TruyenHHH.com

Nsfw Dachuu Toc Dai

Có lẽ Dazai Osamu bị điên, và hắn đã than vãn chuyện đó với toàn bộ các thành viên trong ADA suốt ba ngày trời.

Dù sao thì, việc một tên cuồng tự tử sở hữu tâm lý không bình thường cũng chẳng phải điều gì quá mới mẻ, nhưng bọn họ lại không ngờ được rằng... người trong cuộc mãi cho tới bây giờ mới ngộ ra, lại còn tự cho đó là một phát hiện hết sức kinh thiên động địa. Hoảng hốt và hoang mang, Dazai thật tâm muốn tìm ai đó giúp hắn trút bầu tâm sự, nhưng xem chừng chẳng có ai ở ADA đủ rảnh rang hay đủ kiên nhẫn để nhận lấy trách nhiệm cao cả này.

"Sao cậu không thử nói chuyện với hắn ấy?"

Kunikida Doppo đưa tay đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi mình, vừa chăm chú đọc cuốn tiểu thuyết dày cộm vừa tiện miệng đề xuất với gã cộng sự tóc nâu - kẻ đang bất lực nằm vật ra bàn. Thú thật, nhìn thấy một Dazai Osamu suy sụp tinh thần như vậy suốt mấy ngày trời quả là một điều hiếm thấy. Vốn dĩ, anh đã có ý định kệ xác tên ngốc này từ lâu rồi, song cũng vì lý tưởng của bản thân mà đột ngột cảm thấy có chút không nỡ, đành phải tốt bụng mách nước cho hắn ta.

"... Hắn?" Dazai hơi nghiêng mặt sang, uể oải hỏi lại.

"Thì là cái tên cộng sự cũ của cậu chứ sao? Gì nhỉ, Nakahara Chuuya đó."

Kunikida thản nhiên trả lời, lại không nghĩ rằng ngay sau khi nghe xong cái tên ấy, Dazai lập tức bật dậy, cặp mắt nâu sẫm mở trừng trừng, còn kinh hãi lắc mạnh đầu: "Cái gì, không bao giờ! Là ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là Chuuya!"

Trước gương mặt trắng bệch của Dazai, Kunikida ngẩng đầu lên, khó hiểu nhếch nhẹ chân mày: "Tại sao không? Chẳng phải cậu và hắn đã quen nhau từ lúc mười lăm tuổi hay gì đó rồi à, đã thế còn là bộ đôi Double Black khét tiếng hồi đó nữa chứ? Nếu cậu và hắn hiểu nhau đến thế thì tâm sự với hắn đâu có gì lạ?"

"..." Im lặng mất vài ba giây, Dazai sau đó bèn dùng cả hai tay ôm lấy gương mặt mình, giả giọng bi ai: "Chà, cảm ơn lời khen của cậu, Kunikida, nhưng cậu quả nhiên là một tên ngốc nghếch mà. Cậu cũng biết tôi ghét Chuuya nhất trần đời rồi còn gì. Có ai lại ngu ngốc đến mức huỵch toẹt lòng mình cho kẻ mà mình không ưa cơ chứ? Hơn nữa, nhất định tên đó sẽ chỉ chăm chăm cười vào mặt tôi và chẳng chịu đưa ra bất cứ lời khuyên nào hữu ích cho xem."

Khác với phản ứng cau có của mọi ngày, Kunikida chỉ nhàn nhạt cảm thán, đôi mắt tràn ngập nỗi nghi hoặc và khinh thường: "Ồ..."

"... Cậu cái gì chứ?"

"Ra vậy, ra là cậu ghét hắn. Cái này mới đấy."

Nâng tách trà còn mang độ ấm vừa phải lên, Kunikida ung dung thì thầm, nhưng âm lượng vẫn đủ to để Dazai nghe ra.

Dazai thoáng chột dạ: "Đó, đó là chuyện đương nhiên còn gì. Sao cậu lại dùng ngữ điệu kỳ lạ như..."

