Nu Phu Nguoi Dien Roi
Thời gian gần đây, nhà họ Lưu đôi phần bị xáo trộn bởi cô con gái quá ư kỳ ngộ. Thành tích học tập liên tục khiến Lưu gia mất mặt bởi con số xếp hạng nhất từ dưới đếm lên, khác hẳn lúc trước khi cô bị ngã xuống hồ bơi. Lưu Tiếu Nhu ngày ấy là sinh viên ưu tú, luôn nằm top đầu của trường. Ấy thế mà Lưu Tiếu Nhu của bây giờ lại tụt dốc không phanh, học hành tệ hại, phong cách dị hóa, thật sự hại Lưu gia phải đau đầu thuê gia sư dạy kèm. Trời trong, nắng ấm, Lưu Tiếu Nhu xuất hiện tại trường học. Hôm nay phong cách càng độc lạ hơn, cô nhuộm hẳn quả đầu màu nâu chocolate, tóc móc lai khói xám, uốn xoăn sóng to được búi cao nửa đầu. Mắt khói, kẻ eyeliner mắt mèo sắc sảo, đôi môi đỏ đất cực kiêu kỳ. Áo thun sát nách ôm sát cơ thể, quần short tua rua cùng đôi giày thể thao sành điệu. Bên ngoài khoác áo sơ mi sọc ca rô dáng dài. Tổng thể hoàn hảo, cô lại làm tâm điểm chú ý của thiên hạ. Phong cách thời trang táo bạo của cô luôn được nhiều người quan tâm đánh giá cao. Đi dạo trong thư viện, Lưu Tiếu Nhu và Âu Dương Kinh tình cờ gặp nhau. Hắn ở giá sách bên kia bắt gặp cô cũng lựa sách liền tò te nhảy qua trêu đùa:"Chào, tình cờ thế? Cô đang tìm sách gì vậy?"Lưu Tiếu Nhu thờ ơ trả lời:"Thánh nhân đê tiện" của tác giả Vương Hiểu Lỗi, sao hả? Có hứng thú với anh Tào không?"Âu Dương Kinh khựng lại, vẻ mặt đờ ra:"Trời, từ bao giờ cô lại có hứng thú với mấy loại sách này thế?""Từ cái thuở tôi bị rơi xuống hồ, hỏi thừa!"Lưu Tiếu Nhu nhếch mép đáp trả, sau, chẳng màn quan tâm kẻ phá hoại cảm hứng của mình. Lưu Tiếu Nhu tặng hắn một nụ cười khinh miệt rồi bỏ ra bàn tự nghiền ngẫm quyển sách một mình. Cảm giác bị người khác làm ngơ thật khó chịu, Âu Dương Kinh ngậm cơn tức nuốt không trôi...ha, con nhỏ Lưu Tiếu Nhu này bị úng não thật rồi sao? Thái độ đó rõ là khinh bỉ mình, trước kia cô ta còn chẳng dám tỏ thái độ khó chịu với mình nữa là...Bây giờ đúng, loạn hết rồi! "Hahaha! Cảm giác bị bật ngược thế nào hả? Phê chứ?" Giọng cười nghiệt ngã từ gã đàn ông tên Thiên vang lên.Âu Dương Kinh suýt chút vỡ tim mà chết, hắn mắng gã vang cả nước bọt:"Ôi Thiên đại ca! Sao anh cứ thích chơi trò ú tim thế? Lần nào cũng hù chết người ta!"Gã tên Thiên bí ẩn kia cất giọng giễu cợt:"Chú em thật là yếu bóng vía! Nam thần trường học gì kỳ cục vậy?""Lý Kính Thiên, anh bớt cái thói cợt nhả người khác được không? Chả trách con gái chạy hết, ba mươi tuổi xuân chưa tìm được người yêu!" Âu Dương Kinh tranh thủ xỏ xiên vài câu.Lý Kính Thiên miệng lưỡi xảo quyệt, cười đá đểu:"Hừ, trải qua bao nhiêu sóng gió mới biết được cách chọn phụ nữ, em họ à! Bọn con gái thời nay nếu không phải thể loại giả nai thì cũng thuộc dạng tỏ ra thông minh, hấp dẫn. Mục đích chỉ để thu hút trai đẹp!Thực tế, chẳng ai sống thật với bản chất của họ đâu! Anh đây tuy rằng đểu cáng nhưng chí ít không phải loại mặt người dạ thú!""Vâng, anh là cầm thú chính hiệu! Không cần ngụy trang!" Âu Dương Kinh vỗ tay nhiệt liệt hoan hô.Gã Lý Kính Thiên liếc xa, bảo:"Chú em có biết tại sao anh bảo cô ta không phải Lưu Tiếu Nhu không?""Sao chứ?" Mặt hắn ngờ nghệch tò mò."Là vì lúc