TruyenHHH.com

Nsfw Dachuu Toc Dai

Dazai Osamu và Nakahara Chuuya thật sự đã làm tình. Không, là Dazai Osamu cưỡng bức Nakahara Chuuya.

Ngay giữa ban ngày ban mặt, trong con hẻm đủ thanh vắng, có hai thân thể cuồng nhiệt quấn lấy nhau, chẳng màng đến thế gian bên ngoài. Áo choàng, áo khoác rồi gile đều bị ném đi, mũ và thắt lưng cũng trong tình cảnh tương tự, vải vóc trên người xộc xệch nhăn nhúm, cà vạt bolo giờ có cũng thành không. Giữa đôi chân thon dài của người nhỏ hơn, còn có thể trông thấy rõ mồn một vài vệt dịch loang lổ trên nền đất.

Cơ thể nhỏ nhắn của Chuuya run lên lẩy bẩy, sơ mi mỏng bật mở tới ba khuy, ướt đẫm mồ hôi do tiết trời nóng nực và việc quan hệ tình dục điên cuồng. Vải vóc bị vén cao lên, vòng eo thon thả nọ được đôi bàn tay lành lạnh siết chặt lấy, kéo giật về phía sau, chịu đựng sự ra vào thô bạo như muốn lấy mạng người. Khi Chuuya vô thức trầm nửa thân trên, sống lưng cậu liền uốn lượn duyên dáng, đường cong bên cặp mông đầy đặn lại càng thêm dụ người. Những cú thúc với lực đạo khủng khiếp ép tinh dịch và dịch thể trong suốt nhiễu đầy cặp đùi non mịn, sự va đập giữa gò mông căng tròn và bụng dưới săn chắc của Dazai càng làm cho không khí thêm phần kích tình cùng ám muội.

Ừ, họ đã chơi trần. Dazai đã cười hơn hớn bảo rằng, chẳng có thằng nào đi cưỡng bức người khác mà lại tốt bụng mang bao cao su theo lời nạn nhân của mình cả.

Đúng là thằng ác ma đốn mạt, Chuuya đã ai oán nghĩ như thế đấy.

Lại nói, thật lòng thì, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện Dazai có thể làm tình mạnh bạo như vậy sẽ xảy ra, vì tên đó lười thấy mẹ. Thể lực và khả năng cận chiến của hắn từ trước tới nay chưa khi nào địch lại nổi cậu, hơn nữa tên đó tuy cao nhưng dáng dấp lại mảnh khảnh, cả người quấn đầy băng, làm người ta có cảm tưởng chỉ cần đối xử thô bạo một chút là xương cốt hắn ta sẽ trực tiếp tan vỡ.

Thế mới nói, sức lực này rốt cuộc là từ đâu mà ra chứ?

"Chết tiệt." Chuuya gục đầu thở dốc, cặp mắt xanh như biển hồ nhiễm một tầng nước mong manh, mờ mịt hướng xuống, cảm nhận cơn đau truyền tới khi Dazai lần nữa vùi mặt vào gáy mình: "A, ngươi, thật sự là đồ chó... mẹ nó, cắn ít thôi...!"

Mái tóc đuôi ngựa lay động không ngừng bởi rung chấn, phần gáy ướt đẫm mồ hôi chi chít vết răng người cùng một tràng hôn ngân đỏ thẫm, dường như sự hiện diện của chiếc choker đen cũng không thể khiến Dazai thôi làm càn.

"Gáy Chuuya trắng quá đi." Dazai khe khẽ thì thào, đồng thời đưa tay xuống xoa nắn mông người con trai kia: "Với lại, chỗ này của Chuuya ngậm tôi siêu chặt luôn đấy... tôi đâu nhớ rằng mình đã bỏ đói cậu nhỉ?"

"Câm... ư..."

Người con trai tóc đỏ cắn môi, cả người giật run lên, vùng vẫy tóm chặt phần cổ tay quấn đầy băng của Dazai. Nóng nực dữ dội, làm tình gây choáng váng, sức chống cự của cậu xem chừng cũng chẳng còn bao nhiêu. Mặt khác, vật đàn ông cong cong chôn trong động nhỏ lại dần có dấu hiệu căng trướng, chẳng những cứng rắn như một thứ hung khí, còn khai thác đầy đủ mọi yếu điểm nơi người con trai ngoan cường.

