Nu Ton Edit Hau Cung Vo Sung Hang Ngay Phuong Cuu An
Sáng sớm hôm sau Hạ Ngọc mới hồi cung, Lâu Anh nói: "Huynh không nên đi, huynh nên để cậu ta tìm Hoàng Thượng để dựa vào.""Ta không chịu được." Hạ Ngọc nói: "Ta không muốn thấy bọn họ thành ra như vậy.""Ba trăm triệu người trên thế gian này, ai mà không khổ? Ai mà không nạn? Huynh không phải Bồ Tát, không cứu được khổ cũng không cứu được nạn, đừng có tự ném mình xuống vực." Đây là lần đầu tiên Lâu Anh nói những lời như này, biểu tình cực kỳ chân thành, ngữ khí thập phần nghiêm túc: "Hạ Ngọc, đọc được nhiều sách cũng không nhất thiết phải nhìn ra nơi trời cao biển rộng, cúi đầu lo cho cuộc sống bé nhỏ của mình trước đi."Chàng ta chỉ về hướng Thúy Vi Cung, nói rằng: "Không dễ gì Hoàng Thượng mới đồng cảm với huynh, nhưng người nàng thưởng cho huynh để an ủi, đến giờ vẫn chưa thấy đâu. Cứ tiếp tục thế này, trên dưới lục cung đều biết, người hiền lành nhất, dễ bắt nạt nhất chính là huynh đấy Hạ Ngọc."Hạ Ngọc thở dài: "Ta biết rồi.""Huynh chỉ biết thôi thì không được." Lâu Anh đẩy chàng: "Đi tìm Hoàng Thượng đi. Hạ Ngọc, ta chỉ nói một câu thôi, ở trong cung này, huynh không phải là Hạ Ngọc gì hết, huynh là Văn Trì chính, thê chủ của huynh là Hoàng Đế."Lâu Anh nói: "Ngũ Hoàng Nữ đang ở trong cung của ta, bây giờ ta không rảnh, huynh giúp ta đưa con bé đến Càn Nguyên Cung đi."Hạ Ngọc ôm Ngũ Hoàng Nữ hiếu động nghịch ngợm, chàng dỗ dành cả buổi, gian nan lắm mới tới được Càn Nguyên Cung.Tử Kỳ thấy người đến là chàng, có hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã cúi đầu xuống, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hoàng Thượng và Ninh Thân vương đang chơi cờ."Hạ Ngọc bắt đầu có ý thoái lui, nhưng Tử Kỳ đã vào thông báo."Ngọc ca? Ngạc nhiên thật đấy, sao hôm nay lại chủ động tới tìm trẫm." Tâm tình Hoàng Đế có vẻ rất tốt, cười nói: "Bảo chàng ấy vào đi."Chàng vừa buông tay thì Ngũ Hoàng Nữ đã chạy biến đi, con bé nhanh như cắt bò lên đùi Hoàng Đế."Trẫm thừa biết, nhất định là Tương Quân ném con bé cho chàng." Hoàng Đế mỉm cười vẫy tay: "Lại đây.""Văn Trì chính." Ninh Thân vương trẻ tuổi khẽ gật đầu, thảy quân cờ ngọc bích vào trong hộp.Hạ Ngọc đáp lễ: "Ninh Thân vương.""Tính ra thì, ta và Văn Trì chính là thông gia đấy.""Ồ? Thật không?" Hoàng Thượng nghi hoặc: "Vậy sao trẫm lại nhớ, muội với Dung Quân mới là thông gia, tiểu đệ của Dung Quân chẳng phải là Trắc quân của muội sao, hửm?""