TruyenHHH.com

Nu Thieu Tuong Thien Tai

Q.1-Chương 31 : KINH HÃI TẠI ĐƯỜNG NÚI

Người đàn ông vươn ra một cánh tay đầy máu như muốn bắt lấy gì đó, nhưng cũng không đụng tới cái gì, trong miệng lẩm bẩm: "Tôi là người tốt... cứu tôi... cứu... cứu tôi... Tôi không thể chết được... không thể chết được..."

Tần Vi Nhiên dừng chân. Tôi là người tốt? Cô phì cười một tiếng, thói đời, người tốt hầu như không có kết quả gì tốt. Nhưng Tần Vi Nhiên lại vì mấy chữ này mà xoay người lại. Thân thể Tần Vi Nhiên không lớn, nhưng khí lực rất lớn, rất nhanh liền đưa người đàn ông kia tới chỗ ngồi phía sau xe. Cô biết bây giờ cô không thể về Tần gia, nên không thể làm gì khác hơn là lái xe đến chỗ của Vương Mãnh, Vương Lực.

Vương Mãnh, Vương Lực nhìn thấy Tần Vi Nhiên ôm một người đàn ông cả người be bét máu đi vào đều sợ hết hồn, lập tức chạy tới: "Quân Vương, giao cho chúng tôi đi."

"Đừng đụng vào hắn, toàn thân hắn đều gãy xương, đi lấy hòm thuốc tới đây." Tần Vi Nhiên nhìn người đàn ông đó: "Nhóm máu gì?"

Người đàn có chút bất ổn, vất vả nói: "Nhóm... máu O."

Tần Vi Nhiên không dừng lại, phân phó: "Trong vòng ba phút, chuẩn bị cho tôi thước tê, 2000cc máu O, tấm ván gỗ, lưỡi dao và dụng cụ trừ độc, có vấn đề gì không?"

Vương Mãnh, Vương Lực cũng không dám tiến lên, lập tức nói: "Được, không thành vấn đề."

Rất nhanh, Vương Mãnh đã sai người đưa mấy thứ Tần Vi Nhiên cần tới. Tần Vi Nhiên tiêm thuốc tê cho người đàn ông kia, sau đó đặt lưỡi đao hơ qua lửa một chút, sau đó đến gần người đàn ông gần như hôn mê nói: "Thuốc tê vẫn chưa có hiệu lực, có lẽ rất đau, nhưng nhất định phải lấy máu bầm ra, nếu không anh sẽ trở thành một phế nhân."

Người đàn ông đó gật đầu, đã không còn sức nói chuyện.

Từ nhỏ đến lớn, Tần Vi Nhiên đã nhận không biết bao nhiêu vết thương, cô cũng không thể may mắn tìm được bác sĩ, nên lần nào cũng tự mình giải quyết. Cô nhớ có lần làm nhiệm vụ, đùi phải của cô bị gãy, lúc đó cô phải dung dao để cố định chân mình.

Vương Mãnh và Vương Lực đều bị thủ pháp của Tần Vi Nhiên dọa cho khiếp sợ. Bọn họ nhìn Tần Vi Nhiên lớn lên, chí ít là trước khi cô bảy tuổi là như vậy. Lẽ nào trong thời gian mười lăm năm ngắn ngủi, cô không chỉ trở nên mạnh mẽ, mà còn có y thuật cao minh như vậy sao?"

Tần Vi Nhiên nhanh chóng lấy máu bầm ra, sau đó cố định lại tay chân cho hắn. Vương Lực thì tiêm máu cho hắn. Để mọi người kinh ngạc nhất là, từ đầu đến cuối, trên người Tần Vi Nhiên không hề dính lấy một giọt máu. Vết thương như vậy, dường như cô đã giải quyết ngàn vạn lần, thông thạo như bác sĩ chỉnh hình có mấy chục năm kinh nghiệm vậy.

Cuộc giải phẩu kết thúc là chuyện của năm tiếng sau, sắc trời cũng tờ mờ sáng, Tần Vi Nhiên rửa tay, nói: "Tìm một bác sĩ đáng tin cậy xử lý ngoại thương của hắn. Nếu hắn tỉnh lại thì gọi cho tôi."

"Vâng, Quân Vương."

Tần Vi Nhiên cũng không ở lại nghĩ ngơi, trực tiếp lái xe tới khách sạn gần đó tắm rửa một cái, xác định trên người không còn mùi máu tanh mới lái xe về Tần gia.

Hiện tại đã hơn năm giờ sáng, người làm cũng đã bắt đầu dậy chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy Tần Vi Nhiên từ bên ngoài trở về, hiển nhiên là sửng sốt một chút.Tần Vi Nhiên cũng không có để ý ánh mắt của bọn họ, trực tiếp lên lầu nghỉ ngơi.

Nằm hơn một tiếng, Tần Vi Nhiên bị người hầu đánh thức: "Đại tiểu thư, lão gia mời cô xuống ngay."

Tần Vi Nhiên nhàn nhạt ừ một tiếng, không cần nghĩ cũng biết nhất định là muốn khởi binh vấn tội. Trong nhà này không có người của cô, cho nên nhất cử nhất động của cô đều không có ai giữ bí mật cho cô, cho nên cô cũng đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra.

Rời giường, mặc vào quân trang mới tinh, Tần Vi Nhiên thong dong đi ra khỏi phòng, vừa đến cầu thang đã nghe tiếng Tần Ngạo Thiên phẫn nộ rống to: "Thật không ra gì, đường đường là đại tiểu thư Tần gia, lại cả đêm không về nhà. Tần Vi Nhiên, con thật to gan!"

