Nstt Cau Chuyen Cua Trang Phuc
Giai Nhân - Bạch Cẩm Cẩm
Thư Tuyết TrắngNhững tháng năm rực rỡ.Tộc Bạch Thị Thanh Long là thế gia có truyền thống gia giáo, lễ nghi đúng mực, không thẹn với gia phong.Tộc Bạch Thị quy củ nghiêm khắc, mùa hải đường nở hoa, phù hợp bàn tính mai mối. Cha mẹ có lệnh, con cãi lời không nghe, bỏ nhà ra đi. Trên không đúng quy tắc, dưới bất hiếu với cha mẹ, sao có thể tha thứ.Thục nữ nho nhã, vì tức giận mà bỏ nhà ra đi, cha mẹ đau buồn, đêm ngủ không yên.Con đọc thư này mau quay về, nếu không sau này sẽ hối hận.Đến đây, lệ chảy không ngừng, mẹ dừng bút tại đây!Thư Nhà (1)Con gái ngoan!Đừng sợ, lá thư trước là để che mắt cha con thôi. Nếu ông ấy biết mẹ gửi thư chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng không sao, ông ấy thấy bức thư đó, chắc chắn sẽ hối hận ngay thôi.Cha của con cái gì cũng tốt, chỉ hơi cố chấp, con đã đến tuổi lớn nhưng cũng không nên sắp đặt hôn nhân.Bạch Cẩm Cẩm yên tâm, mẹ ủng hộ con, sao có thể ép buộc con cái theo ý mình chứ?Mẹ chưa từng kể cùng con, tuy xuất thân gia tộc danh giá, nhưng mẹ vẫn luôn mơ ước có cuộc sống tự do tự tại, không trói buộc!Huống chi trước đây cha mẹ cũng tự do đến với nhau, chắc do dạo này chịu sức ép nên mới ép con cái làm theo ý mình.Con vốn là đứa trẻ hiếu động, quy tắc gia tộc đã trói buộc con quá lâu rồi. Chân Mây bao la rộng lớn, bên ngoài còn rất nhiều thứ đáng để khám phá.Biết bao nhiêu di tích chưa từng ai đặt chân đến, nếu không tự mình trải nghiệm thì phí hoài tuổi trẻ!Nhưng bước đường đời đầy gian khó, cha cũng là muốn nghĩ cho con, để con có cuộc sống yên ấm cả đời, không phải chịu cảnh vất vả. Tự mình lang bạt rất thú vị, nhưng gặp chuyện sẽ phải tự mình vượt qua, không ai ở bên an ủi.Thôi mẹ dừng bút tại đây, mẹ có lén bỏ vào áo khoác của con thẻ tài khoản, nếu thiếu tiền có thể tự rút, đừng bao giờ mang bộ quần áo trong hành lý đi cầm cố.Bộ quần áo đó có nguồn gốc rất thần bí, nhìn bình thường nhưng nghe nói vô cùng giá trị, cha con mà nhận được hóa đơn từ tiệm cầm đồ chắc sẽ sai người đi tìm bắt con về bằng được.Đi đường bình an, nhớ về thăm mẹ!Thư Nhà (2)Bạch Cẩm Cẩm:Gần đây sao rồi, vẫn ổn đó chứ?Lần trước trong thư con có nhắc đến có gặp một cô gái giống y hệt mình, có cơ hội mẹ cũng muốn gặp mặt. Lần này mẹ không biết con đi lúc nào, cha con giận đến bỏ cơm trốn trong phòng sách, nhớ khi về đừng nhắc chuyện này nhé, giữ bí mật giúp mẹ.Tuy lần này con về cha con không nhắc chuyện kết hôn nữa, nhưng đã nâng tiêu chuẩn chọn rể lên rồi, kiểu này tìm khắp Chân Mây cũng ít người đủ điều kiện, chắc cha con không muốn gả con nữa rồi.Hoặc trong mắt của chúng ta, con mãi là cô gái bé nhỏ cần bảo vệ, đúng là chỉ khi rời khỏi chiếc tổ của mình, con chim bé nhỏ mới nhanh trưởng thành.Nhưng mẹ vẫn lo con đi sai đường, lầm lỡ cuộc đời, đến khi đó muốn quay đầu cũng khó.Trước mắt con là một đóa hoa đẹp, nhưng phía xa kia là cả một biển hoa đang chờ, đừng vì một đóa hoa là bỏ qua biển hoa tươi xinh. Mẹ hi vọng con có thể đi xa hơn, khám phá những điều tuyệt vời của thế giới này.Nếu người đó thật lòng, họ sẽ đồng ý đợi chờ con, không phải sao?Thư Nhà (3)Bạch Cẩm Cẩm:Thật không ngờ lần này lại viết thư về nhà.Mẹ đang trên tàu cao tốc Liên Bang Táo Đỏ, tàu chạy êm viết thư không ảnh hưởng gì cả.Những ngày mẹ vắng nhà, Bạch Cẩm Cẩm