"Rồi, rồi, cậu và hắn ghét nhau thật thì tôi đây lại càng mừng. ADA và Port Mafia dẫu sao cũng không phải đồng minh, vậy nên cậu và hắn mà càng thân thiết thì lại càng gây khó cho cả hai phe. Cứ hợp tác nửa vời theo cái kiểu của Atsushi và Akutagawa thì có khi bọn tôi còn dễ thở hơn một chút."

Há hốc mồm ngồi nghe Kunikida lôi cùng một lúc hai cậu học trò của mình ra nói chuyện, Dazai sau đó bèn lắp bắp: "Như, như Atsushi và Akutagawa mới là tốt sao? Nè, chính ra hai đứa nó còn hơn cả... Mà thôi, kệ đi, tôi là một đàn anh tốt, tôi sẽ im miệng. Hứ, Kunikida chẳng giúp được gì cả, Kunikida ngốc!"

Nói xong, Dazai bèn đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi trụ sở ADA, bỏ mặc người cộng sự còn bực bội chửi mắng giọng điệu chảy nước vừa rồi của hắn ở sau lưng.

Sao có thể cứ thế trò chuyện với Chuuya được, trong khi chính cậu là nguyên nhân khiến Dazai cảm thấy bản thân dạo này rất bất bình thường đây?

"Cuối cùng cũng chịu thò mặt ra ngoài rồi à, tên kia?"

Ngữ điệu mạnh mẽ cực kỳ quen thuộc nọ khiến Dazai thoáng giật mình, vội vã xoay đầu nhìn sang. Chúa ơi, chỉ vừa mới thoáng nghĩ đến thôi mà người ta đã tìm tới tận chỗ làm rồi kìa.

"Ơ, Chuuya..."

"Mau qua đây."

Túm lấy cổ áo của Dazai, Chuuya lạnh lùng cắt ngang, đồng thời lôi xềnh xệch tên cộng sự cũ vào con hẻm không người, miệng nhỏ không ngừng chửi bới: "Sao hả, đồ khốn? Mẹ nó chứ, ngươi cố tình tránh mặt ta mấy ngày trời, tưởng rằng ta không có cách nào tóm được ngươi ư?"

Chột dạ đảo mắt một cách đầy hiếm hoi, Dazai sau đó bèn tằng hắng hai tiếng, nhanh chóng lấy lại giọng điệu cợt nhả của ngày thường, ngón trỏ chọt nhẹ vào gò má Chuuya: "Ôi trời, sao thế? Chibi nhớ tôi rồi à?"

Hậm hực gạt mạnh tay Dazai ra, Chuuya bực bội dồn tên cao khều nọ vào tường, nhân lúc đối phương còn chưa kịp nắm bắt tình hình mà kéo cổ áo hắn xuống, đồng thời kiễng chân, đặt lên đôi môi còn kinh ngạc hé mở nọ một nụ hôn. Cũng chẳng phải kiểu tình tứ mê ly gì cho cam, chỉ đơn giản là giằng xé trút giận, ấy thế mà lại khiến Dazai kích động thở mạnh, vội vàng ôm cậu mà phối hợp cúi người, điên cuồng hôn môi.

Thời điểm môi lưỡi hai người gắt gao cuốn lấy nhau, Dazai còn mơ hồ nếm ra cả hương vang cao cấp còn lẩn trốn trong khuôn miệng ngọt ngào. Ai chà, có là quản lý của Port Mafia đi chăng nữa thì sau cùng vẫn chỉ là con mèo say rượu mà thôi.

Nghĩ như vậy trong lòng, Dazai thình lình tách môi, thẳng người lên mà nghiêm mặt đôi chút. Có vẻ Chuuya chưa uống nhiều đến mức không thể phân biệt được ai với ai, nhưng con người này một khi đã say thì cực kỳ lả lơi và phóng khoáng, nếu chẳng may đi dụ dỗ chọc ghẹo nhầm người thì nguy to.

"Cúi xuống, tên chết tiệt này..."

