Âm mưu
Hôm nay là ngày thứ hai tin tức truyền ra Thụy vương ốm không vào triều nghị luận quốc sự,bá quan xôn xao,lại có người muốn Thụy Vũ thu hồi binh quyền vì lí do Thụy Quân sức khỏe không đủ để nắm trọng binh triều đình,dù là vậy vẫn bị Thụy Vũ gạt phăng những lời đó,vừa hạ triều Thụy Vũ nhanh chóng thay một bộ thường phục của đế vương như thường lệ mà đến vương phủ không một lời báo trước.
Thụy Quân thầm oán trách số phận,hôm trước nàng chỉ vờ ốm để tránh cho Hạ Lâm một kiếp......hôm nay chính là nàng đã thật sự đổ bệnh ,nhìn tiểu phu lang nhà mình đang ân cần bón cho nàng từng muỗng thuốc khiến tâm tình càng thêm vui vẻ.Nàng đang đắm chìm trong dư vị của hạnh phúc thìnghe tiếng hạ nhân từ cửa.
"Bệ hạ giá lâm".
Phốc.....phụt.....khụ khụ khụ
Ngụm thuốc vừa đưa vào miệng lại vì một lời nói mà Thụy Quân sặc sụa phun đầy đất,Hạ Lâm nhanh chóng hướng người vừa vào cửa mà hành lễ,Thụy Quân lại như cũ,tựa đầu vào giường mà nhìn hoàng tỷ khí khái bất phàm của mình.
"Đứng lên đi,muội thấy thế nào" "Chỉ nhiễm chút phong hàn,không đáng ngại". "Không có gì mà hai ngày nay vắng mặt.Gọi ngự y vào đi".
"Không cần mà,hoàng tỷ ta không sao". "Thỉnh vương gia đưa tay cho thần". Sau một hồi trầm ngâm,ngự y nhìn Thụy Vũ rồi lại nhìn đám cung nhân phía sau,Thụy Vũ cho toàn bộ ra ngoài,trong phòng chỉ còn lại hai tỷ muội Thụy gia,Trác quản sự cùng Hạ Lâm đứng bên hầu hạ,ngự y thong thả bẩm báo lại bệnh tình.
"Hồi bệ hạ,Thụy vương đúng là chỉ nhiễm chút phong hàn không đáng ngại,nhưng hỏi vương gia hiện tại có phải eo lưng đau nhức,cảm thấy vô lực,cả người trống lỏng không". "Đúng vậy,ta không sao chứ". "Việc này......" "Khanh cứ nói,trẫm không trách tội". "Thần nói thẳng,vương gia là vì hoan ái quá mức,khiến thể lực suy kiệt,khí huyết cạn kiện,cộng thêm phong hàn làm cho bệnh tình có vẻ không tốt".
Lời vừa dứt,Hạ Lâm cúi gầm mặt,cổ vài tai đều đỏ như ớt,Thụy Quân lại không dám nhìn thẳng Thụy Vũ,không gian yên tĩnh khiến ngự y rét run lo sợ bản thân có phải đã quá thẳng thắn,Trác quản sự một bên vỗ nhẹ lưng Thụy Vũ còn đang thất thần,nhắc nàng nên phản ứng.
"Vương gia là vì quốc sự bận rộn,nhiễm bệnh mà không ngừng hao tâm,khanh theo đó mà kê đơn đi". "Thần đã rõ,xin cáo lui",nàng đi nhanh hơn chạy mà ra khỏi phòng. "Vương phu không làm tròn trách nhiệm,để ra sai sót phạt hai mươi trượng ,chép gia huấn và nam đức 100 lần,trong một tháng nếu chưa đủ thì tăng gấp đôi". "Hoàng tỷ......tỷ tha cho hắn đi" "Muội câm miệng cho ta". "Như vậy sẽ mất mặt lắm đó,phạt hắn quỳ chép sách cũng được" "Có điều kiện sao" "Còn lại muội chịu,tỷ tha cho hắn đi". "Trác quản sự,theo lời Thụy vương mà làm đi". "Tạ bệ hạ khai ân,Hạ Lâm biết sai". "Đừng để trẫm có cơ hội trị tội ngươi".
