2
"Lần sau sẽ nói cho nàng, ta đi đây!" Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Cuồng Nguyệt không nói nhảm nữa, mở cửa sổ ra thi triển khinh công bản thân đắc ý mà bỏ chạy.
. . . . . .
Lục Chính biết được nữ nhi bị dâm tặc làm nhục, đau lòng không dứt, vội vàng triệu tập thủ hạ lùng bắt tên dâm tặc đáng chết, bất quá hắn chất cũng không nghĩ tới tên dâm tặc này lại là một cô nương. Lục tiểu thư ở trong phòng đợi một ngày, sau khi khôi phục tâm tình, thầm nghĩ: Không được, ta phải sớm một chút bắt được tên dâm tặc này, nếu không trên đời này khẳng định có thêm nhiều tỷ muội gặp tai ương! Sau khi quyết định, Lục tiểu thư hướng phụ thân yêu cầu gia nhập hành động truy bắt dâm tặc lần này.
Thế nhưng Lục tiểu thư là tiểu thư danh môn, bị làm nhục lại không thể quang minh chính đại truy đuổi, chỉ có thể đi theo thủ hạ nhà mình lén lút truy bắt. Lục Chính mặc dù lo lắng, nhưng sợ nữ nhỉ sẽ vì vậy mà nghĩ không thông nên cũng đáp ứng yêu cầu của nàng. Nói đến Cuồng Nguyệt lần đầu hái hoa thành công, đắc ý không thôi, vào một gian tửu điếm nhỏ, vui vẻ mở một bàn tiệc ăn mừng một mình. Đang thảnh thơi mà uống trà thì nhìn thấy một đám người y phục gia đinh đi theo một gã công tử thanh tú đi khắp nơi, mà ánh mắt vị công tử này tìm kiếm xung quanh, ý đồ tìm kiếm tung tích kể trộm, Cuồng Nguyệt may mắn bản thân bao một gian phòng nhỏ, nếu không khẳng định bị Lục tiểu thư này bắt được. Ha ha, Lục tiểu thư thật là tình sâu nghĩa nặng, còn muốn ngàn dặm tìm phu quân, bất quá muốn bắt được Cuồng Nguyệt ta cũng không dễ dàng như vậy. Cuồng Nguyệt cười gian, lấy ra Danh Hoa Lục, chỉ vào người bị hại thứ hai: An Bích Vân, Nhị tiểu thư Bạch Vân sơn trang. Nói đến Bạch Vân sơn trang là nơi chế tạo binh khí trên thiên hạ, còn phụ trách chế tạo binh khí cho triều đình, có thể thấy được ở trên giang hồ có bao nhiêu ảnh hưởng. Cuồng Nguyệt cau mày, này nếu mà vạn nhất bị bắt được, ta không phải sẽ bị thiên đao vạn quả sao! Được rồi, đại dâm tặc chính là muốn khiêu chiến giới hạn, Cuồng Nguyệt ta tiếp nhận! Uống xong rượu, Cuồng Nguyệt liền cưỡi ngựa đi tìm mục tiêu thứ hai.. . . . . .
Cuồng Nguyệt thăm dò được hôm nay An nhị tiểu thư sẽ đi qua ngọn núi nhỏ này liền mai phục ở đó, chỉ thấy toàn thân nàng quần áo xốc xếch, vả lại còn mang theo mấy vết máu nằm trên mặt đất. An Bích Vân cưỡi tiểu bạch mã của nàng trở về sơn trang, trên đường đi qua núi nhỏ, thấy một nữ tử chật vật nằm trên đất, trên người mang theo vết thương, thầm nghĩ: Cô nương này chẳng lẽ là bị người khi dễ? Cô nương đáng thương! Nàng nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ mặt Cuồng Nguyệt nói "Cô nương, ngươi có sao không?" "Ngươi xem ta như vậy có sao không?" Cuồng Nguyệt giả vờ như thống khổ, che vết thương của mình nói. "Xem ra thương thế của ngươi không phải nhẹ, cùng ta trở về sơn trang đi, ta mời đại phu trị thương cho ngươi." An Bích Vân dịu dàng nói, vừa nói vừa cẩn thận đỡ Cuồng Nguyệt dậy, sau đó để cho nàng lên ngựa ngồi trước mặt của mình hướng sơn trang chạy đi. Cuồng Nguyệt dựa vào bộ ngực mềm mại của An Bích Vân, dưới đáy lòng đắc ý cười, Há! Cắn câu!. . . . . .
