TruyenHHH.com

Nu Phu Chi Muon Nam Luoi Cung Hoang Dao

Trong khu vườn rộng lớn của phủ Tướng quân, những cánh hoa đào rơi nhẹ như mưa bụi, tô điểm cho không gian yên bình một vẻ đẹp dịu dàng. Bên dưới tán cây cổ thụ, một đôi trẻ con đang chơi đùa, tiếng cười giòn tan vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi chiều.

Tôi, Giang Bảo Bình, con gái duy nhất của Thừa tướng Giang Thiên Bình, ngồi dưới bóng râm, đôi mắt sâu thẳm quan sát cậu bé trước mặt. Nay tôi sang phủ hắn chơi vì nay là thọ trường của Thượng tướng quân-cha của hắn.

Hắn là Hàn Bạch Dương, con trai của Thượng tướng quân Hàn Khải Trạch, bạn thân từ thuở nhỏ của tôi trong thế giới này.

Trong ba năm qua, tôi đã dần quen với thân phận mới, chấp nhận cuộc sống trong thân xác của một đứa trẻ, dù đôi khi vẫn không tránh khỏi cảm giác lạ lẫm. Thế nhưng, điều khiến tôi không khỏi ngạc nhiên chính là Hàn Bạch Dương – Thằng nhóc đứng trước mặt tôi bây giờ. Khác với những đứa trẻ tôi từng tiếp xúc, ngay từ lúc gặp tôi thì hắn không hề tỏ ra sợ sệt hay kính nể mà luôn nhìn thẳng vào mắt ta, thách thức ta bằng ánh mắt kiêu ngạo và đầy tự tin, như thể không điều gì trên thế gian này có thể làm hắn chùn bước.

Tôi không hiểu nổi tại sao một đứa trẻ lại có thể tỏ ra tự tin đến vậy. Lẽ ra, với thân phận, địa vị và có trí tuệ 20 năm tuổi của mình, tôi phải là người khiến đứa nhỏ này ngoan ngoãn nghe lời. Thế nhưng, mỗi lần đối diện với Hàn Bạch Dương, tôi lại có cảm giác mình không hơn gì một người bạn đồng trang lứa.

Dù tôi có cố gắng thế nào, Bạch Dương vẫn không hề thay đổi thái độ. Thằng nhóc đó luôn giữ vững lập trường, luôn biết cách đáp trả mọi lời nói của tôi bằng sự khôn ngoan không thể tin nổi. Điều đó làm tôi tức điên, nhưng đồng thời cũng khiến tôi cảm thấy một sự hấp dẫn kỳ lạ. Có lẽ, ngay từ khi còn nhỏ, giữa tôi và hắn đã tồn tại một mối quan hệ đặc biệt—một sự cạnh tranh không nói thành lời, nhưng cũng là một sự gắn bó không thể phủ nhận

Chắc tại hắn sinh ra từ phủ Thượng tướng quân chăng? Nơi người ta nói rằng trẻ con được rèn luyện để trở thành những chiến binh. Bạch Dương, dù cùng tuổi với tôi, lại mang dáng vẻ mạnh mẽ hơn nhiều. Còn tôi từ khi xuyên đến đây vẫn luôn được cha mẹ bao bọc, nuông chiều,...

"Bảo Bình, sao ngươi cứ nhìn ta chằm chằm vậy?" Giọng nói trong trẻo của Bạch Dương kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu ta nghiêng đầu, ánh mắt sáng rực đầy thách thức.

Tôi mỉm cười, cố che giấu sự xao động trong lòng.

"Chỉ là, tỷ tỷ ta đây thấy ngươi không giống với những đứa trẻ khác."

" Xì. Lại giở giọng đòi làm tỷ tỷ ta?" Bạch Dương bất mãn, đôi mắt vờ vẻ bí ẩn. " Ta cũng thấy ngươi vậy đấy"

Tôi khẽ nhíu mày, nhưng rồi lại cười. "Có lẽ cả hai chúng ta đều không giống như vẻ bề ngoài."

Cả hai im lặng trong giây lát, nhưng không khí giữa hai người chúng ta dường như đã thay đổi. Một sự thách thức ngầm, một cuộc chơi mà cả hai đều không muốn thua, bắt đầu từ đây.

"Ta nghĩ... Bảo Bình không phải là người dễ bị người khác khuất phục, đúng không?" Bạch Dương nói, giọng nói của hắn ta chứa đầy sự tự tin lẫn kiêu ngạo.

Tôi khẽ cười, cảm thấy sự thách thức trong lời nói của hắn ta. "Và ngươi nghĩ ta sẽ khuất phục trước sao?"

