TruyenHHH.com

Nu Ton Edit Hau Cung Vo Sung Hang Ngay Phuong Cuu An

Dung Quân và sinh phụ bàn về hôn sự của đệ đệ.

Sinh phụ khá là không bằng lòng, nói Hạ gia trông chẳng giống nhà phú quý chút nào, sợ Tống Thanh gả qua đó sẽ chịu khổ.

Trong lòng Dung Quân lóe lên tia lửa, vừa tức vừa vội, hắn thừa biết cha mình đang tính toán cái quỷ gì.

Sang năm, trong cung theo lệ là nên đại tuyển tân nhân, đích tử của chủ quân nhà hắn sang năm là tròn mười lăm, nhất định sẽ trúng tuyển. Sinh phụ của hắn đã không thông minh lại còn được cái tham vọng nhiều, cái gì cũng phải hơn thua với chủ quân, vậy nên ông cũng muốn đưa Tống Thanh đi dự tuyển.

Dung Quân tức đến mức không mắng người thì không chịu được, hắn cố kìm lại nước mắt nói với sinh phụ: "Cha tưởng Hoàng cung là nơi tốt đẹp lắm sao?"

Ẩm Lan cuống quít đóng cửa lại, ra hiệu cho hắn nhỏ giọng xuống.

Dung Quân tức sôi cả máu, liên tục ho khan, hắn gọi đệ đệ đến, hỏi cậu: "Thanh nhi muốn đi không? Vào trong thâm cung, trở nên giống như huynh..."

Vốn dĩ, trước hôm nay thì Tống Thanh không có chủ ý gì, sinh phụ tính như thế nào thì cậu làm như thế đó, nhập cung cũng được, có thể giúp đỡ ca ca phần nào. Nhưng sau chuyện bất ngờ đêm nay, cậu đã chung tình với thơ, lại còn gặp được Hạ Mịch, thấy nàng văn nhã ôn hòa, kìm không được mà động tâm.

Tống Thanh lắc đầu, không dám đối diện với ánh mắt của sinh phụ, chỉ biết dùng sức nắm tay Dung Quân, nhỏ giọng nói: "Ca ca, đệ không muốn tiến cung."

Dung Quân: "Vậy Hạ Mịch của Hạ gia mà huynh vừa mới nhắc đến với tiểu phụ, đệ có bằng lòng không?"

Tống Thanh đỏ mặt.

Sinh phụ thấy thế, trong lòng mất mát vô cùng, mặt buồn rười rượi bảo: "Nói chung Hạ gia cũng không tệ, nhưng Thanh nhi gả qua, không thể tránh chuyện bị người khác chê người."

"Người khác? Người khác là ai? Cớ sao lại phải cười Thanh nhi?" Dung Quân biết sinh phụ của mình có ý gì, đơn giản là ông phật lòng chuyện nhi tử không được hôn phối cho cao môn đại hộ, không cách nào dát vàng lên thể diện của ông.

Dung Quân nói: "Cha đừng có nhìn vào mỗi cái lợi trước mắt nữa, tốt xấu gì cha cũng phải giúp Thanh nhi nghĩ cho tương lai đi! Hạ gia ngoại trừ không phải đại phú đại quý thì còn có gì không tốt nữa đâu? Lẽ nào nhà chúng ta thì cao sang hơn họ? Cha ngẫm lại xem bản thân Thanh nhi đang ở trong tình cảnh thế nào! Mẫu thân mới leo tới chính tam phẩm trong triều, Thanh nhi cũng chỉ là thứ xuất của tam phòng, nếu như làm mai thì có thể tìm được cái nhà nào tốt? Danh gia vọng tộc... ừ, cho là có thể với tới đi, nhưng chẳng lẽ lại muốn đẩy Thanh nhi đi làm thị?"

Sinh phụ không cam lòng nói: "Nếu Thanh nhi được sủng ái, phù chính cũng không phải là..."

Dung Quân vuốt ngực nhuận khí, sắc mặt âm trầm nói: "Cha dẹp cái tâm tư đó giùm đi! Cha đang vọng tưởng chính phòng có thể tìm cho Thanh nhi một thê gia xuất sắc hả?

Sinh phụ lẩm bẩm: "Không phải còn có con sao? Con ở trong cung được sủng ái, nếu như làm mai cho Thanh nhi thì nhìn chung cũng không quá kém." Ít nhất thì phải cầu tiến hơn Hạ gia.