Tần Vi Nhiên bước xuống cầu thanh từng bước, khóe miệng cười nhạt: "Ông nội, sâu này con sẽ nhiều lần cả đêm không về, tỷ như đi làm nhiệm vụ, hoặc là có chuyện trì hoãn. Con đã lớn, ông không cần phải lo lắng cho con như vậy."

"Con nói cái gì vậy?" Làm nhiệm vụ là iệc công, ta đương nhiên không nói, hôm qua con mới đi làm, đừng nói với ta là có nhiệm vụ ngay lập tức. Ta không dễ bị lừa gạt như vậy. Nói đi, tối hôm qua đi đâu, đi với ai?"

"Ông nội, đây là việc riêng của con, xin ông tôn trọng cuộc sống riêng của con một chút." Tần Vi Nhiên không nói, không phải vì cô cố ý muốn tranh luận, mà là cô căn bản không biết nên tìm cớ gì để nói.

"Làm càn!" Tần Lăng Phi gầm lên một tiếng: "Vi Nhiên, đây chính là cách mày nói chuyện với ông nội sao? Mày là một cô gái, cả đêm không về, cùng đàn ông lêu lổng bên ngoài, chẳng lẽ còn tự cho là đúng?"

"Lêu lổng? Cha, làm sao cha biết con lêu lổng với đàn ông? Lẽ nèo cha phái người theo dõi con? Nếu như vậy, không bằng cha nói thẳng tên người đàn ông đó ra, nếu không thì không cần bôi nhọ con."

"Ý mày là mày không ở cùng với đàn ông?"

"Con chính là đi chung với đàn đàn ông, nhưng tuyệt đối không giống như các người đang nghĩ."

Trầm Linh cười nói: "Ôi, Vi Nhiên à, con đừng mạnh miệng như vậy nữa. Con cũng đã lớn, coi như là không có chuyện gì, nói thẳng ra là được rồi, sao lại phải gạt mọi người?"

"Cô nam quả nữ ở chung với nhau suốt cả một buổi tối, tôi còn thấy chị mệt mỏi trở về. Chị hai, muốn nói tối qua không có chuyện gì thì cũng chẳng có ai tin đâu." Tần Phi Nhiên ngồi trên sofa nhàn nhạt chà móng tay, rõ ràng là đang cười trên sự đau khổ của người khác.

Lúc này, một người hầu chạy vào nói: "Lão gia, Vân thiếu đến rồi."

"Vân thiếu? Mau mời vào!"

Tần Phi Nhiên cười gằn: "Chị hai, thật không biết chị nghĩ thế nào, người đàn ông tốt như Vân thiếu lại không muốn, còn lêu lổng với dã nam nhân."

"Dã nam nhân? Thì ra trong mắt nhị tiểu thư, tôi là người như vậy?"

Tần Phi Nhiên khiếp sợ nhìn Phó Vân: "Vân thiếu? Không thể nào, sao anh có thể cùng Tần Vi Nhiên..."

"Cô gọi cô ấy là Tần Vi Nhiên? Tôi cho rằng nhị tiểu thư ít ra cũng có giáo dục, còn biết gọi chị, xem ra tôi đã đánh giá cô quá cao rồi." Phó Vân nói xong, không để ý sắc mặt Tần Phi Nhiên cứng ngắc, ngược lại còn mỉm cười nhìn Tần Vi Nhiên, đặt giấy công chứng công tác lên tay cô, nháy mắt liền nhìn thấy tay cô nói: "Xem em kìa, vội vội vàng vàng, ngay cả giấy hành nghề cũng đánh rơi. Nếu không phải bị Tố Yên nhìn thấy, hôm nay em không thể vào Cục Quốc An rồi."

Hiện tại Tần Vi Nhiên cảm thấy rất khó chịu, một cảm giác bị giám thị đột nhiên phát sinh. Làm sao hắn biết tối qua cô không về nhà, còn chọn đúng thời điểm tới giải vây? Tất cả mọi chuyện đều đã được nói rõ ràng. Tần Vi Nhiên chẳng hề nói một câu, đôi mắt trong trẻo sâu sắc nhìn Phó Vân.

Phó Vân sủng nịch cười nói: "Sao vậy? Tức giận? Được rồi, cùng lắm thì lần sau anh cho em đánh thắng là được. Đừng giận nữa, cười một cái đi, được không?"

Tần Vi Nhiên quả thực là nở nụ cười, bất quá là cười gằn.

Phó Vân thỏa mãn nặn nặn gò má Tần Vi Nhiên, lập tức nói với Tần Ngạo Thiên: "Ông Tần, thật xin lỗi. Ngày hôm qua, Vi Nhiên ăn tối với tôi xong liền đưa tôi về, kết quả là bị em gái và mẹ tôi lôi kéo cô ấy tán gẫu. Sau đó, họ vui vẻ đánh bài với nhau. Em gái tôi làm loạn, lôi kéo Vi Nhiên đánh bài suốt cả buổi tối, cho nên sáng sớm Vi Nhiên mới về đến nhà, lại bị mọi người hiểu lầm. Thật ngại quá!"

"À, thì ra là như vậy. Vi Nhiên, con nói sớm là được rồi, hại ông nội hiểu lầm con."

"Vi Nhiên đang tức giận vì tối qua tôi không cho cô ấy thắng, để cô ấy thua mãi. Ông Tần, nếu đã giải trừ hiểu lầm, vậy tôi thuận đường đưa Vi Nhiên đi làm. Vi Nhiên, chúng ta đi thôi." Nói xong, hắn cũng mặc kệ người nhà họ Tần nghĩ gì, cũng không cần biết Tần Vi Nhiên có đồng ý hay không, trực tiếp kéo cô đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com