Dazai thoáng nhíu mày, hai tay không biết vì lý do gì mà đồng thời tóm lấy chiếc cổ trắng trẻo của Chuuya, ép cậu ưỡn ngực ngửa đầu ra sau mà tăng tốc độ cắm rút. Cả cần cổ đột ngột bị người khác hơi dùng sức bóp lấy khiến cậu bất an muôn phần, phía sau lại theo bản năng mà co rút đầy hoang mang.

Cặp mắt xinh đẹp của Chuuya nhìn lên bầu trời với không mấy tỉnh táo, làn môi ướt át phả ra từng hơi thở có phần khó nhọc. 

Hắn ta đang vừa thúc hông vừa bóp cổ mình. Thế này, đúng là cưỡng hiếp thật rồi...

"A...!"

Thế rồi đột nhiên, cửa sổ tâm hồn tràn ngập vẻ mê hoặc của Chuuya mở to hết cỡ, cả người đột nhiên phản ứng dữ dội. Tiếng kêu đầy thống khổ do đường thở bị chẹn lại theo đó tràn ra khỏi cổ họng, và chủ nhân nó thì bị buộc phải oằn mình phóng thích. Gò má người con trai nhỏ nhắn đỏ rực như tôm luộc, từ vành tai đến cần cổ nhuốm lấy sắc màu gợi dục, gián tiếp phản ánh cường độ làm tình mất kiểm soát.

"Tôi không nghĩ sẽ có lúc mình nói ra điều này, nhưng đôi khi, Chuuya cũng dễ thương thật đấy..."

Bỏng mắt nhìn đường cong cơ thể bạn tình, Dazai trầm giọng thì thào, đồng thời chuyển đến sờ lên đuôi ngựa xinh xắn của Chuuya. Lớp cutin hoa lệ óng ánh như sắc hoàng hôn trên miền đất cảng, thoảng qua hương thơm ngọt ngào của dầu gội dành cho nữ giới. A, đúng là chỉ có sản phẩm chăm sóc tóc của chị em phụ nữ mới dưỡng ra mái tóc đẹp đẽ như thế này.

Dùng bàn tay còn mang găng chống vào bờ tường, chân Chuuya run run, dần có dấu hiệu muốn khuỵu xuống vì mất sức. Nhưng ngay sau đó, cảm giác đuôi tóc bị kéo về sau khiến cậu thoáng cau mày, bực bội mắng lên.

"Thằng, thằng khốn... a, đừng kéo tóc ta..."

Mặt khác, Dazai dường như chẳng có bất cứ phản ứng tiêu cực gì trước những lời lẽ không đáng yêu cho lắm thốt ra từ làn môi mềm mại của Chuuya. Chầm chậm kéo dây chun tối màu ra khỏi mái tóc thơm mềm, hắn híp mắt ngắm nhìn từng lọn tóc dài bung ra, xoã trên đầu vai cùng phần lưng nõn nà ẩn dưới lớp áo sơ mi.

Từng sợi đỏ loà xoà bên sườn mặt ửng hồng, Chuuya mệt mỏi nhắm mắt, cắn môi, run run vén nhẹ tóc mình ra sau vành tai, biểu tình ẩn nhẫn vô hạn, đáng thương đến mức làm Dazai chợt nổi lên ác ý muốn khi dễ cậu điên cuồng.

Nghĩ là làm, Dazai bèn luồn tay vào mái tóc suôn mượt, dùng lực vừa phải túm lấy rồi kéo về sau, ép người con trai đang gục đầu cam chịu phải ngẩng lên thêm một lần nữa. Thằng em thô to nóng rẫy hăng hái ra vào giữa cặp mông tròn trịa hằn đỏ vết bàn tay, tinh dịch tiết ra từ lỗ nhỏ đã bị nong đến độ buộc phải căng ra hết cỡ, chảy ướt hai má đùi mịn màng.

"Ư, Dazai khốn khiếp, ngươi... ngươi đi chết đi... A a, khoan đã..."

Chất giọng nam tính vốn có của Chuuya đột ngột bị bóp méo hoàn toàn bởi tiếng rên rỉ mềm nhũn, cộng thêm âm mũi nghèn nghẹt lại càng khiến cậu đáng thương và đáng yêu đến lạ kỳ. Thế rồi, dường như không tài nào chấp nhận nổi bản thân mình là kẻ vừa phát ra tràng âm thanh ấy, cậu bèn vội vàng bịt chặt lấy miệng, cố gắng ngăn chặn tiếng kêu. Đáng tiếc, rèm mi đen dày run run, đôi mắt tràn ngập vẻ thất thần và đầu óc thì mụ mị bởi từng cú thúc chuẩn xác đến rợn người kia... từ lâu đã bán đứng cậu mất rồi.

