn làm sao so được với huynh? Hắn biết chữ không? Vậy nên hắn cũng chỉ có thể chăm sóc đứa bé trên phương diện ăn mặc. Cũng do Hoàng Thượng năm đó nhất thời thương tiếc hắn, không thèm suy nghĩ cẩn thận đã giao Tam Hoàng Nữ cho hắn. Đến khi Tam Hoàng Nữ phải học vỡ lòng, lại ghét bỏ hắn không thông văn tự."Hạ Ngọc không nói gì.Lâu Anh nói tiếp: "Có lẽ nếu Hoàng Thượng biết tình huống hiện tại của các huynh thì cũng sẽ hối hận. Lúc đó nên giao Bảo Hoàng Tử cho Cung Bạn, còn Tam Hoàng Nữ cho huynh, giao đúng người thì bây giờ cả làng đều vui. Hoàng tử ấy mà, dù có nuôi dưỡng tùy tiện hay là không đọc nhiều sách thì cũng chẳng sao. Còn Hoàng nữ, tuy nói đứa bé này không được ký thác quá nhiều kỳ vọng, nhưng cũng không thể để một Bạn vị chẳng biết nửa mặt chữ làm người nuôi dưỡng. Muốn tìm những thị quân khác cũng không ổn, nếu vị phân quá cao, chỉ sợ sẽ tiêm vào đầu Tam Hoàng Nữ những suy nghĩ không thực tế, còn nếu vị phân thấp, vậy thì không đủ tư cách nuôi nấng Hoàng tự."Lâu Anh nói đến đây, chỉ vào Hạ Ngọc: "Huynh là người thích hợp nhất, vậy nên khi Hoàng Thượng nhớ tới huynh, dịu dàng ngủ với huynh một giấc, thức dậy liền giao Tam Hoàng Nữ cho huynh, Bảo Hoàng Tử chỉ là đồ tặng kèm, gọi là cho được song toàn như ý thôi."Hạ Ngọc nghe xong, thở dài một tiếng."Nhưng giờ mọi chuyện thành ra như vậy rồi, huynh không thể trách Hoàng Thượng, nhất là muốn trách cũng không trách được." Lâu Anh nói: "Hạ Ngọc, đừng nhượng bộ. Về tình về lý, huynh đều không phải nhường Cung Bạn. Hắn là Bạn, huynh là Trì chính, tôn ti trật tự, đây còn là quyết định của Hoàng Thượng, huynh mà nhường thì thật không ra thể thống gì. Có những lúc, không thể mềm được thì phải cứng."Hạ Ngọc cũng hạ quyết tâm, gật đầu: "Được. Huynh nói không sai, giờ là thời điểm Tam Hoàng Nữ bắt đầu đọc sách, không thể để Cung Bạn làm chậm trễ con bé."Thế là mấy ngày sau đó, Thanh Yến Cung và Cam Tuyền Cung âm thầm mở màn đại chiến tranh Hoàng tự.Đôi khi Hạ Ngọc vượt lên một bước, dẫn được bọn nhỏ về cung, có thể an ổn hai, ba ngày, nhưng Lưu Nghiên không hề bỏ cuộc, bất cứ khi nào tìm được cơ hội sẽ đưa Tam Hoàng Nữ về Cam Tuyền Cung, lúc Hạ Ngọc sai người đến đón thì hắn thoái thác đủ đường.Sau đó, Hạ Ngọc tự mình đi, Dạ Nguyệt bị kẹp ở giữa, vô cùng khó xử, hắn cảm thấy đám người Trung Nguyên có thật nhiều vẻ mặt, vừa phức tạp vừa khó hiểu, không biết nên khuyên bên nào.Chỉ có điều, bất luận là Hạ Ngọc hay Lưu Nghiên, đều không thẳng thừng xé mặt nhau, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài, hai người lúc nào cũng nghênh đón đối phương bằng khuôn mặt tươi cười, rồi cũng dùng cái vẻ tươi rói ấy tiễn đưa đối phương.Sương Bạch mau chóng dừng ở một bên, hắn đau lòng Bảo Hoàng Tử đi theo Tam Hoàng Nữ chịu giày vò, liền tự mình đưa Bảo Hoàng Tử đến Thanh Yến Cung.Lưu Nghiên từ bỏ Bảo Hoàng Tử, tập trung tất cả ánh mắt vào một mình Tam Hoàng Nữ, canh phòng nghiêm ngặt, tử thủ đến cùng.Mỗi lần đón con bé hồi cung, Hạ Ngọc gặp lại Tam Hoàng Nữ, Tam Hoàng Nữ đều sẽ nhoái người ghé vào tai chàng, thì thầm nói với chàng, tiểu phụ lại muốn con không thích người nữa, Ngọc quân phụ có thích tiểu phụ không?Hạ Ngọc liền trấn an bé: "Đừng nói lung tung, đọc sách cho tốt là được. Giờ con đọc "Lữ dạ thư hoài" cho quân phụ nghe đi."Trước trung thu, ám chiến tranh đoạt Tam Hoàng Nữ ngày càng kịch liệt.Hạ Ngọc và Lưu Nghiên rất muốn Tam Hoàng Nữ bồi mình qua Trung thu, vậy nên hai bên đều cố gắng trông chừng con bé cực kỳ sát sao.Nhưng vào lúc này, Tam Hoàng Nữ trúng gió đổ bệnh, trùng hợp lại ở Cam Tuyền Cung, Lưu Nghiên liền bẩm báo tình hình cho Thuận Chiêu Quân, giữ Tam Hoàng Nữ ở Cam Tuyền Cung dưỡng bệnh.Ngoài ra, đêm trước Trung thu, Thuận Chiêu Quân còn quở mắng Hạ Ngọc, chỉ là không gọi đích danh.Cùng Lưu Nghiên giao đấu trận này, Hạ Ngọc thua.Ngày Trung thu, Hoàng Thượng có nhã hứng, đám Hoàng tự lần lượt hành lễ với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng kiên nhẫn hỏi thăm từng đứa một.Tuy bất mãn với tiến độ đọc sách của Trưởng Hoàng Nữ, những lễ tết không mắng trẻ con, Hoàng Đế cũng thưởng cho con bé một sắc mặt tốt, dặn dò vài câu về bài học.Sau khi nhắc vài câu về tình hình của Nhị Hoàng Nữ, rằng gần đây con bé đã biết viết vài chữ đơn giản, Hoàng Thượng hỏi thăm Tam Hoàng Nữ."Thi Cẩm, gần đây con đọc sách gì?"Tam Hoàng Nữ bi bô trả lời, mồm miệng nhanh nhảu lạ thường, con bé đọc một hơi khoảng mười bài thơ cho Hoàng Đế nghe, thanh âm rõ ràng rành mạch.Đây đúng là kinh hỉ không thể ngờ, Hoàng Đế rất hài lòng khen: "Được! Rất tốt!"Nàng nâng chén ngọc lên, giơ về phía Hạ Ngọc, cười nói: "Nhất định là do Văn Trì chính dạy bảo... Rót đầy chén cho Văn Trì chính đi, nào, Ngọc ca, đây là công lao của chàng."Vẻ mặt Lưu Nghiên lãnh đạm, không nhìn ra vui buồn.Hạ Ngọc cố kìm lại hai hàng lệ, nhắm mắt ngửa đầu, uống cạn chén rượu.--
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com