À, Văn Trì chính cũng vậy." Ninh Thân vương nửa đùa nửa thật nói: "Dung Quân còn có một đệ đệ, gả cho muội muội của Dung Trì chính."Hoàng Thượng vân vê quân cờ, nhíu mày suy ngẫm hồi lâu, nói: "Trẫm nhớ rồi, đúng là có chuyện đó thật."Hạ Ngọc im lặng không lên tiếng, có hơi câu nệ.Ninh Thân vương bất đắc dĩ mỉm cười, xem ra Văn Trì chính không khác gì lời đồn, không thích nói chuyện, cũng không quá thông minh.Hoàng Thượng vỗ vào chỗ bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Chàng đừng đứng nữa, mau lại đây ngồi đi, đều là người một nhà cả."Ninh Thân vương cười đến nỗi đôi mắt vốn cong như trăng ngày rằm trông càng nhỏ hơn, nàng ta đứng lên thi lễ: "Đánh cờ xong rồi, chắc sầu muộn của Hoàng tỷ cũng vơi bớt phần nào rồi ha, thần muội còn phải đi vấn an Thuận Chiêu Quân, xin cáo từ trước vậy."Hoàng Đế ôm Ngũ Hoàng Nữ, đùa giỡn với bé một lúc, rồi quay sang hỏi Hạ Ngọc: "Tối qua chàng ở trong cung Duệ Quân à?""Vâng." Hạ Ngọc trả lời: "Cậu ta tính tình như trẻ con vậy, rất sợ tối, vậy nên thần thị đành ở lại bồi cậu ta.""Ồ." Hoàng Đế mặt không cảm xúc, không nhìn ra vui cũng chẳng ra nhìn ra giận, một hồi sau lại nói: "Tam Hoàng Nữ và Bảo Hoàng Tử, Lưu Nghiên còn chưa giao cho chàng sao?"Hạ Ngọc lắc đầu.Hoàng Đế xoay người lại, lần đầu tiên thấy chàng lộ ra vẻ mặt tiu nghỉu như vậy, nàng vươn tay xoa đầu chàng: "Được rồi, trẫm cho chàng gặp bọn nhỏ."Nàng gọi người đến, bảo bọn họ đưa Ngũ Hoàng Nữ trở về, đồng thời gọi Tam Hoàng Nữ và Bảo Hoàng Tử đến.Hoàng Đế cũng không gặp hai đứa bé này thường xuyên, khi bọn trẻ được đưa tới, chúng hoàn toàn không giống Ngũ Hoàng Nữ vốn vô cùng thân thuộc với nơi này, chỉ làm theo chỉ bảo của cung nhân, khấu đầu với Hoàng Đế, rồi đứng dậy ngẩng đầu nhìn nàng.Hạ Ngọc đỏ mắt chờ mong nhìn bọn chúng.Tướng mạo của hai đứa bé này rất xinh đẹp, xinh đẹp một cách kỳ cục, tuổi không lớn nhưng mái tóc vừa dày vừa rậm, trẻ con bình thường sẽ không có đầu tóc thô cứng như vậy.Mặc dù ngũ quan không giống nhau, nhưng hương vị dị quốc chỉ thuộc về Ô U Tây Vực, tất nhiên là không cách nào tẩy sạch.Cũng may là dung mạo của Tam Hoàng Nữ thiên về phía Hoàng Thượng, đôi mắt đen tuyền, phần nào hòa tan được huyết thống dị tộc của phụ thân, nhưng Bảo Hoàng Tử, trông giống người Ô U đến không ngờ, đồng tử nhạt màu ánh lên chút lục sắc, to tròn trong veo, lông mi vừa cong lại vừa vểnh.Hoàng Đế ôm Bảo Hoàng Tử, nói: "Chàng nhìn thấy không, Sương Bạch cho trẫm một bảo bối, minh châu Tây Vực, thằng bé là báu vật trong tay trẫm đấy."Hạ Ngọc cúi sáp lại nhìn, híp mắt mỉm cười, chàng khẽ chạm ngón vào lông mi của Văn Bảo, Văn Bảo nắm lấy ngón tay chàng, không chịu buông ra."Muốn cho chàng ấy ôm không?"Văn Bảo: "Muốn."Thằng bé nhấn từ rất mạnh, nói thêm vài chữ, e là sẽ có ngữ điệu kỳ quái bật ra.Hạ Ngọc ôm lấy bé, cảm thấy trái tim bỗng nhiên hạ xuống, chậm rãi trở về vị trí vốn dĩ của nó, không chơi vơi lơ lửng nữa."Dẫn Văn Bảo về đi." Hoàng Thượng cười nói: "Chỉ cần cha con các chàng thuận hòa vui vẻ, so ra còn quan trọng hơn những điều khác.""Hoàng Thượng..." Sau khi Hạ Ngọc ôm Bảo Hoàng Tử, lại chợt nghĩ đến một "nhiệm vụ" khác khiến chàng đến đây hôm nay, đó là giúp đỡ Duệ Quân.Chàng bất chấp nói thẳng: "Tối nay... Duệ Quân sợ tối, vậy nên..."Hoàng Đế làm sao mà không hiểu ý chàng, tuy trong lòng vẫn tồn đọng khúc mắc, nhưng theo thời gian, khúc mắc đó đã không còn mãnh liệt như trước, sắc mặt nàng hòa hoãn bớt, nhưng chỉ bảo: "Chàng tự lo cho mình đi."Hạ Ngọc rời đi, Ninh Thân vương thăm hỏi Thuận Chiêu Quân xong, lại vòng vèo quay lại.Hoàng Đế có nhã hứng, uống một chút rượu nhạt, tỷ muội hai người đối vài câu thơ, tán gẫu về chuyện phong hoa tuyết nguyệt."Thần muội mới gặp được một diệu nhân." Nàng ta nói: "Vũ điệu như ưng, eo thon vai mảnh xinh đẹp vô cùng."Hoàng Đế cười nhạo nàng ta: "Trẫm nhớ Ninh Vương quân là một bình giấm chua mà nhỉ?"Nhắc đến Chính quân, khuôn mặt Ninh Thân vương lập tức nhăn nhó khổ sở, khoát tay nói: "Chứ còn gì nữa, Vương quân của tiểu muội là một đống giấm chua lè ủ trong cái bình to tổ bố, hậu viện của muội không ngày nào không đổ đầy giấm!""Trẫm lại rất thích bọn họ ghen tuông." Hoàng Đế chậm rì lên tiếng."Hoàng tỷ, chúng ta không giống nhau đâu ạ... Có câu ghen ít thì vui ghen nhiều tổn thọ là vậy đó. Các thị quân của Hoàng tỷ chỉ ăn một ít giấm, không ảnh hưởng đến phong nhã, còn mang theo một tư vị đặc biệt. Nhưng nhà thần muội lúc nào cũng ngập trong đống giấm, gà bay chó sủa thì vui thế nào nổi."Nói lòng vòng một hồi, nàng ta lại quay về điểm xuất phát."Hoàng tỷ, vũ giả mà thần muội kể với tỷ...""Muội giữ đi." Hoàng Đế đập cái bốp vào đầu nàng ta: "Cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng... Trẫm tìm vài chuyện xấu cho muội làm, muội có bằng lòng không?"Ninh Thân vương "trượt chân" quỳ xuống, động tác nhanh nhẹn mượt mà nước chảy mây trôi."Nguyện dâng cả sinh mạng này! Nhưng mà Hoàng tỷ..." Nàng cợt nhả nói: "Muội là người lười, trước giờ có được tích sự gì đâu, nếu đó là trọng trách nặng nề thì đừng...""Ai cho muội đánh giá bản thân cao vậy." Hoàng Đế tiếp tục: "Chuyện xấu của trẫm vô cùng hợp với tâm ý của muội. Trẫm nhận được thư thăm hỏi của trưởng nữ Quan Nội Hầu, mùng năm tháng sau nàng ta vào kinh, cũng chẳng phải việc gì quan trọng, chỉ là đến vấn an trẫm theo thông lệ thôi. Bên trẫm rất bận rộn, không có thời gian tiếp đón nàng ta, trưởng nữ của Quan Nội Hầu thích múa hát, mấy ngày nàng ta ở kinh thành, muội chịu trách nhiệm chiếu cố, ăn chơi nhậu nhẹt thế nào cũng được.""À, chuyện xấu này thì muội không chê." Ninh Thân vương sảng khoái trả lời.