CHƯƠNG 77 - Ác Mộng
CHƯƠNG 77 - ÁC MỘNG Paula không thể xóa đi sức nặng của lá thư đang nằm trong tay mình, bất kể cô cố gắng lờ nó đi như thế nào. Lá thư mà cô mong đợi từng ngày, giờ đây thật nặng nề và nó đè nặng trái tim cô đến mức ngột ngạt. Tim của cô cứ đập thình thịch mà không thể kiểm soát được."Nếu không còn vấn đề gì khác thì tôi có thể đi được không? Tôi cần đưa lá thư này cho cậu chủ ngay bây giờ."Cô nói với giọng đều đều, dù năng lượng về trạng thái của cô đã phản bội mình."Chỉ một điều nữa thôi.""Vâng?""Người mà cô nhắc đến...có phải là...""...""... phụ nữ không?"Mắt Paula mở to và hé miệng vì sốc, trước khi cô nuốt cục nghẹn đang dâng lên trong cổ họng. Cô lấy hết can đảm để trả lời."Không, người đó là đàn ông.""Ta hiểu rồi. Nếu cô biết được thông tin anh ta đến từ đâu thì hãy báo cho ta ngay lập tức.""Vâng, tôi đã hiểu."Nói xong, Vincent bước sang một bên. Paula nhanh chóng bước nhanh về phía phòng của Robert, nhưng những giây mà cô lướt qua anh và cố gắng đóng cửa lại sau lưng mình như kéo dài vô tận. Ngay trước khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn, thì bàn tay của Vincent đã lao ra và chặn cửa lại."Bất kể điều gì - bất cứ lúc nào cô biết được điều gì đó, dù nó nhỏ nhoi đến mức nào - hãy nói với ta.""...""Làm ơn.""... Tôi sẽ làm vậy."Cuối cùng bàn tay của Vincent cũng buông thõng và cánh cửa bị đóng sầm lại với một cú đánh mạnh mẽ khiến lồng ngực Paula giật thót. Ngay sau đó cả hai chân cô đều mất hết sức lực và ngã khuỵu xuống sàn. Tay chân cô đều run rẩy vì nỗi sợ hãi bị vạch trần đang không ngừng bùng nổ. Cô bước loạng choạng để tránh xa cánh cửa trong nỗi tuyệt vọng, trong khi cố trấn an trái tim đang đập loạn xạ của mình."Chết tiệt." Cô tự trách bản thân vì đã mất cảnh giác. 'Làm sao mình có thể bất cẩn như vậy?' Cô chỉ muốn mang lại niềm vui cho Robert, nhưng chỉ vì một lòng tốt đơn giản lại mang đến một hậu quả nguy hiểm khôn lường. Cuộc thẩm vấn trước đó của Vincent vẫn đang nhấn chìm cô và áp lực của những câu hỏi vẫn còn đè nặng lên tâm trí. Chính xác thì anh ấy đang cố gắng bóc trần điều gì? Có thể là... "Không thể nào." Cô thì thầm với chính mình. "Không đời nào."Tuy nhiên giả định đó vẫn gặm nhấm vào tinh thần của cô."Nếu anh ấy vẫn đang tìm tôi thì sao?"Ý nghĩ đó khiến cô vừa vui mừng vừa sợ hãi. Chỉ riêng ý nghĩ về việc anh đã từng tìm kiếm thôi, cũng đã khuấy động những cảm xúc trái ngược bên trong cô - nỗi khao khát và sự kinh hãi cứ xung đột trong tiềm thức, khiến cô cảm thấy bứt rứt và khó chịu hơn bao giờ hết.Nhưng cô lại gạt bỏ những suy nghĩ đó mà chỉ tập trung vào Robert, cậu bé vẫn còn đang ngủ say. Bức thư mà cô mang đến sẽ phải đợi cậu thức giấc. Tốt hơn là giữ lại nó như một bất ngờ cho sau này. Cô nhắm chặt mắt để kìm nén những dòng cảm xúc đang dâng trào bên trong, chúng đe dọa sẽ lấn át cô bất cứ lúc nào.