TruyenHHH.com

Nsfw Dachuu Toc Dai

Nghe thế, Dazai bèn tròn mắt mất vài giây. Rồi dường như sực nhận ra chuyện gì, đôi đồng tử màu nâu đột ngột sáng lên lấp lánh, và hắn phấn khích cao giọng hơn: "Thế thì tốt?"

Hít vào một hơi thật sâu rồi lặng lẽ thở dài, Chuuya chầm chậm liếc về phía sau, nhẹ nhàng chạm đến ánh nhìn tràn ngập hứng khởi của Dazai trước khi lập tức rũ xuống hàng mi dài, lí nhí: "Ta cũng... ghét ngươi đến hết cuộc đời này, Dazai Osamu."

Dazai lại càng reo lên: "Có nghĩa là?!"

"Nếu hiểu rồi thì đừng nói gì nữa!" Người con trai tóc đỏ vội vàng cắt ngang.

"Ừ." Thấy gò má Chuuya đỏ rực như trái cây chín mọng, Dazai bèn khe khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng hôn nơi ấy vài lần rồi ghé vào vành tai cậu gọi một tiếng: "Chuuya."

Chuuya vốn dĩ đã tính cho Dazai ăn luôn trái bơ to đùng rồi, nhưng không hiểu sao lại vô thức buột miệng đáp lại một tiếng: "Ta đây."

Mà bản thân Chuuya sau khi đáp xong cũng tự cảm thấy hơi mất mặt, còn chắc mẩm kiểu này không chừng sẽ bị Dazai chọc quê mất. Nhưng không, hắn ta chỉ chầm chậm siết chặt vòng ôm hơn, tỉ tê một cách đầy ngọt ngào: "Thích em."

Đôi mắt mang màu đại dương mở to trong ngạc nhiên khôn cùng.

"Tôi thích em."

Mi dài chớp nhẹ vài cái trước khi làn môi bất đắc dĩ trút ra một tiếng thở dài, Chuuya đưa tay vuốt lại phần tóc mái rủ xuống trước trán mình, thiếu tự nhiên đảo mắt đi: "Đã bảo nếu hiểu rồi thì không cần nói thêm điều gì nữa mà. Nghe chính miệng ngươi nói ra mấy lời này... cứ kỳ quặc sao ấy."

"Thật vậy à?" Vừa nói, Dazai vừa dùng tay không lồng vào làn tóc đỏ, dịu dàng chải nhẹ hoàng hôn trên mái đầu Chuuya. Hiếm khi nào thấy cậu chàng nhẫn nại để yên cho hắn muốn làm gì thì làm như vậy, cái này đúng là dễ thương chết mất.

"Nhà... có ai không?"

"Nhà tôi?" Dazai nghiêng mặt đôi chút, sau đó bèn lắc đầu: "Chuuya cũng biết rõ câu trả lời luôn là không rồi mà. Sao, chẳng lẽ muốn qua đó rồi tiếp tục làm—"

"Nếu ngươi dám nói ra cái gì bậy bạ là ta xẻo miệng luôn đấy." Vừa trừng mắt doạ nạt, Chuuya vừa sốt ruột đẩy Dazai ra: "Còn có, rút cái kia ra mau, khó chịu chết đi được."

"Vâng vâng." Ngoan ngoãn tách hạ thể khỏi bạn tình, Dazai cũng chẳng vì vậy mà thôi giam hãm Chuuya trong cái ôm nồng ấm.

"Buông ra ngay, ngươi không thấy nóng à?"

"Không buông đấy." Gã tóc nâu dài giọng, đồng thời dụi mặt vào gáy Chuuya: "Về nhà với tôi rồi đi tắm nhé, chịu không?"

Nghe vậy, chàng trai mắt xanh bèn miễn cưỡng gật đầu. Cơ thể cả hai giờ đã toàn là mồ hôi, mà chỗ giao hợp cũng rối tinh rối mù tự bao giờ, nếu cứ không tắm rửa mãi thì đúng là sẽ phát điên mất.

"Vậy, Dazai..."

"..."

Trông thấy người kia đột ngột ném cho mình một ánh mắt tràn ngập mất mát và tổn thương, nhìn từ góc nào cũng thấy rất kịch, Chuuya bèn vuốt mặt một cái, cau có sửa lại cách gọi tên: "Mẹ kiếp, Osamu... Osamu, được chưa? A, bực mình chết mất!"