Chuuya thở hổn hển, dường như không tài nào hiểu nổi lý do vì sao Dazai lại tự động tách môi. Bàn tay mang găng giật mạnh phần áo choàng màu cát trước ngực gã đàn ông, cả người cậu lần nữa rướn lên, cố gắng liếm mút cánh môi dưới đang hơi hơi mỉm cười vì hài lòng. Cơ thể nhỏ nhắn nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực hắn, áo choàng đen nương theo cử động mà rơi xuống đất, cậu lầm bầm gằn từng tiếng: "Ngươi lại dám... biến mất khỏi ta..."

Nghe vậy, Dazai bèn lặng lẽ thở dài. Từ từ đỡ lấy vòng eo thon nhỏ của Chuuya, hắn thảy chiếc mũ rộng vành của cậu sang qua một bên, ve vuốt mái tóc đỏ một cách thật dịu dàng, đồng thời ngoan ngoãn cúi đầu: "A, Chibi của tôi đã rất lo lắng sao? Người ta biết lỗi rồi mà."

Chuuya ghét bỏ phản bác: "Câm miệng, ta không phải Chibi."

"Thật thế sao?" Xoay người ấn chàng trai nhỏ lên vách tường, Dazai giành thế chủ động, nắm lấy tay cậu, ngón trỏ giảo hoạt luồn vào găng đen, hơi giở lên một chút rồi trơ trẽn ve vuốt lòng bàn tay trắng mềm. Từ tốn mút lấy làn môi ngọt lịm, gã tóc nâu khúc khích cười, trầm giọng quyến rũ tỉ tê: "Chuuya, chỉ có Chibi mới phải yêu cầu bạn tình hạ thấp người khi hôn thôi."

Rèm mi diễm lệ vô thức cụp xuống, Chuuya thoáng run người khi cảm nhận khoang miệng mình đang bị thân lưỡi trơn trượt của Dazai thăm dò. Tiếng nút lưỡi chùn chụt vang lên giữa không gian yên ắng và nóng nực, nước bọt đôi bên chảy dài, chẳng ai muốn dừng lại. Sượt tay qua gò má Dazai, Chuuya khép hờ hai mắt, cuồng nhiệt luồn tay vào từng lọn tóc nâu bông xù, để mặc cho gã cao khều nọ chầm chậm sờ soạng vòng eo dưới lớp áo sơ mi của mình đầy tỉ mẩn, say mê.

Từng nụ hôn sâu tưởng như đang giày vò hành hạ, song lại chính là minh chứng cho thấy đôi bên như phát nghiện với sự tồn tại của đối phương. Hoang dại, tục tĩu mà nóng bỏng khơi gợi ngọn lửa tình dục trong nhau, đó luôn là cách để cuộc thác loạn của Dazai Osamu và Nakahara Chuuya bắt đầu.

"Ưm, đợi chút... Dazai, ngươi đợi ta một chút..."

Qua được một lúc, dường như cảm thấy nếu còn tiếp tục thì bản thân chắc chắn sẽ không tài nào thở nổi, Chuuya bèn đập nhẹ vai trái Dazai, thôi kiễng chân, chủ động quy hàng. Gã bạn tình có thể vô hiệu hoá mọi năng lực kia thật sự là một tên khốn khiếp, vì hắn biết chắc cậu sẽ chẳng thể nào dùng khả năng điều khiển trọng lực của mình để đối phó với hắn ta. Thật là thảm hại.

"Có chuyện gì à?"

"Ngươi, chẳng lẽ ngươi không thấy nóng sao...?" Quệt nhẹ khoé môi ướt đẫm của chính mình, Chuuya hụt hơi hỏi khẽ.

"Nóng?" Dazai nhún vai: "Thì cũng có, nhưng tôi vẫn chịu được."

"Còn ta thì không. Đáng ra ta không nên tin tưởng dự báo thời tiết đến thế." Dùng sức đẩy Dazai ra, Chuuya lau nhanh mồ hôi trên trán mình, đoạn quay người, thọc tay vào túi lấy ra một chiếc dây chun.