An Bích Vân không phải Lục Tâm Doanh, mặc dù nàng không đi lại trên giang hồ, nhưng cũng có một thân võ nghệ. Cho nên Cuồng Nguyệt không dám manh động, giả vờ bị thương xâm nhập vào Bạch Vân sơn trang là vì muốn lấy được tín nhiệm của An Bích Vân, sau đó sẽ... Khà Khà!Cuồng Nguyệt nằm ở trên giường vì kế hoạch "Hái Vân" hoàn mỹ của mình đắc ý không thôi, thầm nghĩ: Ta thật sự là một thiên tài!An Bích Vân tắm rửa xong nhớ tới cô nương hôm nay cứu về không biết thế nào liền bước ra cửa phòng đi đến đình viện nơi Cuồng Nguyệt ở. "Cô nương, thương thế của ngươi như thế nào?" An Bích Vân quan tâm mà nhìn Cuồng Nguyệt. Cuồng Nguyệt che ngực nói "Đại phu đã băng bó qua, bây giờ cũng không còn đau lắm." Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cau mày của nàng có thể biết nàng chính là rất đau. An Bích Vân không đành lòng nói "Ngươi chỗ nào không thoải mái, ta giúp ngươi xoa đi!" "Chậc... Cái này, thật không tiện đi?" Cuồng Nguyệt giả vờ xấu hổ, đỏ mặt nói. "Không đâu, chúng ta đều là nữ tử, không cần sợ." An Bích Vân trấn an nói. "Kia, vậy thì làm phiền An cô nương." Cuồng Nguyệt nói, sau đó chỉ chỉ giữa ngực mình. An Bích Vân vừa nhìn cũng đỏ mặt, nhưng mà chuyện này là do bản thân yêu cầu, cũng không tiện lùi bước. Nàng nhắm mắt xoa bóp cho Cuồng Nguyệt, Cuồng Nguyệt thoải mái hưởng thụ An Bích Vân "hầu hạ", thầm nghĩ: Ha ha! Tiểu cô nương này ngày sau nếu bắt về có thể gọi nàng thường xuyên xoa bóp cho mình. Bởi vì trước ngực được An Bích Vân dịu dàng xoa bóp, nàng thoải mái than thở. An Bích Vân thấy nàng vẻ mặt say mê, trong lòng một trận ngượng ngùng, vì muốn phá vỡ không khí lúng túng này, nàng nói "Ta nên gọi ngươi như thế nào đây?" “Ta tên là Tiểu Nguyệt, ngươi kêu ta Tiểu Nguyệt là được!" Cuồng Nguyệt cười nói, "Ta có thể gọi ngươi Tiểu Vân không?" Nói xong liền mặt khờ dại nhìn An Bích Vân. An Bích Vân năm nay đã mười chín tuổi, vả lại đã định hôn, là người xử sự cũng tương đối thành thục, nhìn thấy vẻ mặt Cuồng Nguyệt như trẻ con mà nhìn mình liền cười nói "Hay ngươi gọi ta là Vân tỷ tỷ đi." "Được, ta có tỷ tỷ!" Cuồng Nguyệt vừa nghe khoa trương mà kêu lên, giọng nói mang theo hưng phấn, đúng chuẩn có chứng nghiện tỷ tỷ!. . . . . .
