CHƯƠNG 39 - Điệu Nhảy Dưới Ánh Trăng
CHƯƠNG 39 - ĐIỆU NHẢY DƯỚI ÁNH TRĂNG "Phía trước có một đài phun nước, chúng ta ngồi ở đó nhé?""Được thôi."Không còn lựa chọn nào khác, Paula dẫn Vincent đến mép đài phun nước. Họ ngồi xuống cạnh nhau, phía sau họ vang lên tiếng nước chảy nhẹ nhàng.Trời khá lạnh, cô khom người liếc nhìn anh. Cả hai đều mặc đồ ngủ, chẳng giúp gì được mấy cho cái lạnh ban đêm. Cô tự hỏi liệu mình có nên quấn chiếc khăn choàng đang mặc quanh người anh không. Sau khi do dự, cô đưa nó cho anh nhưng anh lắc đầu từ chối."Ta ổn.""Ngài mặc đồ mỏng mà. Trời lạnh lắm, nên ngài mặc nó đi.""Không cần đâu, cô mặc đi.""... Ngài còn không khỏe mà."Khi cô thì thầm lo lắng, nét mặt anh đột nhiên trở nên nghiêm nghị. Anh bướng bỉnh đẩy chiếc khăn choàng ra, gần như ném nó vào lòng cô. Nhìn tính khí của anh kìa, chắc là tâm trạng ổn định lại dữ rồi."Ngài đã thấy đỡ hơn chưa?""Đỡ rồi.""Tối nay ngài đã mơ thấy ác mộng gì vậy?""Ta mơ thấy lại ngày mà ta mất đi thị lực,"Đúng là một ác mộng tàn nhẫn...Không thể hỏi thêm, cô im lặng. Khi cuộc trò chuyện dừng lại, chỉ còn lại tiếng nước từ đài phun nước lấp đầy bóng tối. Cô uể oải đung đưa chân và anh nhìn chằm chằm vào khoảng không."Tôi không ngủ được vì những kỷ niệm về bữa tiệc cứ ùa về.""Tại sao?""Đơn giản là nó quá thú vị. Sự phấn khích vẫn còn vương vấn."Ngay cả bây giờ khi cô nhắm mắt lại, hình ảnh cả đại sảnh sẽ hiện ra trước mắt cô và tiếng nhạc cổ điển vang vọng. Đó không chỉ là một ký ức, cô gần như cảm nhận được năng lượng của căn phòng ngay cả khi cô đang mở mắt. Cô mỉm cười nhẹ nhàng."Đây là lần đầu tiên tôi mặc một chiếc váy như vậy. Không, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một chiếc váy đẹp như vậy. Tiểu thư Violet đã tặng cho tôi như một món quà nhưng tôi từ chối. Nó không hợp với tôi và quá đắt để tôi có thể nhận lấy.""Violet có nhiều váy đến nổi không đếm xuể. Sẽ chẳng ai nói gì khi cô nhận một chiếc.""Mặc dù vậy, tôi vẫn cảm thấy lãng phí khi mặc nó."Không thể phủ nhận vẻ đẹp tinh tế của chiếc váy - kiểu mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng mơ ước được mặc ít nhất một lần. Tuy nhiên Paula cảm thấy vẻ lộng lẫy của nó giảm bớt phần nào khi cô mặc nó. Nếu được Violet mặc, nó chắc chắn sẽ tỏa sáng hơn nữa."Mặc thử nó đã đủ với tôi rồi.""Cô không có nhiều mong mỏi về quần áo.""Không phải là tôi không có mong muốn, chỉ là tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu ai đó phù hợp với chiếc váy nên mặc nó."Và thậm chí nếu cô giữ nó, cô không có dịp nào để mặc nó cả. Cũng chẳng có ai để khoe nó. Vì vậy, Violet mặc nó sẽ có giá trị hơn. Chỉ cần thử nó thôi cũng đã đủ với Paula rồi."Khiêu vũ thật quá khó! Tôi phải nhớ tất cả các bước, như thế này và thế này."Paula vụng về cố gắng bắt chước những động tác nhảy mà Lucas đã chỉ dẫn cô lúc trước. Violet nhảy với sự duyên dáng nhẹ nhàng, Ethan và Lucas thể hiện tài năng thiên bẩm, ngay cả Vincent không nhìn thấy vẫn di chuyển trơn tru trên sàn. Paula cảm thấy lúng túng trong vô vọng."Tôi