TruyenHHH.com

Nu Nhan Cua Thi Truong

Đồ ngủ Tiêu Ý Hàn chuẩn bị cho Tô Ninh có chút quá khổ, cổ áo vốn đã rộng, sau khi bị nàng cởi bỏ một nút áo, hơn nửa bầu ngực trắng mịn của Tô Ninh liền lộ ra ngoài. Trong phòng mặc dù tối đen nhìn không rõ lắm, nhưng nàng có thể cảm giác được da thịt mềm mại non nớt rất chân thật, thoải mái đến mức không muốn rời đi.

Bởi vì một cánh tay bị thương không thể động, mà chỉ có một tay tập trung làm "chuyện xấu", Tiêu Ý Hàn cơ hồ là giao toàn bộ sức nặng cơ thể đè trên người Tô Ninh, may là nàng cũng không nặng lắm, bằng không chắc sẽ đè chết Tô Ninh cũng nên...

Tiêu Ý Hàn lấy tay lướt qua bầu ngực mềm của Tô Ninh. Khi nàng lần mò muốn cởi tiếp hai nút áo nữa thì người phía dưới có chút vặn vẹo thân thể, tiếp theo là thanh âm run rẩy: "Đừng.....". Tô Ninh cầm tay của nàng lại, ngăn trở động tác kế tiếp.

Cảm giác được Tô Ninh kháng cự, Tiêu Ý Hàn dừng động tác, tư thế như vậy thật sự cũng làm cho nàng không thoải mái, nàng nhìn Tô Ninh, một lần nữa nằm nghiêng xuống giường, sau đó mạnh dạn đặt tay lên ngực Tô Ninh.

"Chị, có phải chị lại uống rượu rồi hay không?" Giọng Tô Ninh truyền bên tai, Tiêu Ý Hàn ngẩng đầu, nàng cảm thấy kỳ quái, Tô Ninh như thế nào đột nhiên hỏi chuyện này.

"Nơi này là bệnh viện, tôi làm sao có thể uống rượu?" Tiêu Ý Hàn nói, tiếp theo nàng lại hỏi: "Chẳng lẽ trên người của tôi có mùi rượu?" Nói xong nàng còn ngửi ngửi quần áo của mình.

"Không phải". Tô Ninh lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chỉ là, mỗi lần chị uống rượu đều sẽ khi dễ em".

"Ha ha..." Tiêu Ý Hàn cười , nàng đương nhiên biết Tô Ninh nói "khi dễ" là có ý gì, nàng cảm thấy Tô Ninh như vậy thật đáng yêu. Nàng đưa tay sờ lên mặt Tô Ninh, phả hơi thở gần kề: "Em cảm thấy tôi giống bộ dạng say rượu sao?"

Tô Ninh thấy thị trưởng sờ lên mặt mình, cô dùng hai tay kéo chăn lên tận cổ, chỉ chừa ra cái đầu, mở to mắt nhìn thị trưởng, cũng không nói chuyện.

Tiêu Ý Hàn lại nằm dính sát đến mức hơi thở của Tô Ninh rơi tại trên mặt nàng, phòng quá tối, nàng nhìn không rõ vẻ mặt của Tô Ninh, nhưng trên tay truyền đến xúc cảm nóng hổi, nàng biết rõ cô bé này nhất định là đang đỏ mặt ngượng ngùng.

"Em có muốn kiểm chứng xem tôi rốt cuộc có uống rượu hay không?" Tiêu Ý Hàn nhẹ nói, tiếp đến nhanh như chớp hôn lên môi Tô Ninh.

Tiêu Ý Hàn vừa hôn môi Tô Ninh, vừa lần tay vào vạt áo, lúc Tô Ninh còn chưa kịp phản ứng liền chiếm hữu bầu ngực của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Mmm" Tô Ninh ngâm ra một tiếng, Tiêu Ý Hàn từ hôn nhẹ chuyển thành hôn sâu, đem Tô Ninh - một thân không còn lực phản kháng, khống chế gắt gao.

Theo tiết tấu của Tiêu Ý Hàn, Tô Ninh có chút ngoài ý muốn đáp lại, đầu ngực cô bởi vì bị thị trưởng cọ xát mà cứng lên, cô rõ ràng cảm giác được thân thể mình mềm nhũn mất lực, dưới bụng một dòng khí nóng dâng trào...

Thẳng đến hai người cảm thấy khó thở, Tiêu Ý Hàn tuy vẫn chưa thỏa mãn nhưng cũng đành nuối tiếc rời ra, nàng đưa đầu lưỡi liếm liếm bên khóe miệng, giống như dư vị vừa rồi là vô cùng tốt đẹp.