Bạch Dương nhún vai, tỏ ra không mấy bận tâm. "Ai mà biết được? Ta chỉ thấy ngươi thú vị thôi. Ít nhất thì ngươi không như mấy đứa trẻ khác, lúc nào cũng tỏ ra sợ sệt hay cố làm vừa lòng ta."

Tôi nhìn cậu ta một lúc lâu

Ủa khoang? Câu đó đáng lẽ tôi nên nói với hắn cơ mà?

Nhưng phải chấp nhận Bạch Dương thực sự khác biệt, nhưng không phải vì sâu sắc hay có điều gì đặc biệt. Đơn giản là vì hắn ta không sợ hãi, không nịnh bợ, mà chỉ đơn thuần là kiêu ngạo theo cách của một đứa trẻ được nuôi dạy trong một gia đình quyền lực.

" Ngươi thật tự cao" tôi đáp, giọng lạnh lùng nhưng lại có chút thích thú. Dù không muốn thừa nhận, tôi cảm thấy cuộc sống trong thế giới này bớt nhàm chán hơn nhờ sự hiện diện của hắn ta.

"Vậy ngươi giờ định làm gì?" Bạch Dương hỏi, đôi mắt sáng ngời lấp lánh sự tự tin. "Nếu ngươi thích ta gọi người là tỷ tỷ, thì có thể chạy đua thử xem ai thắng ai thua. Nếu ngươi thắng thì được toại nguyện còn thua thì phải làm ngược lại"

Tôi nhíu mày, nhưng không thể không bật cười trước sự thẳng thắn của thằng nhóc này. "Được thôi, Bạch Dương. Ta cũng không phải là người dễ bị thua đâu."

Cả hai đứng đó, im lặng trong giây lát. Dù chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, nhưng giữa tôi và Bạch Dương như đã có một sự thỏa thuận ngầm: Cả hai sẽ không dễ dàng nhượng bộ nhau. Dù là trong trò chơi hay trong cuộc sống, cả hai đều muốn trở thành người chiến thắng.

"Bảo Bình, đi nào! Ta còn chưa thắng ngươi trò đuổi bắt đâu đấy!" Bạch Dương cười to, chạy vọt đi trước khi tôi kịp trả lời.

Tôi khẽ lắc đầu, nhưng rồi cũng chạy theo. Dù sao thì, chơi đùa cùng Hàn Bạch Dương cũng không phải là một điều tệ. Vì tôi hiện tại là con nít mà ^^

Trong lúc tôi và Hàn Bạch Dương còn đang mải chơi đuổi bắt quanh khu vườn, tiếng bước chân nặng nề trên lối đi lát đá kéo cả hai ra khỏi trò chơi. Tôi và Bạch Dương dừng lại, nhìn về phía cổng lớn của khu vườn. Hai bóng người cao lớn tiến vào, cả hai đều khoác trên mình bộ giáp và áo choàng uy nghiêm, toát lên sự quyền lực và sức mạnh.

Đó là cha tôi, Thừa tướng Giang Thiên Bình, và Thượng tướng quân Hàn Khải Trạch – cha của Hàn Bạch Dương. Cả hai bước đi song hành, nói chuyện gì đó nghiêm túc nhưng không quá căng thẳng. Từ xa, có thể thấy cha tôi đang nở một nụ cười nhẹ, hiếm thấy khi ông không ở trong triều đình.

"Bảo Bình, Bạch Dương!" Giọng trầm ấm của Thừa tướng vang lên, kéo tôi về thực tại. Ông bước đến, đôi mắt sắc bén lướt qua ta rồi dừng lại trên Hàn Bạch Dương. "Hai đứa đang làm gì vậy?"

"Chúng con đang chơi đuổi bắt, thưa phụ thân!" Bạch Dương lên tiếng trước, đôi mắt sáng ngời không chút sợ hãi. Cậu ta luôn tự nhiên trước mặt người lớn, dù là ai đi nữa. "Con đã gần thắng Bảo Bình rồi."

Tôi nhíu mày, khẽ liếc Bạch Dương. "Gần thắng? Ngươi mơ à."

Cả hai người cha đều bật cười. Thượng tướng quân Hàn Khải Trạch vỗ nhẹ vào vai con trai mình, đôi mắt tự hào. "Bạch Dương, con nên biết rằng một người không chỉ thắng trong trò chơi mà còn phải biết cách thắng trong cuộc sống. Và để làm được điều đó, con cần học hỏi thêm từ phụ thân con."