cảm thấy như mình sẽ không bao giờ hiểu được việc đó."Cô cố gắng vô ích tái tạo lại các bước nhảy từ bữa tiệc. Nhưng chân cô bị rối ngay lập tức. Cô lắc đầu trong sự thất vọng, chân cô luôn bị rối. Trên thực tế, điệu nhảy cùng với Violet chính là điểm nhấn của bữa tiệc."Nhưng ngài Lucas thật sự giỏi khiêu vũ!"Paula nhớ lại những chuyển động của Lucas rất uyển chuyển, trái ngược hoàn toàn với những nỗ lực vụng về của cô. Anh ta đã hướng dẫn cô một cách tự tin, dưới sự chỉ đạo đó, Paula thậm chí còn tự lừa dối mình rằng cô là một vũ công có năng lực. Tất nhiên đó chỉ là một ảo tưởng thoáng qua. Ký ức về việc cô giẫm lên chân Lucas bao nhiêu lần suốt buổi khiêu vũ là một lời nhắc nhở nghiêm khắc.Đợi đã, tôi cũng đã nhảy chăm chỉ mà.Khi Paula đang lẩm bẩm một mình, Vincent đột nhiên đứng dậy. Không báo trước, anh ấy đưa tay về phía cô. Mắt cô mở to ngạc nhiên khi chạm vào lòng bàn tay dang rộng của anh ấy."Cái gì thế này?""Đưa tay cô cho ta.""Hả?""Chúng ta nhảy thôi.""T- Tôi á? Với ngài?"Paula lắp bắp, ngạc nhiên trước lời mời đột ngột. Vincent chỉ gật đầu xác nhận."Tại sao?""Vì ta muốn nhảy.""Nhưng mà tại sao?""Cô không muốn sao?"Không phải là tôi không muốn, nhưng, nhưng, ...Paula do dự nhìn vào bàn tay anh, cô chưa từng học nhảy trước đây. Ngay cả khi cô nhảy với Lucas, cô cũng không đếm nổi số lần mình giẫm vào chân anh ta. Có lẽ sáng mai chân anh ta sẽ bị sưng lên. Lucas cố không để lộ ra nhưng Paula cảm nhận được càng ngày anh ta càng thấy khó chịu theo thời gian.Cô vẫn do dự không muốn nắm lấy tay anh. Vincent đang chờ đợi như cả ngày rồi, anh vừa đặt một tay sau lưng vừa hạ thấp thân trên."Cô sẽ nhảy với ta chứ, Paula?""..."Đôi mắt màu ngọc lục bảo của anh không hề dao động, nhìn thẳng vào mắt cô. Paula bồn chồn với những ngón tay của anh."Nếu tôi giẫm lên chân ngài thì sao đây, Chủ nhân?""Ta có thể xử lý một bước sai.""Nếu ngài phải xử lý hai bước thì sao?""Vậy ta phải cân nhắc xem nên làm gì.""Hãy đồng ý là không nhảy để bảo toàn sự an toàn của chúng ta. Cuộc sống của tôi cũng rất quý giá.""Chỉ là đùa thôi mà, cô có thể giẫm lên chúng."Anh đưa tay ra xa hơn. Giống như anh thúc giục cô hãy nắm lấy nó thật nhanh."Tôi không có dự định sẽ tiếp tục nhảy ở nơi nào khác, tôi sẽ chỉ nhớ về nó như một kỷ niệm đẹp.""Cô có thể nhảy tệ đến mức nào? Cô không chắc chắn về bản thân mình đến vậy sao?""Vâng, tôi thật sự không biết nhảy."Paula chỉ đang thành thật nhưng anh ấy vẫn không lùi bước."Cứ làm theo ta thôi.""Tôi thật sự không thể nhảy mà."Biểu cảm của Vincent dịu lại. "Được rồi." Anh ấy bình tĩnh nhượng bộ."Chúng ta sẽ từ từ thôi. Cứ làm theo ta và chú ý đến các chướng ngại vật vì ta không thấy gì. Chúng ta có thể cùng nhau khiêu vũ một điệu nhảy đơn giản, chắc chắn là được."Anh ấy lại giơ tay ra, quyết tâm không lay chuyển.Thôi nào, Paula cố nài nỉ bằng ánh mắt.Paula nuốt nước bọt, nhìn vào mắt Vincent. Quyết định này thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng nó lại có cảm giác vô cùng phi thường. Ký ức về sự phấn