Dung Quân nói: "Còn nhà nào tốt hơn Hạ gia nữa? Cha phóng mắt khắp toàn bộ kinh thành này đi, những người trong nhà chỉ có một phòng phu quân, một bàn tay cũng có thể đếm hết. Hạ Học sĩ là Thanh Lưu trong triều, hiểu rộng biết nhiều, gia phong nền nếp, hôm nay cha cũng gặp chủ phu của bà ấy rồi đấy, từng đọc sách, có kiến thức, cũng không phải người hà khắc cay nghiệt..."

"Nhưng Hạ học sĩ không được Hoàng Thượng trọng dụng."

"Đây là chuyện tốt!" Dung Quân thuyết phục: "Người hiện tại có được sự trọng dụng của Hoàng Đế chắc gì sẽ giữ được cả đời? Quan trường chìm nổi, phú quý tựa mây khói, chỉ có phái Thanh Lưu học thức là sừng sững không đổ, ngày thường không được trọng dụng, nhưng phúc khí lại vượng hơn bất kỳ ai, có thể bảo toàn bản thân, thịnh thế thái bình, giữ được yên ổn dài lâu."

Tống Thanh càng nghe càng thấy động lòng, đôi mắt ngập tràn kỳ vọng nhìn ca ca.

Dung Quân xoa đầu cậu, thở dài nói: "Chuyện quan trọng hơn là, con đã chung sống với Văn Trì chính nhiều năm, thời khắc nguy nan cũng chỉ có Văn Trì chính thật lòng giúp đỡ, không ôm âm mưu gì khác. Tâm tư huynh ấy thuần khiết chân thành, con nghĩ muội muội của huynh ấy cũng không phải người bạc tình bạc nghĩa. Tiểu phụ, tuy hôn sự là tìm nhà môn đăng hộ đối, nhìn bát tự xem diện mạo, nhưng cũng không thể quên, yếu tố quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm của người sẽ cùng Thanh nhi trải qua một đời!"

Sinh phụ ngẫm nghĩ, cũng có đạo lý.

Ông không chờ nổi nữa, đành hỏi: "Vậy nữ nhi của Hạ gia, con đường làm quan như thế nào?"

Dung Quân trả lời: "Chắc là có triển vọng hơn Hạ Học sĩ một chút. Tiểu phụ cũng biết mà, Hoàng Thượng ân chuẩn cho con hồi phủ thăm nhà là vì con có công sinh nữ nhi, còn Văn Trì chính thì khác, chẳng phải là nhờ tài hoa của muội muội huynh ấy làm cho Hoàng Thượng hài lòng nên mới có thể hồi phủ sao?"

Sinh phụ kinh ngạc nói: "Vậy tức là Hạ Mịch này rất được Hoàng Thượng yêu thích, sau này sẽ được trọng dụng phải không?

Dung Quân rất coi thường tâm tư nhỏ nhặt và thói ham hư vinh của sinh phụ, nhưng vì đệ đệ, hắn chỉ đành hùa theo đón ý.

"Không thì tại sao hôm nay mẫu thân nhất định phải mời Hạ gia đến? Dĩ nhiên là vì nhìn trúng tài học của Hạ Mịch. Cả kinh thành bây giờ ai mà không biết "Song Đô Phú" của Hạ Mịch được coi là tuyệt tác? Con chỉ sợ tranh không kịp, nữ tử tốt như vậy, chậm chân là bị những người khác nhìn trúng cho xem."

Tống Thanh nghe đến đây, đỏ mắt mong chờ nhìn Dung Quân, gấp đến phát khóc.

"Thỉnh Dung Quân dời bước đến hoa đình, Tống đại nhân mời Dung Quân qua nói chuyện."

Dung Quân khẽ nhíu mày, nói với tiểu phụ: "Mẫu thân gọi con ra đúng lúc này... Chắc là lại coi trọng cái gì rồi."

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, Tống Thị lang gọi Dung Quân tới, đầu tiên là hỏi han ân cần như thường lệ, sau đó mới chậm rãi nhắc đến Hạ Ngọc.

"Văn Trì chính ở trong cung, chung sống với con như thế nào?" Bà hỏi cực kỳ hàm súc.

Dung Quân âm thầm phân tích tình huống, chủ phu cũng ở đây, trong đôi mắt từ ái hiện lên vẻ mong đợi. Dung Quân hồi tưởng lại vài sự kiện, đoán chắc là mẫu thân hắn vừa ý Hạ Mịch, muốn định nàng cho đích tử.

Trong nhà hắn còn có một ấu đệ, năm nay mười bốn, nhỏ tuổi hơn Tống Thanh một chút, do chính phòng sinh ra.

Dung Quân trả lời: "Dung Trì chính khiêm tốn nhã nhặn, ôn hòa từ tâm, không tranh không đoạt, bầu bạn bên gối Hoàng Đế còn sớm hơn con, nhưng bởi nhiều năm không có con cái, cho nên không tấn vị phân."