Nhục nhã chết mất, nhưng tại sao cậu... lại thấy sung sướng đến nhường này?

"Ôi trời, Chuuya giả làm người bị cưỡng hiếp chuyên nghiệp thế, tôi nóng hết cả lên rồi nè." Bàn tay đang nắm tóc Chuuya lần nữa giật về đằng sau, vòng tay còn lại vươn tới bụng dưới đang nhô lên của cậu, Dazai tỉ mẩn nắn xoa vài lần, giọng nói tràn ngập vẻ tiếc nuối: "Chuuya tham ăn thật đấy, căng đầy cả bụng nhỏ cũng không thèm nhả ra luôn. Nghĩ lại thì, nếu cậu mà là phụ nữ, không chừng đã có thể mang thai ba mươi đứa con của tôi rồi. Buồn quá đi à..."

Nghe vậy, Chuuya bèn cứ thế bỏ qua cảm giác đau nhói do da đầu bị kéo căng, tức tối buông tay ra khỏi miệng, xoay phắt mặt lại mà phẫn nộ rít: "Câm miệng ngay... tên khốn vô sỉ, xong việc ta sẽ giết—"

Lời còn chưa dứt, làn môi Chuuya đột ngột bị Dazai thuần thục mút lấy, nuốt xuống toàn bộ câu từ đanh thép mà cậu còn chưa kịp thốt ra. Bàn tay đang nắm tóc chuyển qua cố định phía sau đầu Chuuya, Dazai nghiêng đầu khoá môi, si mê nút mạnh chiếc lưỡi ấm nóng.

Tựa như trái cấm ngon ngọt toạ lạc trên vườn địa đàng của Chúa, Chuuya khiến Dazai chết mê chết mệt, à không, là bị ám ảnh đến nỗi muốn phát điên. Dù là bình thường hay cả khi đang trong giấc ngủ, tâm trí hắn chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ về cậu, mọi cảm xúc cũng vì cậu mà bị chi phối, vậy mà cậu vẫn nhởn nhơ trước mắt hắn một cách đầy vô tư, này là muốn hắn phải làm sao đây?

"Ưm, ngươi..." Chuuya lúng búng trong miệng, mi mắt khẽ run. Cậu chàng cố gắng tránh đầu qua một bên, kết quả lại bị đôi môi Dazai đuổi theo, giam trong chiếc hôn nóng bỏng mê người.

Trái tim nơi lồng ngực đập lên rộn ràng, cả người bất giác trở nên khô nóng, Dazai nhắm chặt mắt lại, mãnh liệt ôm siết lấy cơ thể đẫm mồ hôi của Chuuya.

Thế rồi, hắn chợt nghĩ vẩn vơ.

Tuy mạnh là vậy nhưng phải công nhận là Chuuya bé nhỏ thật đấy. Ít nhất cũng nên có chút da thịt đi chứ, lọt thỏm trong vòng tay mình luôn rồi này. Ha... đến cuối cùng vẫn cảm thấy, cậu ta tốt nhất nên về nhà với mình thì hơn. Tuy mình không biết nấu ăn, nhưng mình nhất định sẽ canh chừng để cậu ta không bỏ bữa, biết đâu sau này còn có thể cao lên...

Khoan, không được, Chibi thì nên cứ mãi là Chibi thôi. Chibi là để ôm, để hôn, để làm tình, để chọc ghẹo và gây phiền toái. Phải, đó mới là vai trò thật sự của cậu ta.

"Da... Dazai..."

Không biết đã bao lâu trôi qua, Chuuya mới hụt hơi cất thanh âm, cơ thể lảo đảo trượt xuống mất một đoạn, buộc bốn phiến môi phải tách ra, kéo theo sợi chỉ bạc sắc tình. Nhưng lần này, giọng cậu hoàn toàn không giống như đang giận dữ, thậm chí còn mỏng hẳn đi, mềm mại và dễ nghe, cào nhẹ vào con tim gã trai trẻ cao khều.

"Hm?" Dazai cúi đầu, hoàn toàn không hề biết bản thân hiện tại thật ra đang mang đôi mắt cười.

