Nu Phu Doi Ngoi
An Thiên Hy ngồi trên xe thầm nghĩ thực ra giờ cô cùng Dương Nguyệt đi đến buổi họp mặt mà cô ấy sắp xếp thì có lẽ sẽ hợp lý hơn, tránh gặp phải kẹt xe, càng không đến muộn. Nhưng ý nghĩ vẫn luôn là ý nghĩ, cô làm sao nói ra được? Nhìn Dương Nguyệt hào hứng kể về mấy món ăn của nhà hàng Tây kia mà xem, nếu cô có ý kiến chắc chắn kết cục sẽ rất thảm! Lúc xe dừng lại đồng hồ điện thoại của An Thiên Hy hiện lên con số sáu giờ hai bảy phút. Cô nhìn xong liền âm thầm thở dài một cái. Nếu vậy xem ra cũng sẽ không trễ buổi gặp mặt kia. Cô cũng không phải mong mỏi được gặp những người mà Dương Nguyệt hẹn đến cho cô gặp gỡ càng không ngại ngùng gì bọn họ, cô đối với bọn họ càng là xa lạ, chỉ là... con người ấy mà, luôn để tâm những điều khác biệt. Ví dụ như người đến sớm nhất hoặc trễ nhất. Dù cho cô cảm thấy không cần thiết phải để tâm chuyện này quá nhưng cô hiện tại tình cảnh chính là An Thiên Hy đại tiểu thư của An gia lừng lẫy tiếng tăm, đột nhiên uống thuốc ngủ tự tử, sau đó thì sao? Hẳn ai cũng biết những chi tiết chính rồi nhưng sự tò mò của con mèo đối với thứ đồ chơi thú vị đâu thể ít được, đúng không? Ai ai cũng bát quái nguyên nhân khiến một đại tiểu thư hô mưa gọi gió bỗng nhiên muốn kết liễu đời mình rốt cuộc là gì. Hơn nữa, nếu không phải vì thế lực của An gia thì có lẽ mấy tiêu đề báo vẫn còn nóng hổi lắm.Lại nhắc lại, cô không quen bọn họ, nếu bọn họ bắt chuyện cô không chắc mình có trả lời được hay không. Thậm chí cô có bị họ nhìn như kẻ tâm thần trốn từ bệnh viện nào đấy ra hay không?!"Này..." Dương Nguyệt đẩy vai cô. "Còn thẫn thờ như vậy làm gì? Nếu không nhanh lên chúng ta chắc chắn sẽ đến muộn buổi họp mặt đấy." Dương Nguyệt cười cười nháy mắt với cô, tháo dây an toàn rồi mở cửa xe bước xuống. Cô nhìn cô ấy rồi sau đó cũng nhanh chóng bước xuống theo cô ấy vào.Cũng may từ lúc đến đây cô cũng ăn qua nhiều món, cảm thấy thân thể này ăn uống không khó chiều, cũng không phát sinh dị ứng. Cô cũng đã "tranh thủ" ra ngoài ăn qua một vài lần tiện để biết cả đường xung quanh. Không thể liền lúc nói là nắm rõ nhưng một số nơi cần biết cô cũng không thể không biết, hơn nữa công nghệ phát triển cũng không thể để không được. Cho nên cô cũng không quá lúng túng trước mặt Dương Nguyệt, cũng không bày tỏ quá nhiều tránh lộ ra sơ hở!-------Dù đã "cố gắng" nhưng bữa cơm của cô và Dương Nguyệt vẫn vô tình hữu ý kéo dài hơn mức dự tính của cô. Cô cùng Dương Nguyệt nói chuyện rất hợp cũng rất tự nhiên, bất giác nói đến quên thời gian. Kết quả, đương nhiên là cô và Dương Nguyệt đến trễ! Cô cũng đã tự thuyết phục bản thân, đến đâu hay đến đó! Có câu nước đến xây cầu, binh đến tướng chặn, không phải sao?Trái với lo lắng trong lòng cô, Dương Nguyệt có vẻ rất hào hứng, cô ấy cũng mặc định bỏ qua sự nhíu mặt nhăn mày của cô. Bạn xấu! Cô chỉ có thể dựa vào cô ấy thôi mà cô ấy lại tự động trưng ra bản mặt gì kia? Có gì thú vị ở đấy sao? Hồi chiều nay lúc mới đến nhà cô không phải cô ấy còn bày ra vẻ mặt mất của hay sao?Nói điểm hẹn là một quán cafe nhưng đó là quán cafe có