"Vâng thưa phụ thân." Bạch Dương đáp lời, nhưng không giấu được sự tự tin. Hắn ta rõ ràng không nghĩ rằng mình cần học thêm điều gì.

Thừa tướng Giang Thiên Bình nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn chứa đựng sự nghiêm túc. "Bảo Bình, Ta nghe nói con vẫn đòi Bạch Dương gọi con là tỷ tỷ? Như thế thì không hay đâu trừ khi con thuyết phục được hắn ha ha ha."

Tôi tỏ vẻ không đồng tình, mỉm cười nhẹ. " Cần gì thuyết phục hắn? Đấy không phải là điều đương nhiên sao ạ? con sinh ra trước hắn tận 2 tháng không gọi bằng tỷ tỷ thì là gì?"

Cha ta khẽ cười, đôi mắt đầy yêu thương nhìn ta. " Được được như ý con. Nhưng con phải xem hắn có chịu gọi hay không mới được"

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn khi một người hầu bước đến, cúi đầu kính cẩn. "Thừa tướng, Thượng tướng, bữa tiệc đã chuẩn bị xong. Mời hai vị cùng tiểu thư và thiếu gia vào."

Thừa tướng gật đầu, rồi nhìn ta và Bạch Dương. "Hai đứa đi nào, đừng để người lớn đợi lâu."

Tôi và Bạch Dương cùng nhau đi theo hai người cha của mình vào trong sảnh lớn của phủ Thừa tướng.
Bên trong, những chiếc đèn lồng được treo cao, ánh sáng ấm áp chiếu rọi không gian sang trọng và trang nghiêm. Tếng cười nói rộn ràng của các quan khách vang lên, hòa cùng âm thanh của dàn nhạc nhẹ nhàng, tạo nên một bầu không khí vừa vui vẻ, vừa trang trọng.

Khi ta và Bạch Dương bước vào đại sảnh, bầu không khí lập tức trở nên nghiêm trang hơn. Các vị quan khách lần lượt đứng dậy chào hỏi cha ta và chúc thọ Thượng tướng quân Hàn Khải Trạch. Những ánh mắt đầy kính trọng và thán phục dõi theo từng bước đi của hai người đàn ông quyền lực nhất triều đình sau hoàng tộc.

Tôi giữ cho mình một biểu cảm điềm tĩnh, bước theo sau cha mà không quá để ý đến những ánh nhìn xung quanh. Dù chỉ mới sống trong thế giới này vài năm, tôi đã quen với việc trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Đó là điều tất yếu khi là con gái của Thừa tướng, nhưng điều đó cũng không làm tôi cảm thấy thoải mái hơn.

"Bảo Bình, đến đây ngồi cạnh phụ thân nào" Thừa tướng Giang Thiên Bình nói khi ông ngồi xuống chiếc ghế bàn tiệc. Ông ra hiệu cho ta ngồi bên cạnh, trong khi Hàn Bạch Dương ngồi phía đối diện, bên cạnh Thượng tướng quân Hàn Khải Trạch.

Trước mặt là bàn tiệc xa hoa với đủ loại sơn hào hải vị. Những chiếc đĩa bạc sáng bóng phản chiếu ánh đèn lồng lung linh, làm cho mọi thứ trở nên lộng lẫy hơn bao giờ hết. Các người hầu di chuyển nhanh nhẹn, rót rượu và dọn món ăn một cách hoàn hảo, không để sót bất kỳ chi tiết nào.

Tôi cảm nhận được ánh mắt của cha và Thượng tướng quân đang hướng về phía mình và Bạch Dương. Dù đang vui vẻ, ta biết rõ rằng trong thế giới này, mọi thứ đều xoay quanh quyền lực và mối quan hệ. Tình bạn giữa ta và Bạch Dương không chỉ là một trò chơi, mà còn là sự kết nối giữa hai gia tộc lớn mạnh nhất trong triều.

Khi bữa tiệc bắt đầu, tiếng trò chuyện xung quanh cũng dần trở nên sôi nổi hơn. Cha ta và Thượng tướng quân trao đổi với nhau về tình hình triều chính, đôi khi chen vào vài câu đùa vui cho đến gắt gỏng khiến mọi người xung quanh bật cười. Dù là những người quyền lực, nhưng cả hai đều thể hiện sự thân thiết và thoải mái trong cuộc trò chuyện, thể hiện tình bạn lâu năm của họ.

Ta quay sang Bạch Dương, hắn ta đang món ăn trước mặt nhưng vẫn giữ nguyên sự kiêu ngạo thường thấy. Hắn nhướng mày nhìn ta, rồi nghiêng người.