nhảy xuống hồ bơi cứu cô ta, anh phát hiện cô ta đã tắt thở. Và người hiện tại đang sống chính là linh hồn của một cô gái khác." Lý Kính Thiên kề tai nói khẽ."Hả??? Anh đùa hay thật thế? Thời buổi này còn có chuyện đó nữa sao?" Âu Dương Kinh nửa tin nửa ngờ."Tin hay không tùy chú em! Hay để anh thử tiếp cận cô ta xem sao?" Vừa nói xong, gã nhanh chân phóng tới chỗ Lưu Tiếu Nhu đang đọc sách. Thổi vào tai cô một luồng gió:"Chào cô em! Cho anh đọc với!""Bốp"...Ấu!!!"Và cái kết quá đắng lòng, gã ta bị hứng trọn quyển sách vào mặt, đau thấu trời xanh. Lưu Tiếu Nhu bỗng nhiên bị dọa cho hết hồn nên mới tiện tay phản công. Quay sang, cô khá bất ngờ khi bản thân ra tay quá nặng. Do hứng phải cạnh bìa sách, gò má gã bầm tím, tuyệt nhiên vẫn chưa làm hỏng vẻ đẹp trai vốn có của mình. Gương mặt đặc biệt nam tính, phong trần của gã xông tới gần cô, cong môi:"Mạnh tay thế? Cô định giết người à?""Ố hô! Anh chui ra từ chỗ quái nào thế?" Từ Tử Thi tự sờ cằm nhìn kẻ lạ mặt đầy phòng bị, tra hỏi.Lý Kính Thiên chợt phì cười, nụ cười tỏa ám khí ghê rợn, phát biểu:"Phừ phừ! Cô không biết tôi cũng đúng! Tôi là ân nhân cứu mạng cô đấy!""Hở? Ai cứu mạng ai cơ? Anh nói cái mèo gì thế?" Từ Tử Thi ngẩn tò te.Gã từ tốn ngồi xuống ghế, thở dài kể ngắn gọn:"Chuyện là hôm cô bị rơi xuống hồ bơi, người vớt cô lên chính là tôi!"Cô hoang mang:"Nhưng anh là ai? Sao lúc đó lại có mặt anh ở đó?"Gã cười giòn, từ từ tường thuật:"Hôm đó trường chuẩn bị tổ chức thi đấu giải bơi lội. Tôi được mời làm trọng tài, tình cờ xuất hiện đúng lúc nên trực tiếp cứu được cô. Có vậy thôi!"Cô nhíu mày nghi ngờ:"Thật sao? Tôi chẳng nhớ gì, chắc phải về hỏi lại bố mẹ!"Gã nghiêng đầu sang cô, biểu hiện hàm ý nửa trêu nửa thật, hỏi:"Đó là bố mẹ cô thật à? Cô thay đổi hay là cô vốn tính cách như vậy? Chỉ là người khác không biết, cô nói xem!"Rầm...Từ Tử Thi đập bàn, dùng ánh mắt đề phòng đứng dậy cảnh cáo hắn:"Này, anh là thằng chết trôi nào vậy hử? Vào đây nói năng bậy bạ thế hả? Tốt nhất tránh xa tôi ra! Đồ biến thái!"Cái nhíu mày đầy căng thẳng của Từ Tử Thi vô tình in sâu vào tâm trí gã, Lý Kính Thiên đứng lên ôm bụng cười giòn tan, gã đăm đắm nhìn cô. Chốt câu gây dấu ấn:"Hahaha...hahaha! Thú vị, thú vị! Tôi sẽ còn làm phiền cô dài dài! Nhớ lấy, tên tôi là Lý Kính Thiên!"Từ Tử Thi thật sự muốn phát điên, muốn bay tới bóp chết hắn cho xong vậy. Cô gắng giữ bình tĩnh, tránh hắn nghi ngờ, tên này đúng là sao quả tạ mà, từ đâu xuất hiện phá đám vậy không biết? Sau khi thăm dò thị trường, Lý Kính Thiên lườm cậu em họ cười gian manh:"Đấy, Lưu Tiếu Nhu yếu đuối nhu nhược hồi nào làm sao có phản ứng nhanh như vậy chỉ trong tích tắc? Thêm nữa, cô gái này rất sắc bén! Rõ ràng là hai người khác nhau! Anh đã để ý cô ta từ mấy ngày nay rồi, cô ta sẽ không tụt khỏi tầm nhìn của anh đâu! Hư hư hư!"