Nu Than Thuc Su Nhac Ngoai
- Được, ta chấp nhận, nhưng ngươi sẽ phải ở lại đảm bảo an toàn, chỉ cần ngươi bỏ trốn, ta sẽ coi như ngươi không giữ lời hứa với ta.Trúng kế rồi! Viên ngọc nàng bảo chỉ có tác dụng trong một mùa đông, chỉ là một tác dụng siêu nhỏ của nó mà thôi, vậy món hời sẽ về tay nàng nhiều hơn, và hắn có thể sẽ nghiện cảm xúc như được giải thoát này.____________
Cung điện Ai Cập.Nàng vốn định đi tìm tiểu Ám, tiểu Sát. Nhưng nghĩ tới quá thời hạn mà không quay lại sẽ làm mọi người lo lắng đồng thời khiến căn bệnh của Atiru nặng hơn, nàng liền quay trở lại cung điện.Tiểu Ám, tiểu sát, xem qua tình hình vẫn nằm trong tầm kiểm soát.- Ta đã quay lại, để các ngươi phải chờ lâu rồi.- Keria vẫy tay với Isis, mỉm cười. Nàng ấy cũng cười chào lại.- Ngươi đừng nói rằng ta sẽ phải nuốt sống thứ này?- Mặc dù hắn biết đây là loại thuốc quý hiếm nhưng nuốt chúng không phải cũng ghê quá đi?Vị tanh nồng trong miệng lan tỏa, Atiru nhắm mắt nhắm mũi, cố gắng nuốt sạch.Cảm giác lạnh lẽo tan biến, một dòng sức mạnh lưu chuyển trong cơ thể Atiru khiến hắn cảm thấy mình như được hồi sinh sau một quá trình dài.- Ọe, thứ gì kinh tởm thế này, ta đang liên tưởng tới việc ăn phải thịt người, Băng Tu đó không phải quái vật sao?- Atiru nhìn nàng nói.Ek, ngươi đòi hỏi quá nhé, có ai nói rằng thịt quái vật sẽ ngon hơn thịt người không? Có ai nói rằng Băng Tu hắn là người không?!_____________
Mấy hôm sau, tình hình Atiru đã ổn định hơn, hắn ta nhiệt huyết trào dâng, coi đã có vẻ hoàn toàn khỏe mạnh, lúc này, nàng mới an tâm đi tìm tiểu Ám Sát.Nơi này với nàng cách Băng Tu Động không xa cũng không gần, nàng vốn còn chưa tới đó, thư của hai người đã được gửi về tay nàng.Bóc lớp vỏ ngoài, nàng nhìn vào tấm đất sét có chữ, ký tự Ai Cập nàng đọc giống hệt với nét chữ của hai người, đại loại họ nói họ đã tìm được một công việc ổn định, muốn lập gia thất.Họ đi theo nàng cũng đã khá lâu, nàng cũng nhớ cái hồi đem hắn từ chỗ buôn bán nô lệ ra ngoài, bây giờ cũng không nỡ rời xa hắn.Nàng nói họ có thể đi, cũng có thể về thăm nàng, nhưng tuyệt đối phải biết cách chăm sóc tốt bản thân mình, không cần áy náy khi rời xa nàng. Nàng cũng quyết định rồi, Y, Dược, Vàng, Bạc, Dữ, Liệu cũng sẽ được colng bằng như hai người họ, thả đi...
Cung điện Ai Cập.Nàng vốn định đi tìm tiểu Ám, tiểu Sát. Nhưng nghĩ tới quá thời hạn mà không quay lại sẽ làm mọi người lo lắng đồng thời khiến căn bệnh của Atiru nặng hơn, nàng liền quay trở lại cung điện.Tiểu Ám, tiểu sát, xem qua tình hình vẫn nằm trong tầm kiểm soát.- Ta đã quay lại, để các ngươi phải chờ lâu rồi.- Keria vẫy tay với Isis, mỉm cười. Nàng ấy cũng cười chào lại.- Ngươi đừng nói rằng ta sẽ phải nuốt sống thứ này?- Mặc dù hắn biết đây là loại thuốc quý hiếm nhưng nuốt chúng không phải cũng ghê quá đi?Vị tanh nồng trong miệng lan tỏa, Atiru nhắm mắt nhắm mũi, cố gắng nuốt sạch.Cảm giác lạnh lẽo tan biến, một dòng sức mạnh lưu chuyển trong cơ thể Atiru khiến hắn cảm thấy mình như được hồi sinh sau một quá trình dài.- Ọe, thứ gì kinh tởm thế này, ta đang liên tưởng tới việc ăn phải thịt người, Băng Tu đó không phải quái vật sao?- Atiru nhìn nàng nói.Ek, ngươi đòi hỏi quá nhé, có ai nói rằng thịt quái vật sẽ ngon hơn thịt người không? Có ai nói rằng Băng Tu hắn là người không?!_____________
Mấy hôm sau, tình hình Atiru đã ổn định hơn, hắn ta nhiệt huyết trào dâng, coi đã có vẻ hoàn toàn khỏe mạnh, lúc này, nàng mới an tâm đi tìm tiểu Ám Sát.Nơi này với nàng cách Băng Tu Động không xa cũng không gần, nàng vốn còn chưa tới đó, thư của hai người đã được gửi về tay nàng.Bóc lớp vỏ ngoài, nàng nhìn vào tấm đất sét có chữ, ký tự Ai Cập nàng đọc giống hệt với nét chữ của hai người, đại loại họ nói họ đã tìm được một công việc ổn định, muốn lập gia thất.Họ đi theo nàng cũng đã khá lâu, nàng cũng nhớ cái hồi đem hắn từ chỗ buôn bán nô lệ ra ngoài, bây giờ cũng không nỡ rời xa hắn.Nàng nói họ có thể đi, cũng có thể về thăm nàng, nhưng tuyệt đối phải biết cách chăm sóc tốt bản thân mình, không cần áy náy khi rời xa nàng. Nàng cũng quyết định rồi, Y, Dược, Vàng, Bạc, Dữ, Liệu cũng sẽ được colng bằng như hai người họ, thả đi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com