"Ngươi có nghe là dạo gần đây nhiều người đồn trong hoàng cung có ma không?" Bạch Dương hỏi, giọng tỏ vẻ bí ẩn.

Ta cười khẽ. " Đương nhiên là không. Ai lại tin mấy tin đồn nhảm nhí này chứ?"

"Ngươi sợ à?" Hàn Bạch Dương liền cười khẩy

"Ta không sợ. Ngươi đã thấy tận mắt ma có dáng vẻ như nào chưa? Chỉ việc nghe đồn mà sợ? Dựa vào đâu mà ta sợ?"

" Ặc.. cũng đúng..." hắn liền cứng họng

" Tập trung lo ăn đi đừng làm phiền bổn tỷ tỷ ta đây dùng tiệc"

Giọng nói trầm ấm cất lên làm ta giật mình. "Bảo Bình, con có nghe những gì ta vừa nói không?"

Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía cha. Phụ thân đang nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị, và ta biết ngay rằng ông vừa hỏi một điều quan trọng. "Vâng...phụ thân người có thể nhắc lại không ạ?"

Ông không tỏ ra tức giận, nhưng cũng không giấu được sự thất vọng nhẹ trong ánh mắt.

"Ta vừa nói về việc triều đình sắp tổ chức một buổi dạ tiệc lớn để chào đón sứ giả từ các nước láng giềng. Ta muốn con chuẩn bị, vì lần này con cũng sẽ tham dự cùng ta."

Ta cảm thấy một luồng cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng. Tham dự buổi dạ tiệc lớn? Điều này có nghĩa là ta sẽ phải gặp gỡ và đối diện với nhiều người quyền lực hơn, đặc biệt là nam chính? Không không không dù là dự tiệc thì cùng lắm là chạm mặt nhau thôi chắc không xảy ra tình huống cốt truyện đâu nhỉ?
Nhớ không lầm cốt truyện nữ phụ mình đây bắt đầu say mê hoàng tử lúc 18 tuổi cơ mà.

Chuyện này đi quá xa rồi quay lại chủ đề. Tôi không thể từ chối. "Vâng, nữ nhi hiểu rồi"

Thượng tướng quân Hàn Khải Trạch cười lớn. "Bảo Bình con không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề lên đâu. Đây chỉ là buổi tiệc thôi dù ở hoàng cung hay chỗ ta cũng như nhau hahaha"

Ta mỉm cười lễ phép, trong lòng cảm thấy một chút áp lực.
Cái gì mà như nhau rõ ràng là khác nhau nhiều. Chỗ ông còn có thể chơi đùa còn trong cung phạm 1 lỗi bay cả đầu đấy ông già.

Còn Bạch Dương, cậu ta chỉ nhìn ta với ánh mắt đầy thú vị.

"Còn ngươi thì sao?" Ta hỏi. "Ngươi cũng sẽ tham gia buổi tiệc trong cung chứ?"

Bạch Dương nhún vai. "Tất nhiên rồi. Nhưng ta không lo lắng như ngươi. Với ta, mọi thứ đều chỉ là một trò chơi."

Tôi nhìn hắn ta một lúc lâu, rồi khinh bỉ. Đúng là Hàn Bạch Dương. Luôn kiêu ngạo không biết sợ chết là gì? Ngươi làm gì biết nỗi khổ của ta.

Nhưng điều đó cũng khiến tôi thấy yên tâm hơn phần nào. Dù buổi dạ tiệc có căng thẳng thế nào, ít nhất tôi biết mình sẽ không phải đối diện với nó một mình.

Giữa không gian sôi động của bữa tiệc, những tiếng cười nói rôm rả bỗng im bặt khi một giọng nói dõng dạc vang lên từ ngoài cửa:

"Hoàng thượng giá đáo! Hoàng hậu giá đáo! Hoàng tử giá đáo!"
( đoạn này ai có kinh nghiệm xem cổ trang giúp t với Hoàng thượng hoàng hâu hoàng tử cùng lúc tới thì nên hô như nào z bây, rồi mấy ngừ quan lên thưa như nào để miễn lễ z? ToT)

Tiếng hô của công công khiến tất cả mọi người trong đại sảnh đồng loạt đứng dậy, cúi đầu kính cẩn.

Nhân vật xuất hiện càng làm không khí trở nên trang trọng hơn bao giờ hết. Hoàng thượng và Hoàng hậu, với vẻ uy nghiêm và thanh lịch, bước vào, theo sau là Hoàng tử Triệu Cự Giải. Tất cả đều khoác lên mình những bộ trang phục lộng lẫy, thể hiện rõ quyền lực của hoàng tộc.