có cãi lời cha nữa không? Ông ấy vẫn cần thời gian để điều chỉnh tâm trạng, sắc mặt hơi khó coi cũng là bình thường.Lần phỏng vấn này tuy do hiệp hội từ thiện mời, nhưng nguyên nhân sâu xa có thể là do mẹ bắt đầu nhiễm tư tưởng tự do từ con, bắt đầu chán cuộc sống vô vị xung quanh.Thật ra lúc trẻ mẹ cũng từng đi du lịch khắp nơi, thế giới này thay đổi thật nhanh chóng. Lầu cao chọc trời trong thành thị Táo Đỏ đó, ai có thể tưởng tượng được chỉ xây trong vài năm chứ?Trước đây mẹ từng nói, đừng vì một đóa hoa xinh đẹp mà bỏ lỡ cả mùa xuân. Giờ nghĩ lại, tìm được đóa hoa thuộc về bản thân trong mùa xuân rực rỡ là việc khó thế nào? Lý tưởng và cuộc sống của con là thuộc về con, thì ra mẹ cũng bất giác nắm chặt dây diều, không nỡ để con bay lên bầu trời rộng lớn hơn.Đúng rồi, mẹ từng thấy qua một hôn lễ nước khác. Khi thấy cô gái mặc áo cưới trắng tuyết đó, mẹ cũng bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ lúc con gả đi.Cây hải đường trong phủ nhà ta nay cành lá rậm rạp, hàng năm nở đầy hoa. Lúc nhỏ con đã rất thích nó. Mẹ nghĩ hay là dời cây hải đường đó đến nơi ở mới của con.Không phải con luôn muốn treo xích đu dưới cây hải đường sao? Không biết trong nhà chàng trai đó có vườn hoa đẹp không, để con ngồi trên xích đu ngắm phong cảnh? Không đẹp cũng được, chỉ cần cây hải đường là phong cảnh đẹp nhất trong sân là đủ rồi.Rồi có ngày con sẽ có gia đình của mình, hay là để cây hải đường trở thành vật làm chứng cho cuộc sống mới của con.Đoàn tàu sắp vào trạm rồi, dừng tại đây thôi, nhưng lời khác đợi mẹ trở về rồi nói tiếp.Thư Nhà (4)Bạch Cẩm Cẩm:Hai người trong bức ảnh gửi đến đều gầy đi, con lật lại xem thì lại là những dòng than thở.Chẳng phải ông ấy luôn thường nói câu: Hối hận ban đầu không tòng quân, lập công sao. Lúc viết bức thư này, ông ấy buồn bã trong Phòng Sách, cũng không biết ai mới là người phải oán trách.Mẹ, cha con, thậm chí anh họ của con, chúng ta đều là người thân, luôn muốn được bảo vệ con, che mưa chắn gió. Nhưng từ khi con vì nghĩa quên mình, nhận quân lệnh chạy đến chỗ đứa bé đó, tương lai của hai con sớm đã kết nối lại với nhau, cũng không đến lượt cha mẹ bận tâm nữa rồi.Từ nhỏ con là một đứa bé có cách nghĩ của riêng mình, là tiểu thư của thế gia Chân Mây, thân phận quý tộc vừa là vinh dự, vừa là xiềng xích. Nếu không phải vì thân phận này, có lẽ lý tưởng du học thời niên thiếu, ước nguyện tham gia giao lưu thiết kế quốc tế sẽ không gặp nhiều trở ngại.Tuy con vẫn điềm tĩnh đón nhận những chuyện đã qua, nhưng mẹ biết, những đấu tranh và tiếc nuối chính là hạt giống ban đầu.Con có biết nguyên nhân ban đầu tại sao mẹ lại ủng hộ con bỏ trốn khỏi nhà? Mẹ nghĩ, trên hành trình trốn chạy con sẽ tìm được cuộc sống chân chính của mình. Con chim nhỏ bị trói buộc, cũng có lúc sẽ bay cao ngắm nhìn bầu trời xanh.Con và đứa bé đó đều có được dũng khí kiên định từ kiếp nạn, đối mặt với biến cố bất ngờ, nhưng không có gì có thể áp chế, mà ngược lại lại được mài giũa thành ngọc sáng, trở nên long lanh rực rỡ.Bạch Cẩm Cẩm, và đứa bé có tên là Chung Ly Tử, các con đều ổn chứ? Hãy bảo trọng.Mẹ tự hào về các con.Nếu đã chọn đối mặt với gian khó, thì đừng bao giờ lùi bước, hãy kiên định làm những chuyện con muốn làm.Dù thế nào, chúng ta đều sẽ ủng hộ con.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com