Gian phòng yên tĩnh chỉ còn lại hai con người,mọi nhịp thở đều nghe rõ đều đều phát ra từ lồng ngực Thụy Vũ,nàng nheo mắt nhìn muội muội đang cố mỉm cười lấy lòng mình. "Tỷ tỷ.....muội biết sai rồi,hehe tha một lần được không". "Tự giao nộp ra đây,không thì gấp đôi,từ lúc nào lại như vậy,hừ" Thụy Quân một bên tự giác đưa ra roi da mặc cho Thụy Vũ giáng xuống thẳng tay vào lưng và mông nàng,nỗi đau xé da lại không thể kêu khiến Thụy Quân chẳng mấy chóc đã ướt đẫm mồ hôi,chịu mất mặt mà mở miệng xin tha,dù biết bên ngoài không ít người. Đã hơn nữa tháng,mà bệnh tình của Thụy vương vẫn chưa khỏi,có nàng và tỷ tỷ "tốt" của mình mới biết vì sao nàng vẫn chưa thể xuống giường mà thôi.Sau khi hạ triều tất cả tấu chương đều được mang đến vương phủ cùng đế vương,Thụy Vũ ngày ngày đến đây phê duyệt tấu chương,bón thuốc cho muội muội mình,người người đều ngưỡng mộ Thụy vương.....nhưng nào biết những vết roi kia là do ai tạo ra,ai là người dùng toàn lực bôi thuốc khiến nàng không ngừng oán trời trách đất. "Bệ hạ,thần đã chép xong,mời người xem qua". "Nhanh vậy à,có biết bản thân sai ở đâu". "Thần........là......do không chăm sóc tốt cho vương gia",Hạ Lâm mặt đỏ tới tai lí nhí trả lời .
"Nếu người cật lực 'chăm sóc' thì không biết giờ này muội ấy có còn sống không,đúng là không biết liêm sỉ". "Hoàng tỷ,tỷ bớt nói vài câu đi,là do muội ép buộc,hắn không có lỗi". "Hửm,muội nói gì nào,thê chủ xưa nay đều chưa từng có lỗi,lỗi ở những tên nam nhân này" "Tỷ chẳng khác mẫu hoàng năm xưa,Phong Ảnh đúng là may mắn khi bị giam lại đó" "Ta.....ta không có ý đó,càng không đối xử với hắn như vậy,đừng giận nữa" "Tỷ xấu nhất.....hức....hức",Thụy Quân xót xa cho phụ quân năm đó mà nức nỡ. "Thê chủ.....người,đừng khóc nữa",Hạ Lâm bất ngờ khi chứng kiến việc này. "Ngươi ra ngoài đi"
---------------------
"Công tử,đã tìm được nơi đó,người.....còn muốn đi không" "Ngươi dẫn đường đi".
Nhà lao vương phủ là nơi giam cầm Hàm Uyên hiện nay,nàng ta đã sớm khai rõ toàn bộ mưu đồ của bản thân.Nàng tên thật là Lưu Anh nhi_ngũ công chúa của Kim Vân quốc,nàng được Kim gia nhận làm nghĩa nữ,lại sớm cùng gia tộc đó lập ra âm mưu hòng trả nợ nước thù nhà,năm đó hoàng tộc Lưu gia đều chết dưới tay Thụy Quân ,riêng nàng được trung thần cứu thoát,đáng tiếc nhiều năm âm mưu,đại nghiệp sắp thành lại lần nữa thất bại.Nếu nói năm xưa tam hoàng tử hống hách mà làm mất nước thì ngũ công chúa lại vì quá cẩn thận,cứ cho rằng mình thông minh,cuối cùng thông minh lại bị thông minh hại.