Đêm đến, thẻ bài của các thị quân được đưa lên, Hoàng Thượng liếc qua, quả nhiên là làm theo căn dặn trước đó, thẻ bài của Duệ Quân được đặt trên cùng.Hoàng Thượng buông quyển sách trong tay, tùy tiện phẩy một cái, cuối cùng cũng lật thẻ bài của Duệ Quân, nàng nói: "Bảo chàng ấy đến Càn Nguyên Cung."Bên cạnh Duệ Quân có một cung nhân mới đến, là do Thuận Chiêu Quân đưa qua, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười, trông rất thân thiết, nhưng lúc hắn thay y phục cho cậu, đụng tay vào cơ thể cậu, Minh Sử Độ đều tránh hắn trong vô thức.Bởi vì đôi tay kia vừa lạnh lại vừa cứng, đã thế còn dùng rất nhiều lực, tuy động tác lưu loát, nhưng luôn làm cậu đau. Không thể bằng Mịch Tâm, lúc nào cũng nhẹ nhàng dịu dàng giúp cậu thay y phục, mỗi khi chải đầu, lòng bàn tay của hắn vô cùng ấm áp, cũng rất mềm mại.Lúc rời khỏi tẩm cung của mình để đến Càn Nguyên Cung, Minh Sử Độ quay đầu nhìn lại cung điện sau lưng, nơi cậu đang sống.Ánh đèn mờ mịt, bóng hình trùng điệp vừa cao vừa lớn, che kín bầu trời, xông vào tầm mắt của cậu, trông như một con quái thú âm u hiểm độc, lặng lẽ há miệng lộ ra răng năng sắc bén, chờ đợi để nuốt chửng cậu.Độ ấm trên người Minh Sử Độ dần tan biến, cậu run lên dữ dội, bắt đầu từ lục phủ ngũ tạng đã kết băng, từ từ lan đến làn da, khiến cơ thể cậu vừa cứng đờ vừa lạnh lẽo, tê liệt mặc cho cung nhân mới đến an bài.Cậu hồn bay phách lạc đi tới Càn Nguyên Cung, đẩy cửa ra, ánh sáng vừa rạng rỡ lại ấm áp, nhưng cậu vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Đế, sợ thấy được biểu tình mất hứng lẫn trách móc lộ ra trên khuôn mặt nàng.Cậu cúi xuống thật thấp, cứng nhắc dập đầu, đứng dậy, dường như xương khớp trong cơ thể cậu đang lặng lẽ kêu rên.Cung nhân rời khỏi, cửa khép lại.Cơn gió dữ dội thổi đến sau lưng cậu, chui vào cổ áo, thổi khắp mặt lưng, hàn ý theo đó nhập vào tận xương.Cái gì cũng được, làm ơn, ai cũng được, đừng bỏ cậu một mình ở đây.Cậu sắp chết trong ngục ải này, trong cái hàn đông giá rét, đến cả linh hồn cũng đóng băng."Đứng ngây ở đó làm gì vậy?" Hoàng Đế lên tiếng, sau đó là tiếng lật sách soàn soạt.Cậu vẫn giữ nguyên tư thế đứng cúi đầu, không dám nhìn nàng.Dật tỷ tỷ... Dung mạo trông ra làm sao? Cậu chợt phát hiện, cậu không thể nhớ nổi khuôn mặt của Hoàng Đế, rõ ràng đó là khuôn mặt cực kỳ quen thuộc, nhưng sao cậu cố thế nào cũng không nhớ được chứ?Giờ khắc này, khuôn mặt của nàng trong tâm trí cậu, là một mảng mơ hồ không rõ."Minh Sử Độ." Hoàng Đế di chuyển ghế dựa, rồi nàng đứng dậy.Nàng đi về phía cậu.Minh Sử Độ muốn trốn, nhưng hai chân của cậu dường như đã bị đóng băng cứng ngắc, căn bản là không thể cử động được."Không phải chàng sợ tối sao?" Bàn tay của nàng ve vuốt khuôn mặt cậu, thật mềm mại, cũng thật ấm áp.Minh Sử Độ ngẩng đầu lên, nước mắt tí tách rơi xuống."Nơi này của trẫm không tối, đến đây với trẫm, sẽ không sợ nữa." Hoàng Đế nói với cậu như vậy.Một khắc đó, Minh Sử Độ như được trời cao cứu rỗi, tất cả băng giá trên người cậu đều vỡ tan, máu lại chảy xuôi về tim, cực kỳ ấm áp.Thị quân có tâm địa Bồ Tát trong thâm cung, cũng không cách nào cho cậu sự ấm áp giống vậy.Chỉ một câu nói của Hoàng Đế, cơ thể buốt giá của cậu đã ấm lên, khiến cậu muốn ngày qua ngày, dùng những lời dịu dàng của nàng để sưởi ấm.Cậu ôm lấy Hoàng Đế, bỏ lại tất cả những gì đã qua trong đêm tối, ôm chặt Dật tỷ tỷ của cậu trong vòng tay, như thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng."Duệ Quân của trẫm, đã cao hơn rồi." Hoàng Đế nhẹ giọng vỗ về.