Mẫu thân gõ tay lên bàn, có hơi do dự.

"Vậy thì chẳng khác gì Hạ Học sĩ, hai mẫu tử tính tình giống y như nhau, dựa vào đây mà nói, e rằng Hạ Mịch cũng là loại tính tình này..." Bà liếc qua chính phu.

Ý tứ của bà rất rõ ràng, đoán chừng Hạ Mịch cũng chẳng biết gì về đạo làm quan, không thể tiến thân trên quan lộ.

Chính phu nhẹ giọng đáp: "Vậy thì thôi."

Tống Thị lang xốc lại tinh thần, nói tiếp: "Sang năm, ta và phụ thân con định đưa Giới đệ đệ của con đi dự tuyển, khi nào trúng tuyển thì hai huynh đệ các con có thể tương trợ lẫn nhau, con ở trong cung cũng có người chiếu cố."

Dung Quân biết là không cách nào tiêu trừ ý niệm của bọn họ được, chỉ có thể ưng thuận.

Chính phu hài lòng rời đi, Dung Quân nhân cơ hội này nói rằng: "Mẫu thân, Thanh nhi cũng đến tuổi rồi, lúc nãy con nghe ý tứ của mẫu thân, Hạ Mịch của Hạ gia, chắc cũng không tệ."

Tống Thị lang lại gõ tay lộc cộc lên mặt bàn, nhíu mày trầm tư.

Dung Quân lại thuyết phục: "Tình tình Thanh nhi nhút nhát, làm gì cũng chậm, không phải là người nhạy bén thận trọng, từ bé nó đã thích yên lặng, Hạ gia cũng coi như hợp với nó."

Tống Thị lang: "Ừm, đúng là nên cân nhắc hôn sự của Thanh nhi rồi." Nhưng bà không bàn gì thêm, phỏng chừng còn đang tính toán đắn đo.

Bên phía Hạ phủ, trên đường quay về, Hạ Ngọc nói chuyện với phụ thân.

"Phụ thân, người hỏi Mịch nhi vài câu đi, xem hôm nay nó nhìn trúng ai."

Mẫu thân cũng ngồi bên cạnh nghe trộm, sau khi nghe xong, phụ thân theo thói quen nói một câu hết sức quen thuộc: "Còn ra thể thống gì."

Phụ thân của Hạ Ngọc về nhà suy nghĩ thật lâu, trong đầu chỉ có đích tử kia của chính phu Tống phủ, lắc đầu nói: "Không được không được, không vừa mắt ta."

Hạ Mịch nghe vậy, vội vàng lên tiếng: "Phụ thân đang nói người nào mới được?"

"Thằng bé mắt tròn tròn, y phục thêu hoa văn mây nước, búi tóc cao cao, có đeo trang sức vàng ở một bên tóc."

Khuôn mặt Hạ Mịch phủ đầy nghi hoặc: "Có người như thế thật luôn?"

Hạ Ngọc xì cười thành tiếng.

Hạ Mịch lại hỏi: "Hả? Ca, huynh cười cái gì?"

Hạ Ngọc: "Vậy muội nói cho phụ thân đi, người muội nhìn trúng là ai nào."

Hạ đại nhân: "Hửm? Con có đối tượng vừa ý thật à?" Vừa dứt lời, bà lại nhớ đến chuyện làm sao con nhãi này thấy được mặt con trai người ta, không quên vỗ đầu Hạ Mịch cái bốp, mắng nàng: "Ta dạy con ổn trọng thủ lễ, con vứt cho chó ăn hết rồi sao?"

"Con chỉ vô tình nhìn được thôi mà, sau đó chàng ấy nhấc tay áo che kín cả mặt, con không thấy cái gì sất."

Lúc này phụ thân Hạ Ngọc mới phản ứng lại: "Ý con nói là bào đệ của Dung Quân sao? Hoa yến mùa xuân năm ngoái, đích tử của Tống gia đã ra ngoài gặp người rồi, phản ứng sẽ không đề phòng như thế, còn những người không được xuất phủ, phải giữ lễ trốn tránh ngoại nhân đều là thứ xuất của thị hầu..."

Hạ Mịch không thèm nghe lấy nửa câu, chỉ ôm đầu nói: "Một nam hài có đôi mắt to tròn, ăn vận trang nhã, cực kỳ yên tĩnh..."

