Nu Than Thuc Su Nhac Ngoai
Có thể mọi người đã quên: Ngọc Kỷ Vân - tên giả của ngọc Linh Hồn.________
Carol tìm Atiru ( Legaru ý ) .- Ngươi có phải là Legaru?- Carol hỏi, mái tóc vàng ngắn tũn của nàng ta bay toán loạn, khuân mặt lem luốc, khóe mắt còn xuất hiện những giọt nước li ti.Atiru chán ghét - Không phải, ngươi nhận nhầm người rồi.Rầm! - Cánh cửa xa hoa không chút do dự đóng sập lại, hắn biết Carol định làm gì, có điều hắn sẽ không chỉ vì Keria cãi nhau với mình mà hận cô ấy, vì thế hắn sẽ không tiếp chuyện cô ta.Hắn vẫn tin mình có cơ hội.- Legaru! Xin ngươi hãy giúp ta! Giúp ta giết Keria! Ngươi không thể đóng cửa, mau mở!!- Carol lên giọng, từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa ngơ ngơ ngác ngác chưa trải sự đời, bây giờ nàng ta mới được lĩnh ngộ không ít, nhưng trong thâm tâm nàng ta cái tính tiểu thư ỷ lại đã ngâm vào sâu trong máu rồi.Atiru đen mặt, Carol dù có giàu đến mấy cũng chỉ là con tép riu trong mắt hắn.- Ai đang ở kia đấy?- Bỗng có một giọng nói ngọt ngào như mật rót vào tai Carol, nàng ta quay lại.Một cô gái đang đứng trước cánh cổng nạm vàng kia, trên tay cầm một bông sen hồng phấn, khuân mặt như được điêu khắc tỉ tỉ, đường nét rõ ràng, nàng ta sở hữu mái tóc dài đen nhánh, màu mắt đặc trưng của người Ai Cập, làn da trắng nõn. Nhìn từ xa cũng đủ thấy nàng là một mỹ nhân giống như Isis và Keria.- Ngươi là hoàng phi Carol? - Nàng ta hỏi lại.Thấy có người nhận ra mình, Carol vui mừng, cao giọng nói - Đúng, ta chính là vậy.Sau khi Carol trả lời, cô gái kia như nhận ra điều gì, nói.- Ta nghe nói ngươi là nữ thần Carol, vậy ngươi có tài năng gì không?- Nàng ta thích thú.Carol ngập ngừng, nữa muốn nói nửa không muốn nói, hận không thể chui xuống hố.- Không có?- Cô gái kia cười nhẹ, lấy tay che miệng.- Ra cũng chỉ như vậy.Rồi không nói không rằng, cô ta đi vào nhà.Carol tức giận bỏ đi.___________
- Ca, ca để cô ta đi như thế sao?- Cô gái kia nói.- Dera, Keria tự có cách xử riêng của mình.- Về vấn đề này hắn tất tự tin.
Carol tìm Atiru ( Legaru ý ) .- Ngươi có phải là Legaru?- Carol hỏi, mái tóc vàng ngắn tũn của nàng ta bay toán loạn, khuân mặt lem luốc, khóe mắt còn xuất hiện những giọt nước li ti.Atiru chán ghét - Không phải, ngươi nhận nhầm người rồi.Rầm! - Cánh cửa xa hoa không chút do dự đóng sập lại, hắn biết Carol định làm gì, có điều hắn sẽ không chỉ vì Keria cãi nhau với mình mà hận cô ấy, vì thế hắn sẽ không tiếp chuyện cô ta.Hắn vẫn tin mình có cơ hội.- Legaru! Xin ngươi hãy giúp ta! Giúp ta giết Keria! Ngươi không thể đóng cửa, mau mở!!- Carol lên giọng, từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa ngơ ngơ ngác ngác chưa trải sự đời, bây giờ nàng ta mới được lĩnh ngộ không ít, nhưng trong thâm tâm nàng ta cái tính tiểu thư ỷ lại đã ngâm vào sâu trong máu rồi.Atiru đen mặt, Carol dù có giàu đến mấy cũng chỉ là con tép riu trong mắt hắn.- Ai đang ở kia đấy?- Bỗng có một giọng nói ngọt ngào như mật rót vào tai Carol, nàng ta quay lại.Một cô gái đang đứng trước cánh cổng nạm vàng kia, trên tay cầm một bông sen hồng phấn, khuân mặt như được điêu khắc tỉ tỉ, đường nét rõ ràng, nàng ta sở hữu mái tóc dài đen nhánh, màu mắt đặc trưng của người Ai Cập, làn da trắng nõn. Nhìn từ xa cũng đủ thấy nàng là một mỹ nhân giống như Isis và Keria.- Ngươi là hoàng phi Carol? - Nàng ta hỏi lại.Thấy có người nhận ra mình, Carol vui mừng, cao giọng nói - Đúng, ta chính là vậy.Sau khi Carol trả lời, cô gái kia như nhận ra điều gì, nói.- Ta nghe nói ngươi là nữ thần Carol, vậy ngươi có tài năng gì không?- Nàng ta thích thú.Carol ngập ngừng, nữa muốn nói nửa không muốn nói, hận không thể chui xuống hố.- Không có?- Cô gái kia cười nhẹ, lấy tay che miệng.- Ra cũng chỉ như vậy.Rồi không nói không rằng, cô ta đi vào nhà.Carol tức giận bỏ đi.___________
- Ca, ca để cô ta đi như thế sao?- Cô gái kia nói.- Dera, Keria tự có cách xử riêng của mình.- Về vấn đề này hắn tất tự tin.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com