Mà Chuuya cũng chẳng tài nào lý giải nổi nét mặt dịu dàng đến lạ của Dazai. Bấu nhẹ vào cổ tay người đàn ông trước mắt, cậu run run cất tiếng thầm: "Cái đó, chân ta... không đứng vững được nữa, ngươi có thể xong nhanh hơn được không?"

Nói xong, cậu trai nhỏ hơn bèn cúi gằm mặt, mím môi, hai má bất chợt đỏ lên tưng bừng. Năm giây im lặng trôi qua, Dazai dường như cũng đã kịp tiêu hoá xong thông tin mà mình vừa nghe, quả nhiên liền phì cười hai tiếng.

"Ê, đ-đừng có cười!"

"Than ôi, thật không ngờ Nakahara Chuuya cả một đời oai phong lẫm liệt lại có ngày bị người khác hôn đến mềm nhũn hai chân. Thể lực và sức bền của cậu xem ra cũng giảm sút không ít đấy nhỉ?"

Phấn khích mổ liền mấy cái vào bờ môi ướt át của Chuuya, Dazai sau đó bèn nắm eo cậu kéo cao lên, không chút do dự ép buộc hơn nửa lòng bàn chân đối phương phải rời khỏi mặt đất. Từng tấc da thịt nóng bừng được bàn tay to lớn lại ấm áp sờ tới sờ lui, chiếc hông hữu lực của hắn giống như biến thành một chiếc pít-tông công suất lớn, dập vào gò mông căng tròn nọ một cách đầy hung bạo, không phút giây nào được nghỉ ngơi. Khoái cảm ngập tràn nhưng lại tụ về tập trung ở phía dưới, thật lòng tạo cho cậu chàng tóc đỏ cái cảm giác bản thân sắp bị chơi đến lịm đi luôn rồi.

Thở mạnh trong muôn vàn hưng phấn, mặc dù Chuuya luôn cố gắng nâng tay bưng miệng, tiết chế tiếng kêu không mấy đứng đắn của mình, nhưng từng thanh âm hư hỏng vẫn cứ thế tràn ra, đan xen vô vàn cái nấc nghẹn ngào và ngắt quãng.

"Trời đất, Chibi khóc rồi sao? Đừng khóc mà, hm?"

"Ta không có..."

Thấy Chuuya liều mạng giấu mặt đi, Dazai bèn quả quyết kéo tay cậu ra, mặc cho người kia vùng vẫy yếu ớt mà cứ thế ngang nhiên ngắm nhìn. Gương mặt nhỏ nhắn của người con trai nhỏ hơn giờ đây đã nhuốm màu tình dục, tràn ngập lệ nóng cùng mồ hôi tuôn rơi. Hai cánh anh đào căng mọng không ngừng hé ra thở dốc, ép nước bọt tràn khỏi khoé môi, dường như đến cả việc nhìn thẳng vào mắt hắn lúc này cũng là thách thức lớn đối với cậu luôn rồi.

Dazai hài lòng nhếch miệng, bàn tay chuyển về nắm eo Chuuya, mỗi lần đâm vào rút ra là một lần xỏ xuyên tới tận nơi sâu nhất, bức cơ thể bé nhỏ cứ chốc chốc lại giật nảy lên.

"Hức... nhẹ chút, cứ thế này, bụng ta... hỏng mất..."

Bàn chân còn mang tất đen đạp lên mũi giày tương đối cứng rắn của Dazai, ấy vậy mà Chuuya vẫn phải tự mình kiễng thêm một đoạn nữa. Mà tay gã tóc nâu cũng chẳng rõ đào đâu ra vô vàn sức lực, gần như nhấc bay cả cơ thể Chuuya lên, hại cậu chân thấp chân cao không vững vàng.

"Ai da, Chibi giẫm tôi đau quá đi à."

Dazai cười mỉm, ghé môi thơm nhẹ lên gáy tóc đẫm mồ hôi của Chuuya. Thật cảm ơn trời vì hôm nay Dazai đã đi giày đủ cứng, chứ nếu là quả giày da mềm thường ngày kia, khả năng cao hắn sẽ thốn đến tận sáng mai bởi hành động siêu dễ thương của nhóc lùn lúc này mất.

"A a... đừng mà...!"