Hoàng thượng, trong bộ long bào vàng rực, bước đi đầy uy nghiêm. Bên cạnh, Hoàng hậu với nụ cười nhẹ nhàng nhưng sắc sảo, toát lên khí chất của một người phụ nữ quản lí lục cung.

Theo sau là... Hoàng tử-Nam chính cốt truyện đây rồi! Hắn năm nay 14 tuổi, vẻ mặt điềm tĩnh, gương mặt đúng thật không chỗ nào chê.

Tôi vừa hồi hộp vừa lén nhìn đánh giá hắn thì đôi mắt sắc bén của hắn dừng lại đôi chút khi chạm phải tôi và Hàn Bạch Dương, nhưng nhanh chóng chuyển sang nơi khác, như thể không có điều gì đáng để hắn bận tâm quá lâu.

Trời đệt! Tim tôi vừa hẫng đi 1 nhịp. Dọa chết lão nương rồi.

Ngay sau, một bóng dáng khác xuất hiện, khiến ta bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đó là ca ca của ta – Giang Nhân Mã. Nhân Mã hắn năm nay 13 tuổi đã có dáng vẻ cao lớn và phong thái tiêu sái, bước vào đại sảnh như một ngọn gió tự do, làm mọi thứ xung quanh dường như trở nên nhẹ nhàng hơn. Mái tóc đen dài buông xõa, ánh mắt sáng và nụ cười thoáng qua trên môi khiến ai cũng phải ngước nhìn.

Ca ca luôn như vậy – ung dung và tự tin, dù đứng trước bất kỳ ai. Ở tuổi 13, Nhân Mã đã sớm bộc lộ tài năng và phong thái của một người thừa kế đích thực của dòng họ Giang. Không chỉ là một người xuất chúng về võ nghệ, Nhân Mã còn được mọi người khen ngợi vì tính cách hòa nhã, dễ gần.

Cùng bước vào bên cạnh Nhân Mã là mẫu thân của ta, Mộ Xử Nữ. Mẫu thân luôn giữ được vẻ đẹp thanh nhã, dịu dàng với đôi mắt sâu lắng và nụ cười hiền hòa. Khi nhìn thấy ta, bà không giấu được niềm vui trên gương mặt.

Nhân Mã nhanh chóng tiến lại gần ta, ánh mắt sáng ngời với nụ cười tiêu sái đặc trưng. "Bảo Bình, muội sớm giờ thế nào? Có làm phiền phủ tướng quân không đó?" Giọng cậu đầy trêu chọc nhưng cũng ấm áp vô cùng.

Ta cười nhẹ, đáp lại bằng giọng non nớt của đứa trẻ 5 tuổi. "Ca ca yên tâm, muội không làm phiền ai hết. Còn huynh? Muội tưởng ca ca la cà đây đó nên không đến."

Nhân Mã bật cười, tiếng cười thoải mái khiến không khí xung quanh như dịu lại. "Muội muội nay biết trêu lại ta rồi nhỉ? Ca ca theo mẫu thân vào cung đấu kiếm cùng hoàng tử. Ta đâu rảnh tới mức như muội ngồi đây."

" Huynh trông cậy vào đứa trẻ 5 tuổi như ta làm được gì?" Tôi khoái chí đáp lại

Dù là một người tiêu sái, tự do tự tại, nhưng ca ca chưa bao giờ quên trách nhiệm với gia đình, nhất là với ta. Từ nhỏ đến lớn, ca ca luôn bảo vệ và che chở cho ta, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tôi thích người ca ca này lắm.

Mẫu thân, Mộ Xử Nữ, cũng tiến đến gần, vuốt nhẹ mái tóc ta với ánh mắt dịu dàng. "Bảo Bình, con có cãi nhau với Bạch Dương không đấy?"

"Sao tới người cũng vậy? Ta đâu có gây chuyện đâu? " ta đáp lại, cảm thấy bất bình.

Tại sao vừa gặp ta lại hỏi ta có gây chuyện không chứ? Ta đâu phải con nít?

Sau khi hoàng gia đã an vị, bầu không khí trở nên thoải mái hơn, nhưng vẫn giữ được sự trang nghiêm. Ta đứng cạnh Hàn Bạch Dương, đôi mắt dõi theo từng cử chỉ và lời nói của những người lớn, cố gắng nắm bắt mọi diễn biến của cuộc trò chuyện.