khích ở bữa tiệc tạm thời bị kìm nén, một nỗi niềm khác ùa đến, một cơn sóng đầy sự mong đợi và lo lắng của cô đang đấu tranh với nhau.Bàn tay cô run rẩy khi nắm lấy tay anh và dẫn anh đi về phía bên kia đài phun nước.Khi họ dừng lại, đối mặt với nhau, một nỗi lo lắng khô khốc tràn ngập trong miệng Paula. Vincent đặt một tay nhẹ nhàng lên lưng dưới của cô, tay kia của anh với tới tay cô. Khoảng cách giữa họ thu hẹp lại. Paula hơi ngã người ra sau khi cơ thể họ chạm nhẹ vào nhau và cô cũng đặt tay lên vai anh. Ký ức về những điệu nhảy trước đó lóe lên trong tâm trí cô, dẫn cô vào tư thế quen thuộc.Vincent bắt đầu điệu nhảy bằng một bước nhẹ nhàng sang một bên, Paula cũng bắt chước theo chuyển động của anh một cách vụng về. Cơ thể họ xoay tròn một cách hài hòa. Mỗi lần anh lắc lư duyên dáng theo hướng ngược lại, Paula bắt chước theo, những bước chân vụng về của cô đã dần tìm thấy nhịp điệu đồng bộ với anh. Anh giữ cho các chuyển động của mình chậm rãi và thận trọng, giống như anh đã nói với cô.Không giống như Lucas sẽ chỉ đạo cô bất cứ khi nào cô vấp ngã. Vincent không đưa ra bất kỳ chỉ dẫn nào. Thay vào đó, anh bình tĩnh dẫn dắt cô để theo kịp. Cô chậm hơn một nhịp nhưng cô dễ dàng theo kịp anh.Mặc dù bước chân có chút tiến bộ dựa vào những trải nghiệm ở bữa tiệc chiều, nhưng Paula không thể tự cho rằng cô có thể nhảy một cách duyên dáng. Hơn nữa, trang phục của cô không hề quyến rũ - một chiếc váy ngủ đơn giản, một chiếc khăn choàng tiện dụng để giữ ấm và một đôi giày rẻ tiền phản ánh địa vị thấp kém của cô. Một hình ảnh thoáng qua rằng nếu có ai đó nhìn thấy họ khiêu vũ thì chắc sẽ bị giật mình tưởng nhầm là bóng ma, nghĩ như vậy cô bật cười khúc khích. Lông mày của Vincent nhíu mày vì thắc mắc, anh thúc vai cô yêu cầu lời giải thích."Nếu có ai đó nhìn thấy chúng ta khiêu vũ trong bóng tối, chắc họ sẽ nghĩ là ma.""Đúng vậy hahaha."Anh cười khi nghĩ đến điều tương tự.Khi họ lắc lư, lớp vải của chiếc váy ngủ lướt nhẹ qua làn da của cả hai người với mỗi lần xoay. Ánh mắt cô hướng lên trên, hướng về khoảng không bao la của những vì sao rải rác trên bầu trời đêm.Một thế giới lung linh. Những ngôi sao lấp lánh biến thành những chiếc đèn chùm lấp lánh, âm thanh róc rách nhẹ nhàng từ đài phun nước biến thành giai điệu sâu sắc tuyệt đẹp. Nơi này trở thành sảnh khiêu vũ và họ đang khiêu vũ. Không khác gì sảnh tiệc lúc chiều.Một cảm giác hồi hộp vụt ngang Paula, khơi dậy niềm vui vừa lãng quên trước đó.Những ngôi sao dày đặc dường như phủ lên họ dòng ánh sáng rực rỡ. Mọi giác quan đều mãnh liệt hơn - cảm giác vải chạm vào da cô, hơi ấm tỏa ra từ hai bàn tay đang nắm chặt, làn gió đêm mát mẻ trêu đùa mái tóc cô. Người đàn ông trước mặt cô, tắm mình trong ánh sáng thanh thoát này, cảm giác khác biệt theo một cách nào đó.Mọi thứ xung quanh đều lấp lánh.Thật vui vẻ.Vui vẻ đến phấn khích."Cô nhảy giỏi đấy.""Ngài dạy rất giỏi.""