"Chàng đến rồi à,ta đợi chàng lâu lắm rồi đấy" "Sao nàng lại ghạt ta,lại làm như vậy với ta" "Ta đúng là đã ghạt trên lừa dưới nhưng chưa từng lừa chàng dù chỉ một lần". "Ta muốn cho chàng biết,Thụy Quân đó cũng chỉ như những người khác,bắt nam nhân các chàng phải trinh bạch với thê chủ" "Nàng nói đúng,ta thật sự đã nhìn rõ điều đó,nàng ta luôn âm thầm làm mọi việc vì ta,còn nàng tại sao lại nỡ lừa dối tình cảm của ta chứ ngũ công chúa" "Haha chàng nghĩ là vì sao ta lại thất bại,vì sao ta lại mạo hiểm từ bỏ thù hận mà bỏ đi cùng chàng.Thân thể chàng là ta giữ lại,ta chỉ lo nếu thất bại chàng vẫn sống tốt......cuối cùng chàng vẫn không hiểu ta". "Ta biết mà ,ta không tin nàng lừa ta,nàng hãy chờ một thời gian nữa,ta sẽ cứu nàng ra.Thụy Quân kia đã toàn tâm với ta ,ta sẽ sớm ngày cứu nàng mà". "Chàng không có tình cảm với nàng ta sao,nàng ta là thật lòng với chàng đó" "Cả đời này người ta yêu chỉ có nàng,đợi ta được không",lời này không rõ Hạ Lâm muốn nói cùng ai. "Có câu này của chàng,dù chết ta cũng không hối tiếc".
----------------
"Hắn ta thật sự nói vậy" "Đúng vậy thưa bệ hạ"
Khụ......khụ....phụt.....tttttt
Thụy Quân tức đến đỏ tai tím mặt,nàng phun ra một ngụm máu rồi ngất sau khi nghe ám vệ bẩm báo lại mọi việc,Thụy Vũ biết rõ muội muội yêu quý của nàng đã thật tâm yêu hắn,khó khăn lắm Thụy Quân mới mở lòng mà chấp nhận,cú sóc này quá lớn để chấp nhận.Lần đầu tiên Thụy Vũ nhận thấy thánh chỉ rất vô nghĩa,hết lần này đến lần khác nàng hạ chỉ tru di Hạ gia vẫn không thành,giờ đây chỉ có chờ Thụy Quân tình lại mà quyết định.
Réc réc réc réc Tối đó,âm thanh mùa hè của những con dế đã cất lên,Thụy Quân dần tỉnh sau hôn mê,nàng nhìn thấy Thụy Vũ vẫn ngồi đó nhìn nàng,mi tâm nhíu chặt ,vẻ mang mang theo lo lắng ưu sầu. "Muội sắp không xong rồi phải không" "Nói bậy gì đó,tự ngồi dậy uống thuốc đi". "Nếu không sao tỷ lại lo lắng,đừng giấu muội". "Ta lo làm thế nào để diệt Hạ gia sạch sẽ nhất,để diệt cả Kim gia cùng Lâm gia". "Tỷ......lại đùa muội......hắn....." "Đưa vào đây"
Hạ Lâm toàn thân xụi lơ,khuôn mặt xưng đỏ,hai cánh tay đều in rõ những vết roi,nhìn sơ cũng biết là thủ pháp của Thụy Vũ hạ xuống,người từng nếm mùi như Thụy Quân biết rất rõ,những roi này rất đau đây,Thụy Vũ một thân võ nghệ những roi này nhìn bên ngoài thì không gí đáng kể......chỉ có đều thịt bên trong đã hỗn độn,máu bầm đã tích tụ ,khiến thân thể vô cùng đau nhức. "Muội đau lòng à,hay chê chưa đủ". "Tỷ tha cho muội đi,muội không muốn nói nữa""Bệ hạ,Hạ gia cho người đến báo,chính phu Lâm thị có hỉ ,muốn mời vương gia cùng Hạ công tử quay về". "Hay lắm,đúng lúc thật,trẫm......." "Người đâu,đưa vương phu hồi gia,bổn vương sẽ đến sau,tất cả lui xuống". "Muội.......,tùy vậy hứa với ta vào cung để ta chăm sóc muội một thời gian,được chứ" "Muội hứa ,tỷ ra ngoài trước đi" "Chàng yên tâm,mọi việc có ta lo rồi,cứ quay về đi,ta sẽ sớm trả tự do cho chàng,vĩnh biệt". "Thê......chủ.......ta.......," "Nên kết thúc rồi,ta và chàng không còn quan hệ,sau khi ta khỏe lại,chàng sẽ không còn là vương phu nữa,sống tót bên người mình yêu là được" "Thụy Quân kiếp này nợ chàng,hoàng thất địch quốc tuyệt đối không giết được,hai người cứ an tâm,ta chỉ hỏi chàng lần cuối.........