"Được rồi ạ." Dazai cười toe, bàn tay lớn lại táy máy mân mê mái tóc người tình: "Mà Chuuya tính nuôi tóc dài hả?"

Bình thản vén gọn phần tóc từ phía sau ra trước ngực, Chuuya rũ mi ngẫm nghĩ đôi giây, sau đó bèn tặc lưỡi trả lời: "Nóng đến mức này thì chắc là phải cắt bớt đấy. Ngày mai ta cũng sẽ thay đổi trang phục, chứ thời trang phang thời tiết thế này cũng quá đủ rồi."

"Ể, chán thế. Rõ ràng Chuuya để tóc dài trông rất khiêu gợ—" Còn mè nheo hăng say, Dazai đột nhiên tằng hắng hai tiếng rồi im lặng.

"... Ngươi mới tính nói cái gì cơ?" Chuuya nhướn nhẹ một bên lông mày, bàn tay không mang găng thậm chí còn thủ sẵn một nắm đấm.

"Ha ha..." Gã trai trẻ cao khều nở nụ cười giả lả, hai tay ấp lấy bàn tay người đẹp nóng nảy, nịnh nọt hôn xuống vài lần: "Ý tôi là, Chuuya với mái tóc dài trông thật sự rất đẹp."

Được người con trai trước mặt khen ngợi thẳng thắn như vậy, Chuuya quả nhiên sau cùng vẫn là có chút không quen. Cậu thoáng chớp mắt, qua một lúc mới nhỏ giọng hỏi: "Ngươi thật sự cảm thấy như vậy sao?"

Nào ngờ, Dazai Osamu lại ngựa quen đường cũ nhún nhẹ đôi vai, cười hề hề trêu chọc: "Không, tôi đùa đấy. Khi buộc tóc lên, chiếc choker của Chuuya càng thêm nổi bật, đặc biệt giống vòng cổ dành cho chó hơn bao giờ hết, vui mắt cực kỳ luôn! Em đúng là một con chó chính hiệu mà!"

Chậc chậc, làm gì có chuyện Dazai để Chuuya nắm thóp điểm yếu của mình dễ như vậy được chứ? Hắn quá yếu đuối trước một Chuuya xinh đẹp, kiêu sa với cả ánh hoàng hôn rơi trên mái tóc như thế này. Đã thế, hắn đã liên tục có suy nghĩ rằng người ấy trông cực kỳ khiêu gợi và nóng bỏng khi buộc tóc, đến mức còn tưởng rằng mình hoá điên suốt mấy ngày nay nữa cơ mà.

Có điều, câu trả lời vừa rồi của Dazai gần như ngay lập tức khiến cơ mặt của Chuuya trở nên đông cứng. Lẳng lặng cúi gằm đầu, làn tóc đỏ theo đó mà xoã xuống, cả cơ thể nhỏ nhắn của cậu chàng nhè nhẹ run lên. Mãi cho đến khi tên thám tử tóc nâu sực nhận ra những lời đùa cợt của mình có hơi quá quắt và bắt đầu trở nên nơm nớp lo sợ, Chuuya mới từ từ tóm lấy cổ tay đối phương, mềm mại ngả vào lồng ngực hắn.

Chàng mafia xinh đẹp thoáng cụp mắt, bàn tay mang găng vén nhẹ vài sợi tóc ôm lấy bên gò má ửng hồng, đồng thời nghiêng đầu đôi chút, để lộ cần cổ trắng ngần tràn ngập vết tích cùng xương quai xanh quyến rũ ẩn hiện dưới chiếc áo mong manh. Lướt ngón tay dọc theo chiều dài mái tóc, cậu nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh nhìn dưới rèm mi đen nhánh trong veo mà đầy mê hoặc, làn môi mọng đỏ do trao hôn kéo dài dần dần hé mở, thì thào nhả chữ: "Vậy ư?"

Cất lên âm giọng êm ru lại ngọt ngào như một thứ bùa mê, Chuuya chầm chậm mân mê chiếc choker trên cần cổ mình, đảo mắt đi rồi lơ đãng cất lên một âm ngân nhè nhẹ: "A..."

Cơ thể người cao lớn hơn lập tức cứng đờ.

"Anh vừa mới gọi mình là gì cơ, Osamu?" Lần nữa nhìn lên Dazai, Chuuya chu đáo giúp hắn vuốt lại phần cổ áo xộc xệch, chầm chậm luồn tay vào làn tóc màu nâu ấm: "Nói mình nghe, anh vừa kêu ai là chó nào?"