***Trong màn đêm dày đặc có những cái bóng đang trườn dọc theo sàn nhà và quấn quanh mắt cá chân cô như những sinh vật sống. Cô không thể chạy thoát khỏi chúng. Không có một tia sáng nào, ngay cả ánh trăng cũng dường như vắng bóng, chỉ còn lại tiếng thở khó nhọc xuyên qua sự tĩnh lặng. Nó không phải là của cô.Paula thận trọng di chuyển về phía phát ra âm thanh. Đột nhiên một bàn tay nhợt nhạt lao ra khỏi bóng tối và tóm lấy mắt cá chân của cô. Cô giật mình và đá nó ra, rồi bàn tay mềm nhũn biến mất vào hư không.Sau đó có một giọng nói vang lên - một tiếng thì thầm đứt quãng, nó vỡ vụn như thủy tinh vỡ tan. Những từ ngữ yếu ớt vang lên và cô nghiêng người về phía đó để cố gắng hiểu rõ nó nói gì."Paula."Một cái tên vang lên, rõ ràng và không thể chối cãi. Ánh sáng tràn vào làm rõ nét một bóng người đang khom lưng trước mặt cô, với đôi vai sụp xuống và đầu cúi xuống thấp. Cô do dự rồi khom người xuống đối mặt với người đó."Anh là ai?"Cô hỏi nhưng không có tiếng trả lời. Cô đưa tay ra và đặt một tay lên vai người đó. Bóng người đó ngay lập tức tóm lấy cổ tay cô và đẩy cô ra sau với một lực bất ngờ. Cô lảo đảo ngã xuống, rồi nhìn lên một cách kinh ngạc. Bóng người đó từ từ ngẩng đầu lên, hơi thở của cô nghẹn lại khi nhận ra khuôn mặt đó."Anh...!"Paula thở hổn hển và giật mình tỉnh giấc. Tay cô nắm chặt ga trải giường và dáo dác nhìn xung quanh trong bóng tối mờ ảo. Căn phòng vô cùng im lặng, ngoại trừ hơi thở không đều của chính cô. Khi các giác quan của Paula dần ổn định, cô nhận ra mình đang ở đâu và thở hắt ra một cách run rẩy.Một chiếc gối đập vào đầu cô. "Cô ồn quá đấy." Alicia lẩm bẩm cáu kỉnh và trở mình trên giường. Paula nhìn nó chằm chằm và sửng sốt trước khi nắm chặt tấm ga trải giường.Cùng một cơn ác mộng, nó cứ mãi lặp lại, hết lần này đến lần khác. Toàn thân cô lạnh ngắt và ẩm ướt, như thể cô đã bị nhấn chìm trong nước đá. Những lời thì thầm từ ký ức thúc giục cô chạy trốn và phải trốn chạy càng nhanh càng tốt. Sự cấp bách trong giọng điệu của ký ức khiến cô lạnh sống lưng.'Mình phải đi thôi.', cô đột nhiên nghĩ. Ý nghĩ đó siết chặt lấy cô và cứ mỗi giây trôi qua nó lại càng siết chặt cô hơn. Trở về dinh thự này là một sai lầm - một sai lầm khủng khiếp. Trong nhiều ngày sau khi nhận ra sự thật của nơi này, cô đã trốn dưới tấm ga trải giường và trở nên tê liệt vì sợ những ký ức còn sót lại ở đây. Sự ấm áp dễ chịu của quá khứ, giờ đây đã bị lu mờ bởi những góc cạnh sắc nhọn và lởm chởm của nó.