Âu Dương Kinh bấy giờ sợ hãi, ngờ vực:"Anh theo dõi cô ta hay là...xui xẻo... bị cô ta hút hồn luôn vậy? Anh hiếm khi hứng thú vậy lắm nha!""Xùy, làm gì có chuyện đó! Chuyện tình trường anh đây rành lắm, không dễ dàng gì bị cô ta quyến rũ đâu!" Lý Kính Thiên chối cãi, vỗ ngực tự tin.....Vào buổi tối, sao sáng đặc trời. Vũ Băng Du một mình ra phố mua đồ ăn, trong lúc đi bộ cô gặp hai tên du côn chặn đường ve vãn. Nhìn hai tên râu ria bặm trợn, Vũ Băng Du sợ run rẩy cả người. Cô ấp a ấp úng giả vờ mạnh mẽ, lên tiếng hù dọa:"Mấy người, mấy người tránh ra! Tôi có võ đó nhe, không đi là tôi đánh đấy!""Hey, đánh đi! Anh chiều, vào đi!" Tên áo đen cười bỡn cợt thách thức.Nỗi sợ dâng lên, cô hét lên cầu cứu người đi đường. Vừa định bỏ chạy thì bị hai tên lấy giữ cánh tay, cố gắng giãy giụa một cách vô ích. Từng tiếng xé áo xoạc xoạc, tiếng khóc lóc van xin nấc nghẹn, Vũ Băng Du kêu gào thảm thiết. Đúng lúc, Lưu Tiếu Nhu xuất hiện, trong tay còn cầm một chiếc gậy bóng chày. Cô lắc cổ kêu răng rắc, môi khẩy nhẹ, cất giọng:"Dừng tay!"Tự nhiên lại có thêm mồi ngon, hai tên không thể vui vẻ hơn mà nhảy bổ vào định làm thịt luôn đứa còn lại thì quỷ tha ma bắt nó. Lưu Tiếu Nhu vung gậy đập mạnh vào mặt tên đó khiến hắn ôm mặt lăn ra đất la ó. Thừa thắng xông lên, cô đập luôn tên kế bên."Hai thằng xấu xa! Tao gọi cảnh sát đến rồi, chúng mày bắt đầu sợ hãi được rồi đấy!" Lưu Tiếu Nhu cười khẩy vác gậy lên vai."Không sao chứ, người đẹp?"Lưu Tiếu Nhu đỡ cô gái lên, dùng giọng điệu lưu manh hỏi thăm. Vũ Băng Du kinh ngạc nhìn cô mãi mới thấy đáp lời:"Tớ, tớ không sao? Cậu, sao có thể đánh nhau hay vậy?" Lưu Tiếu Nhu cười hời hợt, tiện tay cởi áo khoác da ra đưa cho bạn mình, đáp:"Tùy cơ ứng biến thôi, cậu bị rách đồ rồi, mau khoác áo tớ vào đi!"Nhận chiếc áo từ tay cô bạn thân thiết, Vũ Băng Du vừa cảm động vừa có cảm giác xa lạ, ngại ngùng hỏi một câu:"Cậu thay đổi thật rồi sao?"Lưu Tiếu Nhu nhếch mép:"Cứ cho là vậy đi! Nhà cậu ở đâu, để tôi đưa về!""Cảm ơn cậu, Tiếu Nhu! Tớ gọi người đến đón là được!" Vũ Băng Du khách sáo nói."Ok, tôi sẽ ở đây chờ cùng cậu! Tuy bọn nó bị cảnh sát giải đi rồi nhưng vẫn nên cảnh giác một chút." Lưu Tiếu Nhu ngồi lên bậc thang, một chân gác cao hơn chân còn lại. Nói.Phong thái cô thật oai phong, tựa như nữ anh hùng bảo vệ mỹ nhân. Cả hai tâm sự đôi chút về bản thân ít phút. Mười phút sau, người đón Vũ Băng Du trùng hợp lại là Âu Dương Kinh. Đến hắn cũng bất ngờ khi trông thấy Lưu Tiếu Nhu...trời, con nhỏ thần kinh này cũng ở đây nữa ư? "Chào, trùng hợp ghê!" Âu Dương Kinh cười nửa miệng tiến gần Vũ Băng Du."Chào, có duyên thế anh bạn!" Cô giơ tay chào lại hắn.Hắn đưa Vũ Băng Du lên chiếc Lamborghini màu trắng, không quên ngoái đầu lại trêu ngươi:"Phong cách rất ngầu! Like mạnh cho cô!""Phì, đa tạ quá khen!" Từ Tử Thi liếc hắn cười đểu:" xì, thằng nhãi ranh!"Giờ đây, người đã khuất xa, chỉ còn mỗi mình Từ Tử Thi mang thân xác của Lưu Tiếu Nhu. Thở dài ngóng cổ lên trời than vãn, ông trời thật biết trêu đùa người ta, thế cũng tốt. Được làm tiểu thư con nhà giàu, ăn ngon ngủ kỹ, khỏi cần lo bữa đói bữa no. Bước dài trong màn đêm u tối, ngắm sao, ngắm xe cộ chạy ngược xuôi. Tâm hồn an nhiên thư thả làm sao? Bỗng nhiên từ đằng sau, một đám người mặc đồ đậm chất dân chơi, tay cầm gậy gộc, mã tấu các kiểu xuất hiện. Cộng với một bầy xe phân khối lớn nẹt pô vèo vèo chạy quanh người cô. "Đệch, đông vãi!" Từ Tử Thi mặt mũi xám ngoét nhìn bọn chúng.Với mớ kinh nghiệm đánh lộn đánh lạo xạo xạo vài ba chiêu quyền cước của cô, cùng lắm chỉ đủ đối phó với năm tên trở lại. Đằng này cả đám cô hồn thế, có nước "tẩu vi thượng sách". Từ Tử Thi lườm bọn chúng với vẻ mặt đầy lo âu, cô suy nghĩ nát nước tìm kế đánh bài chuồn. "Wow wow, các anh đẹp trai quá! Oai quá đi à! Người ta thích rồi đó nhoa!" Từ Tử Thi diễn vai nũng nịu hòng thoát thân.Tiếc là, hình như chẳng si nhê gì với bọn chúng. Cảm thấy kế hoạch thất bại, cô đành co cẳng chạy thục mạng. Chạy đến nỗi thở đứt quãng, quay lại thì cả bọn đã bao vây tứ phía. "Ái dà! Xong luôn, đời tàn!" Cô hoàn toàn lực bất khả kháng trước lực lượng đông đảo kia.Thủ thế karate, Từ Tử Thi căng mắt lườm bọn chúng. Cứ đà này cô sẽ làm mồi cho bọn nó mất, với mật độ dân số đông đảo thế kia, e là lành ít dữ nhiều. Suy luận chưa được vài giây, cô đã bị khống chế bởi những gã lực lưỡng to con. Mặc dù, ít nhiều bọn chúng cũng đã ăn phải những cú đá điêu luyện của cô. Tuy nhiên, võ thì vẫn là võ, người đời thường có câu "nhất đẳng huyền đai không bằng dao phay chém lén".
Huống hồ, đến cao thủ võ lâm còn không đấu nổi đám giang hồ tiểu tốt hợp lại. Từ Tử Thi bị hai tên đô con khống chế hai cánh tay, khó bề thoát khỏi. Cô gầm gừ tựa con hổ bị xích. "Thả tao ra!!! Bọn mày là lũ ỷ đông hiếp yếu! Tụi bây là lũ bố không thích mẹ không thương, động vật nghỉ chơi, loài người ghét bỏ!!! Gruuu... Tao mà thoát ra tụi mày chết chắc!!! Má nó!"Cảm thấy con điên này giãy giụa quá mạnh, miệng chửi không ngừng, gã đàn ông bực quá đánh cho một cái vào gáy thế là ngất luôn. "Đại ca, nó ngất rồi, giờ sao?" Tên đàn em thắc mắc.Tên thủ lĩnh tóc hớt đầu đinh, đeo khuyên tai trông vô cùng lạnh lùng, đúng kiểu người trong giang hồ, cất giọng:"Mang cô ta lên xe!"Từ Tử Thi bị bọn không rõ lai lịch bắt cóc, nơi cô bị đưa đến là một căn biệt thự nguy nga tráng lệ, gia nhân xếp hàng hai bên cổng ra vào. Chiếc xe Limousine chạy thẳng vào sân nhà, cửa xe mở rộng, cô bị vác lên lầu y hệt cảnh tượng người ta vác heo hơi đi bán cho lò mổ. Tên thủ lĩnh oai vệ theo sau đám lính, chúng đặt cô nằm trên giường trắng sang trọng, căn phòng thiết kế tông màu chàm và trắng. Ngồi chễm chệ trên chiếc ghế gỗ đắt tiền, hắn gọi người lên hỏi chuyện.15 phút sau, có một tên xuất hiện, gã hoảng hốt nhìn cô gái đang nằm nhắm mắt trên giường. Tay chân tuôn mồ hôi, mở miệng tọc mạch:" Chủ tịch Lâm, sao anh lại bắt cô ta thế?"Tên đó trầm tĩnh phán:"Lý Kính Thiên, cậu rõ ràng biết cô ta không phải Lưu Tiếu Nhu. Nếu tôi sử dụng cô ta để lật đổ tập đoàn Âu Thị, cậu thấy sao?"Lý Kính Thiên do dự, nói:"Nhưng cô ta sẽ không chịu hợp tác, anh định thế nào?""Cô ta nhất định sẽ đồng ý! Bởi vì cô ta không phải Lưu Tiếu Nhu, đầu óc sẽ dễ dàng thương lượng hơn."