Chàng có từng động tâm.....dù chỉ một chút với ta chưa". "Tại sao lại động tâm chứ....hức...hức,hi vọng ngươi nói được làm được".
Hạ Lâm xoay người bước đi,một chút hối tiếc cũng chưa từng lưu được trên gót chân hắn,nhìn bóng người dần khuất sau cửa lớn,tâm cạn Thụy Quân dần thắt lại, nàng như muốn nghẹt thở ,trời đất tối sầm,nàng lần nữa chìm vào hôn mê.Hạ Lâm chẳng biết vì sao tim hắn nhưng quặn từng cơn,tâm mạch như đứt lìa sau khi rời đi Thế gian ai ai cũng cho rằng yêu một người mà không có được sẽ rất đau khổ chẳng hạn như Thụy Quân
Nhưng nào biết rằng,khi yêu một ai đó,mà họ lại càng yêu mình hơn,cuối cùng họ và mình đều không thuộc về nhau,giằn vặt tâm can ,buông lời cay nghiệt bắt đối phương từ bỏ mình thì lại không đau sao,Hạ Lâm thật ngốc đúng không.(ta cũng rất ngốc🙂🙂) Ây da da vì là lí do kĩ thuật não ta nó không chịu làm việc nên để mn chờ lâu,hãy ủng hộ mình nha,có gì cứ bình luận thoải mái ta sẽ tám tới cùng với các nàng😘😘😘
Thụy Quân thầm oán trách số phận,hôm trước nàng chỉ vờ ốm để tránh cho Hạ Lâm một kiếp......hôm nay chính là nàng đã thật sự đổ bệnh ,nhìn tiểu phu lang nhà mình đang ân cần bón cho nàng từng muỗng thuốc khiến tâm tình càng thêm vui vẻ.Nàng đang đắm chìm trong dư vị của hạnh phúc thìnghe tiếng hạ nhân từ cửa.
"Bệ hạ giá lâm".
Phốc.....phụt.....khụ khụ khụ
Ngụm thuốc vừa đưa vào miệng lại vì một lời nói mà Thụy Quân sặc sụa phun đầy đất,Hạ Lâm nhanh chóng hướng người vừa vào cửa mà hành lễ,Thụy Quân lại như cũ,tựa đầu vào giường mà nhìn hoàng tỷ khí khái bất phàm của mình.
"Đứng lên đi,muội thấy thế nào" "Chỉ nhiễm chút phong hàn,không đáng ngại". "Không có gì mà hai ngày nay vắng mặt.Gọi ngự y vào đi".
"Không cần mà,hoàng tỷ ta không sao". "Thỉnh vương gia đưa tay cho thần". Sau một hồi trầm ngâm,ngự y nhìn Thụy Vũ rồi lại nhìn đám cung nhân phía sau,Thụy Vũ cho toàn bộ ra ngoài,trong phòng chỉ còn lại hai tỷ muội Thụy gia,Trác quản sự cùng Hạ Lâm đứng bên hầu hạ,ngự y thong thả bẩm báo lại bệnh tình.