Ở đây, Paula đã chứng kiến lòng tốt bị biến thành một bản án đầy máu và sự an toàn sụp đổ thành mối nguy hiểm. Đây là nơi đã dạy cô rằng sự giàu có và sắc đẹp cũng không thể đảm bảo niềm hạnh phúc của bất cứ ai. Đó là một sự thật khắc sâu vào ký ức của cô, nó sống động và dai dẳng trong từng khoảnh khắc.Cô đã cân nhắc đến việc trốn thoát vô số lần. Những khu rừng rậm rạp bao quanh dinh thự là một rào cản đáng sợ, nhưng Vincent đã từng tiết lộ về một con đường ẩn - một con đường xuyên qua khu rừng dẫn đến ngôi làng. Đó là một lựa chọn mạo hiểm, nhưng có thể là cơ hội duy nhất của cô.Tuy nhiên, thời gian thử việc đã đưa ra một giải pháp thay thế hấp dẫn. Nếu cô tiếp tục chờ đợi, cô có thể rời đi mà không gây nghi ngờ. Mỗi ngày, cô đều tự trấn an mình rằng nỗi sợ của cô là vô căn cứ. Không ai ở đây biết cô thực sự là ai. Không ai đối đầu với cô.Sau đó, cô đã nhìn thấy Vincent.Việc nhìn thấy anh mang lại cho cô cảm giác nhẹ nhõm - anh vẫn còn sống và thị lực của anh đã trở lại. Điều đó đáng lẽ đã đủ, nhưng sự tò mò của cô về những người khác đã khiến cô cố neo giữ lại nơi đây. Cô muốn biết nhiều hơn và muốn nhìn thấy họ một lần nữa, dù chỉ là một lần.'Chỉ thêm một ngày nữa thôi.' Cô đã tự nhủ nhiều lần như vậy. Nhưng cuộc gặp gỡ của cô với Vincent đã thay đổi mọi thứ. Nếu anh phát hiện ra danh tính của cô thì điều gì sẽ xảy ra? Sự hoài nghi luôn gây khó chịu và thật khó để giữ vững tâm lý của mình. Cô không sợ hình phạt, thậm chí là cái chết. Điều thực sự khiến cô sợ hãi là ý nghĩ rằng anh sẽ thất vọng về cô.Vì lý do đó, Paula quyết định sẽ giữ khoảng cách. Cô không cho phép mình hy vọng nhiều hơn nữa. Cô sẽ không ở lại lâu hơn mức cần thiết. Cô không thể."Hãy bình tĩnh lại." Cô lẩm bẩm và vỗ nhẹ vào má để xua tan những nghi ngờ còn sót lại."Này! Giờ cô nghiêm túc đó hả?" Giọng nói bực bội của Alicia phá vỡ dòng suy nghĩ của cô. Paula quay lại nhìn bối rối và chỉ để nhận lại một chiếc gối ném vào cô lần nữa."Cô quá ồn vào ban đêm! Nếu cô định trở mình, hãy đi ra ngoài đi! Đừng có phá hỏng giấc ngủ của tôi và giờ thì làn da của tôi đang chịu đựng điều đó!" Alicia càu nhàu khi nó nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương và than thở về làn da của mình.Paula chỉ thở dài và nắm chặt tấm ga trải giường hơn. Một ngày chờ đợi nữa lại bắt đầu.Paula nhìn chằm chằm vào Alicia và kinh ngạc trước quyết tâm của nó. Mỗi buổi sáng, Alicia đều tỉ mỉ chuẩn bị cho mình với sự tập trung tuyệt đối không lung lay. Không giống như Paula, người đếm từng ngày cho đến khi cô có thể rời đi, Alicia dường như ngày càng háo hức muốn ở lại.Lúc đầu, Alicia là một cơn lốc phàn nàn, cáu gắt với mọi người và mọi thứ. Nhưng theo thời gian, nó đã thích nghi một cách đáng ngạc nhiên với cuộc sống ở đây. Nó đã chăm chỉ thực hiện nhiệm vụ của mình, kiềm chế không để tính nóng nảy dẫn đến tai nạn và trước sự ngạc nhiên của Paula, thậm chí nó còn cố gắng lấy lòng Audrey và Joely.Thật kỳ lạ - gần như là khó chịu - khi thấy