Tên họ Lâm cười đắc ý, khẳng định.Lý Kính Thiên tâm hồn run rẩy, gã thật sự kinh sợ tên Lâm chủ tịch. Nguyên do là tên họ Lâm tuy chỉ mới hơn ba mươi tuổi, nhưng thẳm sâu lại là một tay lão luyện chính hiệu. Từ nhỏ đã được trùm Mafia đào tạo tất cả các kỹ năng sống lẫn kỹ thuật chiến đấu, vâng, hắn là con nuôi của trùm Mafia. Hắn ra xã hội từ năm 15 tuổi, lăn lộn trên biết bao nhiêu quốc gia trên thế giới. Và từng có quá khứ vô cùng bi kịch. Chính vì quá khứ tồi tệ đó đã tạo nên hắn của bây giờ, thâm hiểm, lãnh đạm nhưng lại có sở thích cực kỳ quái đản. Nằm ngất mê man, bất giác Lưu Tiếu Nhu cử động ngón tay. Có vẻ cô sắp tỉnh dậy chăng? Đôi mắt sắc sảo hé mở, cái cổ đột nhiên đau kinh khủng. Lưu Tiếu Nhu nhăn nhó mở mắt ra, đập vào mắt cô là một căn phòng thơm mát, sang trọng. Ui ya, mình lại ở đâu nữa vậy? Ai ya, cổ của mình! Sao đau thế nhỉ?"Má ơi! Anh, anh là ai vậy? Đây là đâu?" Lưu Tiếu Nhu hoảng hồn khi đập vào mắt cô là gã đàn ông đầu đinh, xỏ khuyên tai, hình xăm đầy mình.Điều làm cô bất ngờ hơn, đó là ngay đến Lý Kính Thiên cũng có mặt ở đó. "Lý Kính Thiên, sao anh lại ở đây?" Lưu Tiếu Nhu ngơ ngác hỏi.Bấy giờ, Lý Kính Thiên chỉ biết câm lặng nhìn cô bằng ánh mắt tội lỗi. Kẻ lên tiếng là Lâm chủ tịch, hắn nhìn Lưu Tiếu Nhu đầy hiếu kỳ, hỏi:"Cô là ai? Tại sao lại ở trong thân xác của Lưu Tiếu Nhu?"Từ Tử Thi hoảng sợ, ôm mền vào người phòng thủ hỏi tới tấp:"Tôi, tôi là Lưu Tiếu Nhu mà! Anh là ai? Sao lại hỏi kỳ thế? À mà, sao tôi lại ở chỗ này hả? Mấy người có ý đồ gì? Định làm gì tôi hả?""Khừ, cô cho rằng chúng tôi làm gì cô? Tôi chính thức nói cho cô hay là cô, đang nằm trong tay tôi! Ngoan ngoãn hợp tác, đôi bên có lợi. Còn nếu cô chống đối, khẩu súng này sẽ bắn nát sọ cô đấy!" Lâm chủ tịch cười gian tà từ từ dí khẩu súng vào thái dương Lưu Tiếu Nhu, ánh mắt ngập tràn sát khí uy hiếp.Lưu Tiếu Nhu như sét đánh ngang tai, sợ vỡ cả mật liếc hờ sang khẩu súng, sắc mặt xanh lét đáp:"Được, được rồi! Dù tôi có một ngàn lẻ một lá gan con chó đốm cũng chẳng dám chống đối anh, anh có thể tha mạng cho tôi chứ? Đại ca à!"Khóe miệng hắn có vẻ giật giật như muốn cười, phong thái lạnh lùng thu hồi khẩu súng, nói:"Tốt, thế bây giờ tôi muốn biết sự thật. Cô là ai? Lai lịch như thế nào?"Cô sợ toát mồ hôi, thành thật khai báo:"Nói thật chỉ sợ các người không tin. Tên thật của tôi là Từ Tử Thi, hai mươi tám tuổi và hành nghề thợ trang điểm cho studio áo cưới. Tôi trước đây sống ở Bắc Kinh. Tôi, tôi bị xe tông bay xuống sông nên mới xuyên vào cơ thể của Lưu Tiếu Nhu. Chuyện chỉ có thế. Tôi thề không nửa lời gian dối!"Dứt hơi, cô còn quẹt tay lên lưỡi rồi giơ cao thề thốt nghiêm túc. Lý Kính Thiên bật cười, chen vào:"Ha ha, xe tông mà bay được xuống sông cũng hay nhỉ? Cảnh tượng đó chắc khôi hài lắm!"Lập tức bị tên họ Lâm hắng giọng nhắc nhở, Lý Kính Thiên lấy lại trạng thái ban đầu im phăng phắc đợi lệnh. "Khoan, làm sao anh biết tôi không phải Lưu Tiếu Nhu? Các người, các người rốt cuộc là ai hả?" Từ Tử Thi lên tiếng.Lâm chủ tịch kia nhìn cô chằm chằm, mắt hắn giống hệt đôi mắt của con sói già khiến Từ Tử Thi phải rét buốt. Cô né tránh ánh mắt đáng sợ ấy, đảo đi nơi khác mà nhìn."Lưu Tiếu Nhu từng có hôn ước với tôi. Nhưng giờ đã hủy bỏ rồi, tôi biết rõ cô ta là người như thế nào, vậy nên lúc cô xuất hiện tôi đã nhận ra sự việc. Tôi khẳng định rằng cô chính là người khác." Hắn thẳng thắn nói."Vậy anh bắt cóc tôi là muốn âm mưu chuyện gì? Tôi