Ngay lúc này, Giang Thừa tướng - phụ thân của ta - tiến về phía Hoàng thượng. Ông trong bộ triều phục thâm trầm, từng bước đi đều toát lên vẻ uy nghiêm và chững chạc của một vị quan đầu triều. Hàn Tướng quân - phụ thân của Hàn Bạch Dương - cũng nhanh chóng theo sau. Với thân hình rắn rỏi và khí phách hiên ngang, ông bước đi như một chiến tướng đã kinh qua bao trận mạc.

Cả hai đồng loạt cúi đầu chào Hoàng thượng và Hoàng hậu

Hoàng thượng mỉm cười, khẽ giơ tay ra hiệu cho hai người đứng lên. "Giang Thừa tướng, Hàn Tướng quân, hai khanh không cần quá câu nệ lễ nghi. Hôm nay là buổi tiệc thọ trường của Hàn ái khanh, thoải mái hơn đi."

Hoàng hậu cũng khẽ gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền.

"Đúng vậy, hôm nay là ngày vui, chúng ta hãy để những lễ nghi hằng ngày qua một bên. Giang Thừa tướng và Hàn Tướng quân, hai người đã có công lớn trong việc giúp đỡ Hoàng thượng cai trị đất nước, quả thật rất đáng quý."

Phụ thân ta, Giang Thừa tướng, giữ nụ cười mỉm trên môi nhưng không giấu được sự cẩn trọng trong từng lời nói. "Tạ ơn Hoàng thượng và Hoàng hậu đã ưu ái. Thần chỉ làm tròn bổn phận của mình, tất cả đều vì sự an bình của bách tính."

Hàn Tướng quân đứng cạnh đó cũng tiếp lời, giọng nói dứt khoát và kiên định. "Thần cũng xin cảm tạ ân điển của Hoàng thượng và Hoàng hậu. Thần và các binh sĩ luôn sẵn sàng bảo vệ quốc gia khỏi mọi hiểm nguy."

Ta nhìn phụ thân mình từ xa, lòng cảm thấy vô cùng tự hào. Phụ thân là một người trí tuệ, luôn giữ được sự điềm tĩnh trong mọi tình huống, và mỗi khi ông nói, ta có thể cảm nhận được sự tôn trọng mà những người xung quanh dành cho ông.

Bên cạnh ta, Hàn Bạch Dương cũng nhìn chăm chú vào cha mình, ánh mắt không giấu được sự ngưỡng mộ.
Bạch Dương khẽ nói với ta, giọng điệu đầy kiêu hãnh:

"Cha ta luôn nói, những lời ngắn gọn nhưng phải có trọng lượng. Hàn gia chúng ta không chỉ có sức mạnh, mà còn phải có cái đầu sắc bén."

Ta gật đầu, đồng ý với lời nói của hắn. Dù Hàn Bạch Dương đôi khi có phần kiêu ngạo, nhưng ta không thể phủ nhận rằng hắn rất ngưỡng mộ phụ thân mình. Hàn Tướng quân, với danh tiếng lẫy lừng trên chiến trường, luôn là biểu tượng của sức mạnh và lòng trung thành.

Hoàng thượng khẽ cười, ánh mắt đầy sự tán thưởng khi nhìn hai vị đại thần trung thành. "Trẫm rất tự hào khi có các khanh ở bên cạnh. Giang Thừa tướng, Hàn Tướng quân, các khanh đã phụng sự hết mình vì nước ta. Nếu không có các khanh, đất nước khó lòng được yên ổn như hôm nay."

Hoàng hậu nhìn về phía Giang Thừa tướng và Hàn Tướng quân, rồi khẽ liếc qua phía chúng tôi - tôi và Bạch Dương. Nụ cười của bà dịu dàng nhưng ánh mắt không giấu được sự quan sát kỹ lưỡng. "Nhìn con cái của các khanh lớn nhanh nhỉ?"

Ta cảm nhận được ánh mắt của Hoàng hậu khi nói câu này. Dù bà không nói trực tiếp, nhưng ta hiểu rằng chúng ta - con của những vị quan quyền lực nhất triều đình - không chỉ là những đứa trẻ bình thường. Từng lời nói hành động phải biết chú ý chừng mực. >< áp lực đi đôi với quyền thế.

Phụ thân ta khẽ cúi đầu, đáp lời với sự khiêm tốn thường thấy: "Thần cảm tạ lời khen của Hoàng hậu."
Hàn Tướng quân cười khẽ, ánh mắt đầy niềm tin khi nhìn Bạch Dương. "Đúng vậy, Bạch Dương tuy còn nhỏ nhưng thần tin rằng nó sẽ nối tiếp con đường của thần và Hàn gia."