Alicia cố gắng làm hài lòng người khác. Paula không có ký ức nào về việc Alicia thể hiện sự nỗ lực như vậy với bất kỳ ai khác ngoài cha cô. Tuy nhiên khi ở đây, cô quan sát thấy Alicia khéo léo điều hướng sự cân bằng tinh tế trong việc xoa dịu những người xung quanh.Alicia có năng khiếu chinh phục mọi người. Cách đây không lâu, Paula đã tình cờ thấy nó trò chuyện và cười đùa với những người hầu gái khác. Cuộc trò chuyện của họ mặc dù bề ngoài có vẻ vui vẻ nhưng lại bộc lộ một điều gì đó được tính toán kỹ lưỡng hơn những gì được thể hiện."Nhân tiện Alicia, cô đã bao giờ gặp chủ nhân của ngôi nhà này chưa?" một trong những người hầu gái hỏi."Tôi nghe nói ngài ấy đẹp trai kinh khủng." một người khác chen vào."Ồ, chắc chắn rồi." Alicia đáp lại với một nụ cười tự tin. "Tôi thường gặp ngài ấy. Thực ra, tôi biết ngài ấy khá rõ."Giọng điệu của nó mang một chút kiêu ngạo khi nó vén một lọn tóc dài ra sau tai. Những người hầu khác đã sửng sốt và thúc giục để biết thêm chi tiết."Biết ngài ấy rõ sao? Như thế nào?""Được rồi." Alicia bắt đầu nói và hơi nghiêng đầu. "... chẳng hạn như chúng tôi từng có một quá khứ."Nó không giải thích thêm mà để sự tò mò của họ tăng dần, trong khi nó đắm mình trong những cái nhìn thích thú của họ. Paula lắng nghe từ bên ngoài và cô đảo mắt ngạc nhiên. Với bất kỳ ai nghe lén, đều có thể nghĩ theo hướng như là Alicia có mối liên hệ đặc biệt với Vincent. Sự táo bạo khiến Paula sửng sốt và cô lặng lẽ rời khỏi hiện trường.Kể từ đó, Paula bắt gặp Alicia thường xuyên xã giao với những người hầu khác nhiều hơn và thái độ của nó luôn tự tin và điềm tĩnh."Em đã phát hiện ra điều gì thú vị sao?" Paula hỏi vào một buổi sáng khi cô nhìn thấy Alicia tỉ mỉ chỉnh lại hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.Alicia liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của Paula và một nụ cười ranh mãnh hiện trên môi. "Ai biết được? Cũng có thể." Nó nói với sự kéo dài những từ ngữ một cách đầy ẩn ý.Paula nhướn mày nhưng quyết định không hỏi thêm nữa. Bất kể Alicia đang âm mưu điều gì thì cô cũng không quan tâm — 'hiện tại'. Cô nhanh chóng rửa mặt, rồi thay quần áo và chuẩn bị tinh thần cho ngày mới. Khi cô hoàn thành và sắp xếp lại suy nghĩ, thì tự dưng có một cảm giác ngứa ran chạy dọc da cô. Paula quay lại và thấy Alicia đang nhìn chằm chằm vào mình."Chuyện gì?" Paula hỏi và thắc mắc vì cái nhìn chằm chằm không chớp mắt của nó."Không có gì." Alicia nhún vai với vẻ mặt không thể đọc được, trước khi nó lẻn ra khỏi phòng.Paula do dự một lúc vì không đoán được về ý định của Alicia, nhưng rồi cũng nhanh chóng đi theo. Bất kể Alicia đang chơi trò gì thì đó cũng không phải là trò Paula có đủ năng lượng để tham gia. Không phải hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com