Dạo gần đây, tóc Chuuya dường như đã dài ra kha khá, song vị quản lý Port Mafia cũng chẳng có ý định cắt ngắn đi, đơn giản vì cậu ta biết rõ bản thân đẹp đẽ và thời thượng ra sao với mái đầu này. Chỉ là, từ trước đến nay, Chuuya luôn có thói quen thả tóc lúc đội mũ, vậy nên mới có chuyện khi thời tiết đột ngột trở nóng và vô tình thấy cậu để lộ gáy ra, Dazai Osamu mới... chân chính cảm thấy bản thân đang trở thành một thằng đần.

Chẳng buồn để tâm đến ánh nhìn chòng chọc hiện giờ của Dazai, Chuuya kẹp chiếc dây chun vào giữa hai phiến môi, chậm rãi túm gọn phần tóc phía sau lên, dùng tay chải qua loa rồi thong dong buộc thành cái đuôi ngựa xinh xắn. Mấy lọn tóc mái đua nhau rủ xuống gương mặt yêu kiều, cần cổ trắng ngần làm nổi bật chiếc choker đen, vài sợi con con sau gáy bết dính vào da thịt lấm tấm mồ hôi, cộng thêm mắt nhìn lơ đãng cùng gò má chưa hết ửng đỏ sau môi hôn nồng nàn... thật sự là combo có thể gây chết người.

Không ổn rồi.

Đột nhiên cảm thấy hai má nóng lên, sống mũi lại cay cay bất thường, Dazai bèn vội vàng dùng tay ôm lấy nửa dưới của khuôn mặt mình, giọng khàn đi trông thấy: "Chuuya, cậu... cậu làm gì thế?"

"Thì buộc tóc chứ sao nữa?" Chuuya trả lời. Cậu quay đầu nhìn xung quanh, ngẫm nghĩ đôi ba giây rồi nhanh chóng quyết định: "Ta nóng quá, sắp chịu không nổi rồi, chúng ta đổi địa điểm đi."

Người thanh niên tóc nâu thình lình sáp lại gần, nâng chiếc cằm tinh tế của Chuuya lên, run giọng vì phấn khích: "Chỉ mới buộc tóc thôi mà cậu lại có khả năng làm tôi hưng phấn đến mức này sao? A, Chuuya quả nhiên lợi hại thật đấy..."

Vừa nói, Dazai vừa híp mắt, sờ nắn cánh mông mềm mềm của Chuuya. Với thể trạng của người giỏi võ thuật nhất Port Mafia, cơ thể Chuuya tuy nhỏ nhắn nhưng lại sở hữu khá nhiều cơ bắp ẩn, mà điều đó thật ra cũng chẳng thể khiến thân hình quyến rũ ấy trông thô cứng tẹo nào.

Ngực nở, eo thon, hông gọn, chân dài, vòng ba ôm rất vừa vặn... Một cơ thể cực kỳ dâm đãng, ý Dazai là như vậy đấy.

"Dazai, không nghe ta nói à? Đừng có bóp mông, ta giết ngươi bây giờ!"

Chuuya gầm gừ, nghiến răng thụi một cú vào bụng Dazai. Nào ngờ, gã trai trẻ tóc nâu chẳng những chặn được đòn đánh một cách dễ dàng, còn trắng trợn nhấn tay cậu xuống đũng quần căng phồng của chính bản thân.

"Chuuya à... tại Chuuya mà tôi cương luôn rồi nè, cứ thế này thì tôi đợi không nổi mất..."

"..." Đột nhiên sờ phải vật vừa rắn vừa nóng hổi, lại còn bị chủ nhân của thứ đó không biết xấu hổ dụ dỗ bên tai, Chuuya thoáng sững sờ mất ba giây, đoạn nghiêng đầu đầy chế giễu: "Ai làm gì mà cương? Nhà ngươi cũng kém quá rồi đấy."

"Đúng vậy, thế nên Chuuya mau vuốt cho tôi đi mà." Nhẹ nhàng day cắn vành tai ửng hồng của Chuuya, Dazai nhanh chóng cởi thắt lưng cậu, đẩy cả hai lớp quần đen xuống dưới một cách êm ru.