nói thật tôi chẳng biết gì về mấy việc kinh doanh của các người. Anh muốn gì cũng phải giải thích rõ tôi mới biết mà hợp tác được chứ!" Từ Tử Thi bình tĩnh lên tiếng.Nhận thấy cô gái này rất ma giáo, không ngu ngốc và ngây thơ như Lưu Tiếu Nhu ngày xưa. Cô ta phải gọi là kẻ khôn lỏi trong cuộc sống. Hắn nhếch mép cười ma mãnh giao nhiệm vụ:"Hừ, cô khá lắm! Thích nghi nhanh thật. Bắt đầu từ ngày mai, cô phải tiếp cận Âu Dương Kinh, tạo mối quan hệ tốt đẹp với hắn. Sau đó gắn con chip này lên người hắn. Cô làm được chứ?""Hả? Chuyện này hơi bị khó, hắn vốn chẳng có thiện cảm với tôi rồi. Bảo tôi tạo thiện cảm với hắn là hơi làm khó tôi đấy!" Từ Tử Thi khó xử bao biện."Mười ngàn đô sẽ vào tài khoản của cô hàng tháng, làm tốt có thưởng cao. Hay cô muốn cây súng này?" Lâm chủ tịch quăng một cục tiền trước mặt cô, sau đó thêm một cây súng hăm dọa cô.Nhìn tiền thì sướng thật, nhưng hễ nhìn đến khẩu súng thì chả còn tâm trạng gì. Từ Tử Thi thở dài tuyệt vọng, chỉ còn cách ôm cục tiền bán lương tâm thôi. Cô nhăn mày dòm ngó cục tiền, sau, lại ngước lên lén nhìn hắn, tiếp tục thở dài rầu rĩ. Thầm nghĩ hóa ra tên Lý Kính Thiên này lại là tay sai cho xã hội đen, đã vậy còn là kẻ hai mặt, âm mưu lật đổ cơ nghiệp nhà họ Âu. Haizz..Âu Dương Kinh vô phúc khi có thằng anh họ như hắn. Ngồi trên giường trầm tư suy nghĩ hồi lâu, cô mới nhận ra bản thân là gái chưa chồng mà lại ở trong phòng có hai thằng đàn ông. Trời ơi, 😲 cô đúng là tiến thoái lưỡng nan mà! Khẽ cắn ngón tay, vẻ mặt lo sợ của cô lọt vào mắt xanh của Lâm chỉ tịch. Nét mặt cực đểu giả, hắn tiến gần giấu nụ cười khoái chí nhìn trực diện cô phán:"Từ Tử Thi hở? Tên hay khiếp thật! Hai mươi tám tuổi sao? Hừm! Giờ tôi bảo người đưa cô về, nhớ lấy những gì tôi nói!""Ok, tôi không dám quên đâu! Anh thả tôi được chưa?" Từ Tử Thi lùi lại né tránh ánh nhìn kinh dị ấy mà đáp.Hắn bật cười, nụ cười gây ám ảnh nhất thế kỷ. Đặc biệt là cặp mắt sâu thẳm sát khí chết người, khiến người ta sợ hãi mỗi lần đối mặt với hắn. Hắn đứng dậy, chân dài bước ra ngoài gọi thuộc hạ đưa cô ra khỏi cổng.______
Huống hồ, đến cao thủ võ lâm còn không đấu nổi đám giang hồ tiểu tốt hợp lại. Từ Tử Thi bị hai tên đô con khống chế hai cánh tay, khó bề thoát khỏi. Cô gầm gừ tựa con hổ bị xích. "Thả tao ra!!! Bọn mày là lũ ỷ đông hiếp yếu! Tụi bây là lũ bố không thích mẹ không thương, động vật nghỉ chơi, loài người ghét bỏ!!! Gruuu... Tao mà thoát ra tụi mày chết chắc!!! Má nó!"Cảm thấy con điên này giãy giụa quá mạnh, miệng chửi không ngừng, gã đàn ông bực quá đánh cho một cái vào gáy thế là ngất luôn. "Đại ca, nó ngất rồi, giờ sao?" Tên đàn em thắc mắc.Tên thủ lĩnh tóc hớt đầu đinh, đeo khuyên tai trông vô cùng lạnh lùng, đúng kiểu người trong giang hồ, cất giọng:"Mang cô ta lên xe!"Từ Tử Thi bị bọn không rõ lai lịch bắt cóc, nơi cô bị đưa đến là một căn biệt thự nguy nga tráng lệ, gia nhân xếp hàng hai bên cổng ra vào. Chiếc xe Limousine chạy thẳng vào sân nhà, cửa xe mở rộng, cô bị vác lên lầu y hệt cảnh tượng người ta vác heo hơi đi bán cho lò mổ. Tên thủ lĩnh oai vệ theo sau đám lính, chúng đặt cô nằm trên