Nếp uốn hồng nhạt nơi cúc huyệt bị dương vật vừa to, vừa dài đâm đến trơn nhẵn, mà con hàng nóng rực của Dazai cũng chẳng khó khăn gì đã chạm đến nơi yếu ớt nhất nằm trong tràng đạo người bé hơn. Túi tinh nặng trịch mạnh mẽ đập vào mông thịt căng đầy, kích thích mãnh liệt làm nội bích mềm mại của Chuuya trở nên nóng rẫy, như cái miệng ướt đẫm tham lam cắn nuốt, o ép trụ thịt to lớn rót dịch vào bên trong. Được phục vụ nhiệt tình đến khoan khoái thở dài, Dazai lại mê mẩn cắn phập vào gáy Chuuya, nỉ non từng hồi.

"Mhm, sướng quá đi. Chuuya giỏi quá đi mất... a, Chuuya ơi, Chuuya của tôi..."

"Tên khốn... đừng có, ưm... đừng có rên tên ta kiểu đấy..."

Khác hoàn toàn với uy nghiêm vốn có của một trong năm vị quản lý Port Mafia, âm giọng hiện giờ của Chuuya chỉ giống như tiếng rên khóc dai dẳng, quyến rũ đáng thương, hoàn toàn chẳng có miếng sức nặng nào.

"Tại người ta đang bị cái miệng đói khát dưới này của Chuuya hút ra bao nhiêu sữa nè." Nhẹ nhàng gặm cắn bả vai trần lộ ra từ cổ áo sơ mi của Chuuya, Dazai khúc khích thì thầm: "Phải rồi, hay Chuuya cũng gọi tên tôi đi. Gọi rồi thì tôi sẽ nhẹ nhàng, tôi hứa đó."

Mơ mơ màng màng tựa đầu vào bức tường trước mặt, Chuuya thầm rủa xả đối phương là tên khốn vô sỉ đến cả chục lần, nghĩ xuôi nghĩ ngược một hồi bèn bấm bụng gọi khẽ: "Osamu..."

Trong lòng thầm nghĩ, nếu không phải vì lời hứa hẹn rằng sẽ nhẹ nhàng hơn thì còn khướt cậu mới gọi kiểu này!

"..."

"Ta đã gọi rồi đấy, giờ thì mau— ức..."

Chợt, Chuuya nghiến răng, cả người giật mạnh về phía trước, tinh dịch trắng đục chảy dọc tới quá nửa bắp đùi run bần bật bởi cự vật ngang tàng đột ngột đâm đến độ sâu chưa từng thấy.

A, chết tiệt.

Vùi mặt vào bả vai Chuuya, gương mặt Dazai đỏ bừng lên, cõi lòng rối ren, tim đập nhanh đến độ muốn phá lồng ngực chủ nhân mà phi ra ngoài.

Cái quái gì vậy chứ? Chibi... đúng là đứa nhóc phiền phức nhất cả cuộc đời mình mà.

Thế rồi, Dazai lại tiếp tục ma sát kịch liệt, hăng hái và thô bạo đến mức không còn khả năng nghe được những lời trách móc sau đó của Chuuya. Hắn chỉ biết, hắn lại làm Chuuya khóc rồi. Nức nở như một đứa trẻ, đáng thương đến mức khiến người ta muốn chiều chuộng, nâng niu. Nhưng có lẽ Dazai sau cùng vẫn là một tên khốn, hệt như những gì Chuuya thường rầy la. Hắn muốn mạnh tay bóc trần lớp vỏ cứng rắn, muốn cậu phơi bày những điểm yếu ớt, non mềm, chẳng chút phòng bị kia. Hắn muốn Chuuya rên khóc dưới thân hắn, muốn cơ thể nhỏ nhắn của Chuuya tràn ngập vết tích do hắn để lại, muốn Chuuya khắc ghi từng chút một màu sắc và kích thước của cái thứ đang nhấn chìm cậu xuống vũng lầy tình dục thẳm sâu.

"A a, tên khốn, ngươi lừa ta... hức, làm ơn... Osamu, coi như ta xin ngươi..."

Một Nakahara Chuuya kiêu căng, mạnh mẽ đứng trên vạn người; một Nakahara Chuuya xa hoa và giàu có... vậy mà có ngày phải mở miệng van xin tên cộng sự cuồng tự tử chết tiệt trong tiếng rên cao vút cùng hàng nước mắt chảy dài. Đồng tử trong veo lấp lánh như hồ nước ngày thu tan rã vì khoái cảm, nước bọt trong miệng chảy xuống tận cằm, mái tóc đỏ mềm mượt rối bù lên, ướt sũng mồ hôi, bện vào gò má bừng đỏ như phát sốt. 