Câu nói này khiến Bạch Dương đứng thẳng lưng hơn, ánh mắt đầy kiêu hãnh nhưng không mất đi vẻ tự tin thường thấy. Hắn liếc nhìn tôi một cái, như muốn khoe khoang, nhưng t ơi ôi chỉ mỉm cười, không nói gì. Dù sao, trong lòng ta, phụ thân và ca ca Giang Nhân Mã vẫn luôn là những người vĩ đại nhất. Hứ!

Cuộc trò chuyện giữa các vị đại thần và hoàng gia tiếp tục, ta và Hàn Bạch Dương đã học được rất nhiều từ cách họ đối đáp và ứng xử. Ta hiểu rằng, dù cuộc sống của chúng ta có vẻ yên bình, nhưng trách nhiệm mà chúng ta gánh vác không hề nhỏ, và con đường phía trước chắc chắn sẽ còn nhiều thử thách.

Mà thôi gánh vác cái gì tôi không muốn gánh vác. Tôi lười lắm miễn không chết là tôi khỏe rồi.

Dưới ánh trăng mờ ảo, cả khu vườn như được phủ lên một tấm màn huyền ảo, những cánh hoa nhẹ nhàng rung rinh theo gió.

Tôi và Bạch Dương lẻn ra khỏi bữa tiệc chơi đùa với nhau giữa những bụi cây và hoa cỏ, không còn phải giữ hình ảnh đúng mực như lúc ở trong đại sảnh. Tôi liếc mắt nhìn sang Bạch Dương buộc miệng hỏi

"Này! Ngươi thấy hoàng tử kia như thế nào?"

Lời nói bộc phát của tôi khiến Hàn Bạch Dương quay lại suy nghĩ

" Hẳn là uy nghiêm, lễ độ có phong thái người hoàn tộc đi" hắn tiếp lời " sao tự nhiên ngươi lại nhắc đến hắn"

" Không biết chắc tại tò mò... mà tên hoàng tử là gì nhỉ?" Tôi thắc mắc hỏi

" ??? Người không biết tên?"

Bạch Dương hắn ngạc nhiên quay sang tôi cũng quay lại nhìn biểu hiện ra như không biết thì là nghiêm trọng lắm sao?

" Giang Bảo Bình nói thật đi ngoài làm heo ra ngươi còn biết gì nữa không?"

"Heo cái đầu ngươi, ngươi mới là heo"

" cái điều hiển nhiên nhất nhưng mà ngươi lại không biết thì có phải là heo không?"

Tôi định phản bác lại thì Hàn Bạch Dương hắn nói tiếp

" Ta 4 tuổi đã bắt đầu cầm kiếm, học lễ nghi và những thứ khác. Còn ngươi? Ngoài ăn chơi với ngủ ra thì làm gì? Ta nói ngươi là heo bộ oan lắm à?"

"..."

Quá đáng thật sự bộ ăn ngủ không cũng là tội à? Tôi chỉ là lười thôi với cả tên hoàng tử sao mà tôi biết được có nghe đâu. Quá đáng!

"Sao? Ta nói đúng quá nên không cãi được à?"

Bạch Dương dở giọng khinh bỉ, lâu rồi hắn mới thấy cái vẻ mặt á khẩu này của tôi nên đắc chí như này. Haizz thật sự không dạy được hắn mà đành phải xuống nước.

" Được rồi. Đều tại ta lười biếng không chịu tìm tòi học hỏi mong đại nhân đừng trách tiểu nhân. Mau nói tên hoảng tử ra đi"

" Ha ha vậy mới được chứ! Hì hì ngươi không biết thì ta sẽ dạy cho ngươi cả hoàng tộc luôn. Hiện tại là thời Triệu hoàng đế là Triệu Quốc Đông hoàng hậu là Tần Nguyệt có 1 hoàng tử được phong cáo thiên hạ là hoàng đế tương lai tên là Triệu Cự Giải."

Ra nam chính là Triệu Cự Giải nhưng sao hoàng đế lại chỉ có 1 người con? Tôi nhớ là 2 mà? Hay chưa ra đời? Không thể nào 2 người con đó gần sát tuổi nhau không thể nào có chuyện chưa sinh ra được. Chuyện quái gì vậy nè.

" Hừm... ai cần ngươi giảng nhiều vậy chứ" dù không phục nhưng phải chịu thôi hắn biết nhiều việc hơn tôi thật. Tức quá

" Ta muốn tốt cho ngươi thôi sợ ngươi không biết lại hỏi ta mấy câu ngu ngốc đó"

" Ngươi mới ngu biết vậy ta hỏi người khác cho rồi" có đâu ở đây nghe ngươi sỉ nhục ta 😡

" Thôi hạ hoả trong người đi. Mà sao ngươi tò mò về hoàng tử ca ca đó vậy?"