Đêm nay, Minh Sử Độ đã xua tan giá lạnh, trong lòng cậu hạnh phúc đong đầy, cậu vững vàng ôm lấy thân thể Hoàng Đế, một khắc cũng không muốn buông ra.Cậu một lần nữa có người nương tựa.Từ giờ trở đi, Triệu Dật chính là hy vọng sống tiếp của cậu, niềm tin và hạnh phúc nàng dành cho cậu, không thể nào thay thế, cũng không ai thay thế được!Mẫu thân, phụ thân, tỷ tỷ, thậm chí là Mịch Tâm... Tất cả bọn họ, ngay khoảnh khắc này, không ai có thể thay thế vị trí của Hoàng Đế trong lòng cậu.Những ngày tháng kẹt ở cô đảo, bất kể là người nhà hay là người bên cạnh, đều không thể giúp cậu trốn thoát. Mà trong cô đảo đó, người duy nhất vươn tay ra, kéo cậu thoát khỏi hắc ám, cho cậu muôn vàn ấm áp, sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của cậu, chỉ có một người đó, chỉ có Hoàng Đế.Câu ngân ngấn nước mắt, run rẩy nói: "Hoàng Thượng, thần thị... muốn vì Hoàng Thượng, sinh một Hoàng tử, là Hoàng tử, chỉ cần Hoàng tử thôi."Cậu nghĩ, cả quãng đời sau này, chỉ cần hoàn thành một tâm nguyện này là đủ rồi, bản thân cũng không còn ước vọng gì nữa.Cậu vuốt ve khuôn mặt của Hoàng Đế, một lần lại một lần, như thể đang ôm lấy tuyệt thế trân bảo, ngũ quan của nàng cuối cùng cũng rõ ràng, là dáng vẻ cậu không muốn quên đi lần nào nữa.Duệ Quân xiết chặt Hoàng Đế, trong ánh nến lung linh sáng rọi, khuôn mặt mang theo nụ cười dần thiếp đi.--Tác giả có lời muốn nói:Ừ thì, Minh Sử Độ tìm được cọng rơm cứu mạng xong lập tức quên mất Hạ Ngọc là ai. Cậu ta là người rất dễ bất an, vô cùng ỷ lại vào người khác, đặc biệt là người chủ khống chế tình cảm của cậu.Ngoài ra, bộ truyện này không miêu tả cụ thể tướng mạo của Hoàng Đế và một vài nhân vật khác, thật ra là để thu ý lại, tui muốn dấu hiệu hóa bọn họ, sau đó là nhân cách hóa.--Nói chứ tui khá bất ngờ cái kết này của MSĐ, ừ thì cứ tưởng cậu ta sẽ tự sát hay gì đó, do trước giờ cứ ai lên tiêu đề là chuẩn bị sẵn tinh thần bye bye rồi, nhưng thôi, coi như thằng bé là người đầu tiên lên tiêu đề mà không chếc, dù bản thân t thật sự cảm thấy cái kết này hơi gượng, và hơi kỳ cục, hành văn cũng sến hơn mọi khi, hoặc do t thích bi kịch nên thấy vậy=)))Và má, cảm thấy bạn này quên béng nam chủ 1 cách không ngờ, biết là Hạ Ngọc không thể thay thế Dật tỷ tỷ của bạn ý, nhưng kiểu hôm mưa người đưa chiếc ô là thị vệ nhưng bạn này chỉ nhìn thấy mỗi Hoàng Đế ý. --
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com