Làn môi của Dazai run run động đậy, qua được một lúc mới thoát ra tràng thanh âm khàn khàn: "Tôi nói... tôi ạ."

"Ồ?" Bờ môi nhỏ nhắn của Chuuya phảng phất ý cười, bàn tay mang găng chầm chậm men theo chiều dài cánh tay gã trai cao gầy, đặt trên bả vai hắn: "Anh thật sự là chó sao?"

"Tôi là chó của em..."

Đầy thủ đoạn ve vuốt ve gò má nóng lên bất thường của Dazai, người con trai xinh đẹp nọ bèn cong cong khoé mắt: "Thế ư? Anh thử sủa cho mình nghe xem nào."

"... Gâu gâu."

Đến khi nghe được âm thanh kỳ lạ không chút do dự mà cũng chẳng có tí thành tâm nào phát ra từ miệng đối phương, Chuuya bèn hài lòng buông tay, tách khỏi người kia mà đắc thắng nhếch cao khoé môi mình.

"Cần khăn giấy chứ?"

Dazai chậm rì rì phản hồi: "Chuuya nói vậy, là sao..."

Người con trai mắt xanh đến cuối cùng vẫn là không nhịn được nữa, bèn dựa vào tường mà gập mình, cười ha hả: "Chảy cả máu mũi luôn, cười chết ta mất thôi. A, Dazai, Dazai Osamu, thật không ngờ có ngày ta được chứng kiến một ngươi thảm hại đến mức này, ha ha ha! Đúng là ông trời có mắt!"

"..."

Cả người Dazai đực ra như trời trồng. Chuyện gì vừa xảy ra thế nhỉ? Dazai có nhớ Chuuya đã chủ động tựa vào lòng hắn, giọng cậu ấy rất ngọt, hành động cũng câu nhân, còn không ngần ngại đổi cả cách xưng hô và gọi hắn là Osamu nữa. Cậu ấy dù đã đổ mồ hôi thật nhiều nhưng vẫn cực kỳ thơm, tóc rất mượt, cổ và xương quai xanh dù khiêu gợi đến thế nào cũng chẳng đủ sức quyến rũ bằng đôi mắt trong veo như biển hồ đó. Đôi môi cậu ấy mấp máy và nói rất nhiều, lại còn nhẹ nhàng cười duyên. Chúng mọng nước, hơi sưng, màu sắc rất vừa mắt, hơn hết là trông ngon miệng cực kỳ.

Đột nhiên, mũi hắn nóng quá. Hình như thật sự có gì trào ra ngoài rồi.

"Chuuya." Chợt, Dazai chồm đến, nắm chặt hai bả vai người nhỏ hơn mình. Đôi mắt nâu của hắn sáng rực lên, bừng bừng khí thế nói một tiếng: "Chuuya! Sinh con cho tôi đi."

Một câu này của Dazai lập tức doạ cho Chuuya từ cười ha hả chuyển thành tột cùng hoang mang. Cậu bèn cau mày hỏi: "Ngươi nói lung tung cái—"

Vội vàng chuyển qua tóm lấy hai tay Chuuya, Dazai nghiêm túc tỏ bày: "Tôi thật sự không còn nhu cầu muốn tìm một người phụ nữ đẹp để tự tử đôi nữa. Hiện giờ, tôi chỉ muốn, rất muốn, cực kỳ muốn Chuuya sinh con cho tôi. Mau-sinh-con-cho-tôi-đi!"

Đột nhiên bị thúc ép đến vậy, Chuuya đến cáu giận cũng quên, chỉ biết run giọng hét tướng: "N-N-Ngươi điên à?! Ta là đàn ông đấy! Bỏ ta ra, còn nữa, lau máu mũi đi!"

Câu trả lời của Chuuya khiến Dazai tiu nghỉu hoàn toàn. Làm ra biểu cảm ủ dột chẳng khác gì cái bánh đa nhúng nước, gã tóc nâu bèn buồn bực buồn tay, bĩu dài cái môi ra như dỗi hờn. Đoạn, hắn cụp mắt suy nghĩ hồi lâu rồi lại dứt khoát ngẩng lên, không dưng phun ra một câu đầy thô thiển: "Vậy cho tôi đ* Chuuya tiếp đi!"

"... Hả?"