giường trắng sang trọng, căn phòng thiết kế tông màu chàm và trắng. Ngồi chễm chệ trên chiếc ghế gỗ đắt tiền, hắn gọi người lên hỏi chuyện.15 phút sau, có một tên xuất hiện, gã hoảng hốt nhìn cô gái đang nằm nhắm mắt trên giường. Tay chân tuôn mồ hôi, mở miệng tọc mạch:" Chủ tịch Lâm, sao anh lại bắt cô ta thế?"Tên đó trầm tĩnh phán:"Lý Kính Thiên, cậu rõ ràng biết cô ta không phải Lưu Tiếu Nhu. Nếu tôi sử dụng cô ta để lật đổ tập đoàn Âu Thị, cậu thấy sao?"Lý Kính Thiên do dự, nói:"Nhưng cô ta sẽ không chịu hợp tác, anh định thế nào?""Cô ta nhất định sẽ đồng ý! Bởi vì cô ta không phải Lưu Tiếu Nhu, đầu óc sẽ dễ dàng thương lượng hơn."
Tên họ Lâm cười đắc ý, khẳng định.Lý Kính Thiên tâm hồn run rẩy, gã thật sự kinh sợ tên Lâm chủ tịch. Nguyên do là tên họ Lâm tuy chỉ mới hơn ba mươi tuổi, nhưng thẳm sâu lại là một tay lão luyện chính hiệu. Từ nhỏ đã được trùm Mafia đào tạo tất cả các kỹ năng sống lẫn kỹ thuật chiến đấu, vâng, hắn là con nuôi của trùm Mafia. Hắn ra xã hội từ năm 15 tuổi, lăn lộn trên biết bao nhiêu quốc gia trên thế giới. Và từng có quá khứ vô cùng bi kịch. Chính vì quá khứ tồi tệ đó đã tạo nên hắn của bây giờ, thâm hiểm, lãnh đạm nhưng lại có sở thích cực kỳ quái đản. Nằm ngất mê man, bất giác Lưu Tiếu Nhu cử động ngón tay. Có vẻ cô sắp tỉnh dậy chăng? Đôi mắt sắc sảo hé mở, cái cổ đột nhiên đau kinh khủng. Lưu Tiếu Nhu nhăn nhó mở mắt ra, đập vào mắt cô là một căn phòng thơm mát, sang trọng. Ui ya, mình lại ở đâu nữa vậy? Ai ya, cổ của mình! Sao đau thế nhỉ?"Má ơi! Anh, anh là ai vậy? Đây là đâu?" Lưu Tiếu Nhu hoảng hồn khi đập vào mắt cô là gã đàn ông đầu đinh, xỏ khuyên tai, hình xăm đầy mình.Điều làm cô bất ngờ hơn, đó là ngay đến Lý Kính Thiên cũng có mặt ở đó. "Lý Kính Thiên, sao anh lại ở đây?" Lưu Tiếu Nhu ngơ ngác hỏi.Bấy giờ, Lý Kính Thiên chỉ biết câm lặng nhìn cô bằng ánh mắt tội lỗi. Kẻ lên tiếng là Lâm chủ tịch, hắn nhìn Lưu Tiếu Nhu đầy hiếu kỳ, hỏi:"Cô là ai? Tại sao lại ở trong thân xác của Lưu Tiếu Nhu?"Từ Tử Thi hoảng sợ, ôm mền vào người phòng thủ hỏi tới tấp:"Tôi, tôi là Lưu Tiếu Nhu mà! Anh là ai? Sao lại hỏi kỳ thế? À mà, sao tôi lại ở chỗ này hả? Mấy người có ý đồ gì? Định làm gì tôi hả?""Khừ, cô cho rằng chúng tôi làm gì cô? Tôi chính thức nói cho cô hay là cô, đang nằm trong tay tôi! Ngoan ngoãn hợp tác, đôi bên có lợi. Còn nếu cô chống đối, khẩu súng này sẽ bắn nát sọ cô đấy!" Lâm chủ tịch cười gian tà từ từ dí khẩu súng vào thái dương Lưu Tiếu Nhu, ánh mắt ngập tràn sát khí uy hiếp.Lưu Tiếu Nhu như sét đánh ngang tai, sợ vỡ cả mật liếc hờ sang khẩu súng, sắc mặt xanh lét đáp:"Được, được rồi! Dù tôi có một ngàn lẻ một lá gan con chó đốm cũng chẳng dám chống đối anh, anh có thể tha mạng cho tôi chứ? Đại ca à!"Khóe miệng hắn có vẻ giật giật như muốn cười, phong thái lạnh lùng thu hồi khẩu súng, nói:"Tốt, thế bây giờ tôi muốn biết sự thật. Cô là ai? Lai lịch như thế nào?"Cô sợ toát mồ hôi, thành thật khai báo:"Nói thật chỉ sợ các người không tin. Tên thật của tôi là Từ Tử Thi, hai mươi tám tuổi và hành nghề thợ trang điểm cho studio áo cưới. Tôi trước đây sống ở Bắc Kinh. Tôi, tôi