"Hồi bệ hạ,Thụy vương đúng là chỉ nhiễm chút phong hàn không đáng ngại,nhưng hỏi vương gia hiện tại có phải eo lưng đau nhức,cảm thấy vô lực,cả người trống lỏng không". "Đúng vậy,ta không sao chứ". "Việc này......" "Khanh cứ nói,trẫm không trách tội". "Thần nói thẳng,vương gia là vì hoan ái quá mức,khiến thể lực suy kiệt,khí huyết cạn kiện,cộng thêm phong hàn làm cho bệnh tình có vẻ không tốt".
Lời vừa dứt,Hạ Lâm cúi gầm mặt,cổ vài tai đều đỏ như ớt,Thụy Quân lại không dám nhìn thẳng Thụy Vũ,không gian yên tĩnh khiến ngự y rét run lo sợ bản thân có phải đã quá thẳng thắn,Trác quản sự một bên vỗ nhẹ lưng Thụy Vũ còn đang thất thần,nhắc nàng nên phản ứng.
"Vương gia là vì quốc sự bận rộn,nhiễm bệnh mà không ngừng hao tâm,khanh theo đó mà kê đơn đi". "Thần đã rõ,xin cáo lui",nàng đi nhanh hơn chạy mà ra khỏi phòng. "Vương phu không làm tròn trách nhiệm,để ra sai sót phạt hai mươi trượng ,chép gia huấn và nam đức 100 lần,trong một tháng nếu chưa đủ thì tăng gấp đôi". "Hoàng tỷ......tỷ tha cho hắn đi" "Muội câm miệng cho ta". "Như vậy sẽ mất mặt lắm đó,phạt hắn quỳ chép sách cũng được" "Có điều kiện sao" "Còn lại muội chịu,tỷ tha cho hắn đi". "Trác quản sự,theo lời Thụy vương mà làm đi". "Tạ bệ hạ khai ân,Hạ Lâm biết sai". "Đừng để trẫm có cơ hội trị tội ngươi".
Gian phòng yên tĩnh chỉ còn lại hai con người,mọi nhịp thở đều nghe rõ đều đều phát ra từ lồng ngực Thụy Vũ,nàng nheo mắt nhìn muội muội đang cố mỉm cười lấy lòng mình. "Tỷ tỷ.....muội biết sai rồi,hehe tha một lần được không". "Tự giao nộp ra đây,không thì gấp đôi,từ lúc nào lại như vậy,hừ" Thụy Quân một bên tự giác đưa ra roi da mặc cho Thụy Vũ giáng xuống thẳng tay vào lưng và mông nàng,nỗi đau xé da lại không thể kêu khiến Thụy Quân chẳng mấy chóc đã ướt đẫm mồ hôi,chịu mất mặt mà mở miệng xin tha,dù biết bên ngoài không ít người. Đã hơn nữa tháng,mà bệnh tình của Thụy vương vẫn chưa khỏi,có nàng và tỷ tỷ "tốt" của mình mới biết vì sao nàng vẫn chưa thể xuống giường mà thôi.Sau khi hạ triều tất cả tấu chương đều được mang đến vương phủ cùng đế vương,Thụy Vũ ngày ngày đến đây phê duyệt tấu chương,bón thuốc cho muội muội mình,người người đều ngưỡng mộ Thụy vương.....nhưng nào biết những vết roi kia là do ai tạo ra,ai là người dùng toàn lực bôi thuốc khiến nàng không ngừng oán trời trách đất. "Bệ hạ,thần đã chép xong,mời người xem qua". "Nhanh vậy à,có biết bản thân sai ở đâu". "Thần........là......do không chăm sóc tốt cho vương gia",Hạ Lâm mặt đỏ tới tai lí nhí trả lời .