Đó là vì học sinh có tài năng."Paula nhún vai. Việc lơ là cảnh giác dù chỉ một chút cũng giống như một cảnh báo nguy hiểm. Đột nhiên, cô nhận ra là chân mình đang đâm vào chân anh."Tôi xin lỗi."Anh cau mày. Paula nhanh chóng di chuyển chân cô ra xa. Nhưng sự không hài lòng của anh là rõ ràng."Chân cô chậm quá.""Làm ơn hoặc là chỉ khen tôi hoặc chỉ mắng tôi.""Nếu ta cố khen cô thì cô lại trở nên bất cẩn mà thôi.""Tôi có thể phạm sai lầm mà. Tôi xin lỗi."Khi Paula càu nhàu, anh nhún vai. Trong khi đó, họ vẫn đang xoay vòng."Điều đó không có nghĩa là chê trách, mà vấn đề là sự trung thực.""Quá trung thực cũng không hấp dẫn.""Sự quyến rũ của ta đến từ sự trung thực đó.""Ngài thật là ngang ngược. Ngài có biết Violet đã sốc cỡ nào khi thấy ngày cằn nhằn không? Ý tôi là ngài đã giấu bao nhiêu 'tính khí khó chịu' đằng sau vẻ ngoài vậy?""Cô thì thật láo xược.""Đó là vì sự láo xược của tôi làm tăng thêm sự quyến rũ của mình.""Vậy nên cô dám tỏ ra khinh suất trước mặt ta?""Ai đó có thể nói rằng ngài đã thách tôi làm thế với 'sự chú ý tuyệt vời' của ngài."Một nhịp im lặng áp lực kéo dài giữa họ và bị phá vỡ bởi tiếng cười nhẹ của cả hai người, tiếng cười vang khẽ trong đêm. Nếu có ai nghe thấy, họ có thể sợ hãi và bỏ chạy.Họ sẽ nghĩ gì khi thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang cười đùa và khiêu vũ dưới ánh trăng?Một cơn gió mạnh hơn thổi qua, Paula nghiêng đầu trong cảm giác sảng khoái. Cảm giác thật tuyệt. Cô vừa nhắm mắt vừa tận hưởng khoảnh khắc đó.Đột nhiên cơ thể cô lắc lư."Hử?""Hả?"Cả hai đều mất thăng bằng trong chớp mắt. Trọng lực, một kẻ độc tài tàn nhẫn, đảm bảo sẽ có một cú ngã tuyệt vời. Trong chớp mắt, họ bị ngã vào đài phun nước.Một tiếng thở hổn hển được phát ra từ Paula khi nước tràn qua các giác quan của cô. Tay chân cô quẫy đạp dữ dội cho đến khi cảm nhận được bề mặt rắn chắn bên dưới. Tiếng ho phát ra từ ngực cô cùng tiếng khặc khặc vì bị sặc nước, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô. Mất phương hướng và ướt sũng, cuối cùng cô cũng lấy lại bình tĩnh và đánh giá tình hình. Cô chết lặng khi nhìn xung quanh.Họ thực sự đã rơi xuống đài phun nước. Không, họ đã tập trung đến mức nào trong khi khiêu vũ mà không nhận ra đang đến gần đài phun nước vậy?Vincent phản chiếu vẻ mặt hoảng hốt của cô."Cô.""Tôi xin lỗi. Tôi trượt chân!""..."Sự im lặng lại kéo dài giữa họ, dày đặc với tiếng nước nhỏ giọt và tiếng hắt hơi liên tục của Paula. Quần áo của cô từng nhẹ và thoát khí, bây giờ đang dính chặt vào người cô như một lớp da thứ hai bị ướt đẫm. Làn gió từng tươi mát, bây giờ mang theo những vết cắt sắc lạnh. Một tiếng hắt hơi khác làm cơ thể cô đau nhói, theo sau là tiếng đồng thanh của Vincent, người cũng đã chịu khuất phục trước sự tấn công của nước và gió.Khi họ cùng hắt hơi, mắt họ chạm nhau. Trong khoảnh khắc chung của sự khốn khổ đẫm nước mắt đó, họ chẳng khác gì hai con chuột chết đuối.Đột nhiên, tiếng cười trào dâng trong cô.Cô là người đầu tiên bật cười, chẳng mấy chốc anh cũng cười theo cô.Không hiểu sao vào đêm đó chúng tôi không thể nhịn được cười...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com