bị xe tông bay xuống sông nên mới xuyên vào cơ thể của Lưu Tiếu Nhu. Chuyện chỉ có thế. Tôi thề không nửa lời gian dối!"Dứt hơi, cô còn quẹt tay lên lưỡi rồi giơ cao thề thốt nghiêm túc. Lý Kính Thiên bật cười, chen vào:"Ha ha, xe tông mà bay được xuống sông cũng hay nhỉ? Cảnh tượng đó chắc khôi hài lắm!"Lập tức bị tên họ Lâm hắng giọng nhắc nhở, Lý Kính Thiên lấy lại trạng thái ban đầu im phăng phắc đợi lệnh. "Khoan, làm sao anh biết tôi không phải Lưu Tiếu Nhu? Các người, các người rốt cuộc là ai hả?" Từ Tử Thi lên tiếng.Lâm chủ tịch kia nhìn cô chằm chằm, mắt hắn giống hệt đôi mắt của con sói già khiến Từ Tử Thi phải rét buốt. Cô né tránh ánh mắt đáng sợ ấy, đảo đi nơi khác mà nhìn."Lưu Tiếu Nhu từng có hôn ước với tôi. Nhưng giờ đã hủy bỏ rồi, tôi biết rõ cô ta là người như thế nào, vậy nên lúc cô xuất hiện tôi đã nhận ra sự việc. Tôi khẳng định rằng cô chính là người khác." Hắn thẳng thắn nói."Vậy anh bắt cóc tôi là muốn âm mưu chuyện gì? Tôi nói thật tôi chẳng biết gì về mấy việc kinh doanh của các người. Anh muốn gì cũng phải giải thích rõ tôi mới biết mà hợp tác được chứ!" Từ Tử Thi bình tĩnh lên tiếng.Nhận thấy cô gái này rất ma giáo, không ngu ngốc và ngây thơ như Lưu Tiếu Nhu ngày xưa. Cô ta phải gọi là kẻ khôn lỏi trong cuộc sống. Hắn nhếch mép cười ma mãnh giao nhiệm vụ:"Hừ, cô khá lắm! Thích nghi nhanh thật. Bắt đầu từ ngày mai, cô phải tiếp cận Âu Dương Kinh, tạo mối quan hệ tốt đẹp với hắn. Sau đó gắn con chip này lên người hắn. Cô làm được chứ?""Hả? Chuyện này hơi bị khó, hắn vốn chẳng có thiện cảm với tôi rồi. Bảo tôi tạo thiện cảm với hắn là hơi làm khó tôi đấy!" Từ Tử Thi khó xử bao biện."Mười ngàn đô sẽ vào tài khoản của cô hàng tháng, làm tốt có thưởng cao. Hay cô muốn cây súng này?" Lâm chủ tịch quăng một cục tiền trước mặt cô, sau đó thêm một cây súng hăm dọa cô.Nhìn tiền thì sướng thật, nhưng hễ nhìn đến khẩu súng thì chả còn tâm trạng gì. Từ Tử Thi thở dài tuyệt vọng, chỉ còn cách ôm cục tiền bán lương tâm thôi. Cô nhăn mày dòm ngó cục tiền, sau, lại ngước lên lén nhìn hắn, tiếp tục thở dài rầu rĩ. Thầm nghĩ hóa ra tên Lý Kính Thiên này lại là tay sai cho xã hội đen, đã vậy còn là kẻ hai mặt, âm mưu lật đổ cơ nghiệp nhà họ Âu. Haizz..Âu Dương Kinh vô phúc khi có thằng anh họ như hắn. Ngồi trên giường trầm tư suy nghĩ hồi lâu, cô mới nhận ra bản thân là gái chưa chồng mà lại ở trong phòng có hai thằng đàn ông. Trời ơi, 😲 cô đúng là tiến thoái lưỡng nan mà! Khẽ cắn ngón tay, vẻ mặt lo sợ của cô lọt vào mắt xanh của Lâm chỉ tịch. Nét mặt cực đểu giả, hắn tiến gần giấu nụ cười khoái chí nhìn trực diện cô phán:"Từ Tử Thi hở? Tên hay khiếp thật! Hai mươi tám tuổi sao? Hừm! Giờ tôi bảo người đưa cô về, nhớ lấy những gì tôi nói!""Ok, tôi không dám quên đâu! Anh thả tôi được chưa?" Từ Tử Thi lùi lại né tránh ánh nhìn kinh dị ấy mà đáp.Hắn bật cười, nụ cười gây ám ảnh nhất thế kỷ. Đặc biệt là cặp mắt sâu thẳm sát khí chết người, khiến người ta sợ hãi mỗi lần đối mặt với hắn. Hắn đứng dậy, chân dài bước ra ngoài gọi thuộc hạ đưa cô ra khỏi cổng.______
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com