" Ta không nói cho ngươi đâu. Biến đi"

" Đi mà nói đi ta hứa không chọc ngươi nữa....Ngươi để ý hắn ta à?"

" Ngươi điên à? Sao lại thành để ý rồi?" Cái chuyện mà tôi chưa dám tơ tưởng tới mà Hàn Bạch Dương lại tuông ra nhẹ tựa lông tơ

" Ta đùa thôi ngươi cần gì phản ứng mạnh vậy?" Hàn Bạch Dương cười cười hắn nói tiếp

"Ta thấy ngươi mà có thích điện hạ cũng không có cửa đâu, vì hắn với ngươi số tuổi kém nhau nhiều như thế. Hắn tương lai là vua không thể cưới một con lợn về làm cảnh được"

" NÀY! HÀN BẠCH DƯƠNG! NGƯƠI MUỐN CHẾT LẮM PHẢI KHÔNG?!"

Ta không nhịn nổi nữa tuy ta lớn đến chừng này tuổi rồi nhưng bị một tên nhóc ranh 5 tuổi này nhiều lần khịa thật sự chướng tai gai mắt mà. Cho ăn đòn là tốt nhất

" Ta nói không đúng sao.... NÀY! Người đừng có thẹn quá hoá giận chứ.... AAAA bỏ cái đó xuống đi ta không nói nữa là được chứ gì!"

" Đứng lại! Đừng có chạy nhanh thế chứ! Ban nãy ngươi còn mạnh mồn lắm mà! " Tôi vừa thở hổn hển vừa cố gắng đuổi kịp hắn.

Bạch Dương quay lại sợ vừa cười , gương mặt lấm lem. "Kẻ ngu mới đứng lại. Cố mà đuổi đi, Bảo Bình!"

Tôi không chịu thua, cố gắng chạy nhanh hơn, trên tay nắm cục đất nhưng chân tôi bắt đầu mỏi và cảm giác mệt mỏi dần xâm chiếm. Cuối cùng, cả hai đứa ngồi phịch xuống một tảng đá gần hồ nước, thở hổn hển, nhưng không giấu nổi hậm hực.

"Mệt quá mệt chết ta mất," ta thở dài, mắt nhìn lên bầu trời đầy sao.

"Ừ, nhưng ta nghĩ ngươi nên rèn luyện thêm, kẻo lại thua ta mãi đấy," Bạch Dương trêu chọc, nhưng giọng nói của hắn cũng đã mệt mỏi.

" Ngươi lắm mồm thật" tôi vừa nói vừa thở trên tay đã buông cục đất từ lâu. Bẩn thì kệ cũng đâu phâir một mình tôi bẩn ha ha.

Không gian tĩnh lặng bao trùm lấy chúng ta, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích và tiếng gió thổi qua những cành cây. Dưới ánh trăng dịu nhẹ, đôi mắt ta dần trở nên nặng trĩu. Bên cạnh ta, Bạch Dương cũng đã nhắm mắt, thở đều đều, hắn cũng đã mệt lả sau những giờ phút chạy nhảy không ngừng.
Tôi tựa đầu vào vai hắn, cảm nhận hơi ấm từ người bạn thân thiết, rồi dần dần, tôi cũng chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, tôi thấy mình đang đứng... xung quanh bao trùm ngọn lửa, khói bốc lên nghi ngút tiếng la hét, oán thán khắp nơi.

Giật mình tỉnh dậy, chỉ thấy mình nằm trong vòng tay của mẫu thân. Mùi hương quen thuộc và cảm giác an toàn khiến ta nhận ra rằng, bữa tiệc đã kết thúc từ lâu, và mẫu thân đã đến để đưa ta về phủ. Bên cạnh, Hàn Tướng quân cũng đang bế Bạch Dương, người bạn của ta vẫn ngủ say sưa, đôi lông mày nhíu lại haha chắc hẳn cũng chả mơ đẹp gì.

Mẫu thân nhìn ta, ánh mắt dịu dàng. "Bảo Bình, con tỉnh rồi à? mệt thì ngủ tiếp đi không sao đâu."
Ta chỉ cười ngượng ngùng, rồi tựa vào vai mẫu thân, tận hưởng cảm giác ấm áp và an toàn. Đêm nay đã kết thúc, và những ngày tháng vô tư của ta và Bạch Dương sẽ còn tiếp tục.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com