không gian mở kết hợp thiên nhiên, cô cũng thắc mắc với cách dùng rượu làm đồ trang trí kia, không lẽ là quán rượu trá hình? Dương Nguyệt đã chọn một gian lầu phía Tây cạnh hồ sen. Con mắt không tệ, cô ấy giống Trúc Quân thích náo nhiệt nhưng lại vẫn có nét thanh lịch hơn. Khi cô tỉnh lại trong bệnh viện và phát hiện người bạn này, cô vẫn luôn ngầm so sánh cô ấy với Đào Trúc Quân, cô không hề có ý gì khác nhưng cũng không thể kiềm chế ý nghĩ. Hơn nữa, đối với những điều xa lạ thì có ý nghĩ so sánh với thứ thân thuộc đương nhiên là không thể không có.Cô cùng Dương Nguyệt bước lên lầu thì thấy ở đó đã có ba người đàn ông ngồi chờ rồi, họ cũng đang nói chuyện khá vui vẻ nữa. Cũng tốt, dù sao nam nhân cũng ít bát quái hơn. Thấy An Thiên Hy cùng Dương Nguyệt đến họ không những không ngừng cười mà còn vẫy tay hào hứng nữa. Dương Nguyệt đương nhiên càng hào hứng hơn. An Thiên Hy cũng không ngờ Dương Nguyệt còn một mặt mê trai này."Tiểu Nguyệt, Tiểu Hy nhanh qua đây!" người đàn ông tóc vàng đứng lên gọi. Anh ta có lẽ lớn tuổi nhất trong ba người nhưng lại có vẻ tinh nghịch nhất. Cứ dựa vào màu sắc mái tóc trên khuôn mặt châu Á kia thì có thể biết được chút. Cũng may là làn da của anh ta khá trắng, phù hợp với màu tóc rực rỡ đấy. An Thiên Hy cũng tranh thủ nhìn hai người bên cạnh. Một người khá vạm vỡ cùng màu da khá đậm màu, rất có khí thế làm người mẫu phòng tập thể hình nhưng mặt thì hơi... nói sao đây, non nớt? An Thiên Hy tự cảm thán vốn từ của mình xong thì liền nhìn người còn lại. Khá gầy, mặt khá nhỏ và trắng, hơn nữa cậu ta còn để tóc khá dài, trông rất giống với hình tượng của idol nam của Nhật Bản. Tuy nhiên, dù cho nhìn xong cô cũng không đoán được là ai. Cô cũng không cảm thấy trong truyện kia có những nhân vật này. Hoặc là thảm thương hơn, rất có thể họ chỉ là "bạn học này", "bạn học kia"... mà nữ phụ hay ai đó vô tình nói ra mà thôi, không có danh tính. Bỗng nhiên cô cảm thấy càng khó xử. Nếu họ có quen cô, nhưng cô lại không biết họ là ai, vậy thì sơ hở này... vượt quá mức lấp liếm được rồi.Dương Nguyệt hào hứng lôi kéo cô qua chỗ ba người rồi ngồi xuống ghế. Lúc cô còn phân vân bọn họ phải gọi ra sao thì người bên cạnh đã cất tiếng. "Cường tỉ, dạo này anh sao rồi hả? Em nghe nói, anh đang theo đuổi hoa khôi trường Luật? Hử?" Dương Nguyệt tự nhiên hỏi, mắt cười cong cong rất có phong thái.Người được gọi là "Cường tỉ" chính là người có mái tóc vàng. Anh ta mỉm cười, hai mắt thẳng tắp thành hai đường chỉ dài. "Đã nói em đừng gọi "Cường tỉ" nữa mà. Mạnh Cường anh là người đàn ông chân chính, cũng đã thành gia lập thất rồi!" Mạnh Cường nói với vẻ tự hào."Thành công rồi?" Dương Nguyệt bán tín bán nghi hỏi, thậm chí còn muốn dán dấu hỏi chấm trên mặt. Những người bên cạnh im lặng gật đầu, riêng Mạnh Cường còn vỗ ngực hai cái. An Thiên Hy không biết nói gì cho phải nên chỉ đành cười cười nhìn Dương Nguyệt bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ."Được rồi! Tiểu Nguyệt, em cũng không cần để ý cậu ta. Biết nhau bao năm rồi còn không rõ sao? Nếu không phải cô bạn kia ngả một lá bài thì tên Mạnh Cường này có khả năng?" người đàn ông vạm vỡ cũng có giọng nói khàn khàn vang vang rất tương xứng với cơ bắp. Tuy rằng có chút cảm giác thô lỗ nhưng đổi lại là chân thật, không có vẻ mưu mô xa cách."Đúng, đúng. Trương Tấn Phi đại ca, anh nói phải!" Dương Nguyệt giơ ngón cái rồi nháy mắt với Trương Tấn Phi. Anh ta cùng Dương Nguyệt bật cười khi thấy Mạnh Cường nhấc ly rượu lên uống cạn rồi đập mạnh ly xuống bàn. Riêng An Thiên Hy chỉ nghĩ đến việc quán cafe bán rượu mà thôi."Tiểu Hy, sao em im lặng thế? Bình thường không phải em hay bắt nạt A Cường lắm sao?" Trương Tấn Phi đột nhiên hỏi cô, vẻ trêu đùa rõ ràng nhưng lại khiến cô không cười nổi!Cô sao dám bày tỏ thắc mắc tại sao ở đây lại bán rượu? Nhìn qua cũng biết bọn họ rất thân thuộc nơi này, có vẻ là "căn cứ" rồi! Hơn nữa, cũng may mà cô đã kịp nuốt xuống miếng nước cam đang ngậm trong miệng kia rồi nếu không với sự bất ngờ này chắc hẳn cô sẽ một đường phun lại ra hết! "A ha... Em... Em... cũng không đến mức hung dữ vậy chứ?" cô hướng Trương Tấn Phi cười cười hai tiếng."Hahaha..." mọi người cùng bật cười to, đến cả anh chàng phong cách Nhật im lặng cũng khẽ mỉm cười. An Thiên Hy bình thường rất hung dữ à? Cô nhíu mày. "Tiểu Hy, em khác quá đấy!" Mạnh Cường nhìn cô chăm chú, ánh mắt nghiêm túc đánh giá.Những người khác cũng thôi không cười nữa mà đều quay ra nhìn cô. An Thiên Hy có chút cứng đờ. Đột nhiên lo lắng không thôi, tim cũng muốn chậm đi vài nhịp. Không lẽ cô quá khác? Hay là mấy người này quá nhạy cảm? Cô phải lấy lý do gì đây? Liệu cô có bị lật tấy không? Không đâu! Họ chắc cũng không ngờ được chuyện xác này hồn kia chứ?"Ha ha..." cô miễn cưỡng cười khan hai tiếng. "Em thì... có gì mà khác chứ?" dù hơi chột dạ nhưng đánh phủ đầu vẫn có lợi hơn!"Còn không phải sao? Thùy mị như vậy, có chút đáng yêu hơn lúc trước đấy!" Mạnh Cường tinh nghịch cười. "Em xem, nếu trước đây cũng thùy mị như vậy, không biết chừng anh đã theo đuổi em rồi!" còn khuyến mãi thêm một cái nháy mắt!Mọi người nghe xong đều haha hai tiếng, ngoài ra không ai cho thêm ý kiến gì. Mạnh Cường cũng ngượng ngùng uống thêm ly rượu nữa. An Thiên Hy nhìn một hồi, lại quay về với ý nghĩ: Nơi này rốt cuộc là quán cafe hay quán rượu?"Còn chưa hết đâu, nhóc con bướng bỉnh này còn biết làm nũng, rất có phong vị thiếu nữ!" Dương Nguyệt đánh vỡ lúng túng, còn không quên khoa trương kể lại một lần. Cô cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười. "Đúng vậy, Tiểu Hy, lần này em tự tử đúng là rất chuẩn!" Trương Tấn Phi cầm ly rượu lên sảng khoái nói. Bầu không khí đang vui vẻ bị chùng xuống khiến anh ta thấy thất thố nhưng lời đã nói ra, liền lúng túng không biết sao cho phải."Trương Tấn Phi, cậu vẫn luôn thô lỗ như vậy? Đáng phạt!" một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau lưng cô. Mọi người đều hướng mắt về phía tiếng nói. Tất cả đều ngạc nhiên trước người vừa xuất hiện, đặc biệt là Dương Nguyệt, cô ấy có vẻ rất vui mừng. "Lục Thần, anh tới rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com