"Tôi cứ tưởng rằng mình đã đ* Chuuya đủ rồi. Nhưng không, ban nãy, lúc Chuuya áp sát vào người tôi, tôi cảm thấy em thật sự rất đẹp, rất dâm đãng. Tôi chịu thua rồi, tôi thừa nhận rằng tôi không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của em. Chính vì thế, hiện giờ, tôi rất muốn được—"

Lời Dazai còn chưa kịp dứt, người con trai tóc đỏ đã lập tức co chân, mạnh mẽ tung một cước đá bay tên thám tử đáng ghét kia ra xa, thành công làm cho bụi đất bay lên mù mịt, tường gạch sứt mẻ rơi lộp độp bên nơi hắn ngã.

Ôi trời, thành thật mà nói, Chuuya đã có thể tiễn tên điên vô sỉ này lên đường nếu sử dụng năng lực của mình, nhưng cậu đã không làm thế (thật ra là không thể), cũng không đá hỏng miếng xương cốt nào trong cơ thể hắn ta. Này là thương tình đúng không? Chứ còn gì nữa, cậu tốt bụng quá rồi mà.

Từ trên cao nhìn xuống Dazai Osamu - người hẵng còn đang lồm cồm bò dậy và lau máu mũi, gương mặt Nakahara Chuuya đỏ lên tưng bừng, đôi mắt ươn ướt như bị ai khi dễ, làn môi mọng đỏ cũng run rẩy đến đáng thương.

"Ngươi, ngươi, ngươi... rốt cuộc làm từ cái gì mà đến giờ vẫn còn muốn nữa, đúng là không biết xấu hổ! A, chết tiệt, bỏ đi, khỏi qua nhà ngươi nữa, ta về!"

Bặm môi cúi xuống nhặt lấy quần áo muốn tròng vào, Chuuya thật không ngờ Dazai sau đòn đánh của cậu vẫn có thể bật dậy rất nhanh, đã thế còn mau chóng tóm chặt lấy cậu, vô hiệu hoá năng lực và lôi cậu đè trở lại tường. Than ôi, Dazai Osamu... cả người hắn bám đầy bụi bặm do cú đá của Chuuya ban nãy, và bản thân hắn ta lúc này thì hệt như một con dã thú đói khát, thậm chí còn dữ hơn cả lúc ban đầu.

"Mở chân ra, Chuuya."

Giọng hắn trầm khàn đến đáng kinh ngạc, và một cẳng chân của Chuuya sau đó cũng bị hắn ép buộc nâng lên. Tinh dịch từ lỗ nhỏ còn tấy sưng vì ma sát quá độ lại chầm chậm tuôn ra, gợi dục đến mức chính bản thân cậu còn không dám nhìn.

"Đ-Đợi đã, Osamu, ta... ta sai rồi, sau này sẽ không trêu ngươi như thế đâu mà!"

Vụng về đưa tay xuống che lại nơi tư mật, Chuuya hiếm khi nào lại lộ ra vẻ mặt hoảng hốt đến thế. Cậu khẩn khoản lắc mạnh đầu, sợ sệt lắp bắp xin tha. Nhưng Dazai cứ thế mặc kệ. Hắn thẳng thừng đẩy bàn tay đang che chắn của người trong mộng ra, đồng thời nhấn sát hạ bộ mình về phía cơ thể cậu, vật đàn ông thô to lần nữa hôn lên miệng huyệt sung huyết đáng thương, nhanh chóng tiến quân thần tốc.

"Cơ thể Chuuya rất dẻo dai mà nhỉ? Để tôi giúp em, chân em còn có thể banh ra nhiều hơn thế mà. À, với lại, em yên tâm, nếu tôi và em làm tình thường xuyên hơn, không chừng bụng nhỏ của em có thể tạo ra em bé đấy."

"M-Mẹ nó, không phải ngươi là thám tử sao... nói chuyện gì, có lý hơn đi chứ..."

Bắp đùi săn mịn run lên đến kịch liệt, ngón chân dần dần quắp lại khi trụ thịt cứng rắn thúc vào ngày một sâu, Chuuya hổn hển ngửa đầu, từng tiếng rên khóc lần nữa bị nhấn chìm trong vô vàn chiếc môi hôn ngấu nghiến của bạn tình.

Cho đến khi người đẹp mắt xanh khóc nấc lên, đạt cực khoái khô và lịm đi trong vòng tay gã trai trẻ tóc nâu với đầy rẫy băng gạc quấn quanh thân, trời xanh trên kia đã xẩm tối tự bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com