"Nếu người cật lực 'chăm sóc' thì không biết giờ này muội ấy có còn sống không,đúng là không biết liêm sỉ". "Hoàng tỷ,tỷ bớt nói vài câu đi,là do muội ép buộc,hắn không có lỗi". "Hửm,muội nói gì nào,thê chủ xưa nay đều chưa từng có lỗi,lỗi ở những tên nam nhân này" "Tỷ chẳng khác mẫu hoàng năm xưa,Phong Ảnh đúng là may mắn khi bị giam lại đó" "Ta.....ta không có ý đó,càng không đối xử với hắn như vậy,đừng giận nữa" "Tỷ xấu nhất.....hức....hức",Thụy Quân xót xa cho phụ quân năm đó mà nức nỡ. "Thê chủ.....người,đừng khóc nữa",Hạ Lâm bất ngờ khi chứng kiến việc này. "Ngươi ra ngoài đi"
---------------------
"Công tử,đã tìm được nơi đó,người.....còn muốn đi không" "Ngươi dẫn đường đi".
Nhà lao vương phủ là nơi giam cầm Hàm Uyên hiện nay,nàng ta đã sớm khai rõ toàn bộ mưu đồ của bản thân.Nàng tên thật là Lưu Anh nhi_ngũ công chúa của Kim Vân quốc,nàng được Kim gia nhận làm nghĩa nữ,lại sớm cùng gia tộc đó lập ra âm mưu hòng trả nợ nước thù nhà,năm đó hoàng tộc Lưu gia đều chết dưới tay Thụy Quân ,riêng nàng được trung thần cứu thoát,đáng tiếc nhiều năm âm mưu,đại nghiệp sắp thành lại lần nữa thất bại.Nếu nói năm xưa tam hoàng tử hống hách mà làm mất nước thì ngũ công chúa lại vì quá cẩn thận,cứ cho rằng mình thông minh,cuối cùng thông minh lại bị thông minh hại.
"Chàng đến rồi à,ta đợi chàng lâu lắm rồi đấy" "Sao nàng lại ghạt ta,lại làm như vậy với ta" "Ta đúng là đã ghạt trên lừa dưới nhưng chưa từng lừa chàng dù chỉ một lần". "Ta muốn cho chàng biết,Thụy Quân đó cũng chỉ như những người khác,bắt nam nhân các chàng phải trinh bạch với thê chủ" "Nàng nói đúng,ta thật sự đã nhìn rõ điều đó,nàng ta luôn âm thầm làm mọi việc vì ta,còn nàng tại sao lại nỡ lừa dối tình cảm của ta chứ ngũ công chúa" "Haha chàng nghĩ là vì sao ta lại thất bại,vì sao ta lại mạo hiểm từ bỏ thù hận mà bỏ đi cùng chàng.Thân thể chàng là ta giữ lại,ta chỉ lo nếu thất bại chàng vẫn sống tốt......cuối cùng chàng vẫn không hiểu ta". "Ta biết mà ,ta không tin nàng lừa ta,nàng hãy chờ một thời gian nữa,ta sẽ cứu nàng ra.Thụy Quân kia đã toàn tâm với ta ,ta sẽ sớm ngày cứu nàng mà". "Chàng không có tình cảm với nàng ta sao,nàng ta là thật lòng với chàng đó" "Cả đời này người ta yêu chỉ có nàng,đợi ta được không",lời này không rõ Hạ Lâm muốn nói cùng ai. "Có câu này của chàng,dù chết ta cũng không hối tiếc".
----------------
"Hắn ta thật sự nói vậy" "Đúng vậy thưa bệ hạ"
Khụ......khụ....phụt.....tttttt
Thụy Quân tức đến đỏ tai tím mặt,nàng phun ra một ngụm máu rồi ngất sau khi nghe ám vệ bẩm báo lại mọi việc,Thụy Vũ biết rõ muội muội yêu quý của nàng đã thật tâm yêu hắn,khó khăn lắm Thụy Quân mới mở lòng mà chấp nhận,cú sóc này quá lớn để chấp nhận.Lần đầu tiên Thụy Vũ nhận thấy thánh chỉ rất vô nghĩa,hết lần này đến lần khác nàng hạ chỉ tru di Hạ gia vẫn không thành,giờ đây chỉ có chờ Thụy Quân tình lại mà quyết định.