Dazai. Tình dục. Tình dục. Osamu. Osamu.

Ấy là tất cả những gì còn trong đầu Chuuya lúc này.

Thời điểm cỗ nhiệt dịch cuối cùng xối thẳng vào nội bích nóng rẫy, cơ thể ửng hồng của Chuuya giật lên như con điếm mê tơi, cẳng chân lơ lửng mãnh liệt xoắn lấy chân bạn tình. Tinh dịch nhạt màu phun ra khỏi quy đầu, dù là trên tường hay dưới đất đều mang đậm vết tích, chưa kể cánh mông mềm và cặp đùi trắng hồng cũng trong tình trạng không sạch sẽ, nhớp nháp và toả ra thứ mùi cực kỳ đặc trưng.

Thở ra một hơi thật dài rồi vòng cả hai tay ra trước, ôm chầm lấy Chuuya, Dazai lặng lẽ cảm thụ mùi hương, hơi ấm cùng sự run rẩy ấy mà đột nhiên thấy an yên trong lòng. Cả hai duy trì tư thế đó một lúc lâu đến khi Chuuya hồi thần, chẳng thèm xoay lại mà bất mãn: "Mẹ kiếp, ngươi đúng là một tên cầm thú."

"Còn Chuuya ban nãy dâm quá trời luôn, thật làm tôi muốn chết..." Dazai thở dài, ra chiều khổ tâm: "Mông Chuuya kẹp tôi rất chặt, thật thích, thật muốn chết. A, rồi cả lúc Chuuya rên tên tôi một cách thật ngọt ngào, xoắn chặt lấy chân tôi mà lên đỉnh, tim tôi đập rất nhanh, lúc đó thật sự có xúc động muốn đi chế—"

"Câm miệng!" Chuuya đỏ mặt quẫn bách, nổi trận lôi đình: "Tên vô sỉ nhà ngươi, mắc quái gì cứ đòi chết thế?! Giỏi thì đi chết luôn đi!"

"Hứ, không thích."

"... Hả?" Chuuya động động chân mày. Gã cuồng tự tử mà cũng có ngày nói không thích chết kìa, nghe cứ như người nghiện hút đòi đốt đi cả tấn thuốc phiện đi ấy nhỉ.

"Tôi mà chết thì ai cho Chuuya ăn no được đây. Ha, tôi và Chuuya mới xa nhau có vài ngày, Chuuya bèn tức tốc chạy tới tìm tôi, lôi tôi vào hẻm mà cưỡng hôn, thế rồi... A, mãnh liệt quá đi, Chuuya thèm tôi như thế, tôi nỡ lòng nào đi chết rồi bỏ Chuuya lại một mình?"

Dazai nói một tràng liên thanh, giọng điệu trầm bổng lại như đang rên rỉ, khiến Chuuya sốc đến mức quên cả tức giận, mãi về sau mới run giọng gằn ra từng từ: "Mẹ nó, Dazai Osamu, ta cực kỳ, cực kỳ ghét ngươi... ngươi có nghe thấy không hả?"

Thật kỳ lạ khi Dazai trở mặt rất nhanh, không còn bất kỳ thái độ cợt nhả nào. Dùng ngón cái và ngón trỏ nâng lên một đoạn tóc mềm, gã mắt nâu rũ mi, đặt môi hôn lên ánh chiều tà đã và đang làm mình điên đảo một cách đầy thành kính, dịu dịu dàng dàng đáp lại với cái cười kín đáo mà người ấy chẳng hề hay.

"Ừ, tôi có nghe thấy mà. Tôi cũng ghét em lắm, ghét em vô ngần. Mà em biết không, đột nhiên tôi có cảm giác, cả cuộc đời tôi sau này... cũng sẽ chỉ dùng để ghét một mình em thôi đó, Nakahara Chuuya..."

"... Gì vậy chứ?"

Cũng chẳng rõ vì sao sau khi nghe được những lời này, Chuuya bèn lặng lẽ siết chặt lấy bàn tay còn bận ấp ôm vòng eo của mình, làn tóc dài rũ xuống theo động tác cúi đầu, vô tình để lộ sắc đỏ lạ thường nơi cần cổ và vành tai. Đôi môi gợi cảm run lên, hết mím vào rồi lại hé ra, qua được một lúc mới phát ra tiếng thì thầm.

"... Thế thì tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com