Nửa thân dưới trần trụi làm Chuuya trợn tròn hai mắt, giật mình hoảng lên. Dùng một tay chắn trước tầm nhìn của Dazai rồi dứt khoát đẩy mặt hắn ra hết cỡ, cậu gằn giọng quở trách: "Tên đần độn nhà ngươi, không ý thức được đây là đâu sao?! Nghĩ cái khỉ gì trong đầu mà dám tự tiện cởi quần ta như thế hả?"

Qua kẽ tay Chuuya, đôi mắt nâu sẫm của Dazai như phảng phất ý cười. Vươn đầu lưỡi ươn ướt liếm vào lòng bàn tay không mang găng của Chuuya, hắn cất tiếng nói ngay khi thấy con người kia rụt vội tay về: "Ý tứ rõ ràng đến thế còn gì? Tôi nghĩ là ngay bây giờ, ngay lúc này, tôi rất muốn hiếp Chuuya."

Rồi dường như nhớ ra chuyện gì đó, hắn bèn nhếch môi gian tà: "Mà, tôi kịp nhìn thấy rồi nhé. Cái kia của Chuuya cũng có phản ứng, đã thế còn chỉ là vì được tôi bón cháo lưỡi cho ăn."

Chuuya đỏ mặt: "Cái đó, ta..."

"A ha ha, có ai ngờ kẻ thao túng trọng lực, quản lý trẻ tuổi của Port Mafia - Nakahara Chuuya tiếng tăm lừng lẫy toàn Yokohama lại hứng lên khi cùng một người đàn ông khác hôn môi chứ?"

Gục xuống bả vai Chuuya mà khúc khích cười, Dazai sau đó bèn quay mặt sang một bên, không chút ghét bỏ liếm nhẹ từng giọt mồ hôi, tại vùng da trắng hồng trên cần cổ cậu chầm chậm mút mát.

Hàng lông mày thanh mảnh run lên khẽ khàng, Chuuya vô thức nghiêng đầu, vò nhẹ ngực áo Dazai, nhịp thở lại dần có dấu hiệu trở nên gấp gáp lạ thường: "Này, nếu ngươi dám để lại vết gì trên cổ ta... ta sẽ cho ngươi ăn đòn đấy..."

"Chà, cái này thì tôi không hứa trước được đâu."

Vừa nói, Dazai vừa dùng cả hai tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé, rũ mắt cắn mạnh vào yết hầu người con trai kia. Điểm yếu chí tử đột nhiên bị tập kích khiến cậu chàng tóc đỏ giật nảy lên, tay chân trong thoáng chốc bỗng trở nên cứng đờ, máy môi vài lần vẫn chẳng có lời nào được thốt ra.

Đến khi Dazai chậm rãi tách môi, thậm chí còn có thể dễ dàng trông thấy một dấu răng sâu hoắm còn dính dấp bọt nước, cảm giác nồng đậm triền miên. Than ôi, thật may vì Dazai không có hàm răng nhọn hoắt như ma cà rồng, bằng không chắc chắn Chuuya đã bỏ mạng luôn rồi.

"Nè... tôi hiếp Chuuya nhé?"

Ánh nhìn si mê trong đôi mắt nâu sẫm của Dazai khiến cặp đồng tử màu lam nơi Chuuya lay động trong nỗi bất an mơ hồ. Nhưng đương nhiên, sẽ chẳng bao giờ có chuyện cậu thừa nhận rằng bản thân đang hoang mang, sợ hãi; ừ, trước tên chết tiệt này lại càng không.

Mười ngón tay chầm chậm bấu vào chiếc áo choàng cát, Chuuya hít vội hai hơi, điều chỉnh lại ánh nhìn đanh thép của mình rồi ngạo mạn cười lạnh hai tiếng: "Hừ, giỏi thì làm thử đi, thằng chó."

Câu chửi thề thẳng thừng của Chuuya làm Dazai sững người mất vài giây, nhưng ngay sau đó, làn môi mỏng kia liền thích thú nhếch lên một cái cười.

"A, Chuuya... đúng là một bé hư mà."

Mà bé hư thì phải làm gì đây?

Phải phạt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com