Réc réc réc réc Tối đó,âm thanh mùa hè của những con dế đã cất lên,Thụy Quân dần tỉnh sau hôn mê,nàng nhìn thấy Thụy Vũ vẫn ngồi đó nhìn nàng,mi tâm nhíu chặt ,vẻ mang mang theo lo lắng ưu sầu. "Muội sắp không xong rồi phải không" "Nói bậy gì đó,tự ngồi dậy uống thuốc đi". "Nếu không sao tỷ lại lo lắng,đừng giấu muội". "Ta lo làm thế nào để diệt Hạ gia sạch sẽ nhất,để diệt cả Kim gia cùng Lâm gia". "Tỷ......lại đùa muội......hắn....." "Đưa vào đây"
Hạ Lâm toàn thân xụi lơ,khuôn mặt xưng đỏ,hai cánh tay đều in rõ những vết roi,nhìn sơ cũng biết là thủ pháp của Thụy Vũ hạ xuống,người từng nếm mùi như Thụy Quân biết rất rõ,những roi này rất đau đây,Thụy Vũ một thân võ nghệ những roi này nhìn bên ngoài thì không gí đáng kể......chỉ có đều thịt bên trong đã hỗn độn,máu bầm đã tích tụ ,khiến thân thể vô cùng đau nhức. "Muội đau lòng à,hay chê chưa đủ". "Tỷ tha cho muội đi,muội không muốn nói nữa""Bệ hạ,Hạ gia cho người đến báo,chính phu Lâm thị có hỉ ,muốn mời vương gia cùng Hạ công tử quay về". "Hay lắm,đúng lúc thật,trẫm......." "Người đâu,đưa vương phu hồi gia,bổn vương sẽ đến sau,tất cả lui xuống". "Muội.......,tùy vậy hứa với ta vào cung để ta chăm sóc muội một thời gian,được chứ" "Muội hứa ,tỷ ra ngoài trước đi" "Chàng yên tâm,mọi việc có ta lo rồi,cứ quay về đi,ta sẽ sớm trả tự do cho chàng,vĩnh biệt". "Thê......chủ.......ta.......," "Nên kết thúc rồi,ta và chàng không còn quan hệ,sau khi ta khỏe lại,chàng sẽ không còn là vương phu nữa,sống tót bên người mình yêu là được" "Thụy Quân kiếp này nợ chàng,hoàng thất địch quốc tuyệt đối không giết được,hai người cứ an tâm,ta chỉ hỏi chàng lần cuối.........
Chàng có từng động tâm.....dù chỉ một chút với ta chưa". "Tại sao lại động tâm chứ....hức...hức,hi vọng ngươi nói được làm được".
Hạ Lâm xoay người bước đi,một chút hối tiếc cũng chưa từng lưu được trên gót chân hắn,nhìn bóng người dần khuất sau cửa lớn,tâm cạn Thụy Quân dần thắt lại, nàng như muốn nghẹt thở ,trời đất tối sầm,nàng lần nữa chìm vào hôn mê.Hạ Lâm chẳng biết vì sao tim hắn nhưng quặn từng cơn,tâm mạch như đứt lìa sau khi rời đi Thế gian ai ai cũng cho rằng yêu một người mà không có được sẽ rất đau khổ chẳng hạn như Thụy Quân
Nhưng nào biết rằng,khi yêu một ai đó,mà họ lại càng yêu mình hơn,cuối cùng họ và mình đều không thuộc về nhau,giằn vặt tâm can ,buông lời cay nghiệt bắt đối phương từ bỏ mình thì lại không đau sao,Hạ Lâm thật ngốc đúng không.(ta cũng rất ngốc🙂🙂) Ây da da vì là lí do kĩ thuật não ta nó không chịu làm việc nên để mn chờ lâu,hãy ủng hộ mình nha,có gì cứ bình luận thoải mái ta sẽ tám tới cùng với các nàng😘😘😘
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com