Phụ thân Hạ Ngọc ngẩn người, thấy nữ nhi vui vẻ cười tươi rói, ánh mắt của ông cũng mềm đi rất nhiều, nói rằng: "Cũng được, nhà chúng ta không phải hương thôn quê mùa, chúng ta cũng từng đọc sách, tất nhiên sẽ không đặt nặng vấn đề đích thứ, tìm một người mình thích là được rồi. Vậy để nương con tìm ngày lành tháng tốt, đưa thiếp cho Tống Thị lang, thăm dò ý tứ của bà ấy một chút."

Ngày thứ hai, Hạ Mịch thức dậy sớm, vung bút viết một bài thơ, đưa cho Hạ Ngọc xem thử.

Hạ Ngọc nhiều năm không về nhà, đột ngột qua đêm ở nơi không quen thuộc, lại phải dậy sớm, chàng thấy hơi đau đầu, đắp vội cái khăn ấm lên trán, cầm lấy xem thử, khen ngợi: "Thơ hay."

"Muội đã nói với mẫu thân rồi, hôm nào bà ấy qua bên đó gửi thiếp sẽ mang bài thơ này của muội đến, giao cho chàng ấy luôn."

Hạ Ngọc hỏi nàng: "Mịch nhi, tuy nhà Tống Thị lang cũng cho nhi tử đọc sách viết chữ, nhưng chắc chắn là không sánh được với muội. Huynh thấy mới hôm qua, muội nói là không thích nhi tử của nhà Vương đại nhân, còn nói do đứa bé ấy không đọc nhiều sách, vậy sao..."

"Chắc chắn chàng ấy đã từng đọc sách, hơn nữa còn là người thích đọc sách, muội nhìn ra được. Nhưng nếu chàng ấy chưa từng đọc sách, vậy cũng không sao cả." Hạ Mịch mỉm cười, đuôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, dịu dàng nói: "Những thứ khác nhà ta có thể không có chứ sách thì chất thành đống, chàng ấy không biết, muội sẽ dạy đến khi nào biết thì thôi."

"Như vậy thì tốt." Hạ Ngọc trút một tiếng thở phào.

Ba ngày thăm nhà kết thúc, trong cung phái người tới đón, nghi trượng hoành tráng khí thế, rước Hạ Ngọc và Dung Quân về cung.

Trung tuần tháng năm, Hạ Mịch đưa qua sinh thần thiếp (1) đính kèm một bài thơ. Ba ngày sau, chân dung của Tống Thanh và sinh thần thiếp cũng được đưa về phủ, bên trong còn có một bài thơ hồi đáp do chính tay Tống Thanh chắp bút.

Hạ Mịch treo tấm chân dung của Tống Thanh ở thư phòng, lại còn nâng niu cầm bài thơ đó lên đọc hết lần này đến lần khác, cười không thấy mặt trời đâu, nhủ thầm: "Ừm, không cần dạy chàng ấy nữa, sau này có thể cùng nhau đọc sách phẩm thơ, thật là mỹ mãn."

Dung Quân đến Đinh Phương Cung ngồi chơi, nhắc tới hôn kỳ.

"Định tháng chín." Hạ Ngọc vui vẻ nói: "Trùng hợp thật đấy, muội muội của huynh cũng sẽ kết thúc học nghiệp vào tháng chín này, sau đó nhập triều lịch sự."

"Chọn ty nào lịch sự thế?"

"Huynh không hỏi." Hạ Ngọc nói: "Chúng ta không cần phải bận tâm, dù sao đây cũng là chuyện của bản thân nó."

Dung Quân thông suốt, hiểu ý của chàng, liền đáp: "Như vậy cũng hay. Chỉ cần là lời của muội muội huynh thì đệ sẽ yên tâm."

Hạ Ngọc cầm tay Dung Quân: "Đệ chỉ cần chăm sóc Tứ Hoàng Nữ của đệ cho tốt là được, những việc còn lại đừng suy nghĩ nhiều."

Mùa hạ năm đó, vào thời điểm oi bức nhất, Tương Quân Lâu Anh hạ sinh Ngũ Hoàng Nữ.

Hoàng Đế hoan hỉ vô cùng, ban tên cho Ngũ Hoàng Nữ là Yến.

Nhưng điều kỳ quái là, Tương Quân không muốn tự mình dưỡng dục Ngũ Hoàng Nữ, mà giao cho Giáo Tập Sở, nhiều ngày trôi qua vẫn không hỏi đến một câu. Sau khi điều dưỡng thân thể tử tế, nơi mà Tương Quân đến nhiều nhất chính là Đinh Phương Cung của Hạ Ngọc.

Đến đây cũng chẳng nói thêm lời nào vô nghĩa, hoàn toàn biến Đinh Phương Cung thành nơi đọc sách tránh nắng, một thân một mình lật sách hưởng thụ.