"Ninh Ninh..." Tiêu Ý Hàn sờ cũng sờ đủ rồi, hôn cũng hôn rồi, nàng mới chịu yên ổn nằm xuống nhìn Tô Ninh, chuẩn bị thổ lộ tâm tình.

"Huhm?" Tô Ninh còn chưa kịp tỉnh táo lại, thân thể có chút khô nóng, cô yếu ớt lên tiếng, trong lòng nghĩ: "Mình thật là bị thị trưởng đại nhân khi dễ gắt gao mà, vĩnh viễn không biết bước tiếp theo thị trưởng đại nhân sẽ làm gì, coi như cũng thực sự lĩnh giáo cách thức trả lời vấn đề của thị trưởng, hành động thực quá mạnh mẽ ah...".

Tiêu Ý Hàn nhìn Tô Ninh nhu thuận, nàng thoáng suy tư, mở miệng nói: "Em, từ nay về sau đi theo tôi đi...". Nói xong nàng cũng không đợi Tô Ninh trả lời, liền nói tiếp: "Đã muộn rồi, ngủ thôi nào". Nàng ngẩng đầu hôn trán Tô Ninh rồi liền thật sự nằm một bên nhắm mắt lại ngủ.

Tô Ninh khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, đêm nay phát sinh một loạt sự tình làm cho cô phản ứng không kịp, một câu "Từ nay về sau đi theo tôi đi" khiến cô càng khó hiểu. Đi theo nàng? Là có ý gì? Cô cố gắng nhìn biểu tình của thị trưởng nhưng lại phí công, người ta nói ngủ liền thật sự ngủ.

Bởi vì trên người thị trưởng có thương tích, trên đầu cũng bị thương, Tô Ninh không dám cử động. Cô một mực căng cứng thân thể nằm trên giường. Người bên cạnh đã bắt đầu thở đều đều, xem ra đã ngủ yên rồi, Tô Ninh khe khẽ giật ngón tay, tay cô vẫn còn bị thị trưởng đại nhân giữ trong lòng bàn tay.

Tô Ninh nhìn trần nhà tối đen, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cô cũng không thể hiểu rõ ý của thị trưởng, vừa hốt hoảng lại giống như minh bạch, thực sự không dám khẳng định.... Nghĩ đến lúc mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ...

Sáng hôm sau, cảm giác ánh mặt trời chói mắt chiếu vào mặt, Tô Ninh mới tỉnh lại, hai mắt cô mờ mịt, có chút không biết mình đang ở chỗ nào...

"Chào buổi sáng!" đến khi thanh âm trong trẻo kia vang lên, Tô Ninh mới ý thức đây là đang trên giường bệnh, hơn nữa cô lại ngủ vùi ở trong ngực thị trưởng đại nhân.

"Cánh tay này xem ra cũng muốn hỏng rồi, cho em gác đến mất cảm giác...". Nhìn xem vẻ mặt Tô Ninh ngơ ngác, Tiêu Ý Hàn nhịn không được trêu chọc.

Tô Ninh lập tức cả kinh, bất chấp chính mình còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh liền bật ngồi dậy, lo lắng nói: "Thực xin lỗi, em...."

Tiêu Ý Hàn đem cánh tay không bị thương duỗi hai cái, bị đè ép cả đêm, cánh tay của nàng đều tê rần. Nhưng chuyện này tuyệt đối không ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của nàng, khi nàng tỉnh dậy nhìn Tô Ninh nằm ngủ trong lòng mình, vẻ mặt điềm tĩnh đó làm nàng vô cùng hạnh phúc.

Tô Ninh thấy thị trưởng đại nhân mỉm cười, cô càng thêm quẫn bách. Cô một bên rời giường một bên trong lòng kỳ quái nghĩ: "Bình thường mình ngủ một mình rất tốt, một tư thế liền nằm yên ngủ tới hừng sáng, nhưng hôm nay sao lại như vậy chứ? Rõ ràng là lúc ngủ mình đã cẩn thận giữ khoảng cách, như thế nào tỉnh ngủ lại thấy đang nằm trong lòng thị trưởng a...."

Tô Ninh càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, mau mau chạy vào toilet rửa mặt.

Đợi Tô Ninh sửa soạn xong đi ra, thị trưởng đại nhân cũng đã rời giường ngồi ở trên ghế sopha xem tin tức báo chí hôm nay, trên bàn trà không biết khi nào đã có hai ly sữa đang bốc hơi nóng rất là hấp dẫn. Tô Ninh nhìn sang bên giường, có một hộ lí trạc tuổi cô đang sửa sang lại chăn gối.