"Tiểu Nguyệt a, thương thế của ngươi gần khỏi hẳn rồi phải không? Có muốn theo ta ra ngoài đi dạo một chút không?" Mấy ngày chung sống khiến An Bích Vân xem Cuồng Nguyệt như muội muội mà yêu mến, sợ Cuồng Nguyệt ở lâu trong sơn trang sẽ buồn bực, liền đề nghị đi ra ngoài dạo một chút. "Được, thương thế của ta đã sớm khỏi rồi!" Cuồng Nguyệt an phận mấy ngày đã sớm không kiềm chế được mà không ngừng rục rịch, ha ha! Lúc này đi ra ngoài nhất định phải tìm một chỗ không người đem đóa Vân này bắt lại! Hai người tay trong tay đi trên đường cái, nghe âm thanh tiểu nhị thét to cùng âm thanh đám người hô bắt trộm, Cuồng Nguyệt cau mày, nhiều người như vậy, làm sao hạ thủ đây? "Mệt sao?" An Bích Vân thấy Cuồng Nguyệt từ gương mặt bắt đầu hưng phấn bây giờ biến thành mặt khổ qua, quan tâm hỏi. "Không phải, Vân tỷ tỷ, chẳng qua là ta không thích nơi ồn ào." Cuồng Nguyệt nhanh trí nói. "Vậy chúng ta trở về thôi!" An Bích Vân đề nghị. "Không muốn! Vân tỷ tỷ, chúng ta ra ngoại ô đạp thanh đi." Cuồng Nguyệt vội vàng phản đối, cũng đề nghị đi đến nơi nào ít người. Đáng tiếc, đám người Lục tiểu thư lơ đãng thoáng nhìn thấy thân ảnh của nàng liền gọi mọi người đuổi về hướng nàng. Cuồng Nguyệt cảm nhận được phía rối loạn không bình thường, quay đầu nhìn lại, lần này bị dọa không nhẹ, nàng vội vàng lôi kéo An Bích Vân chạy như điên. An Bích Vân không hiểu sao mà bị nàng lôi kéo chạy trốn, liền hỏi "Những người đó là ai?" "Là thù nhân của ta, chính là bọn họ đả thương ta." Cuồng Nguyệt vừa chạy vừa nói. "Nếu là thù nhân của ngươi, để tỷ tỷ ta giáo huấn bọn họ một chút dùm ngươi." An Bích Vân kéo Cuồng Nguyệt, tức giận nói. Vừa nghĩ tới một đám người bọn họ khi dễ một cô nương yếu đuối như Cuồng Nguyệt, nàng liền nổi giận. "Không được a, bọn họ rất lợi hại. Chúng ta vẫn nên mau chạy đi!" Nguy rồi, An Bích Vân này lại là một nữ hiệp trượng nghĩa, tinh thần trượng nghĩa mười phần. Lần này còn không xong đời, mắt thấy Lục Tâm Doanh càng đuổi càng gần, An Bích Vân vẫn tức giận mà nhìn chằm chằm đám người Lục Tâm Doanh. Cuồng Nguyệt nóng lòng không thôi. "Không cần sợ, ngươi không tin tưởng võ công của tỷ tỷ sao? Bảo đảm không để cho ngươi bị thương." An Bích Vân trấn an mà vỗ vỗ Cuồng Nguyệt còn đang nóng nảy. Cuồng Nguyệt thấy không thay đổi được An Bích Vân, nghĩ thầm chờ Lục Tâm Doanh đuổi kịp, bản thân còn không xong đời mới lạ. Lập tức cũng không quản An Bích Vân, vội vàng nhấc chân chạy như điên. An Bích Vân thấy nàng chạy điên cuồng giống như bị quỷ truy hồn, liền hô "Ngươi về sơn trang trước chờ ta." Cuồng Nguyệt sao có thể ngu như vậy a? Ta muốn chạy trốn giữ mạng đây, còn trở về sơn trang làm gì chứ, nơi đó không phải là miệng sói hang cọp sao?Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com