Chàng ta đặc biệt độc lập, ra khỏi cửa cũng không bao giờ mang theo cung nhân, sớm mai mỗi ngày lạnh mặt đến, nhàn nhạt cất tiếng chào hỏi Hạ Ngọc, sau đó tự mình đi tìm sách.

Ban đầu Triều Lộ và Châu Cơ còn cẩn thận đề phòng, sợ chàng ta có âm mưu quỷ kế gì đó không thể đưa ra ánh sáng, nhưng căng mắt đề phòng nửa tháng, Tương Quân cũng chỉ đơn giản tới đọc vài trang sách, chiều xuống thì về.

Một mình đến, một mình đi.

Quen rồi, Hạ Ngọc cũng không né tránh chàng ta nữa, bình thường lúc thanh lý hoa cỏ, cũng sẽ hỏi Tương Quân có muốn tới giúp chàng một tay hay không.

Tương Quân đang phủ sách che kín mặt, khoan khoái gác đôi chân thon dài lên cái bàn của chàng, nhưng vẫn nghiêng đầu, nhấc sách lên liếc mắt nhìn, nói: "Nóng."

Sau đó tiếp tục ôm sách ngủ.

Cuối cùng có một lần, Hạ Ngọc hỏi.

"Sao huynh lúc nào cũng đến chỗ của ta thế? Huynh cứ mặc kệ, chẳng ngó ngàng gì đến Ngũ Hoàng Nữ như vậy, thật sự không thấy lo cho con bé sao?"

"Nó là nữ nhi của Hoàng Thượng, họa phúc của nó không phải thứ mà sự lo lắng của ta có thể chi phối được. Vậy thì chẳng thà không quan tâm, ta sống phần ta, con bé cũng có thể yên tâm sống phần nó."

Tương Quân còn nói: "Ta đã cân nhắc rồi, toàn bộ Hoàng cung này, nơi yên tĩnh nhất chính là cung của huynh. Ta đến đây sẽ không gây thêm phiền phức cho huynh, huynh cũng chẳng gây thêm phiền phức cho ta, tĩnh tâm hẳn."

Hạ Ngọc thoáng sững sờ, khô khốc cười một tiếng: "Huynh, cái người này..."

Chẳng biết nên nói chàng ta quá vô tâm, hay là quá lãnh tình nữa.

Tương Quân nói: "Những việc đời này ta phải làm, tất cả đều đã hoàn thành rồi. Năm tháng còn lại chỉ cần sống tĩnh mịch tới chết."

Chàng ta đã giết cường địch, đã báo thù nhà.

Chàng ta cũng đã thành hôn, đã sinh Hoàng nữ.

Những điều người khác mong đợi, chàng ta đều đã làm xong, lại còn làm tốt hơn ai hết.

Từ giờ trở đi, chàng ta sẽ sống cho chính mình, bình thản tĩnh lặng, sống thật vô vị cho đến chết.

Chỗ này của Hạ Ngọc là nơi thích hợp nhất trong Hoàng cung, thực hiện mộng tưởng cuối cùng mà chàng ta ấp ủ.

--

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Ngọc: Vậy là huynh biến chỗ này của ta thành cảng tránh gió phải không?

Lâu Anh: Không phải, thành Đồ Thư Quán. Mát mẻ, yên tĩnh, sạch sẽ, không ai ồn ào đánh nhau gây sự, lại còn nhiều sách.

--

(1) Sinh thần thiếp: Thiếp có ghi giờ phút ngày tháng năm sinh, nó là bát tự ấy.

Về vấn đề xưng hô, ban đầu mình để Hạ Mịch gọi Tống Thanh là đệ ấy, nhưng nghĩ một hồi thì để chàng luôn, do vấn đề âm cảm, nếu đây là truyện ngôn bth, Hạ Mịch là nam gọi Tống Thanh là nàng thì bth, còn chàng nghe cứ lớn lớn già dặn kiểu gì, nhưng thôi, chàng hay đệ ấy thì cũng thế, nghe vẫn mượt, Hạ Mịch vẫn bị nghiệp quật, 2 đứa nó vẫn cưới nhau sau 2 chương như thường.

Lâu Anh tính tình tưởng lạnh nhạt mà tỉnh táo phết, Hạ Ngọc chưa tính là vô bi vô hỉ đâu, suốt ngày thương người khác thì vô cái gì, tính ra bạn này còn vô bi vô hỉ hơn, muốn sống nhưng lại không có mục đích sống, à quên có chứ, sống thật chán chờ chếc, mơ đỉnh quá.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com