Tô Ninh đi đến bên thị trưởng, cách ra một khoảng, cô ngồi xuống, nhìn thị trưởng nhỏ giọng nói: "Em không có quần áo để mặc...". Cô nói chuyện còn ho khan vài tiếng, biểu tình có chút đáng thương, không còn cách nào, tối hôm qua mắc mưa quần áo toàn bộ ẩm ướt hết, lúc này trên người cô còn mặc đồ ngủ.

Tiêu Ý Hàn ngẩng đầu nhìn, tối hôm qua lúc ngủ, nàng có nghe thấy Tô Ninh ho, trong nội tâm sinh khí nên nét mặt liền lạnh đi vài phần, nói với Tô Ninh, "Từ nay về sau buổi tối không cho phép em đi ra ngoài...Bên ngoài trời mưa em cũng không biết trú mưa sao". Tiếp theo giơ cánh tay lên chỉ vào tủ quần áo.

Tô Ninh đuối lý, cô cũng không dám lên tiếng nữa, theo hướng chỉ của thị trưởng đại nhân, cô đi qua tủ quần áo, kéo ra cửa tủ, cô có chút kinh ngạc, "Như thế nào trong này có nhiều quần áo như vậy a?". Cô quay đầu nhìn thoáng qua thị trưởng đang cúi đầu xem báo, nội tâm thắc mắc, "Phòng bệnh cao cấp mình có thể hiểu được, nhưng sao ở đây lại có sẵn nhiều đồ thế này?".

"Năm trước tôi có làm một cái tiểu phẫu, ở một thời gian ngắn trong này, sau đó xuất viện, công tác bận quá cũng không có tới thu về...". Tô Ninh đổi xong quần áo ngồi xuống ghế sopha liền nghe thị trưởng đại nhân lên tiếng.

Cô chỉ à một tiếng, tỏ vẻ hiểu chuyện, liền bắt đầu ăn bữa sáng.

Khi hộ lí đi ra ngoài, Tô Ninh còn chưa ăn xong, cửa phòng bệnh lúc này bị gõ vang, cô ngừng động tác cùng thị trưởng đại nhân nhìn ra cửa thì nhìn thấy một người đàn ông, đầu quấn dày đặc băng gạc, mặt lộ vẻ khẩn trương tiến đến.

Tô Ninh nhận thức người này, là người thường xuất hiện bên người thị trưởng, thư ký Giang Minh Kiệt. Hắn đi đến trước sopha, trông thấy Tô Ninh hắn đầu tiên là sững sờ rồi lập tức giấu đi kinh ngạc, nhìn sang thị trưởng đại nhân chào một tiếng: "Tiêu thị trưởng...".

Tiêu Ý Hàn nhíu mày không nhanh không chậm uống một hớp sữa nóng rồi lấy khăn giấy lau miệng, rất có uy nghiêm tựa vào thành ghế giương mắt nhìn người trước mặt.

Tô Ninh trông thấy trên đầu Giang Minh Kiệt cũng quấn băng, cô liền đoán ra được chút chuyện, lúc ấy nhất định là hắn lái xe. Cô lại quay đầu nhìn thoáng qua thị trưởng, cảm giác hai người đang nói việc công nên cũng không để ý, tiếp tục lặng lẽ ăn bữa sáng của mình.

Giang Minh Kiệt đầu tiên là nhìn thoáng qua Tô Ninh có chút muốn nói lại thôi, hắn biết rõ Tô tiểu thư là bạn của thị trưởng, hai người vô cùng thân thiết. Có điều hắn đang không biết là chuyện mình cần nói, Tiêu thị trưởng có đồng ý để người khác nghe được hay không.

Tiêu Ý Hàn xem xét liền biết rõ Giang Minh Kiệt suy nghĩ cái gì, hắn không mở miệng nàng cũng không sốt ruột, một lần nữa bưng lên ly sữa vừa uống vừa dịu dàng nhìn Tô Ninh ăn sáng.

Thấy Tô Ninh uống hết ly sữa, nàng mới ung dung nói với Tô Ninh: "Không còn sớm, em nhanh đến trường đi". Nàng chỉ chỉ túi xách: "Trong đó có tiền, em tự đi lấy một ít". Nhìn vẻ mặt Tô Ninh khi nghe chữ tiền có chút mất hứng, nàng lại nói tiếp: "Thôi được rồi, em cứ dùng tiền của mình đi vậy".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com